Y Sủng Cuồng Phi

Chương 6: Vùi Hoa Dập Liễu


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 6: Vùi Hoa Dập Liễu


“Muội muội ngươi nói sai rồi, hiện tại ai không biết Nam Viên Quỳnh Hoa công chúa được chỉ hôn cho vương gia của chúng ta, nhưng không có kiệu hoa, ngay cả đại môn cũng đều chưa bước qua, lại không đến mười ngày liền bị hưu . Như thế nào còn có thể gọi nàng là vương phi a?” . Lạc Lâm Hi nhìn Phong Nhược Ngôn một thân hồng y, trên mặt hiện lên một chút khinh bỉ.
“Lạc phi tỷ tỷ giáo huấn thật đúng, nữ nhân này thật không biết xấu hổ, một nô lệ như thế nào có thể đi vào cửa vương phủ, không phải làm mất mặt vương gia quá ư?”
“Đúng, đúng vậy, nữ nhân như vậy thưởng cho bọn người hạ đẳng chắc gì bọn chúng đã muốn.”
“……”
“……”
Cửu Nguyệt càng nghe, sắc mặt trắng bệch, cũng không phân biệt cao thấp, nếu ánh mắt có thể giết người, thì bọn hoa bướm trước mặt chỉ sợ là đã chết ngàn vạn lần.

Tần Hải sợ run lên, sợ cô nãi nãi trước mặt mất hứng lại hại hắn nữa.
Phong Nhược Ngôn nghe các nàng líu ríu gọi bậy, trong lòng nghĩ đến, nhóm người này cùng Thủy Vũ Hinh kia đã lên kế hoạch làm cho Phong Nhược Ngôn quyến rũ Thủy Vũ Thần, sau đó hại Phong Nhược Ngôn bị đánh đến chết.
Mà Quân Vân Doanh này thật nhiều nữ nhân thích, người người vì hắn không từ mọi thủ đoạn hãm hại người, nghĩ đến cảnh hắn dưỡng “Hoa” , lại tự cho rằng mình là người quân tử .
Phong Nhược Ngôn trong lòng cười lạnh, Thủy Vũ Hinh đã muốn phế đi rồi, các ngươi lại tới tận đây, ta mà không phế các ngươi thì cũng thật bất kính .
Huống chi lời nói của các ả này nghe thật không thoải mái.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn lướt qua đám ong bướm ấy, sau đó chuyển hướng bên cạnh vườn hoa.
Lúc này, mọi người liền hướng ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn ở bên cạnh vườn hoa đang mân mê cái gì? Lúc thì sờ cái này, lúc thì sờ cái kia, tay nàng sờ đến đâu, các đóa hoa nhanh chóng héo úa, khi nãy là một vườn hoa xinh tươi tràn đầy sức sống, vậy mà giờ đây…. Lạc Lâm Hi đang vui sướng khi người khác gặp họa, nhất thời ngạc nhiên, không hiểu nỗi.
Rốt cuộc có người nhịn không được tò mò đi đến trước mặt Phong Nhược Ngôn, giọng điệu khinh thường nói :“Này, bao cỏ công chúa, ngươi đang làm gì đấy. Ngươi chẳng lẽ không biết sao, vương gia thích nhất vường hoa này đấy , ngươi dám làm hư vườn hoa của vương gia , xem ngươi làm thế nào mà tránh thoát khỏi sự tức giận của vương gia a?”
Phong Nhược Ngôn im lặng, vẫn tiếp tục động tác “sờ hoa”.
Nữ nhân kia thấy Phong Nhược Ngôn không nhìn nàng, ả đề cao âm lượng trách mắng: “Phong Nhược Ngôn, nói ngươi là bao cỏ ngươi thật chính xác , ngươi không nghe ta nói gì sao, hay là đầu ngươi bị đánh cho choáng váng rồi.”
Lúc này Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu lên, mắt mỉm cười ý nói:
“Các ngươi vừa hỏi ta đang làm gì sao? Ha ha, các ngươi không phải đã nhìn thấy sao, ta đang vùi hoa dập liễu.” Nói xong đôi mắt đẹp lướt qua đám ong bướm đứng đây, trong nháy mắt xung quanh vườn hoa như có khí lạnh bốc lên.
Vừa mới dứt lời, Phong Nhược Ngôn nhấc tay lên, bột phấn nàng mới thu thập trong tay nương theo làn gió bay lả tả đến trên mặt đám nữ nhân kia.

Làm xong động tác này, sắc mặt Phong Nhược Ngôn lạnh lùng : “Bất quá, ta muốn nói cho các ngươi biết, đây là phấn hoa, các ngươi không phải thấy tiếc cho vườn hoa héo này ư . Yên tâm đi, các ngươi lập tức sẽ cùng chúng nó giống nhau, biến thành một đóa hoa héo rũ.”
Lạc Lâm Hi vừa muốn nói gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì thấy một màn trước mắt mà hoảng sợ. Một đoàn kiến đen, kiến đỏ đang hướng tới phía này, mục tiêu hiển nhiên là các nàng.
Một hồi trôi qua, nhất thời hỗn loạn, toàn bộ trang viên vang lên những tiếng la hét kinh thiên động địa, nhất thời trên toàn thân của đám nữ nhân ấy đều bị kiến che kín, có người muốn chạy trốn ra khỏi chỗ nãy, nhưng là, càng là chạy lại càng là loạn, lúc thì va chạm chỗ này, lúc thì va chạm chỗ kia, có người nhảy xuống ao, kinh hỉ phát hiện kiến trên người bò đi hết.
Lần này, những người khác đều noi theo, trong lúc nhất thời bùm bùm nhảy xuống ao.
Cửu Nguyệt cùng Tần Hải trợn mắt há hốc mồm.
Tần Hải không chỉ một lần may mắn, may mắn chính mình tỉnh ngộ sớm, nếu không, đại quân kiến kia cũng sẽ hướng người hắn mà tới .
Nghĩ đến đám kiến kia bu lên người mà cắn, Tần Hải sợ run cả người.
Cửu Nguyệt cũng xem da đầu run lên: Nhiều kiến như vậy nha! Ai chẳng biết nữ hài tử đều sợ mấy thứ này .

Bất quá lại có điểm tò mò, công chúa chỉ mân mê hoa thôi mà đã đem đến đám kiến này, này…… Này quả thực không thể tưởng tượng được nha .
Phong Nhược Ngôn mặt không chút thay đổi hướng Tần Hải phân phó: “Kế tiếp, ngươi xử lý đi, ta không hy vọng sẽ có người đến quấy rầy ta.”
Tần Hải trong lòng trung kêu rên: “ Cái này gọi là chuyện gì nha, các nàng kia nếu có chuyện gì hắn cũng không sống nỗi.
Phong Nhược Ngôn nhìn thấu tâm tư của hắn, kiên nhẫn nói: “ Cấp các nàng một giáo huấn, không chết được đâu , ngươi nhanh tìm người đem các nàng lên, bằng không thực sự có chuyện gì cũng ta không biết.”
Tần Hải nhìn các vị phi ngâm dưới nước không chịu lên, người người tóc tán loạn, trên mặt nổi lên các hạt mụn nước đỏ, thoạt nhìn làm cho người ta sợ hãi.
Lại nhìn xem Phong Nhược Ngôn đã đi xa, hắn chạy nhanh tiến lên đuổi theo chủ tớ Phong Nhược Ngôn. Hắn cũng không quên nhiệm vụ chính mình.
Trước mắt không dám đắc tội


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.