Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 18: Rõ Ràng Hai Người
Mụ Cả Hàn đáp:
“Chẳng có gì là hay cả!”
Hỗ Sắt bảo:
“Gã chịu chém mấy nhát thay cho mụ, mụ cũng có thể đối đãi với gã y như vậy
chăng!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Tôi có muốn đối đãi tốt thế nào với gã, gã cũng có đâu thèm để ý!”
Hỗ Sắt bảo:
“Gã vì anh em nhà Miêu Tử mà dám liều mạng cùng Ông Chủ Lớn, đối với gã có
lợi gì?”
Mụ Cả Hàn đáp:
“Chẳng có lợi gì cả!”
Hỗ Sắt bảo:
“Xem con người như gã sao lại có thể làm những việc chẳng dám nhìn mặt ai?”
Mụ Cả Hàn không nói gì vì mụ cảm thấy mình đã đoán nhầm.
Hỗ Sắt bảo:
“Gã làm như vậy là vì bị đả kích sao đó thế là tấm lòng đâm ra nguội lạnh với tất cả
mọi thứ ở đời, gã chẳng sá gì nhận chịu mọi sự thống khỗ và nhục nhã vì gia thế và
danh giá nhà gã nhất định phải là rất hiển hách. Giờ đây gã biến thành hình dạng
thế này tức là tuyệt không muốn để ai biết đến quá khứ cũ của gã!”
Lời này đâu phải nói với mụ Cả Hàn mà chỉ là Hỗ Sắt tự phân tích về A Cát cho
mình gã nghe mà thôi. Nhưng từng lời từng chữ, mụ Cả Hàn lại nghe thấy rõ ràng.
Xưa nay mụ cứ cho rằng Hỗ Sắt là một tên võ biền vũ phu hung hăng thô lỗ, chưa
từng bao giờ thấy gã lại bình tĩnh lạnh lùng như bây giờ, lại càng chưa bao giờ
được thấy sự suy nghĩ của gã lại cặn kẽ, chu đáo và cẩn thận đến như vậy.
Quen biết Thiết Hỗ ư Hỗ Sắt đã nhiều năm, cho đến bây giờ mụ mới phát hiện ra gã
còn một bộ mặt nữa. Sự hung hăng thô lỗ xưa nay có khi chỉ là một loại ngụy trang
che dấu bề ngoài để mọi người không thể nhìn thấy cái bên trong cơ trí và thâm
trầm của gã để mọi người đừng để tâm đề phòng gã.
Nhìn lại bộ mặt bình tĩnh lạnh tanh với đôi mắt sắc bén của Hỗ Sắt, mụ Cả Hàn
thấy trong lòng trào dâng một nỗi sợ hãi khó tả. Đến tận bây giờ mụ mới thấy rõ
con người này thật là đáng sợ!
Chính vì thế mà mụ thấy ngấm ngầm lo thay cho A Cát. Dù A Cát có là loại người
thế nào đi nữa, lần này chạm trán đối thủ này dứt khoát là còn đáng sợ hơn xa so
với chàng ta dự liệu.
Rất có thể đây là trận đánh cuối cùng của chàng. Bất kể trước kia chàng đã có danh
tiếng và quang vinh đến đâu, có thể từ đây những thứ đó sẽ được chôn theo chàng
xuống đất.
Cũng rất có thể đây lại là kết quả mà chính lòng chàng đang mong đợi.
Mà cái chết ở đây cũng chỉ là cái chết của gã A Cát vô dụng còn ở nơi xa cũ của
chàng danh tiếng và vinh quang của chàng vẫn còn tồn tại mãi.
Mụ Cả Hàn thầm thở dài trong lòng. Đến khi ngẩng đầu lên mụ mới phát hiện ra
đôi mắt sắc bén của Hỗ Sắt vẫn đang nhìn mình chằm chặp. Mụ Cả Hàn chợt thấy
trong lòng lạnh giá, lạnh thấu từ trong ra xuống tận lòng bàn chân.
Bỗng Hỗ Sắt bảo:
“Thật ra mụ chẳng cần phải lo lắng cho gã đâu!”
