Yêu Chiều

Chương 27: Ngoại truyện 2


Đọc truyện Yêu Chiều – Chương 27: Ngoại truyện 2

“Bảo Bảo thật đúng là thích Trình Trình, hễ mà thấy Trình Trình là sẽ quên mất chúng ta.” Tiêu Hàm có chút “ghen”.

“Ha ha, đúng vậy. Trình Trình cũng rất thích Bảo Bảo.” Lâm Ngọc cười.

Tiêu Hàm nhìn hai đứa nhỏ Trình Tử Hàm và Lạc Bảo Bảo vui vẻ chơi đùa, cảm thán, “Thời gian trôi qua thật mau, đảo mắt một cái đã 5 năm trôi qua. Bảo Bảo cũng từ tiểu bảo bảo trở thành đại bảo bảo.”

“Đúng vậy, nhớ cái lúc hai người mới ôm Bảo Bảo từ cô nhi viện về, lúc đó nó nhỏ xíu, nhìn rất đáng yêu. Anh và Ngọc không dám ôm nó, sợ không cẩn thận làm Bảo Bảo bị thương. Hiện tại đã lớn thành vậy rồi, vẫn đáng yêu như hồi xưa.” Trình Huy nhớ tới lần đầu tiên hắn và Ngọc gặp Lạc Bảo Bảo, Bảo Bảo mềm mại nho nhỏ, bọn họ ngay cả ôm cũng không dám ôm, sợ không cẩn thận sẽ làm bé bị thương, sau này bọn họ vẫn chưa dám ôm em bé nào.

“Bảo Bảo trước đây rất dính người. Em chỉ rời đi một chút là nó liền khóc quấy tìm em. Nhìn nó lúc khóc làm cho người ta rất đau lòng.” Tiêu Hàm vừa nhắc tới Bảo Bảo, lập tức hoá thân vào một cái máy nói, “Có lẽ tụi em và Bảo Bảo có duyên. Khi em và Dật đi đến trại mồ côi, mới liếc một cái là thấy ngay bé Bảo Bảo đang khóc quấy. Bảo Bảo quả thật rất thích em, em vừa đi qua, Bảo Bảo nhìn thấy em liền ngừng khóc. Viện trưởng bảo em và Bảo Bảo có duyên, nên mới đặc biệt thích em.”

“Đúng vậy, đặc biệt thích!” Lạc Thần Dật nói, thật ra là chỉ thích mỗi Hàm Hàm. Hàm Hàm mà rời đi một lát, Bảo Bảo liền khóc nháo, ai dỗ cũng không nín. Hàm Hàm lại gần, Bảo Bảo lập tức ngừng khóc, còn cười rất vui vẻ.

“Ha ha, có điều đứa nhỏ phiền phức này quả thật rất có sức sống.” Trình Huy nhớ tới bộ dáng bất đắc dĩ của Lạc Thần Dật khi mới chăm sóc Lạc Bảo Bảo, không khỏi bật cười, ha ha, cũng may lúc nhận nuôi Trình Trình thì con nó đã ba tuổi, không phiền chút nào.

Lạc Thần Dật dường như không chút để ý liếc Trình Huy, “Sao thế A Huy, có vẻ cậu hơi vui nhỉ? Hửm?”

“Khụ khụ, không có không có.” Trình Huy tranh thủ phủ nhận, đùa à, lỡ mồm mà nhận một cái là Lạc Thần Dật sẽ cho hắn mấy chiêu, hắn cũng không muốn bị đánh, hắn chưa từng luyện mấy ngón võ bao giờ.

“Bảo Bảo không có phiền. Bảo Bảo rất ngoan.” Tiêu Hàm không rõ vì sao ai cũng nói Bảo Bảo rất phiền, cậu thì không cảm thấy như vậy, Bảo Bảo nhà cậu là ngoan nhất.

“Đúng, không phiền.” Lạc Thần Dật dừng một chút, “Không phiền. Đút sữa cho nó thì không chịu uống, thay tã cũng không để người ta thay, nó khóc làm cho người ta rất đau lòng, còn nữa, không có ai ở cạnh sẽ khóc, lúc ngủ thì phải có người ngủ chung mới chịu ngủ, mà cho nó qua giường của nó thì nó liền khóc… Tóm lại cũng không “phiền” lắm đâu.” Quan trọng nhất, Lạc Bảo Bảo ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt “vợ chồng” của Lạc Thần Dật hắn và Hàm Hàm.

