Yến Thập Tam

Chương 17: Giấu Kín Chẳng Lộ


Bạn đang đọc Yến Thập Tam – Chương 17: Giấu Kín Chẳng Lộ

Một người đàn ông đã có quyền lực thì còn gì mà không được nữa!?
Lão Chủ Lớn bảo:
“Gì gã cũng không thích, có lẽ thứ gã thích chính là cái ngôi vị của ta!”
Mắt Hỗ Sắt lóe sáng:
“Chỉ cần ông chủ nói một lời, tôi sẽ tùy cơ khử gã ngay!”
Lão Chủ Lớn hỏi:
“Ngươi dám chắc ư?”
Hỗ Sắt đáp:
“Tôi…”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Ta biết công phu của ngươi và cũng biết trước kia ngươi đã từng trừ khử bao nhiêu
người danh tiếng.”
Hỗ Sắt không phủ nhận cũng chẳng khiêm tốn.
Lão Chủ Lớn bảo:
“Sáu năm rồi ta chưa để Tiểu Diệp tham gia hành động lần nào vì ngay ta vẫn cho
rằng gã không có công phu gì!”
Hỗ Sắt bảo:
“Thì gã làm gì có ạ!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Ngươi lầm rồi, mà cả ta cũng lầm luôn!”
Hỗ Sắt ngớ ra:
“Hử?”
Lão Chủ Lớn nói ngay:
“Cho đến hôm nay ta mới biết gã cũng là cao thủ!”
Hỗ Sắt nhịn không nỗi, hỏi ngay:
“Cao thủ ra sao?”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Cao thủ sử đao!”
Hỗ Sắt hỏi:
“Ông Chủ đã thấy gã dùng đao rồi ư?”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Mãi tận hôm nay ta mới thấy thủ pháp dùng đao của gã còn vượt xa bất kỳ người
nào dùng đao mà ta đã gặp!”
ánh đao lóe lên, nửa vành tai Kim Lan Hoa đã bị hớt rụng!
Lão Chủ Lớn bảo:
“Gã ra đao không chỉ nhanh mà còn chuẩn xác, hóa ra bao nhiêu lâu gã giấu kín
không lộ, mãi đến tận hôm nay gã vẫn cứ cho là ta không thấy gì!”
Lão Chủ Lớn cười mỉm lại bảo:
“Nhưng hóa ra gã cũng lầm, cho dù ta chẳng ăn thịt lợn thì ít ra cũng thấy con lợn
chạy qua đường chứ!”
Lão vẫn cười rất ôn hòa nhưng Hỗ Sắt lại bắt đầu sôi giận:
“Người biết dùng đao, tôi cũng chưa từng được thấy qua!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Ta biết số cao thủ các môn phái Ngũ Hỗ Đoạn Môn đao, Vạn Thắng đao, Thất
Xảo đao, Thái Hành Khoái đao vân vân bị hạ dưới bàn tay ngươi ít nhất cũng phải
hai ba chục tên…”
Hỗ Sắt bảo:
“Kể cả “Phi Long đao” Giang Trung hôm nay nữa là vừa chẵn ba chục!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Ta biết là ngươi nhất định có thể diệt trừ được gã!”
Hỗ Sắt bảo:
“Tùy lúc đều có thể!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Nhưng bây giờ chưa cần!”
Hỗ Sắt hỏi:
“Sao vậy?”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Vì ta biết cho tới giờ gã vẫn chưa phản bội ta!”
Hỗ Sắt bảo:
“Đợi đến khi ông chủ biết thì có khi quá muộn rồi!”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Quyết không thể quá muộn được!”
Hỗ Sắt hỏi:

“Sao vậy?”
Lão Chủ Lớn bảo:
“Vì gã cũng là đàn ông! Bất kỳ loại đàn ông nào đứng trước mặt người đàn bà mình
ưa thích đều khó mà giữ kín được điều bí mật trong lòng!”
