Yến Thập Tam

Chương 19: Mối Giao Tình Quản Trọng, Bão Thúc Nha


Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 19: Mối Giao Tình Quản Trọng, Bão Thúc Nha

Hỗ Sắt ngửa mặt cười như điên:
“Ta biết là tự ngươi đã từng nói: “Muốn làm một kiếm khách vô địch thiên hạ thì
phải vô tình”, thế còn bây giờ thì sao? Giờ ngươi đã thay đỗi rồi, ngươi đâu còn là
kiếm khách vô địch thiên hạ, trận đấu này ngươi bại, không còn phải nghi ngờ gì
nữa!”
Hai nắm tay A Cát bỗng nắm chặt cứng, con mắt cũng nheo lại.
Hỗ Sắt bảo:
“Thật ra ngươi có thể giết họ hay không ta cũng chẳng để ý, ta chỉ cần giết được
ngươi thì họ nhất định chạy đâu thoát!”
A Cát trầm ngâm.
Hỗ Sắt bảo:
“Con người ngươi có thay đỗi nhưng con người ngươi đã ở đây, thế kiếm của ngươi
đâu?”
A Cát lẳng lặng cúi xuống nhặt lên một cành cây khô.
Hỗ Sắt hỏi:
“Kiếm của ngươi đấy chăng?”
A Cát lạnh nhạt bảo:
“Con người ta thay đỗi, kiếm của ta cũng đỗi rồi!”
Hỗ Sắt bảo:
“Thế tốt!”
Chữ “Tốt” vừa rời khỏi miệng thì khớp xương khắp người gã đã kêu lên răng rắc,
gã đã dùng đến công phu ngoại công tột đỉnh, dùng đến tuyệt kỹ thiên hạ không có
đến hai người.
Gã chính là Lôi Chấn Thiên không có địch thủ, là “Phong Vân Lôi Hỗ” tung hoành
giang hồ! Lòng gã tràn trề tự tin, đối với trận chiến này, gã tựa hồ đã nắm chắc
phần thắng tuyệt đối!
***
Bóng tà dương đỏ như máu bầm.
Nhưng máu vẫn chưa chẩy ra.
Kiếm của A Cát vẫn còn trong tay. Tuy đó không phải cây kiếm thật mà là một
cành cây khô rút trong bó củi ra nhưng đã vào đến tay chàng là sẽ thay đỗi, sẽ biến
thành một vũ khí sắc nhọn có thể giết người.
Khi Lôi Chấn Thiên vừa phát động thần công “Nhất xuyến tiên”, toàn thân tràn trề
kình lực và đầy lòng tự tin thì kiếm của A Cát đã đâm ra, điểm trúng vào một khớp
xương đang kêu lên răng rắc của gã.
Tay A Cát đưa ra thật lẹ, nhẹ phơi phới mà điểm tới, nhưng đoạn cây khô đã chấn
động theo tiếng nỗ răng rắc của khớp xương, từ khớp xương thứ hai ngón tay vô
danh bên trái mà vọt qua bàn tay, vọt qua khuỷu tay trái, vai trái, xương sống…
Thần công “Nhất xuyến tiên” vừa phát động cũng giống như tiếng sấm mùa Xuân
vừa nỗi, đã phát ra là không thu về được nữa!
Toàn bộ con người của Hỗ Sắt như bị cành cây khô luồn thấm vào, muốn động đậy
cũng không động đậy được nữa và khi cành cây khô vọt qua vai trái thì mặt gã đã
hết cả sắc máu, đầy đầu toát mồ hôi lạnh như mưa.
Đợi đến khi toàn thân Hỗ Sắt kêu răng rắc hết lượt mọi khớp xương thì cành cây
khô dừng lại ở đốt cuối cùng ngón út bên phải và hóa thành bụi bay tan tác theo gió
thu. Con người Hỗ Sắt không sao nhúc nhích nỗi, cứ đứng trơ ra đó, mồ hôi lạnh
trên mặt bỗng nhiên khô hết, đến khóe miệng cũng khô nứt ra, đôi mắt sắc bén đỏ
vằn tia máu cứ nhìn A Cát chằm chặp rất lâu rồi mới bật ra được một câu hỏi.
Giọng Hỗ Sắt cũng biến thành trầm thấp và khàn đặc, từng chữ từng chữ nhắc hỏi:
“Đây… là… kiếm… pháp.. gì?”
