Ngày cứ thế trôi qua, trong nháy mắt đã đến sinh nhật của Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm. Đúng, không sai, Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm có chung ngày sinh nhật.
—- nhớ lại ngày hôm đó —-
Lạc Thần Dật ngồi trên sô pha ôm lấy bảo bối Tiêu Hàm của hắn cùng xem TV.
“Oa, cái bánh thật lớn! Thật nhiều người, náo nhiệt quá đi!” Tiêu Hàm nhìn nhân vật chính trên TV đang tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, trên mặt tràn đầy hâm mộ.
Lạc Thần Dật ôm Tiêu Hàm thật chặt, hắn biết tại sao Hàm Hàm của hắn lại hâm mộ, hắn sao lại không sớm gặp được Hàm Hàm. Nếu đã sớm gặp, Hàm Hàm của hắn cần gì chịu khổ, may mắn hiện tại không quá trễ.
Hàm Hàm của hắn không cần hâm mộ người khác có tiệc sinh nhật, có người ở bên, bởi vì từ giờ trở đi Tiêu Hàm của hắn mỗi ngày đều có Lạc Thần Dật hắn làm bạn, không rời không bỏ, cho đến khi tóc bạc tuổi già.
Lạc Thần Dật nhẹ nhàng xoay Tiêu Hàm trong lòng làm cho cậu mặt đối mặt với hắn, thần sắc ôn nhu nói: “Hàm Hàm của anh, em không cần hâm mộ người khác, về sau anh và em sẽ cùng tổ chức sinh nhật.”
“Dạ, nhưng…” Tiêu Hàm tràn đầy ỷ lại tiến vào dựa sát lồng ngực ấm áp của Lạc Thần Dật, ngượng ngùng nói cậu không biết sinh nhật của mình là ngày nào, lâu quá rồi cậu đã quên mất.
Lạc Thần Dật ôn nhu hôn lên tóc Hàm Hàm, “Anh biết. Quên thì quên, sau này sinh nhật Hàm Hàm chính là sinh nhật của anh nhé?”
“Dạ, được.” Hốc mắt Tiêu Hàm liền đỏ, cảm động đến nước mắt đều sắp tràn mi, cậu nói ra những lời này xong thì vùi mặt vào ngực Lạc Thần Dật, cảm nhận sự ấm áp vô cùng.
Lạc Thần Dật thấy ngực ướt át, cưng chiều nhìn người trong lòng, hắn biết Hàm Hàm của hắn là cảm động phát khóc, hắn không lên tiếng an ủi, chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ lưng Tiêu Hàm. Cứ khóc, khóc đi, cứ để quá khứ trôi theo nước mắt. Hắn chỉ cho Hàm Hàm của hắn vì quá khứ mà khóc một lần cuối cùng. Từ nay về sau cho dù là khóc hay cười, Hàm Hàm của hắn đều phải vì Lạc Thần Dật đây, đương nhiên hắn sẽ không bao giờ làm Hàm Hàm khóc lóc vì khổ sở. Hắn sẽ khiến cho Hàm Hàm dù có khóc thì cũng là do vui vẻ, mà hết thảy là phải do Lạc Thần Dật hắn cho, Tiêu Hàm cả đời chỉ có thể là của Lạc Thần Dật.
Qua một hồi lâu, Tiêu Hàm ngẩng đầu, thấy ngực Lạc Thần Dật ướt mất một mảnh, ngượng ngùng nói: “Rất xin lỗi Dật, em làm ướt áo ngài mất rồi.”
“Đứa ngốc, đừng nói xin lỗi với anh, sau này cũng đừng.”
“Dạ.” Có lẽ bị sự ôn nhu trong mắt Lạc Thần Dật mê hoặc, Tiêu Hàm chủ động hôn Lạc Thần Dật một cái song lập tức buông ra.
