Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 8: Thụy Vương Âm Ngoan [2]
Trong khi Yến Du Trần suy nghĩ. Phong Nhược Ngôn đang ngồi ở ghế dường như không có việc gì , chỉ ngồi nhấm nháp hương vị thơm ngon của trà.
Thật thản nhiên, thật bình tĩnh, Cửu Nguyệt nhìn thấy phong thái của công chúa, giờ phút này muốn ngất xỉu. Công chúa như thế nào có thể như vậy nha. Này…… Này cũng quá lớn mật đi.
Mà Tần Hải lại có chút không bình tĩnh , âm thầm cân nhắc : “ Không phải là Quỳnh Hoa công chúa nhìn thấy vương gia liền ngốc đi ? Hắn bây giờ phải làm sao đây?”
Quân Vân Doanh rốt cuộc cũng nhịn không được , đầu tiên là Tần Hải dám làm trái lời hắn, đem Phong Nhược Ngôn tiến vào đây. Sau lại không nghe theo mệnh lệnh của hắn.
Mà nữ nhân ngu xuẩn Phong Nhược Ngôn kia không đem lời nói của hắn để vào trong mắt lại dám ngồi trước mặt hắn.
Quân Vân Doanh nhìn chằm chằm mặt bóng hình xinh đẹp đang ngồi trước mặt, ánh mắt hoảng hốt và thất thần, bất quá ngay lập tức liền bị lửa giận ngập trời làm tỉnh táo trở lại.
“Hảo, tốt lắm, Phong Nhược Ngôn, 50 đại bản chưa làm ngươi chết, hay ngươi bị đánh đến ngốc đi rồi? Ai cho ngươi dám ngồi chỗ này, lá gan của ngươi cũng lớn ghê đó? Người đâu, đem ác phụ Phong Nhược Ngôn tha đi ra ngoài loạn côn đánh chết.”
Lời vừa nói xong, Cửu Nguyệt sắc mặt trắng nhợt, xụi lơ, hôn mê bất tỉnh.
Tần Hải cũng ngẩn ra, trong lòng kêu rên: “ Xong rồi, xong rồi, tất cả đều xong rồi……”
Mà Yến Du Trần, trên mặt lại hiện lên sự phẫn hận, lo lắng cùng ánh mắt ác ý.
Quân Vân Doanh sao? Ngươi nếu động đến nàng, ta sẽ cho ngươi trả giá đại giới ……
Mà Phong Nhược Ngôn vẫn như trước, mặt không chút thay đổi, nhẹ nhàng nhấp một miệng trà, nhìn hướng hai thị vệ đang đi tới nàng, khóe môi nở rộ một chút cười khẽ.
Giận đi, phẫn nộ đi, ngươi không giận trong lòng ta như thế nào có thể thoải mái được?
Yến Du Trần vừa định đứng dậy ngăn cản, liền nhìn thấy khóe môi Phong Nhược Ngôn cong lên một chút, bóng dáng động một chút, hắn cảm thấy thiên địa trong lúc đó mặc dù chỉ có hồng ảnh kia cũng đã đủ mỹ lệ lắm rồi.
Khi hai thị vệ tiến gần tới Phong Nhược Ngôn, liền đứng bất dộng vài giây rồi ngã xuống, nằm xụi lơ trên mặt đất. Một màn có một không hai diễn ra trong chớp mắt.
Hai thị vệ té trên mặt đất, thân mình không nhịn được run rẩy, hiển nhiên giờ phút này thân thể bọn hắn rất khó chịu.
Yến Du Trần cùng Quân Vân Doanh đều sửng sốt, hai người bọn họ cũng là cao thủ hiếm có, nhưng là hiện tại, trước mặt bọn họ, nữ tử nhìn nhu nhược, yếu ớt như không có xương ,thế nhưng trong khoảnh khắc,ở trước mắt bọn họ lại có thể làm ngã hai thị vệ cao lớn hơn hai ba lần so với nàng. Đây là các thị vệ đã được huấn luyện, mà nữ nhân này lại là một công chúa yếu ớt?
Thế nhưng bọn họ không nhìn thấy nàng đã ra tay như thế nào? Nàng làm cho bọn hắn cảm thấy kinh hãi
Tần Hải thở dài nhẹ nhõm, nhìn sự kinh ngạc của hai vị ngồi ở trên, có điểm vui sướng khi người gặp họa : “ Kinh ngạc đi, kinh ngạc đi, lúc trước ta kinh ngạc như thế. Ha ha. Bất quá so sánh với sự việc của ta đã trải qua, các ngươi gặp cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Hộ vệ Lang Dạ đứng bên cạnh Quân Vân Doanh thì không nghĩ được nhìu , hắn nhìn thủ hạ của mình bị một nữ nhân làm cho ngã xuống trước mặt Thụy vương cùng Lạc vương, cảm thấy mất hết mặt mũi. “Sưu” một tiếng, lợi kiếm ra khỏi vỏ, mọi người chỉ cảm thấy trước mắt một kiếm nhọn hiện lên, sau đó trực tiếp hướng Phong Nhược Ngôn mà đâm tới.