A Cát đáp:
“Đây là kiếm pháp chuyên để phá “Nhất xuyến tiên”!”
Hỗ Sắt nói:
“Giỏi…giỏi…”
Hai chữ “giỏi” vừa ra khỏi miệng thì gã thiết hán đứng sừng sững như trái núi
tưởng không bao giờ đỗ trong chớp mắt bắt đầu mềm xuội, đỗ vật…
Thân hình như Kim cương bất hoại chỉ một thoáng đã biến thành đống cát rã…
Cành cây khô hóa thành bụi bay tản tác trong gió thu còn con ngươi Hỗ Sắt đã
không còn động đậy được nữa…
***
ánh tà dương đã nhạt màu.
A Cát hốt hoảng xòe lòng bàn tay vừa nắm chặt cành cây khô làm kiếm vừa bị hóa
thành tro bay tan tác trong gió.
Đây mới là sức mạnh đáng sợ biết dường nào, chẳng những đã chấn cành cây khô
biến thành tro bụi mà còn chấn động làm tê chồn cả bàn tay chàng. ấy thế mà
chàng chưa hề dùng mất một chút sức lực nào!
Sức mạnh toàn do các khớp xương của Hỗ Sắt phát ra, A Cát chỉ dùng cách nhân
sức mượn sức dùng sức mạnh cùng chấn động từ khớp xương đầu tiên của Hỗ Sắt
phát ra để đánh nát khớp xương thứ hai của gã và cứ thế mà tiếp tục.
Và đến giờ các khớp xương trong toàn thân Hỗ Sắt đều bị đánh nát!
Bị sức mạnh của chính mình đánh cho nát mình!
A Cát cũng có dùng sức, nhưng sức mạnh này rất có thể chỉ là để phản kích theo ra,
xuyên qua cành cây khô, thấm qua cánh tay đánh thẳng vào tâm tạng gã.
“Cao thủ đấu với nhau đâu chỉ cần có lực xuông!”
Hỗ Sắt đã nói như vậy, đã hiểu rõ đạo lý đó, chỉ đáng tiếc là gã đã đánh giá A Cát

quá thấp.
“Giờ người đã thay đỗi rồi, ngươi đâu còn là kiếm khách vô địch thiên hạ, trận đấu
này ngươi bại, không còn phải nghi ngờ gì nữa!”
Kiêu ngạo cũng như rượu mạnh chẳng những làm cho người ta phán đoán sai lầm
mà cũng làm cho người ta say sưa.
A Cát uống rượu và cũng cho Hỗ Sắt uống, uống những cả một bình…
Một bình “kiêu ngạo”!
A Cát không say, Hỗ Sắt lại say!
“Cao thủ đấu với nhau, không chỉ đấu lực đấu tài mà còn phải đấu trí nữa!”
Bất kể thế nào thắng vẫn hơn bại, để giành thắng có thể không cần chọn lựa thủ
đoạn. Gió thỗi táp vào mặt. A Cát lẳng lặng đứng trơ ra trong gió rất là lâu rồi mới
phát hiện ra vợ chồng chàng Câm đứng trong lều gỗ nhìn chàng.
Trong mắt chàng Câm mang theo tâm tình rất kỳ quái còn ả vợ chỉ cười nhạt.
ACát không nói gì vì chàng đang mải tự hỏi mình:
“Cuối cùng thì ta là loại người gì?”
Vợ chàng Câm bảo:
“Ngươi vốn không nên uống rượu thế mà ngươi vẫn khăng khăng cứ uống chỉ vì
ngươi đoán đúng là Hỗ Sắt sẽ tới. Ngươi cũng muốn giết vợ chồng ta, nhưng ngươi
nhất định không chịu ra tay chỉ vì ngươi đã thừa biết vợ chồng ta chạy cũng không
thoát, nếu không sao ngươi lại để Hỗ Sắt giết bà Cả Hàn!”
Lời ả ta nói so ra còn sắc nhọn hơn cả cái dùi sắt:
“Ngươi cố ý làm như vậy chỉ cốt để Hỗ Sắt nhầm là ngươi đã thay đỗi rồi, ngươi cố
ý để gã coi ngươi chẳng vào đâu, giờ đây sao ngươi không quay lại giết vợ chồng ta
đi còn đợi gì nữa, chẳng lẽ ngươi không sợ vợ chồng ta làm lộ tẩy bí mật của ngươi
ư?”
