Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 63: Dù Có Con Ruồi Bọ Nào Muốn Nhúng Chàm Ta , Nàng Cũng Phải Đem Bọn Chúng Đuổi Sạch Sẽ
Edit: Loli
Beta: Rika Nguyen
Sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong hoàn toàn đen thui, lửa giận trong hai mắt không ngừng bốc lên, hận không thể đem vật nhỏ này đè xuống để mà hung hăng đánh cho một trận, nói cái gì mà hắn có tật xấu? Nữ nhân này, đầu nàng chứa cái gì, ánh mắt lại để làm gì a? Được, tốt lắm, nàng quả thật là có tài làm người khác tức chết mà không cần đền mạng nha!
Đang trong lúc vô cùng tức giận thì khóe miệng Hiên Viên Lưu Phong lại đột nhiên hiện lên nụ cười tà mị, hai mắt vừa rồi còn tràn đầy tức giận nháy mắt liền bị thay thế bằng ánh mắt hiện đầy sự ái mộ, đem mặt tới gần nàng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai Phong Nhược Ngôn, nhẹ giọng ái muội nói “ Nhược nhi bảo bối, nàng nói thử xem, nàng tính chữa khỏi cho ta như thế nào đây?”
“Ta tính……” Phong Nhược Ngôn không có phát hiện ý tứ mờ ám trong ánh mắt của Hiên Viên Lưu Phong, nhưng chưa kịp mở miệng, Hiên Viên Lưu Phong đã ngắt lời nàng.
“Kỳ thật phương pháp trị liệu truyền thống đối với ta cũng vô dụng, Nhược nhi bảo bối, ta có một đề nghị này rất hay nha!” Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong hiện lên sự hứng thú, để xem sau này vật nhỏ còn dám hoài nghi hắn không?
“A!” Phong Nhược Ngôn không nhịn được miệng há thật to , trong mắt hiện lên kinh ngạc, chính mình cũng có phương pháp nhưng chưa dùng? Hiên Viên Lưu Phong còn có thể xem như là nam nhân sao? Sẽ không……
Rồi sau đó lại nghe câu kế tiếp của Hiên Viên Lưu Phong , theo bản năng, nàng mở miệng hỏi “Có đề nghị gì?”
Đồng thời trong lòng nàng âm thầm thấy đáng tiếc, mỹ nam tử tuyệt thế như vậy nếu mà chết đi quả thực là không có tình người nha, đó thực là một việc đáng tiếc! Cho nên nàng dù thế nào cũng phải hết sức cứu lại nha!
“Ân, kỳ thật, có một loại thuốc tốt nhất đối với ta, quả thực có thể xem là thuốc bôi tới đâu hết bệnh tới đó!”Khóe miệng Hiên Viên Lưu Phong vẫn như trước, giữ một nụ cười tà mị, Phong Nhược Ngôn nhìn hắn có chút ngây ngốc!
Hiên Viên Lưu Phong, khi thì khí phách bốn phía, khi thì tựa như thiên tiên, đối với nàng khi thì nhu tình như nước, khi thì nhiệt tình như nước cuộn trào!
Nam nhân này, mặc kệ là mặt nào, đều có thề nói là mười phần yêu nghiệt!
“Nhược nhi bảo bối, như thế nào nàng lại không hỏi ta đó là thuốc gì a?” Hiên Viên Lưu Phong nhìn bộ dáng ngây ngốc của Phong Nhược Ngôn, nhịn không được lấy tay nâng cằm nàng lên, đem đầu Phong Nhược Ngôn ngẩng lên, tầm mắt hai người giao nhau, Hiên Viên Lưu Phong lại bày ra một bộ dáng bị thương , gương mặt đầy ủy khuất, hướng Phong Nhược Ngôn ai oán nói “Chẳng lẽ Nhược nhi bảo bối cũng không quan tâm ta sao? Chẳng lẽ nhẫn tâm để mặc cho ta cứ như vậy cả đời “không được” không thể khỏi sao?”
“Ách, không phải, ta không phải không hề quan tâm ngươi nha!”Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong ai oán như vậy, khiến lời nói vừa ra khỏi miệng của nàng mang theo sự trấn an!
“Vậy ngươi nói ra xem, là thuốc gì, ta đã nói sẽ chữa khỏi cho ngươi thì nhất định không nuốt lời !”