Mụ Cả Hàn luống cuống:
“Tôi…”
Hỗ Sắt cắt ngang lời mụ, bảo:
“Gã ra tay đánh chết Đầu Sắt, đánh gẫy tay Tay Sắt mà đến một chút công phu bản
môn phái cũng chẳng chịu để lộ ra. Võ công mà luyện đến trình độ đó, ta nghĩ đi
nghĩ lại không ngoài năm nhân vật, nhưng so với tuỗi tác cỡ ấy thì rất có thể chỉ là
một người ấy thôi!”
Mụ Cả Hàn nhịn không nỗi bật hỏi:
“Người nào?”
Hỗ Sắt bảo:
“Người này vốn đã chết rồi, nhưng xưa nay ta vẫn chưa tin người này lại chết mau
đến thế!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Ông nhận ra A Cát là người ấy ư?”
Hỗ Sắt gật đầu chậm rãi bảo:
“Nếu A Cát quả là người ấy, thì kẻ chết trong trận đánh này ắt hẳn là ta!”
Mụ Cả Hàn ngầm thở một hơi dài nhẹ nhõm nhưng ngoài mặt chẳng để lộ một vẻ
gì. Mụ đã từng trải phong trần lâu năm nên dĩ nhiên thừa biết ở đâu, lúc nào, nên
dùng cách gì để tỏ lòng tha thiết của mình đối với người khác. Mụ nhè nhẹ nắm lấy
cánh tay Hỗ Sắt:
“Thế thì tội gì ông phải liều mình vì người khác? Sao cứ nhất định phải đi tìm gã?”
Hỗ Sắt nhìn bàn tay múp míp nần nẫn những thịt của mụ, khoan thai bảo:
“Ta đâu có nhất định đi!”
Lần này mụ Cả Hàn mới thật sự thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Hỗ Sắt nói tiếp:
“Nhưng có một người khác nhất định phải đi!”
Mụ Cả Hàn hỏi:
“Ai đi?”
Hỗ Sắt bảo:
“Mụ!”
Mụ Cả Hàn giật nẩy mình:
“Ông muốn tôi đi tìm A Cát?”
Hỗ Sắt bảo:
“Đi dắt gã về đây gặp ta!”
Mụ Cả Hàn nghĩ là phải nặn ra một nụ cười nhưng không cười lên nỗi:
“Tôi làm sao mà biết con người gã giờ ở đâu!”
Mắt Hỗ Sắt sáng quắc như mắt chim ưng lạnh lùng đăm đăm nhìn mụ Cả Hàn bảo:
“Mụ phải biết vì bây giờ chỉ có một chỗ có thể đến!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Chỗ nào?”
Hỗ Sắt đáp:
“ở đây!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Gã làm sao lại ở đây được?”
Hỗ Sắt đáp:
“Vì gã đã hẹn với ông chủ tối nay gặp nhau ở đây. Dĩ nhiên gã phải tới đây trước
xem binh tình ra sao, xem ông chủ có giăng bẫy gì ở đây không!”
Gã nói tiếp ngay:
“Trong thành chỉ có nơi đây là gã quen thuộc nhất, chỉ có nơi đây hầu như mọi
người đối với gã không tệ để gã có thể kiếm được chỗ ẩn mình. Người của Ông
Chủ nhất định tìm chẳng ra gã, và nếu là ta, ta cũng sẽ làm như thế thôi!”
Mụ Cả Hàn than lên:
“Đáng tiếc gã lại chẳng phải là ông Hỗ, gã làm gì được sáng suốt cẩn thận như ông
Hỗ kia chứ!”
Hỗ Sắt cười.
Mụ Cả Hàn lại bảo:
“Nếu ông Hỗ không tin thì xin cứ đi tìm tùy thích!”
Rồi mụ cười gượng nói tiếp:
“Nhà này ông Hỗ lại chẳng quá quen là gì!”
Hỗ Sắt đăm đăm nhìn mụ:
“Thật gã không đến chứ?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Nếu gã đến lẽ nào tôi lại không biết?”
Hỗ Sắt chằm chặp nhìn mụ rất lâu, bỗng đứng bật dậy sải bước bỏ đi.
***
ánh mặt trời đã xế về Tây.