A Cát chậm rãi bỏ đi.
ả Câm móc ra một đỉnh bạc ra sức ném xuống đất theo chàng.
“Nồi nấu cơm không thể bỗng dưng mọc ra bạc, chúng ta cũng chẳng mong gì bạc
của ngươi. Bây giờ ngươi chẳng nợ nần gì chúng ta mà vợ chồng ta cũng chẳng nợ
nần gì ngươi cả!”
A Cát chậm chạp vươn tay ra. Chàng không nhặt đĩnh bạc trên mặt đất, không ra
tay giết người mà chỉ thò tay nắm chặt tay chàng Câm.
Chàng Câm cũng nắm chặt tay A Cát.
Cả hai người cùng không ai nói, đều cùng như câm cả. ở đời có rất nhiều việc, có
rất nhiều tình cảm mà lời nói không thể nào diễn tả nỗi, mà cũng chẳng diễn tả để
làm gì.
Giữa đàn ông với nhau vốn có nhiều chuyện mà đàn bà không sao thấu hiểu nỗi.
Kể cả người đàn bà từng cùng người đàn ông chịu chung hoạn nạn, sống cùng nhau
nhiều năm cũng chưa chắc đã hoàn toàn hiểu biết được tư tưởng tình cảm của người
đàn ông!
Đàn ông phải từng trải thế nào mới thật sự hiểu rõ đàn bà?
Cuối cùng A Cát bảo:
“Tuy anh không biết nói nhưng lòng anh định nói những gì tôi đã hiểu hết cả rồi!”
Chàng Câm gật đầu, nước mắt ngập ướt mi.
A Cát bảo:
“Tôi tin là anh không bao giờ tiết lộ bí mật của tôi, tôi tuyệt đối tin ở anh!”
A Cát dùng sức bóp chặt tay chàng Câm rồi bỏ đi, đầu không ngoảnh lại. Chàng
không nỡ ngoảnh đầu nhìn lại vì chàng biết đôi vợ chồng bình thường, chất phác
này từ nay trở đi chỉ sợ chẳng còn được sống những ngày khắc khỗ nhưng yên tĩnh
bình thường như trước kia! Chàng không sao cầm lòng không tự hỏi thầm trong
tâm:
“Cuối cùng chàng là loại người ra sao?”
“Tại sao chàng toàn mang phiền lụy lại cho người khác?”
“Chàng làm như vậy là đúng hay sai?”
***
Nhìn theo bóng A Cát xa rồi, lệ tràn mắt, chàng Câm cuối cùng nén không nỗi phải
trào ra. Còn vợ anh ta thì làu bàu:
“Gã chỉ mang lại phiền hà cho vợ chồng ta mà thôi, làm sao chàng còn phải đối đãi
như vậy với gã?”
Trong lòng chàng Câm đang thầm nói:
“Vì chàng ta không coi thường ta, vì chàng đã coi ta là bạn bè, trừ chàng ra xưa
nay có ai thật sự coi ta là bạn bè đâu!”
Chỉ có lần này là vợ chàng Câm không nghe được những lời gào thét ngầm trong
lòng chồng, chỉ vì ả ta vĩnh viễn không bao giờ hiểu được phân lượng của hai chữ
“tình bạn” đã nặng biết chừng nào trong tim người đàn ông! Một người đàn ông
chân chính, một trượng phu chân chính!
Xác Hỗ Sắt được dùng một tấm cánh cửa khiêng về, lúc này đặt trong đình lục giác
ở vườn hoa nhà Lão Chủ Lớn. Sắc tối đã dày, đèn lồng ở các cột đình đã thắp sáng.
Trúc Diệp Thanh chắp hai tay sau lưng lặng lẽ nhìn cái xác đặt trên tấm ván cửa
nhưng trên mặt gã không hề lột một nét tình cảm nào. Đối với việc này, gã tựa hồ
không hề kinh lạ một chút nào. Gã cứ đợi cho đến khi Lão Chủ Lớn xồng xộc đi tới
lúc ấy mặt gã mới có chút vẻ đau đớn buồn thương.
Nhưng Lão Chủ Lớn thì đã giật thót lên và khi thấy xác Hỗ Sắt thì lão lại nhẩy lên
chồm chồm mà gào thét:

“Lại là cái thằng A Cát ấy ra tay độc ư ?”