Nghe được câu trả lời từ Phong Nhược Ngôn, ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong bỗng sáng ngời “Nhược nhi bảo bối, thuốc hay nhất, tốt nhất kỳ thật chính là nàng, chính nàng vừa mới nói muốn chữa khỏi cho ta, hiện tại không cho phép nuốt lời nha!”
Rồi sau đó khóe môi cố ý làm như vô tình xẹt qua vành tai Phong Nhược Ngôn, mà sắc mặt Phong Nhược Ngôn cũng ửng hồng đến mức có thể đun sôi cả nồi nước, đã không còn vẻ mặt ra vẻ cường ngạnh bình thường, cũng không còn lạnh lùng kiêu ngạo, giờ phút này ở trước mắt hắn chính là một cô gái chưa hiểu thế sự, hương thơm mê người như vậy! Ban đầu vốn là muốn trêu chọc nàng một chút, hiện tại lại chứng kiến một bộ dáng mê người như vậy, Hiên Viên Lưu Phong cảm thấy yết hầu chợt khô khốc, thân mình đồng thời cũng cảm thấy căng thẳng!
Phong Nhược Ngôn bị Hiên Viên Lưu Phong cố ý vô tình đụng chạm, cả người khô nóng, loại cảm giác này so với việc ngày ấy bị Thủy Ngạo Thiên hạ dược chỉ có hơn chứ không kém! Sau một hồi, nàng lại có thể cảm giác được nhiệt độ trên người Hiên Viên Lưu Phong cũng nóng ran, dường như muốn hòa tan cả nàng vậy!
Giờ phút này Phong Nhược Ngôn cực kỳ khó chịu, thân thể khô nóng, cả người cũng bị Hiên Viên Lưu Phong đè ép nặng nề, nàng dường như muốn ngẹt thở!
Giờ phút này, nếu nàng còn không hiểu được tình trạng hiện tại là gì, Phong Nhược Ngôn nàng thật sự nên đi đường bằng đầu đi ! Đồng thời nàng cũng hiểu được chính mình là đang bị Hiên Viên Lưu Phong đùa giỡn , cái gì mà không được đâu, cái gì thuốc hay nha, hết thảy đều gặp quỷ đi, hắn đây là không được? Toàn thể nam nhân trên thế giới thật sự nên cùng nhau đi làm ngựa giống hết đi!
“A, Hiên Viên Lưu Phong, tên hỗn đản nhà ngươi, ngươi muốn trị thì đi mà tìm người khác, không cần tìm ta!” Giờ phút này Phong Nhược Ngôn vừa xấu hổ vừa tức giận, hướng Hiên Viên Lưu Phong vội vàng hô!
“Như thế nào, hiện tại mới đổi ý, đã chậm , Nhược nhi bảo bối, nàng vừa mới đáp ứng ta, hơn nữa, ta không phải đã nói qua sao, ta chỉ có một nữ nhân là nàng, từ nay về sau đều là vậy!”Giờ phút này ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong có thể phun ra lửa, là ngọn lửa dục vọng, là lửa giận. Khi nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng dưới thân kia, vẫn khiến bản thân nóng lên, vội liều mạng đem nhiệt khí tán loạn trong cơ thể áp chế! Áp chế! Trong lòng nhịn không được mà cười khổ!
Hắn không phải muốn trừng phạt nàng sao, đây căn bản chính là tự mình tìm khổ nha, nhuyễn hương như ngọc trong ngực, lại là nữ nhân hắn yêu, hắn rất muốn nàng, rất rất muốn! Phi thường muốn! Nhưng lại không thể! Bọn họ mới có chút tiến triển, hắn chỉ mới vừa mở ra được một chút cánh cửa vào tâm vật nhỏ mẫn cảm lại chậm hiểu này! Cho nên, hiện tại không thể mang nàng dọa chạy mất! Lại không thể thương tổn nàng!
Cho nên, hiện tại mặc dù khó chịu, nhưng chính mình cũng phải chịu đựng!
“Ách……” Phong Nhược Ngôn đỏ mặt, trên mặt lộ ra biểu tình ngơ ngác, nàng vốn thông minh quyết đoán nhưng hiện tại cũng không thể tìm ra ngôn ngữ nào !