Trên chiếc kỷ có bình hoa, bình có cắm hoa. Lão Chủ Lớn rút trong bình một bông
hoa cúc đưa lên mũi ngửi ngửi rồi bảo:
“Nếu người đàn bà này đủ thông minh lại quấn quýt thường xuyên bên gối của gã
cho là dù gã chẳng nói lộ, người đàn bà này cũng có thể biết được!”
Hỗ Sắt hỏi:
“Gã cũng có thích đàn bà ư?”
Lão Chủ Lớn đáp:
“Dĩ nhiên là có.”
Hỗ Sắt hỏi:
“Ai cơ?”
Lão Chủ Lớn đáp:
“Tử Linh.”
Lão ngỡ là Hỗ Sắt không biết Tử Linh là ai nên đã giải thích:
“Tử Linh là cô gái mà ta đã mang từ sông Hoài về đó, cô gái bên miệng có nốt ruồi
ấy!”
Hỗ Sắt đâu có ngu. Lập tức hiểu ra ngay, gã bảo:
“Là người đàn bà hôm nay đợi gã về ngủ ấy ư?”
Lão Chủ Lớn mỉm cười. Lão hiểu là mình đã làm cho Hỗ Sắt hiểu được hai việc:
Ông Chủ Lớn đâu phải là người dễ đối phó, tuyệt không thể coi thường được!
Kẻ tâm phúc chân chính của Ông Chủ Lớn chỉ có mình Hỗ Sắt mà thôi!
Lão hiểu rằng chỉ bằng vào hai điểm này đủ buộc Hỗ Sắt trung thành tuyệt đối với
lão. Lão mỉm cười nhắm mắt lại. Hỗ Sắt rón rén lùi ra. Lão Chủ Lớn tin tưởng là
Hỗ Sắt có cách đối phó với A Cát. Và chắc chắn trước tiên gã sẽ phải đến gặp Tay
Sắt A Dũng để hỏi cho rõ ràng cách xuất thủ của A Cát như thế nào.
Gã Hỗ Sắt này khi đi làm chuyện gì khác thì hay tỏ vẻ qua loa đại khái, cẩu thả,
nhưng khi gặp đối thủ lợi hại thì gã lại biến thành sáng suốt cẩn thận như bất kỳ
một người nào khác. Từ mười năm trước khi gã mới thành danh đến giờ, khi ra tay
giết người gã chưa bao giờ sơ sểnh.
***
Lão Chủ Lớn nhắm nghiền mắt nhưng lão lại phảng phất thấy A Cát đã ngã dưới
lưỡi kiếm của Hỗ Sắt. A Cát ngã ngay trên vũng máu và nước mắt của chính mình!
Căn phòng dễ chịu và sạch sẽ.
Lão Chủ Lớn từ xưa tới nay chưa hề bạc đãi thủ hạ, ngay A Dũng cũng chưa hề
hoàn toàn mất hẳn giá trị lợi dụng. Chỉ có điều tay A Dũng còn đang phải bó, còn
đau tưởng chết.
Khi Hỗ Sắt vào thì A Dũng đang nằm trên giường đang hy vọng mụ Cả Hàn kiếm
được về cho gã một cô gái trinh để thông khí độc.
Nhưng bây giờ gã đã biết người tới là Hỗ Sắt. Dám không gõ cửa mà cứ thế xộc
vào phòng thì chỉ có một mình Hỗ Sắt mà thôi. Đối với điểm này tuy lòng A Dũng
rất không hài lòng nhưng chưa bao giờ nói ra. Vì gã cần bạn bè như Hỗ Sắt và bây
giờ lại càng cần. Nhưng giá Hỗ Sắt bị chết, chắc chắn gã cũng sẽ chẳng rơi giọt lệ
nào.
Thấy cánh tay A Dũng băng vải trắng kín mít, lông mày Hỗ Sắt cau lại rồi hỏi:
“Ngươi bị thương rất nặng ư?”