Trúc Diệp Thanh gục đầu, ỉu xìu đáp:
“Tôi thật không ngờ Hỗ Sắt tìm thấy A Cát sớm đến như thế, lại càng không thể
ngờ Hỗ Sắt lại chết thảm đến thế này!”
Lão Chủ Lớn nhìn không ra vết thương trên mình Hỗ Sắt nên Trúc Diệp Thanh phải
giải thích:
“Trước khi Hỗ Sắt chết thì tất cả các khớp toàn thân anh ta đã bị đánh nát cả rồi!”
“Bị vật gì đánh nát?”
“Tôi nhìn không rõ!”
Trúc Diệp Thanh trầm ngâm một lát rồi bảo:
“Tôi chỉ nhận ra A Cát tuyệt đối không dùng đao kiếm, cũng không phải vật bằng
sắt!”
Lão Chủ Lớn hỏi ngay:
“Ngươi dựa vào điểm nào mà nhìn ra vậy?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Trên áo quần Hỗ Sắt không có vết tích vật bằng sắt đánh phải, cũng không bị toạc
rách, mà chỉ sót lại một ít mạt gỗ mà thôi!”
Lão Chủ Lớn trợn tròn mắt lên bảo:
“Chẳng lẽ gã A Cát đó chỉ dùng chiếc côn gỗ?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Rất có thể!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Ngươi có biết Hỗ Sắt luyện công phu gì không?”
Trúc Diệp Thanh đáp: “Tựa hồ như Kim Chung Trạo, Thiết Bố Sam, Đại Tam Thái
Bảo hoành luyện ư một môn công phu ngoại công gì đó!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Ngươi đã thấy công phu thật của Hỗ Sắt chưa?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Chưa!”
Lão Chủ Lớn bảo: “Ta thấy rồi nhưng vì công phu của Hỗ Sắt thực ra vì quá mạnh
vì vậy ta cũng không sao nhận rõ ràng đủ mười phần về xuất xứ lai lịch của công
phu này nhưng vẫn thu nhận gã về, sau ta mới biết gã chính là “Vân Trung Kim
Cương” Thôi Lão Tam năm xưa hoành hành một thời khắp giải Liêu Bắc…”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Tôi cũng từng nghe ông chủ nói rồi…”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Tuy gã từng bị Lôi Chấn Thiên bức bách đến hết đường chạy, nhưng ta bảo đảm
công phu của gã so với gã họ Lôi kia cũng không thua sút bao nhiêu, và so với
Ngọc Bá Vương ở núi Kỳ Liên tuyệt không hề kém sút ở điểm nào!”
Trúc Diệp Thanh không dám cãi lại.
Không có ai dám nghi ngờ cách nhìn nhận của Lão Chủ Lớn. Việc gì mà đã đưa
qua pháp nhãn của Lão Chủ Lớn giám định thì không thể nào sai sót được nữa!
Lão Chủ Lớn bảo:
“Thế mà bây giờ ngươi vừa bảo tên A Cát vô dụng kia chỉ dùng có một cây côn gỗ
mà đánh nát hết các khớp trong toàn thân được ư?”
Trúc Diệp Thanh không dám hé răng.
Lão Chủ Lớn dùng sức nắm chặt tay quyền, lại hỏi:
“Xác Hỗ Sắt tìm thấy ở đâu?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“ở chỗ mụ Cả Hàn!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“ở đó không phải là bãi tha ma tất phải có những người thấy họ đánh nhau chứ?”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Chỗ họ giao thủ là trong một mảnh sân con ở một túp lều gỗ tồi tàn, có một đống
rác và một đống củi ở phía sau nhà bếp, các cô gái ít khi léo hánh tới đó, nên lúc ấy
tại bãi đấy trừ A Cát với Hỗ Sắt ra, nhiều nhất chỉ có ba người là cùng”.
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Những ba người?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Có mụ Cả Hàn với một đôi gọi là “vợ chồng thằng Câm nấu bếp”.
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Giờ ngươi đã đưa họ về rồi chứ?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Chưa ạ!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Tại sao?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Vì họ đã bị A Cát giết chết để diệt khẩu rồi!”
Trên trán Lão Chủ Lớn nỗi hằn lên một đường gân xanh, lão nghiến răng bảo:
“Giỏi, giỏi! Ta nuôi các ngươi đông người đến thế suốt bao nhiêu năm thế mà có

một thằng gánh phân mà các ngươi cũng không đối phó nỗi!”.