Đương nhiên Lạc Thần Dật sẽ không bỏ qua phúc lợi dâng đến miệng, lúc này Lạc Thần Dật ôm chặt Tiêu Hàm cho cậu một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn. Sau khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, hai chồng chồng đều đã động tình, kế tiếp không cần phải nói, nhất định chính là thời gian ân ái của hai người họ, cho nên chúng ta không nên quấy rầy.
Từ đó trở đi, ngày sinh nhật của Lạc Thần Dật chính là ngày sinh nhật của Tiêu Hàm. Người nhà họ Lạc cũng đều chấp nhận.
….
Phỏng ngủ của hai chồng chồng.
Tiêu Hàm vẫn tỉnh lại trong cái ôm ấm áp của người yêu như mọi khi, ngọt ngào cười: “Dật chào buổi sáng và sinh nhật vui vẻ.”
“Chào buổi sáng, bảo bối của anh, chúc cục cưng đáng yêu của anh một sinh nhật vui vẻ.”
“Ưm, Dật, cái kia…”
“Hửm? Sao vậy Hàm Hàm?”
“Em chưa có chuẩn bị quà sinh nhật cho ngài.” Tiêu Hàm có chút buồn bực, cho dù Dật nói không cần nhưng chẳng lẽ thật sự không chuẩn bị ư, nếu đúng thế thì cậu chẳng phải là một người yêu tốt chút nào >_
Thấy người yêu buồn bực, Lạc Thần Dật sang sảng cười, “Không cần. Chẳng phải hôm qua Hàm Hàm đã tặng cho anh món quà anh thích nhất sao?”
“???” Tiêu Hàm có chút nghi hoặc, cậu không nhớ mình tặng hồi nào.
“Ha ha.” Lạc Thần Dật bên tai Tiêu Hàm ái muội nói, “Tối hôm qua Hàm Hàm thiệt là nhiệt tình đó.”
Tiêu Hàm sửng sốt một hồi, sau đó mới phản ứng, xấu hố đến đỏ cả mặt, Dật thiệt là! “Dật, mau dậy đi, còn phải chuẩn bị tiệc sinh nhật đó.” Tiêu Hàm nghĩ đến hôm nay là sinh nhật của mình và Dật, cậu rất rất vui.
“Hàm Hàm, không cần sốt ruột, em…” Tiếp theo Lạc Thần Dật không cần nói Tiêu Hàm cũng biết, bởi vì Dật Nho Nhỏ đang rất có tinh thần chọt chọt vào Hàm Nho Nhỏ cũng đang rất tinh thần của cậu.
Hai chồng chồng mắt to trừng mắt nhỏ xong, Lạc Thần Dật lên tiếng trước, “Hàm Hàm không thể trách anh, đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông vào mỗi buổi sáng.”
“Em biết, nếu thế ngài mau tự giải quyết đi.”
“Hửm?? Hàm Hàm xác định không giúp anh sao?” Lạc Thần Dật “đáng thương hề hề” nhìn Tiêu Hàm.
“…”
“Hàm Hàm.”
“…”
“Hàm Hàm.”
“Được rồi.” Tiêu Hàm bị bại bởi ánh mắt “đáng thương hề hề” của Lạc Thần Dật.
Đợi Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm giúp đối phương giải quyết vấn đề sinh lý đàn ông xong, Tiêu Hàm liền thúc giục Lạc Thần Dật rời giường.
“Được rồi, không thể không nói, Hàm Hàm thiệt là có tinh thần, quả nhiên tối hôm qua anh làm chưa đủ sao? Sớm biết thế anh sẽ không buông tha cho em.” Lạc Thần Dật mặt đầy buồn bực, haizz, tại nghĩ cho hôm nay là sinh nhật của hai người bọn hắn cho nên chỉ làm một lần, hắn quả là một ông chồng biết săn sóc mà.
Tiêu Hàm mặc kệ Lạc Thần Dật lảm nhảm, cậu đứng dậy mặc quần áo sau đó đi đến phòng tắm, “Dật còn không mau đứng lên.”
“Ngay đây.” Nói xong Lạc Thần Dật nhanh chóng đứng dậy mặc quần áo sau đó đi vào phòng tắm.
