Y Sủng Cuồng Phi

Chương 7: Thụy Vương Âm Ngoan [1]


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 7: Thụy Vương Âm Ngoan [1]


Phong Nhược Ngôn, Cửu Nguyệt và Tần Hải ba người đi đến phòng tiệp khách của vương phủ , vừa vào cửa, liền phát hiện không khí bên trong có chút quái dị. Tuy hiện giờ là mùa xuân, thời tiết khá ấm áp, nhưng không khí trong phòng ngưng trọng, gió lạnh thổi qua, làm cho người ta có cảm giác lo lắng, ngoại trừ Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu nhìn về hướng người ngồi ở vị trí chủ tọa, toàn thân bạch y, làm cho không khí xa hoa trong đại sảnh có phần hòa nhã đi. Hướng mắt nhìn lên trên,thì thấy 1 nam tử ngũ quan tuấn mỹ ôn nhuận, góc cạnh rõ ràng.Tuy nhiên vẫn có thể thấy được một chút phong lưu lãng tử của nam nhân ấy.
Phong Nhược Ngôn nhìn người trước mặt rồi đưa ra kết luận: “ Nam tử nhìn ngoài mặt khá ôn hòa, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt lóa lên sự gian xảo, giảo hoạt. Nam tử này khi tính kế ai ắt hẳn sẽ cho người ta thấy mặc dù hắn là người gian xảo, nhưng thể hiện ra ngoài lại là tư thế tao nhã, lỗi lạc.”
Người này hẳn là Thụy vương Quân Vân Doanh .
Tây Lưu Thụy vương có thể được coi như là người phong lưu nhất nhì Tứ quốc .
Mẹ hắn là hoàng hậu trước đây của Tây Lưu quốc, nhưng trong một lần cung đình xảy ra biến cố, bị nghi ngờ là kẻ chủ mưu nên đã bị ban cho cái chết. Mà Thụy vương từ nhỏ văn thao vũ lược , tài hoa hơn người, được tiên hoàng yêu thích, vì thế mà người ủng hộ của Thụy vương khá đông, một trong số Tam đại gia tộc của Tây Lưu là Thủy gia lại cùng người này quan hệ khá thân mật [ Thủy gia gia chủ được phong hầu, cho nên huynh muội Thủy Vũ Hinh cùng Thủy Vũ Thần sẽ được lấy quận chúa, quận vương tương xứng ]. Cho nên sau khi phát sinh đại sự cung biến, Thụy vương chỉ bị phế truất ngôi vị thái tử, rồi được phong làm Thụy vương.
Sau khi tiên hoàng qua đời, Hiên đế đăng cơ, huynh đệ hai bên vẫn còn đấu tranh gay gắt. Hiện nay đã tạo thành 2 thế lực, mội thế lực nắm giữ quyền lực ngang nhau.
Mà Phong Nhược Ngôn được Hiên đế tứ hôn là để đả kích Thụy vương gia, một công tử phong lưu sao lại có thể ngoan ngoãn nhận tiếp nhận một công chúa xấu xí mà còn mất nước được?