Lão nhẩy lên chồm chồm mà la hét:
“Sao các ngươi còn đợi gì mà không cuốn giường chiếu mà xéo hết đi!”
Đợi cho lửa giận của lão xẹp bớt, Trúc Diệp Thanh mới hạ thấp giọng bảo:
“Vì chúng tôi đang còn đợi mấy người tới…”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Đợi ai?”
Giọng Trúc Diệp Thanh càng hạ thấp:
“Đợi mấy người có thể đối phó được với gã A Cát”.
Mắt Lão Chủ Lớn chợt lóe sáng và lão cũng hạ thấp giọng:
“Ngươi nắm chắc ư?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Vâng!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Trước tiên hãy nói tên một người ta nghe thử!”
Trúc Diệp Thanh khom lưng nói thật khẽ vài tiếng vào sát tai lão chủ. Mắt Lão Chủ
Lớn càng sáng lên.
Trúc Diệp Thanh rút ra một cuộn giấy giấu trong tay áo bảo:
“Đây là danh sách ông ấy viết gửi cho tôi, ông ta phụ trách việc đưa tất cả mọi
người tới!”
Lão Chủ Lớn đón lấy cuộn giấy hỏi ngay:
“Khi nào họ tới?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Chậm nhất là chiều mai.”
Lão Chủ Lớn thở ra một hơi dài nhẹ nhõm bảo:
“Được! Thay ta tiếp đãi họ. Chiều mai gặp A Cát ư?”
Trúc Diệp Thanh đáp:
“Vâng!”
Lão Chủ Lớn vỗ vào vai gã:
“Ta biết dù xẩy ra việc gì ngươi cũng có thể thay ta thu xếp được tốt mà!”
Mặt lão lộ nét cười mỉm bảo:
“Tối nay ngươi ngủ nghê cho tốt, chớ ngại sáng mai dậy muộn một chút cũng được,
con bé ấy…”
Lão Chủ Lớn chưa nói hết câu thì Trúc Diệp Thanh đã khom lưng cười góp bảo:
“Tôi hiểu rồi, tôi đâu dám phụ ý tốt của Ông chủ đã giành cho tôi ạ!”
Lão Chủ Lớn cười vang:
“Được! Rất được!”
Xác Hỗ Sắt vẫn ở đó nhưng Lão Chủ Lớn không hề liếc qua lấy một lần!
***
Lão Chủ Lớn vừa đi khỏi thì Tay Sắt A Dũng xồng xộc tới, quỳ trước xác Hỗ Sắt
cất tiếng khóc vang.
Trúc Diệp Thanh cau mày bảo:
“Đại trượng phu lệ không dễ đỗ, người chết đâu còn sống lại được, ngươi khóc cái
gì?”
A Dũng Tay Sắt bảo:
“Ta không khóc gã mà là khóc cho ta!”
Gã nghiến răng nắm chắc tay quyền rít lên:
“Vì ta đã thấy các người làm việc cho Ông chủ cuối cùng kết cục sẽ ra sao rồi!”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Ông Chủ Lớn đãi ngươi đâu có tệ!”
A Dũng bảo:
“Nhưng giờ Hỗ Sắt đã chết, đáng ra Ông Chủ phải sắp xếp hậu sự cho gã tử tế mới
phải chứ!”
Trúc Diệp Thanh cắt ngang lời gã:
“Ông chủ biết là ta đã thu xếp thay cho Ông chủ rồi!”
A Dũng hỏi:
“Ngươi? Hỗ Sắt chết là vì Ông chủ hay vì ngươi?”
Trúc Diệp Thanh vội bịt chặt miệng A Dũng lại nhưng đứng nghiêm trong và ngoài
đình lục giác là mười hai đại hán đều tái mặt.
Ai chẳng biết lòng trung của Hỗ Sắt đối với Ông chủ nhưng cũng chẳng ai muốn có
kết cục đời mình như Hỗ Sắt!
Trúc Diệp Thanh thở dài bảo:
“Ta chẳng cần biết Hỗ Sắt chết vì ai, ta chỉ biết giờ đây Ông Chủ Lớn bảo ta đi chết
ta sẽ đi ngay lập tức!”
***
Bóng đêm đã xuống.