“Nhược nhi, nàng trước không cần nói, hãy nghe ta nói! Kỳ thật từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết, nàng chính là người ta vẫn muốn tìm, ta luôn nghĩ muốn nàng là nữ nhân của ta, nhưng ta biết, nàng cùng những nữ nhân khác không giống nhau, nàng không phải một nữ nhân yếu ớt phải cần dựa vào nam nhân để sinh tồn, nàng có suy nghĩ của riêng mình, cho nên, ta không nghĩ đem tình cảm của mình ra trói buộc nàng! Nhưng ta hy vọng, ta có thể trở thành người duy nhất nắm tay nàng, cùng nàng sánh vai !”
Phong Nhược Ngôn không dám tin nhìn khuôn mặt tuấn mỹ phía trước, trong ánh mắt hắn, có thể biết, trong lời hắn nói, không có giả tạo, nhưng cũng chính bởi thế, mới làm cho Phong Nhược Ngôn cảm thấy kinh ngạc, Hiên Viên Lưu Phong, nhân vật bá đạo cùng vĩ đại, thế nhưng có thể nói với nàng những lời như vậy, nam nhân cổ đại không phải đều đề cao nam quyền sao? Không phải đều thích ba vợ bốn nàng hầu sao? Mà ý tứ của những lời hắn nói chính là muốn cho nàng sự tự do tuyệt đối, lại cả đời chỉ có duy nhất hai người?
Nếu nói những lời trước Hiên Viên Lưu Phong nói làm cho Phong Nhược Ngôn cảm thấy kinh ngạc, thì những câu sau đó không chút do dự đi sâu vào tận đáy lòng Phong Nhược ngôn!
Chính mình không phải sợ tình cảm trói buộc sao? Không phải sợ rằng không có được sự chung thủy sao?
Như vậy hiện tại……
Biểu tình trên mặt Phong Nhược Ngôn làm cho trong lòng Hiên Viên Lưu Phong không khỏi vui vẻ, rồi sau đó lại nhân cơ hội nói “Nhược nhi bảo bối, nàng có thể cho ta cơ hội này sao? Làm cho ta đi vào trong lòng nàng, về sau mặc kệ điều gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt, đời đời kiếp kiếp!”
Giọng nói Hiên Viên Lưu Phong thâm trầm mang theo khàn khàn, tràn ngập từ tính, tràn ngập mê hoặc, Phong Nhược Ngôn nhìn khuôn mặt trước mắt , trong mắt tràn đầy sự chờ mong, giống như trước mặt nàng không phải Hiên Viên nhiếp chính vương sát phạt quyết đoán, cũng không phải một thánh chủ Hi Hòa cung tựa tiên nhân vô tâm vô tình, mà đơn giản chỉ là một nam tử bình thường đang hết lòng theo đuổi nữ tử mà mình yêu thích!
Trong lòng Phong Nhược Ngôn đột nhiên dâng lên một tia rung động, trong miệng cũng như bị trúng tà ma xui quỷ khiến, khẽ gật đầu đáp ứng “Được!”
Khi lời nói trong miệng Phong Nhược Ngôn bật thốt ra, cũng là lúc nàng hồi phục lại tinh thần, nhưng Hiên Viên Lưu Phong cũng không cho nàng cơ hội đổi ý, hung hăng đem Phong Nhược Ngôn ghì chặt vào trong lòng, tần suất nhịp tim trong ngực hắn nhảy lên làm cho Phong Nhược Ngôn cảm giác được rõ ràng, cái ôm của hắn giờ phút này kích động cùng cao hứng cỡ nào!
Không tự giác , Phong Nhược Ngôn cũng như bị cuốn vào cảm xúc đó, khóe miệng hiện lên nụ cười thoải mái cùng vui mừng!
Chính là……
Trong lòng Phong Nhược Ngôn không khỏi dâng lên một tia lo lắng! Bọn họ thật sự có thể như trong lời Hiên Viên Lưu Phong nói cùng nhau cầm tay suốt đời sao?
“Nhược nhi bảo bối muốn nói cái gì sao!” Hiên Viên Lưu Phong đột nhiên bắt gặp người trong lòng mình bỗng thở dài! Bàn tay to nhẹ nhàng xoa hai gò má bạch ngọc Phong Nhược Ngôn, nhẹ giọng nói!
“Hiên Viên Lưu Phong, ngươi nói cho ta biết, phương thuốc lần trước ta để lại cho ngươi tìm dược, ngươi có đi tìm chưa?” Phong Nhược Ngôn nói xong, không buông tha một tia biểu tình nào trên mặt Hiên Viên Lưu Phong , lo lắng trên mặt không chút nào che dấu đi!