“A? Có ư? Em không thấy vậy.” Tiêu Hàm nói, được rồi, bỏ qua. Bảo Bảo lúc ở bên cậu rất ngoan, không khóc không quậy, đói bụng thì kêu “ba ơi…”, hoặc là khi muốn tè thì sẽ dùng bàn tay nhỏ khều khều mình. A ~ Bảo Bảo nhà cậu sao có thể ngoan và đáng yêu đến thế ~

“…” Được rồi, Lạc Thần Dật không lên tiếng, Hàm Hàm nói ngoan thì ngoan, dù có phiền thì cũng là “đã từng”. Lạc Bảo Bảo đã được năm tuổi, hiện tại rất ngoan, đương nhiên ngoại trừ những lúc “xâm phạm” quyền lợi của hắn — quyền lợi ngủ chung với Tiêu Hàm, nếu “xâm phạm”, nhóc con đó còn không thèm nhìn hắn một cái.


Mà Hàm Hàm thấy Lạc Bảo Bảo đáng thương, đáng lẽ ra chỉ có một ngày mà thành ngủ chung cả một tuần! Hắn rất vất vả mới làm cho Bảo Bảo đồng ý ngủ một mình, cũng không thể kiếm cỏ khô ba năm thiêu một giờ.

Mọi người lại hàn huyên một ít chuyện vặt trong cuộc sống, bất quá phần lớn vẫn là hai cục cưng nhà bọn họ, đơn giản lại là: “Bảo Bảo nhà em đi học giỏi lắm, lại được thưởng một bông hoa.” “Trình Trình nhà anh rất thông minh, kỳ thi lần này lại đứng hạng nhất.” Tuy rằng đều đem con mình ra khoe khoang, nhưng bọn họ vẫn xem con đối phương như con của mình, cũng yêu thương như con mình.

Tiêu Hàm nhìn đồng hồ, ồ, đã qua một tiếng rồi sao, “Bảo Bảo, Trình Trình hai đứa khát chưa? Hay đói? Mau lại đây, khoan chơi đã, lại đây uống miếng nước đi.”

“Dạ ba nhỏ.” Lạc Bảo Bảo nghe lời buông mảnh xếp hình bằng gỗ trong tay xuống.

“Chú, ba, mọi người đợi con lát.” Trình Tử Hàm cũng buông miếng gỗ trong tay, lấy khăn tay lau cho sạch sẽ bàn tay nhỏ bé của Lạc Bảo Bảo. Lau xong mới nắm tay Lạc Bảo Bảo đi vào phòng khách.

….

“Qua đây, Bảo Bảo qua ngồi với ba, để anh Trình Trình ngồi với ba của anh Trình Trình.” Tiêu Hàm nói Bảo Bảo ngồi với cậu và Dật. Nếu để Bảo Bảo ngồi chung với Trình Trình, nhất định sẽ không ăn uống gì hết mà ngồi nói chuyện suốt.

“Ba nhỏ, Bảo Bảo không thể ngồi chung với anh sao?” Lạc Bảo Bảo “đáng thương hề hề” nhìn Tiêu Hàm.

“Được được được, Bảo Bảo phải ngoan.” Tiêu Hàm vừa nhìn thấy biểu tình đáng thương của Lạc Bảo Bảo làq lập tức nhượng bộ đồng ý.

“Chụt ~” Lạc Bảo Bảo cho Tiêu Hàm một cái thơm thật to, “Ba nhỏ tốt bụng nhất.” Dứt lời liền dắt tay Trình Tử Hàm qua một chỗ khác của ghế sô pha ngồi xuống.

Tiêu Hàm vuốt hai má được Lạc Bảo Bảo hôn, “Bảo Bảo ngoan, muốn ăn gì chưa? Đừng có vừa chơi vừa ăn có biết chưa? Đợi ba đi làm đồ ăn cho con, chịu không?”

“Dạ, Bảo Bảo đã biết, ba nhỏ làm cánh gà đi, anh thích ăn.” Lạc Bảo Bảo ôm “vật chuyên dụng” của mình nói.