A Dũng cười gượng. Gã bị thương dĩ nhiên là nặng rồi. Cánh tay này có thể vĩnh
viễn không dùng được nữa tuy vậy ngay điểm này gã cũng phải giữ bí mật. Gã hiểu
Lão Chủ Lớn của gã không bao giờ chịu nuôi dài dài một kẻ tàn phế không còn hy
vọng gì.
Hỗ Sắt hỏi:
“Kẻ đánh ngươi bị thương là ai?”
A Dũng đáp:
“Hắn nói hắn tên là A Cát, A Cát vô dụng!”
Hỗ Sắt bảo: “Thế mà gã lại đánh ngươi bị thương, đánh chết cả Đại Cương?”
A Dũng cười gượng bảo:
“Cũng có thể ở nơi khác gã vô dụng, nhưng võ công của gã thì vô cùng hữu dụng!”
Hỗ Sắt hỏi:
“Hắn dùng gì đánh ngươi bị thương?”
A Dũng đáp:
“Chỉ dùng tay thôi!”.

Ban đầu A Dũng toan bảo bị binh khí đánh bị thương nhưng gã lại không dám nói
bịa vì số người thật mục sở thị trông thấy cảnh ấy quá đông.
Đôi lông mày rậm của Hỗ Sắt cau lại càng sít. Gã biết “tay sắt” của Tay Sắt A
Dũng sử dụng đâu có kém, và bất kỳ ai dùng tay không để đánh bị thương nắm
đấm sắt của A Dũng đâu phải là chuyện dễ?
A Dũng bảo:
“Ta biết ngươi sẽ nhất định tới hỏi han ta là gã sử dụng công phu gì chứ gì?”
Hỗ Sắt thừa nhận, gã đâu có tới cốt để thăm người bị thương.
A Dũng bảo:
“Nhưng rất tiếc ta không rõ gã dùng võ công của môn phái nào!”
Mắt Hỗ Sắt lộ vẻ giận bảo:
“Ngươi luyện võ hơn hai mươi năm, giết vô số người, lăn lộn trên chốn giang hồ
cũng không ít, bây giờ kẻ khác đánh ngươi thảm thương đến thế này thế mà kẻ địch
dùng công phu gì để đánh ngươi mà ngươi cũng không biết ư?”
A Dũng bảo:
“Hắn ra tay quả thực quá nhanh!”
Hỗ Sắt cười nhạt, bỗng chộp lấy cánh tay bị thương của A Dũng rồi cởi hết các giải
băng bó ra.
Sắc mặt A Dũng biến hẳn:
“Ngươi làm cái gì thế?”
Hỗ Sắt bảo:
“Ta muốn xem ra sao!”
A Dũng cười miễn cưỡng bảo:
“Cánh tay thì có gì mà xem?”
Hỗ Sắt bảo:
“Có chứ!”
A Dũng bảo:
“Thầy lang ở Chương Bảo Đường bảo là đã băng bó cho ta rất tốt và còn dặn trong
hai ngày tới không được đụng chạm tới!”
Hỗ Sắt gắt:
“Đánh rắm cái con mẹ nó chứ!”
A Dũng đành câm miệng vì dù sao băng buộc trên tay gã đã bị tháo ra hết cả.
Nhìn thấy cánh tay đau nọ Hỗ Sắt bỗng biến sắc mặt. Cánh tay luyện công phu
thiết chưởng công trong hai mươi năm thế mà bây giờ bị đánh cho nát bấy!
Mà lại chỉ ba ngón tay đánh cho nát vụn, trên mu bàn tay đau của A Dũng vẫn còn
in lại nguyên ba dấu ngón tay tím đen.
Cái thằng “A Cát vô dụng” này luyện thứ công phu gì đây?
Hỗ Sắt bỗng thở dài bảo:
“Dù thế nào đi nữa chúng ta vẫn là bạn bè mà!”