Trúc Diệp Thanh đi băng qua con đường mòn phía sau đình lục giác đến cái cửa
nách phía tường sau mà ra ngoài vườn vào một ngõ hẻm. Quành theo ngõ hẻm tới
một khuôn cửa. Trúc Diệp Thanh khe khẽ gõ ba tiếng rồi lại hai tiếng khẽ nữa. Cửa
mở ra. Trong mảnh sân nhỏ tí tuyệt đối không có đèn lửa.
Một ông già gù đóng cửa, cài then.
Trúc Diệp Thanh trầm giọng hỏi:
“Người đâu?”
Ông già gù không lên tiếng chỉ dời lu nước ở góc tường sang một bên lộ ra một tấm
đá rồi nhấc tấm đá lên. Lu nước và tấm đá không nhẹ mà ông già gù nhấc lên cứ
như không. Dưới tấm đá có ánh đèn mờ mờ hắt lên soi sáng mấy bậc đá. Trúc Diệp
Thanh tay chắp sau lưng từ tốn bước xuống những bậc đá.
Dưới hầm đất ẩm ướt và tăm tối. Hai người ngồi co ro dưới chân vách, rõ ràng là
hai vợ chồng chàng Câm.
Tuy họ chưa chết, A Cát đâu có giết họ để diệt khẩu nhưng tuyệt không ai biết làm
sao họ lại đến chốn này, kể cả hai vợ chồng cũng không biết luôn. Họ chỉ nhớ là bị
đánh một cái mạnh vào đằng sau gáy, lúc tỉnh dậy thì người đã ở đây.
Mặt chàng Câm lộ sắc giận dữ vì vừa tỉnh lại ả vợ đã làu bàu:
“Tôi đã biết là gã A Cát nọ chỉ mang lại phiền hà và xúi quẩy cho vợ chồng mình,
tôi biết lần này…”
ả chưa nói trọn câu thì chợt thấy một người đang đi từ trên bậc đá xuống, mặt tuy

có vẻ tươi cười nhưng nhìn dưới ánh đèn tù mù thì chỉ thấy càng thêm bí hiểm. ả
Câm bất giác rùng mình, túm chặt lấy bàn tay thô kệch dày rộng của chồng.
Trúc Diệp Thanh cười mỉm nhìn họ rồi mềm giọng bảo:
“Các ngươi chớ có sợ, ta không đến hại các ngươi đâu, có điều chỉ định đến hỏi các
ngươi vài câu thôi!”
Gã móc trong túi ra một chồng vàng lá và hai đỉnh bạc trắng bảo:
“Chỉ cần các ngươi nói thật thì chỗ vàng bạc này là của các người! Đủ để các người
mở một quán cơm nhỏ khá ra trò đấy!”
Chàng Câm mím miệng khi đôi mắt người vợ đã lóe lên ánh tham lam thèm khát.
Suốt cả đời, ả chưa bao giờ thấy lắm vàng bạc đến thế!
ở đời, có người đàn bà nào không thích vàng bạc không?
Vẻ cười cợt của Trúc Diệp Thanh càng thêm ôn hòa. Gã khoái nhất là thấy người
khác để lộ nhược điểm trước mặt gã và giờ gã thấy cách làm này quả thật tuyệt đối
chính xác và có hiệu quả.
Vì vậy gã hỏi bất ngờ:
“Trước khi họ đánh nhau, họ có nói gì không?”
“Có nói.”
“Tên Hỗ Sắt có phải là Lôi Chấn Thiên không? “Phong Vân Lôi Hỗ” Lôi Chấn
Thiên?”
“Dường như vậy!”
Vợ chàng Câm bảo:
“Hình như tôi nghe thấy trong khi nói qua nói lại có câu:
“Trên giang hồ người đánh bại Lôi Chấn Thiên có không nhiều đâu nhé!”
Trúc Diệp Thanh mỉm cười.
Điều này Hỗ Sắt đã lừa qua mặt Lão Chủ Lớn nhưng chẳng lừa nỗi Trúc Diệp
Thanh. Làm gì có ai lừa nỗi gã!
Gã lại hỏi:
“A Cát có nói tên gã là gì không?”
“Không nói!”
Chàng Câm nãy giờ vẫn trợn mắt nhìn vợ, ánh mắt đầy giận dữ bỗng chàng Câm tát
cho vợ một bạt tai, đánh mạnh đến nỗi cả người ả nhảy dựng lên. ả vợ chua ngoa
dường như thét lên:
“Tôi theo anh khỗ suốt một đời, giờ đã gặp dịp để thoát sao lại bỏ qua? Tôi bằng
vào cái gì để giữ gìn bí mật cho cái thằng bạn của anh, gã đem lại cái gì hay cho
chúng ta nào?”