Mụ Cả Hàn vẫn ngồi trơ ra đó ngẩn ngơ rất lâu. Cho đến khi mụ tin chắc là Hỗ Sắt
đã bỏ đi xa thật mụ mới chậm chạp đứng dậy, thở dài mà lẩm bẩm một mình:
“A Cát ơi là A Cát, thật tình ngươi là hạng người gì? Ngươi tự rước phiền não vào
mình chưa đủ hay sao? Tại sao ngươi còn đi chuốc phiền não của người khác lên
mình hử A Cát ơi là A Cát?”
Trong bếp có một gian nhà gỗ dột nát, trong nhà có một chiếc giường, một cái bàn
và một cái ghế. Đây là chỗ ở của chàng Câm nhà bếp. Tuy là một nơi quê mùa bẩn
thỉu nhưng đối với chàng Câm thì chẳng kém gì thiên đường.
Hai vợ chồng chàng Câm sau một ngày lao động cực nhọc chỉ có nơi này để cho họ
yên lành ngả lưng, chỉ có nơi này để họ làm những chuyện muốn làm. Và cũng
chính trên cái giường nát này họ đã trải qua những giây phút ngọt ngào nhất của
đời người.
Chồng của ả Câm tuy thô lỗ xấu xí và vợ của chàng Câm dù gầy guộc khô xác như
một gốc cây khô nhưng cả hai đều hết sức làm cho phía bên kia được vui sướng
nhất vì họ đều hiểu rằng chỉ có đây mới là những thứ sở hữu chân chính của cả hai
vợ chồng. Họ có được cái gì thì dành hết lòng hết sức hưởng thụ cái đó. Cũng chính
vì thế mà họ đều cảm thấy hài lòng với cuộc sống của mìh.
***
Bây giờ hai vợ chồng chàng Câm đang kề vai ngồi trên giường, đôi tay đặt trên bàn
vẫn nắm lấy nhau thật chặt.
Nhìn họ, A Cát bỗng thở dài nghĩ thầm:
“Sao ta lại không sống qua ngày như họ?”
Trên bàn có ba đĩa thức ăn xoàng, tuy vậy cũng có rượu. Nhưng không phải là loại
rượu ngon, dù là rượu thật.
A Cát không nói không rằng. Cuống họng chàng cứ như bị nút chặn lại vì chàng
quá biết những ngày sống của đôi vợ chồng này xiết bao cần cù lao khỗ. Để có hai
bình rượu này hai vợ chồng họ rất có thể đã phải hy sinh một chiếc áo bông của
những ngày Đông tháng giá.
Chàng thấy cảm kích vì lòng tốt của họ đối với mình nhưng hôm nay chàng không
thể uống rượu, dù chỉ một giọt rượu cũng không được nhấp môi. Chàng tự biết
mình đã bắt đầu nhấp môi là không có thể ngừng được nữa mà phải uống đến khi
say mèm mới thôi. Mà hôm nay nếu say rượu chắc chắn chàng sẽ chết trong tay
Lão Chủ Lớn, chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Chàng Câm đã cau mày. ả vợ vội bảo A Cát:
“Sao ngươi không uống rượu đi? Rượu của chúng ta tuy không được ngon nhưng
chẳng phải của ăn cắp đâu!”
Trông con người ả cứ như cái dìu. A Cát không để tâm. Chàng hiểu ả vợ này cũng
như anh chồng cùng có một tấm lòng dạt dào ấm áp và đồng tình với chàng.
A Cát cũng biết đối với những con người như họ, có một số điều vĩnh viễn không
thể nào giải thích nỗi. Vì vậy chàng chỉ còn có uống, chàng mãi mãi không có cách
nào tự tuyệt được lòng tốt của người khác.
Thấy chén A Cát đã cạn, chàng Câm cười lập tức lại rót cho chàng đầy chén khác.
Trong lòng chàng Câm có vô vàn điều muốn nói nhưng trong họng chỉ có thể phát
ra mấy tiếng ú ớ ngắn ngủi và khản đặc.
May mà chàng Câm còn có vợ người cùng chịu chung hoạn nạn có thể hiểu thấu
được tâm ý của chồng:
“anh Câm muốn bảo cho ngươi biết là ngươi chịu uống rượu tức là đã coi trọng anh
ấy, coi anh ấy là bạn bè, là người anh em tốt của nhau!”