Đợi hai chồng chồng vệ sinh cá nhân, sau đó xuống lầu ăn sáng cùng ba mẹ Lạc và Lạc Thần ăn sáng. Nhà họ Lạc sau khi dùng cơm, bọn họ bắt đầu chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hai chồng chồng.
Mọi người đều bận rộn, cuối cùng tiệc sinh nhật cũng được chuẩn bị xong. Mà bạn bè của hai chồng chồng cũng lục đục mang theo quà tới dự.
“Cậu Lạc, Tiêu Hàm sinh nhật vui vẻ.” Trương Lâm chúc mừng xong liền đưa quà cho Tiêu Hàm.
Tiêu Hàm tiếp nhận quà vui vẻ nói một tiếng, “Cảm ơn A Lâm.”
Lạc Thần Dật cũng gật đầu với Trương Lâm, tỏ vẻ cảm tạ, “Qua bên này đi.” Lạc Thần Dật ý bảo Trương Lâm vào phòng khách ngồi đi.
“Được thôi.” Trương Lâm đi đến phòng khách, nhân vật chính hôm nay không phải chỉ có mình y là bạn.
Không qua bao lâu, hai người Trình Huy Lâm Ngọc cũng mang theo món quà mà họ đã chuẩn bị đi đến nhà Lạc.
“A Dật, Tiêu Hàm, sinh nhật vui vẻ nhe.” Lâm Ngọc vừa chúc xong liền lặng lẽ kéo Tiêu Hàm qua một bên trò chuyện, hiện tại tình cảm giữa y và Tiêu Hàm rất tốt.
Trình Huy nhìn bóng dáng người yêu hồi lâu rồi mới nói với Lạc Thần Dật, “A Dật, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn, hình như gần đây mày sống thoải mái lắm hả?” Lạc Thần Dật trêu chọc.
“Ha ha, đó là đương nhiên.” Trình Huy vui tươi hớn hở nói, hắn và Ngọc hiện giờ thắm thiết lắm, ừm, đừng nhắc tới con đường theo đuổi vợ có bao nhiêu nhấp nhô, tóm lại, hiện giờ chú Lâm cũng đã “chịu” chấp nhận quan hệ giữa hai người, đương nhiên không cần phải nói, cuộc sống trở nên rất thoải mái, mỗi ngày có người mình yêu làm bạn quả thật rất rất rất hạnh phúc ~
Lạc Thần Dật nhìn Trình Huy đang ngơ ngẩn, hắn không nói gì.
Trình Huy ý thức được mình thất thố trước mặt bạn thân, không được tự nhiên “khụ” một tiếng, “Thôi, đừng ở đây tán gẫu nữa, đi vào trong nói tiếp.”
“Được.” Lạc Thần Dật gật đầu, cùng Trình Huy đi vào phòng khách, hắn đứng đây là để chờ mấy đứa bạn của mình thôi. À đúng rồi, thằng oắt Lưu Khả vẫn chưa đến, còn tên nhóc thúi Lạc Thần không biết đang vội cái gì mà tới giờ này vẫn không thấy bóng dáng. Quên đi, không chờ nữa, nếu có tới thì bọn nó sẽ tới, đâu phải là không biết đường.
Mà cái người không biết đang vội cái gì mà tới giờ này vẫn không thấy bóng dáng – Lạc Thần đang tự tay làm bánh ngọt cùng Lưu Khả. À đúng rồi, hiện tại Lưu Khả và Lạc Thần đã trở thành một đôi bạn thân thiết.
Qua nửa giờ sau, Lưu Khả và Lạc Thần về nhà Lạc.
“Anh hai, chị dâu. Chúc hai người sinh nhật vui vẻ. Chị dâu anh mau tới xem quà của em đi. Đây là bánh kem em tự làm, đảm bảo rất ngon miệng.” Vừa mới tới cửa mà Lạc Thần đã bô bô cái miệng, Lạc Thần Dật bất đắc dĩ nhìn thằng em đang tiến tới phòng khách. Tên nhóc thúi này tính tình vẫn như thế, muốn nói gì là nói, nhưng ở thương trường đây là điều tối kị, cần phải bỏ.