Yến Du Trần trong lòng quýnh lên, liền thốt ra:“Cẩn thận”!
Còn những người khác thì coi như việc sống chết của Phong Nhược Ngôn như không quan tâm.
Suy nghĩ Phong Nhược Ngôn lóe lên, đúng là chủ nào tớ nấy, chủ tử không tốt dạy dỗ ra hạ nhân cũng vậy.Thị vệ của Quân Vân Doanh lại thiếu kiên nhẫn đến thế, có thể nghĩ, Quân Vân Doanh cũng vậy?
Bất quá lại có chút nghi hoặc, người này có thể chiếm cứ một nửa giang sơn Tây Lưu đủ chứng minh hắn trí mưu cùng quyết đoán. Nhưng người trước mặt nàng không có biểu hiện như vậy.
Chẳng lẽ là có người ở âm thầm tương trợ, giúp hắn bày mưu tính kế?
Bất quá chỉ là suy nghĩ trong khoảnh khắc, Phong Nhược Ngôn nhìn kiếm quang đang hướng tới mình, nàng cũng không vội, thân mình hơi hơi dời đi . Mà tốc độ của nàng rất nhanh, làm cho người ta ngay cả tàn ảnh đều không thể nhìn thấy.
Lăng Dạ một trận kinh hãi, chính mắt hắn thấy kiếm của mình đâm vào thân thể của đối phương, nhưng giờ hắn phát hiện, kiếm của mình lại đâm vào không khí .
Thật là nhục nhã, kiếm pháp cùng tốc độ của hắn chỉ thua vương gia, mà hiện tại nữ nhân này có thể tránh được? Ngay khi hắn muốn đánh lại, hắn phát hiện có một đôi tay sau lưng hắn, một cảm giác mát lạnh sau ót truyền tới, sau đó hắn liền mất đi tri giác, tay phải đang mắm kiếm, buôn thỏng xuống. Một tiếng “loảng xoảng”, kiếm liền rơi trên mặt đất.
Tất cả mọi người xem đều ngây người, Lăng Dạ cũng ngây người, đối với một kiếm khách, kiếm là sinh mệnh. Nay kiếm và chủ thoát ly, so với giết chính mình thật khó chịu.
Phong Nhược Ngôn nhặt kiếm lên, lạnh nhạt mở miệng: “Kiếm tốt, nhưng người dùng kiếm này quả thật làm nhục cây kiếm .”
Sắc mặt Lăng Dạ trắng nhợt, phẫn hận trừng mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, hận không thể đem nàng sinh nuốt sống.
Ánh mắt Quân Vân Doanh phức tạp nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, nói : “Ngươi đã làm gì bọn họ? Mau buông bọn họ ra.”
Quân Vân Doanh hơi hơi mím môi, khóe mắt hiện lên sự nghi hoặc cùng tìm tòi nghiên cứu, hắn bây giờ quả thật là không dám tùy ý động tới Phong Nhược Ngôn , trước không nói tới thủ đoạn của nàng, nhưng chính cái khí thế lạnh như băng ngàn năm kia, ánh mắt lạnh nhạt kia làm hắn có chút kinh ngạc, khác hẳn sự nhu nhược cùng háo sắc khi xưa. Phong Nhược Ngôn hiện tại làm cho hắncó cảm giác khí thế của nàng cùng với thánh cung thánh chủ kia thật giống nhau.
Phong Nhược Ngôn cũng không để ý đến hắn, một lần nữa trở lại ngồi trên ghế, một thị nữ châm cho nàng một ly trà nóng, qua nửa ngày nàng mới mở miệng nói: “Thụy vương gia, đây là đạo đãi khách của Tây Lưu Thụy vương phủ sao?”
“Thụy vương gia chớ quên, nay ta cũng không phải là vương phi của Thụy vương nữa rồi , mà là đại diện của Nam Viên quốc – Quỳnh Hoa công chúa, lúc trước ngươi loạn côn muốn đánh chết ta, nay lại muốn thuộc hạ dung kiếm đâm chết ta…,” Phong Nhược Ngôn nói xong dừng lại một chút hạ, phượng mâu nhìn thẳng tới Quân Vân Doanh, lạnh nhạt nói:
“ Thật sự là không thể nào nói nổi , các ngươi làm cho bản công chúa khiếp sợ, mong Thụy vương điện hạ cấp bản công chúa một cái công đạo nha.”