A Cát ngẩng đầu. Chàng đã nhìn thấy trong mắt chàng Câm dạt dào khát vọng đối
với tình bè bạn.
Chén rượu mời này làm sao chàng lại không uống ?
Chàng Câm cũng uống một chén, thỏa mãn thở ra một hơi dài “khà” một tiếng.
Chàng Câm thích bạn bè cho dù uống rượu đối với anh ta là một trò xa xỉ cũng
giống như tình bạn vậy.
Chàng Câm rất thích uống rượu nhưng rất ít khi uống rượu, chàng Câm rất thích có
bạn bè nhưng xưa nay chẳng có ai coi anh ta là bè bạn. Giờ đây cả hai thứ chàng
Câm đều có đủ, đối với đời người anh ta chẳng còn ao ước gì thêm nữa, chỉ thấy
thỏa mãn và cảm kích, đầy lòng cảm kích số mệnh đã ban cho anh ta đầy đủ ước
ao!
Thấy dáng vẻ của chàng Câm như vậy, A Cát thấy họng mình như nghẹn lại: chỉ có
dùng rượu mới đẩy được cục nghẹn ấy trôi xuôi mà phải dùng nhiều nhiều chén
rượu mới đủ.
Vừa lúc đó mụ cả Hàn xộc vào giật mình nhìn cái chén không trong tay A Cát:
“Ngươi lại uống rượu ư ?”
A Cát đáp:
“Uống một chút ấy mà!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Bản thân ngươi cũng phải tự biết là hôm nay không được uống rượu chứ, tại sao
còn uống?”
A Cát bảo:
“Vì chàng Câm là bạn tôi!”
Mụ Cả Hàn thở dài:
“Bạn, bạn thì bán được bao nhiêu tiền một cân? Chẳng lẽ bạn quý hơn sinh mạng
của mình ư?”
A Cát không trả lời mà cũng chẳng cần trả lời. Ai cũng phải thấy rõ là chàng coi
tình bạn quý hơn cả sinh mạng của mình!
Mạng sống chỉ là một thứ trống rỗng vốn được bao nhiêu thứ có giá trị bỗ sung vào
thành thực có, trong đó nếu thiếu đi tình bạn thì thử hỏi còn lại những gì?
Mụ Cả Hàn cũng là loại ma men, mụ thừa biết một ma men kiêng rượu bao ngày
giờ uống lại thì tình thế sẽ ra sao! Trước trận quyết chiến với kẻ thù như Lão Chủ
Lớn, như Hỗ Sắt thì tình thế đó chỉ đưa đến sự tiêu diệt mình! Mụ bỗng vươn tay
chộp lấy bình rượu trên bàn dốc tuột vào họng mình toàn bộ số rượu còn lại.
Rượu tồi thông thường là rượu cồn mạnh. Uống vào, ánh mắt mụ Cả Hàn đã có
phần điên đảo trợn lên nhìn A Cát:
“Ngươi có biết ai vừa đến tìm ngươi không?”
A Cát bảo:
“Hỗ Sắt chứ gì!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Ngươi có biết gã là người thế nào chưa?”
A Cát đáp:
“Là người rất lợi hại chứ gì!”
Mụ Cả Hàn cười nhạt bảo:
“Chẳng những lợi hại mà còn lợi hại hơn sự tưởng tượng của ngươi gấp nhiều lần!”
A Cát hỏi:
“Hử?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Chẳng những gã đoán ra ngươi đang ở đây mà còn đoán được ngươi là ai!”
A Cát hỏi:
“Tôi là ai?”
Mụ Cả Hàn đáp:
“Là người đáng lẽ đã chết rồi mới phải!”
A Cát không thay đỗi thần sắc, nhạt nhẽo bảo:
“Thì tôi vẫn đang còn sống đây!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Gã vốn không tin ngươi đã chết, còn ta lại tin!”
rồi mụ la to lên:
“Ta tin gã nhất định có thể làm ngươi lại chết lần nữa!”
A Cát bảo:
“Nếu tôi đã là người chết rồi thì chết thêm lượt nữa có gì đáng ngại đâu?”
Mụ Cả Hàn muốn kêu lên mà không kêu được.