Lạc Thần vào tới phòng khách liền mở hộp bánh ra, may là Lạc Thần Dật tới ngăn, “Lát nữa đi hẵn mở.” Thấy Lạc Thần không hài lòng chu mỏ, Lạc Thần Dật nói thêm, “Được lắm. Mày làm rất tốt. Anh với Hàm Hàm đều thích.”
Tiêu Hàm cũng gật đầu, “Đúng, tôi rất thích!”
Lạc Thần vui vẻ, “Hên quá. Vậy là tốt rồi.”
Lưu Khả thừa cơ hội này đưa quà cho Lạc Thần Dật, chúc phúc, “Đàn anh, cậu Tiêu, sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn.” Tiêu Hàm nói với Lưu Khả, xong rồi quay qua nói Lạc Thần Dật, “Dật…”
Lạc Thần Dật hiểu ý người yêu, hắn biết cậu hay ngại ngùng, lại không ngờ Lưu Khả sẽ gọi cậu như vậy, “Được rồi, Lưu Khả thì gọi Hàm Hàm là được, không cần kêu xa lạ như vậy.”
“Được. Chào Tiêu Hàm, anh là Lưu Khả.”
“Chào anh, Lưu Khả.”
Mọi người ngồi trên sô pha phòng khách nói chuyện suốt một ngày, không khí hoà hợp đến cực độ.
Hàn huyên một lúc lâu thì dì Trương lên gọi mọi người dùng bữa tối.
Mọi người lên tiếng trả lời, tất cả đều đi vào nhà ăn.
Nhà ăn.
Ba mẹ Lạc đã sớm ngồi ở vị trí trên cùng, bọn họ biết đám tiểu bối có nhiều muốn tán gẫu nên không muốn làm phiền.
Mọi người chào hỏi ba mẹ Lạc, sau đó bắt đầu dùng bữa.
Hôm nay là sinh nhật của Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm, Lạc Thần Dật không muốn làm lớn như trước đây, mời mấy người không thân thiết và chỉ có mối quan hệ làm ăn đến dự, cho nên hắn đã mời bạn của mình lẫn của Tiêu Hàm tổ chức một buổi tiệc nhỏ. Còn về phần người thân, hiện tại thân nhất chỉ có cậu út, nhưng mà y đã chạy tới nước F du lịch không thể trở về kịp, nhưng y vẫn gửi quà mừng về đây.
Mọi người dùng xong bữa tối liền đem bánh kem ra đốt đèn cầy, điều này làm Lạc Thần vui muốn điên. Cậu chạy đi lấy bánh kem mình làm tặng cho hai chồng chồng Lạc Thần Dật Tiêu Hàm cùng đèn cầy đã chuẩn bị sẵn. Tiêu Hàm vui vẻ nhận lời, Lạc Thần Dật cũng đáp ứng, về phần mấy người đến dự như Lâm Ngọc cũng không có ý kiến, miễn sao hai nhân vật chính vừa ý là được.
Mẹ Lạc bảo dì Trương đốt đèn cầy lên, Lạc Thần Dật thì cầm đèn cầy cắm lên bánh, “Hàm Hàm, ước đi em.”
“Dạ.” Tiêu Hàm nhắm mắt lại im lặng ước, “Điều ước thứ nhất của tôi là ba mẹ và bạn bè của tôi khoẻ mạnh hạnh phúc. Điều ước thứ hai là tôi có thể trở nên mạnh hơn, có thể đuổi kịp bước tiến của Dật. Điều ước thứ ba là….” Tiêu Hàm không nói ra điều ước thứ ba của cậu là gì, cậu hy vọng cậu và Lạc Thần Dật có thể vĩnh viễn ở bên nhau.
Tất nhiên các điều ước của Tiêu Hàm sẽ trở thành sự thật. Tôi dám đảm bảo đấy.