A Dũng cười lấy lòng bảo:
“Thì chúng ta vốn là bạn bè mà!”
Hỗ Sắt bảo:
“Vì vậy ngươi cứ yên tâm, ta quyết không nói lộ ra cho ai biết đâu!”
A Dũng cười gượng gạo:
“Việc gì vậy?”
Hỗ Sắt bảo:
“Cánh tay này của ngươi từ nay trở đi bị phế hẳn rồi!”
Nụ cười trên môi A Dũng đông cứng lại, đồng tử mắt co rút lại.
Hỗ Sắt bảo:
“Có điều dù ta có che giấu bí mật này cho ngươi đi nữa, sớm muộn Ông Chủ cũng
sẽ biết vì vậy… ngươi nên sơm sớm liệu cho mình đi thôi!”
A Dũng gục đầu, chợt hét to lên:
“Ta dùng một cánh tay còn lại vẫn có thể giết người cho Ông Chủ được mà!”
Hỗ Sắt cười nhạt bảo:
“Giết người hạng nào mới được chứ! Giết người vô dụng hơn loại tàn phế như
ngươi ấy ư?”
Gã bỗng móc trong mình ra một tập ngân phiếu không thèm nhìn mà ném cả cho A
Dũng bảo:
“Đây là số bạc sớm muộn sẽ có ngày ngươi phải dùng đến, ngươi hãy nhận lấy đi,
đừng có tiêu phí hết ngay đấy nhé!”

Nói xong Hỗ Sắt không thèm ngó lại, bỏ đi thẳng.
A Dũng ngẩn người ngồi nhìn theo gã.
Bỗng nghe giọng Trúc Diệp Thanh rất ôn tồn bảo:
“Ta tới thăm bệnh ngươi đây, vừa khéo được nghe các ngươi trò chuyện với nhau!”
A Dũng bảo:
“Ngươi nghe rồi à, nghe rồi càng tốt!”
Trúc Diệp Thanh bảo:
“Dù sao đi nữa gã đối với ngươi cũng không tệ!”
A Dũng bảo:
“Gã đối với ta không tệ, gã đối với ta tốt lắm, vì vậy mới bảo ta cất kỹ chỗ tiền này
đi!”
Đột nhiên gã cười lớn bảo:
“Cất kỹ để làm gì? Chẳng lẽ bảo ta lấy món tiền thối này đem về mở hàng làm chủ
quán tẹo nhẹp ư? Đi mở hàng bán thịt bò ư?”
Gã cười điên dại rồi dùng cánh tay còn lại chộp lấy tập ngân phiếu ném tung đi.
Sau đó gã vật mình xuống giường mà thất thanh khóc lên đau đớn.
Trúc Diệp Thanh rất hiểu tâm tình của gã, cứ mặc kệ cho gã khóc rất lâu mới mềm
giọng bảo:
“Ngươi cứ yên lòng đi mà chữa vết thương cho tốt, dù xẩy ra chuyện gì đi nữa ta
cũng sẽ nghĩ ra cách đối phó giúp ngươi!”
***
Lão Chủ Lớn vẫn nhắm mắt đón lấy bát nước sâm từ một bàn tay nõn nà ấm áp.
Lão chậm rãi hớp hai hớp rồi hỏi:
“Tử Linh đâu?”
“Đã sang bên Diệp tiên sinh rồi ạ!”
“Diệp tiên sinh đã cùng nó…”
“Đã một lần rồi ạ…”
Lão Chủ Lớn cười mỉm. Lão tin là Trúc Diệp Thanh không dám làm ngược lại
mệnh lệnh của lão. Ông chủ đã bảo làm gì, ai dám làm ngược lại?
Lão Chủ Lớn lại hỏi:
“Còn Hỗ Sắt?”
“Ông ấy đi rồi!”
“Có bảo là đi đâu không?”