Đối với con người thế này mụ hết cách, chỉ biết thở dài:
“Thật ra Hỗ Sắt cũng thừa nhận nếu quả thật ngươi là người ấy gã cũng chẳng phải
là đối thủ của ngươi, có điều ngươi lại cứ khăng khăng tự diệt mình, cứ khăng
khăng đòi uống rượu!”
Nói đi nói lại, hơi lửa giận trong mụ bốc lên ngùn ngụt. Mụ thẳng tay ném bộp cái
bình xuống đất, bảo:
“Uống gì mà uống cái thứ có thể đốt tiêu cả cuộc sống thế này mà cũng uống
được!”
Nét mặt ACát không lộ bất kỳ một vẻ gì, chàng chỉ lạnh lùng buông hai tiếng:
“Đi ra!”
Mụ Cả Hàn nhẩy lên chồm chồm:
“Ngươi có biết ở đây ta là gì không ? Ngươi dám bảo ta đi ra à?”
A Cát bảo:
“Ta bất kể mụ là thứ gì, ta chỉ biết đây là nhà bạn bè ta, bất kỳ kẻ nào đến nhà bạn
bè ta mà làm nhộn ta đều phải mời ra tất!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Ngươi có biết căn nhà này ai cho hắn không?”
A Cát chầm chậm đứng lên đối mặt với mu Cả Hàn:
“Ta chỉ cần biết ngươi phải đi ra thì ngươi phải đi ra!”
Mụ Cả Hàn giật nẩy mình nhìn A Cát rồi từng bước, từng bước lùi dần. Chỉ trong
giây phút này mụ mới chợt nhận ra cái tên A Cát vô dụng mọi ngày bỗng biến
thành một con người khác, hoàn toàn biến thành lạnh lùng tàn khốc đến vô tình.
Lời của chàng thốt ra đã biến thành mệnh lệnh và bất kỳ ai cũng không dám chối
từ mệnh lệnh đó! Vì bây giờ đây bất kỳ ai cũng phải thấy nếu vi phạm mệnh lệnh
của chàng thì sẽ hối không kịp!
Một con người không thể biến đỗi nhanh đến thế được! Chỉ trừ họ đã có thói quen
ra lệnh cho người khác thi hành mới có được cái uy thế khiếp người đến như vậy!
Lùi ra đến ngoài cửa mụ Cả Hàn mới thốt ra được điều mụ nghĩ trong lòng:
“Nhất định ngươi là người ấy, chính là người ấy!”
Chỉ nghe thấy phía sau lưng có người lạnh lùng bảo:
“Không phải!”
***
Mụ Cả Hàn quay ngoắt lại thì thấy Hỗ Sắt.
Trông mặt gã bây giờ giống hệt như một tảng đá bị phong hóa bào mòn: thô kệch,
lạnh lùng tàn khốc, kiên định…
Mặt mụ Cả Hàn vì quá sợ thành nhăn nhó giật giật:
“Ông…”
Hỗ Sắt bảo:
“Bất kể trước kia gã là ai bây giờ cũng biến đỗi rồi, biến thành một tên ma men vô
dụng rồi!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Không phải, gã không phải ma men!”
Hỗ Sắt bảo:
“Bất kể là người gì mà còn uống rượu trước khi quyết chiến thì đều là ma men tất!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Tôi biết trên giang hồ có rất nhiều tửu hiệp (hiệp khách rượu) có uống rượu vào
mới tỏ lộ được tài ba!”
Hỗ Sắt lạnh lùng bảo:
“Chuyện các tửu hiệp ấy chỉ lừa được trẻ con thôi!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Ngay tôi mỗi khi uống rượu cũng thấy gan dạ lên nhiều!”
Hỗ Sắt bảo:
“Hảo hán chân chính đâu phải dùng rượu để giúp mình gan dạ lên!”
Mụ Cả Hàn lại bảo:
“Mỗi khi tôi uống rượu, khí lực lại tăng khỏe hơn nhiều!”
Hỗ Sắt bảo:
“Cao thủ đấu với nhau đâu chỉ cần có lực xuông!”
Mụ Cả Hàn đâu chỉ có gặp người thường ở đời nên dĩ nhiên mụ biết đạo lý này.