Tiêu Hàm mở mắt, xuyên qua ánh nến nhìn người yêu, “Dật, ngài mau ước đi.”
“Những điều mà Hàm Hàm ước chính là những điều mà anh muốn ước. Nhưng mà anh còn một điều ước nữa. Không biết Hàm Hàm có muốn biết hay không đây?”
“Muốn chứ.” Tiêu Hàm liên tục gật đầu, cậu rất muốn biết, Dật lúc nào cũng khơi gợi lòng hiếu kỳ của cậu.
“Ừ, điều ước của anh, chính là….” Lạc Thần Dật quỳ một chân xuống, từ trong túi áo lấy ra một hộp nhẫn, “Hàm Hàm, gả cho anh được không?”
Từ lúc Lạc Thần Dật quỳ xuống, Tiêu Hàm đã kinh ngạc không nói nên lời, cậu biết Lạc Thần Dật muốn nói gì, cậu bằng lòng. Cho nên khi Lạc Thần Dật nói ra Tiêu Hàm liền liên tục gật đầu,
“Em bằng lòng, Dật, em bằng lòng.”
“Ha ha, thế thì Hàm Hàm đã chính thức là của anh rồi nhé.” Lạc Thần Dật xỏ nhẫn vào ngón áp út của Tiêu Hàm. Ưm, Hàm Hàm đeo nhẫn nhìn thật đẹp mắt. Tiêu Hàm cũng lấy ra chiếc nhẫn còn lại đeo vào ngón áp út của Lạc Thần Dật.
Lạc Thần Dật ôm mấy Tiêu Hàm. Hạnh phúc tràn đầy.
“Ê, thổi nến đi chứ. Cưới đi cưới đi!!”
“Cưới! Cưới!”
“Mau cưới đi!”
Lạc Thần Dật và Tiêu Hàm nhìn nhau cười, đồng thời thổi tắt ngọn nến, “Được rồi, ăn bánh kem đi.”
Mọi người chơi tới khuya mới chịu về nhà. Ba mẹ Lạc đã sớm đi ngủ, họ đã sớm quen với việc ngủ sớm dậy sớm.
Trongy phòng ngủ của chồng chồng hai người, Lạc Thần Dật nhìn người yêu đang ngủ say, ôn nhu hôn lên cái trán của Tiêu Hàm, “Bảo bối của anh, mơ đẹp nhé.” Tuy rằng hôm nay cầu hôn không có tí gì là lãng mạn, nhưng hắn biết Hàm Hàm thích. Còn hoa hoè gì đó, Hàm Hàm không thích mà hắn cũng không thích.
Hắn đã cho Hàm Hàm lời hứa cả đời, cho dù là trước đây hay hiện tại, hoặc là thật lâu về sau.
……
Tại giáo đường nào đó ở Hà Lan.
Chồng chồng Lạc Thần Dật Tiêu Hàm nhận giấy kết hôn ngay sau khi cử hành hôn lễ tại lễ đường.
Đến tham gia vẫn là mấy người bạn thân thiết, ba Lạc mẹ Lạc, à, còn có cậu út mà Tiêu Hàm chưa gặp bao giờ.
Chồng chồng Lạc Thần Dật Tiêu Hàm dưới sự chứng kiến của người nhà và bạn bè, trước mặt cha sứ lập nên lời thề vĩnh cửu.
Sau khi kết hôn, hai người đi hưởng tuần trăng mật trên toàn thế giới, bọn họ lưu lại niềm hạnh phúc của mình khắp mọi nơi.
Cứ thế, những ngày tháng hạnh phúc của chồng chồng Lạc Thần Dật Tiêu Hàm liền trôi qua. Có lẽ sau này sẽ không còn thứ gọi là kích tình, có lẽ về sau vì cuộc sống mà họ sẽ cãi nhau, cõ lẽ sau này cuộc sống sẽ không như ý muốn, nhưng tôi tin, hai người sẽ hạnh phúc và bình thản an ổn mãi mãi về sau.