Hiên Viên Lưu Phong sửng sốt, đồng thời trong lòng cũng nhịn không được có chút mừng thầm, nguyên lai này vật nhỏ này rầu rĩ không vui như vậy không phải do chính mình! Là lo lắng cho hắn! Là sợ hắn……
Như vậy hắn làm sao có thể để nàng thất vọng? Huống chi chính hắn còn muốn cùng nàng đơn giản đi qua đời đời kiếp kiếp! Còn muốn phụng bồi bên cạnh nàng! Cho nên, mặc dù có phải tranh đấu cùng cái chết, hắn cũng muốn tranh thủ!
“Đứa ngốc, yên tâm đi, sẽ không có việc gì !” Ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong nóng rực nhìn vào mắt Phong Nhược Ngôn, làm cho cặp mắt bình thản tựa ngọc lưu ly kia khắc sâu vào đáy lòng cùng chỗ sâu nhất trong linh hồn nàng!
“Ngươi còn không có trả lời câu hỏi của ta, ta là đại phu của ngươi, có chuyện gì để ta còn tính!” Tuy rằng Phong Nhược Ngôn cũng bị ánh mắt “nhu tình như nước” của Hiên Viên Lưu Phong làm cho tan chảy, nhưng giờ phút này trong lòng nàng còn lo tới chuyện khác, cho nên nàng không bị ánh mắt nhu tình của hắn làm cho mình đi trái với nguyên tắc của bản thân!
“Còn một vài thứ nữa , cũng chỉ còn hắc liên (hoa sen đen) nữa mà thôi!” Hiên Viên Lưu Phong đưa tay véo cái mũi nhỏ nhắn của nàng, rồi ăn ngay nói thật!
Hắn — thật sự không muốn để nàng phải lo lắng! Mặc dù đó là bởi vì nàng quan tâm hắn, nhưng cũng không được!
“Hắc liên!” Phong Nhược Ngôn cũng không để ý đến động tác của Hiên Viên Lưu Phong, trong miệng lầm bầm !
“Hắc liên” Sinh trưởng ở nơi giao nhau giữa trời và đất , giống như sen, nhưng là không lá không nhụy, ban ngày thường đỏ sẫm như máu, buổi chiều lại đen như mực!
Trên sách cổ có ghi lại đối với loài sen này, ở thời đại này căn bản cũng không biết có hay không, cũng chưa từng có người nhìn thấy qua loài hoa này!
Nhưng là, mỹ nhân lệ trên người Hiên Viên Lưu Phong không có vị thuốc này không thể giải?
Cho nên……
Giờ phút này Phong Nhược Ngôn bị cảm giác đau thương đánh úp lại , trong lòng nhịn không được rơi xuống vực sâu tuyệt vọng!
“Không cần sợ, ta còn chưa có đem lòng nàng chiếm giữ chặt chẽ, làm sao có thể để mình bị cái mỹ nhân lệ kia đánh gục được!” Hiên Viên Lưu Phong cũng phát hiện trên người Phong Nhược Ngôn có điểm khác thường! Trong lòng không khỏi có chút đau lòng, vật nhỏ này như vậy làm sao có thể không khiến hắn không thương đây? Đồng thời tay càng cầm thật chặt bàn tay nàng hơn!
“Hiên Viên Lưu Phong! Bằng không ngươi cùng cái nữ nhân kia…… Ách…… Kia…… Cái kia đi!”Đầu Phong Nhược Ngôn chấn động, đột nhiên nói!
Nếu để cho Hiên Viên Lưu Phong chết, nếu như vậy còn không bằng để cho hắn giao hoan cùng với nữ nhân trúng độc chung với hắn đi, nàng tin tưởng Hiên Viên Lưu Phong tất nhiên là có thể tìm được nữ nhân kia ! Như vậy Hiên Viên Lưu Phong khẳng định có thể cứu được, như vậy sẽ không cần nhìn thấy hắn đau đớn mà chết đi!
Phong Nhược Ngôn nói xong liền rũ mắt xuống, dấu đi thần sắc mất mát trong mắt!
Hiên Viên Lưu Phong vừa nghe lời Phong Nhược Ngôn nói, sắc mặt đang ngọt ngào hạnh phúc không khỏi tối đen lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Phong Nhược Ngôn , như muốn lên án, hoặc là muốn nhìn thấu nàng!