Tuy vậy mụ vẫn cố ý nói hươu nói vượn làm phân tán sức chú ý của Hỗ Sắt để tạo
cơ hội tốt cho A Cát.
Nếu không nghĩ đến chuyện bỏ chạy thì cũng nghĩ chuyện ra tay, giờ đây mụ Cả
Hàn toàn nghĩ đến chuyện tạo cơ hội cho A Cát. Nhưng A Cát lại không hề nhúc
nhích gì cả!
Hỗ Sắt bảo:
“Rượu có thể làm người ta phản ứng chậm chạp, phán đoán sai lầm! Cao thủ gặp
nhau, chỉ cần một chút sơ hở sai phạm thì thua là chắc chắn!”
Mấy câu đó Hỗ Sắt nói với mụ Cả Hàn nhưng đôi mắt sắc bén của gã lại đăm đăm
nhìn A Cát rồi dằn vào từng chữ từng chữ:
“Cao thủ gặp nhau chỉ cần một chiêu thua sút thì chỉ có chết, hết cứu!”
Trên mặt A Cát không hề lộ một biểu hiện tình cảm nào, chỉ nhạt nhẽo hỏi một câu
lửng lơ:
“Ngươi là cao thủ à?”
Hỗ Sắt đáp:
“Dĩ nhiên ta biết ngươi là ai, ngươi cũng phải biết ta là ai chứ?”
A Cát bảo:
“Ta chỉ biết ngươi là kẻ mời ta ăn bát mì thịt bò và tiếc thay ngươi lại chẳng chịu
trả tiền mà người trả tiền lại là ta!”
Chàng thờ ơ nói tiếp:
“Ta tuy chẳng phải cao thủ thấp thủ gì cả nhưng cũng chẳng phải là hạng người ăn
hại!”
Hỗ Sắt nhìn chằm chặp vào A Cát rồi toàn thân gã từ mỗi khớp xương bỗng kêu lên
lách tách nối liền không dứt.
Đây là môn ngoại công “Nhất xuyến tiên” (một giây roi) đã đến độ tuyệt đỉnh
“đẳng phong tạo cực”. Muốn tập luyện được công phu này trong thiên hạ chỉ có
một vài người! Tung hoành một giải Liêu Bắc (Bắc nước Liêu xưa, nay là tỉnh Liêu
Ninh ư ND) suốt đời chưa gặp đối thủ là “Phong Vân Lôi Hỗ” Lôi Chấn Thiên.
Thủ lãnh lục lâm hùng cứ một giải núi Kỳ Liên suốt hai chục năm là “Ngọc Bá
Vương” sau khi dựng xong nghiệp bá thì dấu chân ít thấy in bóng trên giang hồ.
Còn “Phong Vân Lôi Hỗ” thì hành tung vốn rất bí hiểm, đến mấy năm gần đây
chẳng còn thấy tin tức gì. Có người bảo gã đã chết dưới tay một kiếm khách có
tiếng tăm, có người bảo gã cùng vị kiếm khách kia “đồng quy ư tận” (hai bên cùng
chết).
Theo lời truyền lại thì vị kiếm khách đó là Yến Thập Tam vô địch thiên hạ.
Lại có một lời đồn khác là Lôi Chấn Thiên đã gia nhập một tỗ chức cực kỳ bí mật
trên giang hồ và trở thành một trong tám vị cầm đầu tỗ chức ấy.
Theo lời truyền lại thì tỗ chức ấy của họ còn nghiêm mật và thế lực còn hùng hậu
hơn xa “Thanh Long Hội” năm xưa.
Đầu xương kêu ran xong, thân hình khôi vĩ của Hỗ Sắt dường như biến thành cao
lớn hơn nhiều. Gã đột nhiên thở hơi cất tiếng quát bảo:
“Ngươi vẫn chưa biết ta là ai ư?”
A Cát thở dài bảo:
“Chỉ còn một điểm ta chưa thông!”
Hỗ Sắt bảo:
“Điểm nào?”
A Cát bảo:
“Đáng ra ngươi đã phải chết dưới lưỡi kiếm của Yến Thập Tam, làm sao lại lưu lạc
đến đất này làm chó săn chim mồi cho kẻ khác?”