“Đã biết.” Tiêu Hàm đi qua thân thiết nắm cái mũi nhỏ của Lạc Bảo Bảo, “Ba đi làm cơm.” Dứt lời, Tiêu Hàm xoay người đi vào phòng bếp. Đây tuy không phải là nhà của cậu nhưng cậu rất rành rõi, hơn nữa cậu nấu ăn ở nhà Lâm Ngọc Trình Huy không phải mới lần một lần hai.

Về phần Lạc Thần Dật không đi hỗ trợ, là vì hắn và Tiêu Hàm đã thoả thuận. Lúc Tiêu Hàm nấu cơm, hắn sẽ canh chừng Lạc Bảo Bảo, tới khi hắn nấu cơm, thì đổi lại là Tiêu Hàm ngồi chơi với Lạc Bảo Bảo. Nhưng cơ hội hắn nấu cơm không nhiều lắm, bởi vì Lạc Bảo Bảo không thích ăn đồ hắn nấu -_-||

Hắn còn nhớ lần đầu tiên Lạc Bảo Bảo ăn đồ ăn hắn làm, không chỉ có phun ra, còn liên mồm nói, “Thật khó ăn, ba nấu thật khó ăn. Bảo Bảo không muốn ăn. Bảo Bảo không ăn. Bảo Bảo muốn ăn đồ ăn ba nhỏ làm…” Lạc Thần Dật nghe xong mặt đều đen lại, nếu không phải Lạc Bảo Bảo còn nhỏ, hắn đã sớm đánh nó rồi. Phải biết rằng Hàm Hàm chưa bao giờ chê đồ ăn của hắn khó ăn, hắn cũng không thấy khó ăn, quên đi, hắn còn lâu mới so đo với nhãi con Lạc Bảo Bảo này.

(Bạn tác giả đã lâu không xuất hiện: Cậu dám so đo sao?

Lạc Thần Dật: Dám, mắc mớ gì không dám.

Tiêu Hàm: Dật, ngài nói cái gì? Em nghe không rõ.

Lạc Thần Dật: Không, Hàm Hàm, anh cái gì cũng không nói.

Bạn tác giả: Xuỳ, tôi chỉ biết cậu không dám.

Lạc Thần Dật + Tiêu Hàm: từ đâu đến thì cút về nơi đó giùm, đi mau, đừng có ở đây làm Bảo Bảo sợ.

Bạn tác giả bị vứt bỏ ngồi tự kỉ vẽ vòng tròn)

Bị người yêu “vứt bỏ” để đi làm cơm, hai người Lạc Thần Dật và Trình Huy liếc nhau một cái, đều thấy được trong mắt đối phương có chút “ghen ghét”. Giữa hai bọn họ nào có gì để tán gẫu, trừ công chuyện, chứ mấy việc còn lại công tư rõ ràng, đơn giản là chuyện người nhà Bảo Bảo với người nhà hắn, nếu không thì còn về chuyện gì nữa.

Trong lúc Lạc Thần Dật và Trình Huy “không trò chuyện” thì Lạc Bảo Bảo và anh bé Trình Tử Hàm nói chuyện rất ríu rít.


“Rột rột….” Lạc Bảo Bảo ôm bình nước hình gấu của mình uống một hớp nước, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào nói với Trình Tử Hàm, “Anh ơi, anh kể cho Bảo Bảo chuyện cổ tích được không? Bảo Bảo rất thích nghe anh kể.”

“Được, Bảo Bảo ăn no, anh sẽ kể chuyện cổ tích cho Bảo Bảo nghe. Ừm, chuyện nàng tiên cá nhé?”

“Dạ được.” Lạc Bảo Bảo ngoan ngoãn gật đầu, anh kể chuyện gì bé đều thích, ưm, còn có ba nhỏ cũng thế nữa. Về phần ba và hai chú, không phải bé không thích, mà là khi nghe thì không thích bằng hai người này.

“Này, Bảo Bảo không thể cầm thẳng đồ ăn được. Bảo Bảo chưa có rửa tay, không thể lấy.” Trình Tử Hàm ngăn cản bàn tay nhỏ bé đang có ý định “chôm chỉa”.

“Đâu có, tay Bảo Bảo sạch mà, anh nhìn nè.” Lạc Bảo Bảo chìa bàn tay nhỏ tròn tròn nộn nộn cho Trình Tử Hàm xem, “Anh, tay Bảo Bảo không bẩn.”