“Phong Nhược Ngôn, nàng thật sự là muốn làm ta tức chết nàng mới cam tâm sao?” Hiên Viên Lưu Phong, nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ từng chữ một!
Nữ nhân ày, nàng có thể để ý một chút tới suy nghĩ của hắn không, có thể đối với hắn biểu hiện ra một chút dục vọng muốn giữ lấy hay không đây!
Được rồi! Mấy mặc dù tất cả đều không có, như vậy cũng không cần nói muốn đưa hắn cho nữ nhân khác nha!
“Ngươi nói cái gì a? Ta là vì suy nghĩ cho ngươi, là vì cái mạng nhỏ của ngươi mà lo lắng! Thật sự là làm việc tốt không được báo đáp!” Vốn trong lòng Phong Nhược Ngôn có chút khó chịu, lại bị Hiên Viên Lưu Phong nói như vậy, nháy mắt liền phát hỏa ! Ngẩng đầu lên, không chịu thua nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Lưu Phong!
Trong lúc nhất thời hai người mắt to trừng mắt nhỏ, không khí thật là quỷ dị! Trầm mặc! Thực trầm mặc!
“Ai, ta nhận thua !” Chỉ chốc lát, cuối cùng Hiên Viên Lưu Phong chấp nhận bại trận, bất đắc dĩ nói!
“Nhược nhi bảo bối, ta vừa mới nói, ta chỉ có nữ nhân duy nhất là nàng, cũng chỉ nhận thức vật nhỏ nàng, trừ bỏ tìm nàng, nàng nói nàng còn cho ta đi tìm ai đây?”
Hiên Viên Lưu Phong thản nhiên nói, trong đó mang theo một chút bá đạo, hơi thở ấm áp trong miệng hắn phun ra đều phả vào trên mặt Phong Nhược Ngôn trên mặt,khiến hô hấp của nàng rối loạn!
“Nhưng là…… Nhưng là ngươi có lẽ sẽ chết!” Phong Nhược Ngôn đột nhiên cảm giác trong lòng rất là phức tạp, nhìn Hiên Viên Lưu Phong có chút rối rắm!
Nam nhân này, đồng ý cùng nàng hứa hẹn cả đời, nam nhân này, chạm đến được địa phương u tối nhất trong lòng nàng, nhưng là……
“Đứa ngốc, ta không phải đã nói sao, ta sẽ có biện pháp , về sau mặc kệ cái gì, chúng ta đều cùng nhau đối mặt, mà nàng cũng là duy nhất của ta! Cho nên, về sau không được tùy tiện nói đem tặng ta cho người khác, cho dù có con ruồi bọ nào muốn nhúng chàm ta , nàng cũng phải đem bọn chúng đuổi sạch sẽ!” Hiên Viên Lưu Phong nghiêm túc nói!
Phong Nhược Ngôn bị lời nói trong miệng Hiên Viên Lưu Phong chọc cười, tâm tình vì thế có chút buông lỏng!
“Hừ, ngươi cho rằng mình là ai nha, thật sự là tên tự kỷ mà! Ta mới không có phí công phí sức đuổi ruồi bọ cho ngươi đâu!” Phong Nhược Ngôn nhìn Hiên Viên Lưu Phong, đánh một ánh mắt xem thường, chế nhạo nói!
“Nhược nhi bảo bối, ta nói thật đó !” Hiên Viên Lưu Phong cũng không để ý sự đùa cợt của Phong Nhược Ngôn, khóe miệng hiện ra một tia cười khẽ, cười rất nhẹ, cũng không phải như trước thản nhiên mà xa xôi,đây thực sự là nụ cười mang theo sự ấm áp cùng thỏa mãn!
Hiên Viên Lưu Phong nghĩ, kỳ thật có lẽ hắn cũng không muốn nhiều lắm……
Giang sơn? Địa vị cao? Thiên hạ?
Cũng không bằng mỗi ngày bên cạnh nàng, hưởng cuộc sống yên bình, được ngắm nhìn nụ cười trong trẻo của nàng!
Phong Nhược Ngôn cũng không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng giờ phút này, đôi mắt nàng không khỏi có chút phiếm hồng , nàng trịnh trọng nhìn Hiên Viên Lưu Phong, hít hít mũi kiên định nói“Ta sẽ có biện pháp , nhất định!”
Giống như nói với chính mình, lại giống như đang an ủi Hiên Viên Lưu Phong!