“Trước tiên đến chỗ A Dũng, giờ thì hình như đến chỗ bà Cả Hàn thì phải…”
Lão Chủ Lớn cau mày nhưng rồi hiểu ngay ý tứ việc Hỗ Sắt đến đó làm gì. Dĩ
nhiên đâu phải gã đi kiếm gái!
Lần đầu tiên A Cát xuất hiện trong thành là tới ngay chỗ mụ Cả Hàn. Muốn điều
tra lai lịch của A Cát dĩ nhiên phải tới chỗ mụ Cả Hàn vì ít ra mụ cũng hiểu hơn bất
kỳ ai, dù chỉ một chút gì đấy.
Có thể nghĩ đến điểm đó chứng tỏ sự chuẩn bị trước khi ra tay của Hỗ Sắt đã sáng
suốt và cẩn thận hơn so với trước kia. Chính vì thế Lão Chủ Lớn cười càng vui vẻ
hơn.
Giờ đây từng việc từng việc đều ở trong tầm khống chế của lão, từng con người đều
bị lão nắm chắc trong tay. Bất kể kẻ nào dám mạo phạm lão, bất kỳ kẻ nào dám
khinh khi lão đừng có mơ thoát khỏi sự trừng phạt của lão! Sự trừng phạt của lão
xưa nay rất công bằng nhưng cũng rất đáng sợ!
Hỗ Sắt giờ đã ngồi đối mặt với mụ Cả Hàn. Gã nhìn sâu vào mắt mụ cho tới khi gã
nhận thấy hơi men trong ánh mắt mụ không quá nồng lúc ấy gã mới từ tốn bảo:
“Chắc mụ phải biết ta tới đây làm gì chứ?”
Mắt mụ Cả Hàn cười tít lại thành một đường chỉ:
“Tôi biết lần sai phái này của ông rất vất vả, vừa may ở đây tôi mới có mặt hàng
mới, trong đó có món hàng còn nguyên đai nguyên kiện!”
Hỗ Sắt bảo:
“Người tôi tìm không phải đàn bà!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Lẽ nào ông Hỗ bây giờ lại đỗi thú vui, định tìm con trai để đỗi khẩu vị chăng?”
Hỗ Sắt sầm mặt, lạnh lùng bảo:
“Nếu mụ say, ta sẽ có cách làm cho mụ tỉnh ngay đó!”
Nét cười cợt của mụ Cả Hàn chợt đông cứng lại.
Hỗ Sắt bảo:
“Giờ mụ đã tỉnh rượu chưa đấy?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Được rồi!”
Hỗ Sắt bảo:
“Giờ thì mụ biết ta đến tìm ai rồi chứ?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Nhất định ông Hỗ đi tìm A Cát, tìm thằng A Cát vô dụng phỏng?”
Hỗ Sắt bảo:
“Nghe nói nó từ chỗ mụ ra đi hử?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Nó đã từng mê mẩn một trận ở chỗ tôi đây!”
Hỗ Sắt hỏi:
“Thế nó từ đâu tới?”

Mụ Cả Hàn đáp:
“Ai mà biết nó từ đâu tới? Khi nó tới đây thì đã say mèm, say bất tỉnh nhân sự suốt
mấy ngày liền.”
Hỗ Sắt đăm đăm nhìn mụ Cả Hàn nhìn mãi cho tới khi gã nhận ra là mụ không nói
bịa, gã mới tiếp tục hỏi:
“Mụ thu nhận nó ra sao?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Vì nó không có tiền trả nợ, nhìn bộ dạng thì thấy đáng thương hại mà!”
Hỗ Sắt bảo:
“Vì nó còn trẻ, bộ dạng lại không đến nỗi khó coi chứ gì?”
Mặt mụ Cả Hàn bỗng đỏ ửng lên:
“Nhưng nó có quan hệ gì với tôi đâu!”
Hỗ Sắt bảo:
“Vì nó có coi mụ ra gì đâu!”
Mụ Cả Hàn thở dài bảo:
“Dường như đàn bà nào gã cũng chẳng coi ra gì!”