Hỗ Sắt đăm đăm nhìn A Cát rồi bỗng thở dài một hơi bảo:
“Quả nhiên là ngươi, quả nhiên ta đã không nhìn lầm!”
A Cát hỏi:
“Ngươi nắm vững chứ?”
Hỗ Sắt bảo:
“Phóng tầm mắt khắp thiên hạ, trừ ngươi ra còn kẻ nào dám vô lễ như vậy với Lôi
Chấn Thiên?”
A Cát hỏi:
“Cả Lão Chủ Lớn kia của ngươi cũng không dám ư?”
Hỗ Sắt không đáp, chỉ bảo:
“Bẩy năm lại đây ta lúc nào cũng nghĩ đến chuyện cùng ngươi đánh một trận sống
chết, nhưng không bao giờ ta tưởng tượng ra kẻ ta cần gặp giờ lại là ngươi! Gần
đây ngươi uống rượu quá nhiều, luyện công chắc quá ít!”
A Cát không thể bảo không.
Hỗ Sắt bảo:
“Cho dù hôm nay phải chết dưới lưỡi kiếm của ngươi ta cũng coi như cầu được ước
thấy, có chết cũng không oan uỗng gì, có điều…”
Trong đôi mắt sắc bén của gã loé lên ý giết người:
“Có điều trận đánh hôm nay của ta với ngươi, dù ai thắng ai bại, ai sống ai chết,
cũng tuyệt đối không được để ba kẻ sẽ làm lộ bí mật của chúng ta!”
Sắc mặt A Cát thay đỗi.
Hỗ Sắt đã đột ngột xoay mình tung ra một quyền. Mụ Cả Hàn lập tức bị đấm bay
tung lên. Từ nay mụ tuyệt nhiên không còn đem bán tuỗi thanh xuân và xác thịt chị
em phụ nữ được nữa, mụ cũng tuyệt nhiên không còn làm lộ được bí mật của bất
kỳ ai nữa!
Sắc mặt A Cát trắng bệch ra nhưng chàng không ra tay ngăn trở.
Hỗ Sắt thở ra một hơi, sức lực mới lại sinh. Gã bảo:
“Trong nhà còn hai người nữa, đúng là bạn bè của ngươi thật ư ?”
A Cát đáp:
“Phải!”
Hỗ Sắt bảo:
“Ta không có ý định giết bạn bè của ngươi, nhưng hai người này không chết không
xong!”
A Cát hỏi:
“Tại sao?”
Hỗ Sắt lạnh lùng hỏi lại:
“Trên đời này có bao người đánh bại được Lôi Chấn Thiên này?”
A Cát đáp:
“Không nhiều!”
Hỗ Sắt bảo:
“Nếu ngươi thắng, chắc cũng không muốn kẻ khác làm lộ kết quả trận đấu này ra
chứ?”
A Cát không thể phủ nhận. Chỉ cần không có ai tiết lộ bí mật này của họ, nếu
chàng thắng chẳng qua chỉ là đánh bại một tên đầy tớ của Lão Chủ Lớn là cùng;
nếu chàng bại, có chết thì chẳng qua vẫn chỉ là gã A Cát vô dụng mà thôi.
A Cát mà sống thì thế nào, nếu chết thì có gì trở ngại?
Hỗ Sắt bảo:
“Hai chúng ta sống chết chẳng có gì trở ngại, có điều bí mật của chúng ta tuyệt đối
không được để lộ ra ngoài!”
A Cát ngậm miệng, sắc mặt chàng càng xanh tái thêm.
Hỗ Sắt bảo:
“Đã thế sao ngươi còn chưa tự mình ra tay đi?”
A Cát trầm ngâm rất lâu rồi mới từ tốn bảo:
“Ta không thể, họ là bạn bè của ta!”
Hỗ Sắt nhìn A Cát đăm đăm rồi đột nhiên cười điên dại bảo:
“Nhớ năm xưa ngươi một mình một kiếm tung hoành thiên hạ vô địch, làm gì có
tính mạng ai được ngươi để lọt vào trong mắt, để giành thắng có chuyện gì mà
ngươi chẳng làm nỗi? Thế mà đến bây giờ chỉ có hai kẻ như thế này mà ngươi
không nỡ xuống tay ư?”