Trước cửa phòng tiếp khách có 3 người tiến vào, mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Đặc biệt là Phong Nhược Ngôn, hồng y phiêu phiêu, xinh đẹp, kiều mà không mị, tuy rằng trên mặt có khăn che mặt, nhìn không rõ mặt, nhưng mông mông lung lung lại càng thu hút, đôi mắt phượng đen láy,sáng long lanh làm cho người ta muốn chìm sâu vào trong đấy.
Quân Vân Doanh chỉ nhìn thoáng qua thôi nhưng ngây ngốc một hồi. Giật mình sửng sốt.
Ba người Phong Nhược Ngôn chậm rãi đi vào, Phong Nhược Ngôn đi lại thản nhiên, hồn nhiên, không để ý ánh mắt kinh diễm và nghiên cứu của người trước mặt .
Mà Tần Hải giờ phút này cũng là hận không thể lập tức trốn chạy ngay. Ai……., hắn không dám đi trước, cố tình trốn sau lưng Phong Nhược Ngôn, nhưng hắn vẫn phát hiện ánh mắt tối sầm u ám của vương gia. Rõ ràng tâm tìnhvương gia hôm nay không tốt.
Nhưng giờ phút này cũng không có cách nào , chỉ có thể cứng rắn đưa đầu ra trận. Hắn tiến lên hai bước, thần sắc nghiêm nghị cung kính, lại hơi không yên nói:“Bẩm báo Thụy vương, Quỳnh Hoa công chúa có chuyện quan trọng muốn gặp vương gia, tiểu nhân cố dẫn người tiến vào yết kiến.”
Quỳnh Hoa công chúa? Phong Nhược Ngôn? Bù nhìn? Trước mặt đây là nữ nhân tục tằng xấu xí ư?
Quân Vân Doanh kinh ngạc, nhưng hắn là người giỏi che dấu cảm xúc, chỉ thoáng kinh ngạc , sau đó trên mặt hiện lên sự tức giận, đồng thời dâng lên cảm giác chán ghét, đều bởi vì nàng, hắn hiện tại rơi vào thế bị động. Mà nữ nhân này bây giờ còn dám xuất hiện đứng trước mặt hắn?

Hắn nghĩ Phong Nhược Ngôn lúc này không giống người thường giả dạng, cố ý trở thành nữ nhân xấu xí. Nhưng dù sao nữ nhân này cũng chuyên làm những chuyện rắc rối như thế, hắn không quan tâm.
Hắn thu liễm sự tức giận lại, khẽ cười.
Quân Vân Doanh mặt không chút thay đổi, mắt lạnh như băng, trực tiếp đảo qua Phong Nhược Ngôn, bắn về phía Tần Hải, trầm giọng hướng Tần Hải trách mắng: “Tần quản gia, ngươi làm việc ở vương phủ , được đãi ngộ tốt, nay lá gan ngươi cũng to ghê , quên hết quy củ của bổn vương. Xem ra ta đã quá dễ dãi với ngươi rồi .”
Tần Hải nhịn không được, cả người run lên, bùm một tiếng quỳ trên mặt đất,“Vương gia, ta…… Không, nô tài sai lầm rồi, xin vương gia trừng phạt.”
Phượng mâu Quân Vân Doanh nhíu lại, bưng ly trà trên bàn lên uống. Qua nửa ngày, hắn bình tĩnh nói: “ Hiện tại ngươi lập tức đem nữ nhân hạ lưu chuyên gây náo loạn này đuổi đi, ném ra vương phủ, không cần thương hại. Về phần ngươi, tự đi đến nội vụ phủ mà lĩnh phạt.”
Lời này thật ngoan độc, Tần Hải lập tức đảo mắt hướng đến Phong Nhược Ngôn, thấy nàng không có dấu hiệu tức giận, nhưng hắn cũng có điểm không rõ ràng lắm, nàng hôm nay tới đây gặp Thụy vương nhằm mục đích gì? Nhưng hắn cũng không dám làm trái ý tiểu tổ tông này , đừng nói gì đến đuổi nàng ra khỏi vương phủ . Trừ phi hắn không muốn sống nữa. Cho nên lúc này , hắn chỉ có thể quỳ, không dám đứng dậy, để mọi việc tự tiến triển, mặc cho bọn họ đấu với nhau đi.
Vẻ mặt Phong Nhược Ngôn trầm xuống, coi như không nghe thấy lời nói của Thụy vương gia, không chút nào để ý ở trong sảnh đang có người, hướng mắt tìm một chỗ ngồi thoải, thản nhiên tiêu sái đi qua.
Phong Nhược Ngôn đảo mắt nhìn người thứ 2 trong sảnh, nhất thời nghiên cứu.