“Ừ, không bẩn.”

“Ưm, tay Bảo Bảo không bẩn, vậy Bảo Bảo có thể ăn chưa?” Lạc Bảo Bảo nhìn điểm tâm mỹ vị trên bàn, nuốt nuốt miếng, mấy món điểm tâm này trông thật ngon, Bảo Bảo rất thích ăn.

“Bé mèo tham ăn, anh dắt em đi rửa tay. Rửa tay xong mới được ăn.”

“Dạ.” Lạc Bảo Bảo ngoan ngoãn để Trình Tử Hàm nắm tay đi đến phòng tắm. Điểm tâm ngoan, chờ Bảo Bảo quay lại, một ngụm ăn hết mày luôn.

Phòng tắm.

Lạc Bảo Bảo đứng trên chiếc ghế nhỏ mà Trình Tử Hàm chuẩn bị cho bé, ngoãn ngoãn để Trình Tử Hàm giúp bé rửa tay.

“Bảo Bảo, tay kia nào.” Trình Tử Hàm cẩn thận lau khô tay trái Bảo Bảo sạch sẽ, sau đó thì đổi qua bên tay phải.

“Được rồi, tay Bảo Bảo đã sạch. Anh, mình ra ngoài ăn đi.”

“Ha ha, đợi tí, đợi anh rửa tay cái đã.” Trình Tử Hàm vừa nói với Lạc Bảo Bảo vừa rửa tay.


Phòng khách.

Trình Huy nhìn hai đứa Lạc Bảo Bảo, Trình Tử Hàm tay trong tay đi vào phòng tắm, nói, “A, A Dật, có phải Trình Trình nhà tao xem Bảo Bảo nhà mày là cô dâu của nó rồi không? Mày coi bộ dáng cưng chiều của nó kìa.”

Lạc Thần Dật cũng biết Lạc Bảo Bảo và Trình Tử Hàm trong đó có “tình cảm”, “Có lẽ, ai biết chuyện về sau.”

Trình Huy gật đầu đồng ý với cách nói của Lạc Thần Dật, “Nếu mà sau này bọn nó đến bên nhau, vậy chúng ta thân càng thêm thân.”

“Ha ha, nói vậy thì còn sớm quá.” Lạc Thần Dật cười, nói sớm làm chi. Nếu như về sau Lạc Bảo Bảo thật sự cùng Trình Tử Hàm trở thành một cặp, bọn họ đương nhiên sẽ chúc phúc cho tụi nó, họ chỉ hy vọng con mình hạnh phúc vui vẻ.

Lạc Bảo Bảo và Trình Tử Hàm không biết mấy người cha đang bàn về chuyện chung thân đại sự của tụi nó. Hiện tại hai đứa đã rửa tay xong và đi ra khỏi phòng tắm, Lạc Bảo Bảo liền tức tốc bốc một miếng điểm tâm thơm lừng bỏ vào miệng, ưm, ngon quá, dù có ăn bao nhiêu vẫn thấy ngon.

“Bảo Bảo, ăn từ từ, không ai giành với em hết.” Trình Tử Hàm cưng chìu nhìn Lạc Bảo Bảo, đúng, là “cưng chiều”, các bạn không có lầm.

“Dạ dạ.” Lạc Bảo Bảo gật đầu, bé sẽ từ từ ăn, bé cũng không muốn bị nghẹn, vì mắc nghẹn sẽ khổ lắm.

Lạc Thần Dật và Trình Huy nhìn đám Bảo Bảo, cả hai liếc nhau, đều cười mà không nói.

“Mọi người mau tới ăn cơm.” Tiêu Hàm bưng đồ ăn đặt lên bàn xong rồi nói với mấy người trong phòng khách.

“Tới đây.” Mọi người lên tiếng trả lời, đi vào phòng ăn.

Trong bữa cơm trưa mỹ vị, thỉnh thoảng tán gẫu một chút chuyện vặt, còn nói hai nhà chiều nay sẽ đi công viên giải trí, sau đó buổi tối sẽ quay lại nhà Trình Huy làm ba chuyện linh tinh, không khí cực kỳ ấm áp.

Cuộc sống chính là mỗi ngày bình thản vui vẻ, lâu lâu có thêm chút lãng mạn, thế là đủ.

Hết ngoại truyện 2.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.