Hỗ Sắt lại hỏi:
“Gã ở chỗ mụ có làm những chuyện gì đặc biệt không?”
Mỗi câu của Hỗ Sắt hỏi đều đột ngột, rất nhanh, rõ ràng là gã đã suy nghĩ thấu đáo
cả.
Tuy vậy mụ Cả Hàn không thể không suy nghĩ kỹ trước khi trả lời vì mụ thừa hiểu
chỉ cần trả lời một câu sai thôi là dễ dẫn đến cái vụ giết mình:
“Kỳ thực ở đây gã cũng có làm gì đâu, chỉ có rửa bát chén, rót trà…”
Mụ chợt nhớ đến một việc tương đối đặc biệt:
“Gã đã vì tôi mà hứng lấy mấy đao…”
Hỗ Sắt hỏi:
“Ai dùng đao?”
Mụ Cả Hàn đáp:
“Dường như là đàn em của Phu Xe!”
Hỗ Sắt hỏi:
“A Cát giết chúng?”
Mụ Cả Hàn đáp:
“Đâu phải, hắn có trả đòn gì đâu!”
Đồng tử mắt Hỗ Sắt bỗng co rút lại:
“Lẽ nào gã đứng trơ ra đó hứng đao của lũ quỷ con kia?”
Mụ Cả Hàn đáp:
“Thì hắn có nhúc nhích gì đâu!”
Khóe mắt Hỗ Sắt bắt đầu giật thanh thách. Khóe mắt của gã giật giật không phải
chỉ biểu thị ý muốn giết người mà có khi như lúc này là báo điềm gở cho gã.
Gã lớn lên từ trong nghèo khỗ. Từ bé đã lăn lộn ở nơi thành thị dĩ nhiên cũng đã
từng ăn dao của người. Lần đầu tiên trước khi bị ăn dao gã cũng đã giật giật thế
này.
Lần ấy gã đụng phải tên trùm sò vùng đất đó, gã cũng biết mình phải đối mặt với
một đối thủ rất đáng sợ…
Lần này mắt gã lại giật thanh thách cũng chẳng khác gì mấy với lần đó.
Thế lần này, cuối cùng gã phải đối mặt với hạng người nào đây?
Một người chỉ dùng ba đầu ngón tay có thể bóp nát quyền sắt của A Dũng Tay Sắt,
tại sao lại đứng chân ở chốn này để hứng chịu mấy nhát dao của lũ tiểu yêu?
Tại sao gã lại nhận chịu sự thống khỗ và hỗ nhục không đáng phải chịu như vậy?
Mụ Cả Hàn đang thở dài lại nói:
“Lúc đó có nằm mơ tôi cũng không nghĩ gã là người như vậy!”
Hỗ Sắt bảo:
“Thế theo mụ, gã là người thế nào?”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Xem ra gã có vẻ thật sự vô dụng, bất kể ta có nhục mạ gì gã, gã như chẳng hề để
ý, bất kể phải chịu cơn cáu giận đến đâu gã cũng đều nhịn qua tất.”
Hỗ Sắt:
“Gã có thể không phải chịu đựng loại cáu giận như thế!”
Mụ Cả Hàn bảo:
“Tôi nghe tối qua hắn đã giết đại gia Đầu Sắt!”
Hỗ Sắt bảo:
“Mụ có nghĩ lúc đó tại sao gã lại chịu đao chém mà không ra tay không?”
Mụ Cả Hàn trầm ngâm rồi bảo:
“Có thể xưa kia gã đã từng làm những chuyện chẳng dám nhìn mặt ai khác!”
Hỗ Sắt cãi:
“Không đúng!”
Mụ Cả Hàn hỏi:
“Không đúng?”
Hỗ Sắt chỉ bảo:
“Gã đứng im không động ở đây để chịu mấy nhát đao thay mụ, đối với gã có gì
hay?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.