Bộ mặt tinh xảo như ngọc, hai hàng lông mi thanh tú, một đôi mắt phượng hẹp dài, ánh mắt như có 1 tầng hơi nước ẩm ướt, hiện ra một sự ướt át kiều diễm mà mị hoặc.
Sóng mũi cao thẳng, đôi môi như có ánh bạc, lúc này lại thoáng nâng khóe miệng, cằm cong hoàn mĩ. Hắn mặc cẩm bào màu đỏ, ở cổ áo hơi hơi rộng mở, lộ ra làn da trắng nõn, tinh tráng trong ngực.
Thiếu niên này giống như một cây thuốc phiện đang nở hoa, mang theo độc tố trí mạng nhưng lại làm cho người ta vui vẻ chịu đựng sự hấp dẫn này, mặc dù cuối cùng sẽ có kết cục là vạn kiếp không phúc.
Yêu nghiệt, đúng là yêu nghiệt. Phong Nhược Ngôn âm thầm đánh giá. Hiển nhiên người này chính là Bắc Triệt Lạc vương Yến Du Trần, là khách của Thụy vương gia.
Sau đó Phong Nhược Ngôn đi đến chỗ ngồi xuống, trong miệng không tự giác lầm bầm lầu bầu: “Lại là một tên phong lưu ong bướm.”
Nàng vừa nói ra, Yến Du Trần là người tập võ nên thính giác hơn người, hắn nghe được, tay run lên, đang bưng ly trà uống suýt nữa phun hết ra ngoài.
“Phong lưu ong bướm” Là nói hắn sao?
Hắn Lạc vương Yến Du Trần – tướng mạo phong độ phi phàm, được nhiều người say mê. Vậy mà trong mắt nữ nhân được gọi là bao cỏ công chúa này chẳng khác gì một tên hoa hoa công tử, lời này nói ra, để người khác nghe được chắc chắn sẽ làm cho người ta trợn mắt, há hốc mồm.
Nghĩ đến, trong thiên hạ này cũng chỉ có Phong Nhược Ngôn là nói lời độc nhất vô nhị này.
Còn hắn tự thấy mình tuấn mỹ, nữ tử trong thiên hạ điên cuồng vì hắn, vậy mà bao cỏ công chúa Phong Nhược Ngôn chỉ thoáng ghé mắt một cái ,chớp mắt liền khôi phục như thường. Điều làm cho hắn cảm thấy thất bại, cảm thấy nghi hoặc. Thật đúng là có rất ít nữ nhân nhìn thấy dung mạo của hắn mà có thể bình tĩnh như vậy.

Người này có thật là bao cỏ công chúa Phong Nhược Ngôn của Nam Viên quốc?
Yến Du Trần đương nhiên không quên, hắn nhớ lúc Phong Nhược Ngôn vừa mới tiến vào, trong lòng hắn hiện một chút kinh diễm.
Một thân hồng y , thân mình nàng linh lung tiêm uyển như một rặng mây đỏ, đi lại thản nhiên, bước đi nhẹ nhàng, phong tình vạn chủng, vừa đến liền làm cho căn phòng sáng hẳn lên.
Yến Du Trần tự nhận mình đã gặp qua nhiều nữ nhân, xinh đẹp lộng lẫy đều có, nhưng thân hình tuyệt mỹ như nàng hắn chưa thấy qua. Nhưng hắn không thể thấy được dung nhan của nàng, vì nàng vẫn mang khăn che mặt.
Lập tức, hắn liền cảm thấy hứng thú. Lúc đầu hắn tưởng nàng là một trong các vị thiếp nào đó của Vân Quân Doanh.
Nhưng sau lại nghe được người tới là bao cỏ công chúa gây chấn động một thời của Nam Viên quốc – Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn, hắn thật sự cả kinh. Cho nên, ánh mắt hắn vẫn theo dõi nàng không dời.
Trong lòng Yến Du Trần nghi hoặc, với thanh danh cực kì không tốt của Phong Nhược Ngôn mà nói, nàng không nên đối mặt với hai trác tuyệt mĩ nam Quân Vân Doanh cùng hắn, với bộ mặt đạm mạc bình tĩnh. Nàng nên dùng ánh mắt kinh ngạc cùng thèm thuồng nhìn bọn hắn, vậy mà cư nhiên nàng không thèm dùng ánh mắt đánh giá bọn bọn?
Có lẽ lời đồn này là không thể tin , Phong Nhược Ngôn này hắn không thể nhìn thấu tâm tư của nàng được .
Hay có lẽ nàng đột nhiên biến thành thông minh cũng không biết chừng?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.