Chàng Câm giận quá run cả người. Người đàn bà này giờ đây đâu còn là người vợ
hiền hậu ngoan ngoãn mà đã là hạng đàn bà vì bạc vàng có thể đem bán tất cả bất
kể thứ gì!
Hạng đàn bà vì bạc vàng mà chồng cũng chẳng kể, ả Câm đâu phải là người đầu
tiên, mà chắc cũng chưa phải là người cuối cùng!
Chàng Câm đột nhiên phát hiện ra trước kia đi theo anh ta chịu khỗ chẳng qua vì ả
chưa có cơ hội tốt như bây giờ vì nếu có thì rất có thể ả đã quay lưng bỏ anh ta từ
lâu!
Điều vừa suy nghĩ này cứ như một cây kim nhọn chọc vào tim chàng Câm.
ả vợ vẫn đang gào lên:
“Càng không cho tôi nói tôi càng nói. Anh đã không muốn hưởng phúc thì cứ việc
cuốn xéo, cuốn xéo càng xa càng tốt, còn tôi…”
ả ta nói không kịp hết câu. Chàng Câm đã chồm tới dùng sức bóp chặt lấy cỗ người
vợ, từng sợi gân nỗi vồng trên cánh tay…
Trúc Diệp Thanh không hề có ý kéo anh chồng lại mà chỉ mỉm cười ruồi, lạnh lùng
đứng bên cạnh nhìn xem.
Cho tới khi chàng Câm cảm thấy sức dùng để bóp vợ quá mạnh và dường như
người vợ đã ngừng thở, chàng Câm mới thả tay ra thì đã quá muộn.
Chàng Câm giật mình nhìn lại đôi tay mình rồi lại nhìn vợ, nước mắt lẫn mồ hôi
lạnh ngắt rơi xuống như mưa.
Trúc Diệp Thanh mỉm cười bảo:
“Giỏi! Đàn ông giỏi! Trên đời này đàn ông ra tay một cái bóp chết vợ đâu có nhiều,
xin bội phục ngươi!”
Trong cỗ họng chàng Câm vang lên tiếng hồ hộc như tiếng kêu của thú rừng, cả
người chàng vồ vào gã.
Trúc Diệp Thanh phất nhẹ tay áo nhẩy trở lên, lạnh lùng bảo:
“Giết vợ ngươi đâu phải là ta, ngươi tìm ta làm gì?”
Gã không hề ngoái cỗ, cứ thế bỏ đi. Vừa lên khỏi bậc thang đá thì nghe thấy
“uỳnh” một tiếng. Chỉ có người húc đầu vào đá mới phát ra tiếng động như vậy!
Trúc Diệp Thanh vẫn không hề ngoái cỗ. Việc thế này đâu có ngoài ý muốn của gã
và cũng chẳng đáng để gã buồn thương. Gã đã đoán chắc được kết cục của họ, và
còn nhiều người khác nữa số phận cũng nằm trong tay gã. Đối với mình gã cảm
thấy rất hài lòng.
“Phải nghĩ ra cách gì để khen thưởng mình chứ!”
Gã nghĩ vậy.
Và gã đến với Tử Linh.
***
Tấm thân trần trụi mềm mại mà nhẵn nhụi của Tử Linh rung động cứ như một con
“Rắn đuôi kêu” đợi cho tới khi gã hoàn toàn thỏa mãn, rung động cho tới khi yên
hẳn. Đôi môi Tử Linh vẫn lạnh lùng mím lại, những giọt mồ hôi đọng trên chót
mũi lóng lánh dưới ánh đèn cứ như châu ngọc.
Một người đàn ông có kinh nghiệm cứ coi vẻ biểu hiện của tình cảm trên nét mặt
tất phải nhìn thấy cô ta đã hoàn toàn bị chinh phục.
Trúc Diệp Thanh là loại đàn ông giàu kinh nghiệm và cái cảm giác chinh phục này
thường khiến gã cảm thấy kiêu căng và vui sướng.
Gã cố ý thở dài bảo:
“Xem ra ông Chủ Lớn còn mạnh hơn ta tưởng nhiều!”
Hai hàng lông mi của Tử Linh tít lại như sợi chỉ:
“Tại sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.