Y Sủng Cuồng Phi

Chương 62: Hiên Viên Lưu Phong, Ngươi Không Được!


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 62: Hiên Viên Lưu Phong, Ngươi Không Được!


Edit: Efl
Beta: Rika Nguyen
“À……” Phong Nhược Ngôn đang muốn nói, đột nhiên nghĩ tới điều gì, đành rút lại. Còn chưa chờ Phong Nhược Ngôn nói, vẻ mặt Liệt Dương ngưng trọng, phi thân ra ngoài, chỉ chốc lát, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng đánh nhau!
Sắc mặt Phong Nhược Ngôn nhất thời sa sầm lại, hung hăng trừng mắt liếc cái người đang kéo tay nàng, ác ý nói“Ngươi đừng nói với ta, là ngươi không biết bên ngoài là ai nha!”
Hiên Viên Lưu Phong ra vẻ vô tội đưa mắt nhìn nàng, ủy khuất nói “Nhược nhi bảo bối, lần này thật đúng là oan uổng cho ta , ta vừa mới khôi phục chân lực, làm sao biết được? Mà động tác Liệt Dương quá nhanh, ta có muốn ngăn cản cũng không được nha, muốn trách thì trách người nọ không có việc gì lại động sát khí!”
Phong Nhược Ngôn trừng mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt có chút vô lực, hít sâu một hơi nói “Vậy ngươi hiện tại buông tay ta ra, ta muốn đi ra ngoài!”
“Không được!” Hiên Viên Lưu Phong trực tiếp áp sát mặt lại gần nàng, rất nhanh phun ra hai chữ!
“Ngươi……” Nếu không phải bận tâm thân thể Hiên Viên Lưu Phong không tốt, giờ phút này Phong Nhược Ngôn thật là muốn tung một cước đá hắn!
“Hiên Viên Lưu Phong!” Phong Nhược Ngôn gằn từng tiếng nghiến răng nghiến lợi nói.
Hiên Viên Lưu Phong biết nếu không buông nàng ra, sợ là Phong Nhược Ngôn nàng sẽ thật sự động thủ, hắn có chút lưu luyến, không muốn rời xa, buông bàn tay nhỏ bé mềm mại của nàng ra. Phong Nhược Ngôn rất nhanh liền lấy một tay vén rèm xe ngựa lên.
Mà cách đó không xa Liệt Dương cùng Mục Thính Phong đang giao tranh bất phân thắng bại!
“Dừng tay!”
Phong Nhược Ngôn kêu một tiếng, hai người lập tức tách ra. Liệt Dương phi thân đến bên cạnh xe ngựa, mà Mục Thính Phong nghe thấy Phong Nhược Ngôn lên tiếng, ánh mắt phút chốc sáng ngời, rất nhanh liền vọt tới trước mặt Phong Nhược Ngôn, trong mắt hề che dấu sự tức giận cùng lo lắng.
Phong Nhược Ngôn vỗ vỗ bả vai Mục Thính Phong, trấn an cười nói “Ta không sao!”
“Ngươi không có việc gì? Ngươi có biết hay không ngươi đây là rước hoạ vào thân?”
Nghĩ đến tin tức mới nhận được, sự bình tĩnh thường ngày bỗng chốc bay đến tận chín tầng mây, sợ hãi cùng lo lắng, tức giận không cách nào kiềm chế!
“Ách……”
Phong Nhược Ngôn có chút không biết trả lời sao. Nàng thật sự không ngờ, người luôn lạnh lùng như Mục Thính lại có thể nói thẳng ra như thế.

Không chỉ có Phong Nhược Ngôn lúng túng, ở trên xe ngựa Hiên Viên Lưu Phong thấy như vậy cũng cảm thấy hết sức chói mắt!
Hiên Viên Lưu Phong gắt gao nhìn chằm chằm Mục Thính Phong, đưa một tay bắt lấy Phong Nhược Ngôn, trong mắt ánh lên lửa giận bừng bừng, tay kia cũng đã nắm thành quyền , ẩn ẩn có gân xanh hiện ra!
Vị công tử này cả người toả ra lãnh ý, hắn biết, người này chỉ là người mà nàng cứu ở thiên hạ lâu, coi như là một thủ hạ đắc lực, nhưng là…
Tốt, tốt lắm! Nhìn vẻ mặt hắn khẩn trương, nôn nóng như thế, nếu không để ý kĩ có lẽ đến bây giờ còn không biết người này đối với nàng có chút tâm tư, Hiên Viên Lưu Phong hắn thực nên chết đi!
Phong Nhược Ngôn không hề chú ý tới người nào đó đã ăn phải dấm chua, chỉ biết Mục Thính Phong đang quan tâm mình, tự thấy áy náy. Chính mình phái hắn đến thị sát Thủy Ngạo Thiên, rồi sau đó lại chạy tới hoàng cung, bị Yến Tần Ngạo bắt đi, nói vậy Mục Thính Phong cũng là biết tin đó, cho nên mới lo lắng!
Nàng nhìn Mục Thính Phong, khẽ cười nói “Ngươi xem ta này, không phải không có việc gì sao? Ta làm việc đều có chừng mực, hơn nữa nếu không phải thế, ngươi cũng không nhanh như vậy đã tìm đến ta sao!”
“Có cái gì khác nhau sao?” Mục Thính Phong nhịn không được oán giận nói!
Bị hắn oán giận, Phong Nhược Ngôn kinh ngạc không nhỏ!
Hôm nay tất cả đều bị làm sao vậy, đầu tiên là Hiên Viên Lưu Phong, hiện tại lại là Mục Thính Phong, bọn họ thật sự là rất không bình thường !
Mắt thấy Phong Nhược Ngôn đối với Mục Thính Phong cười sáng lạn, trong lòng Hiên Viên Lưu Phong càng thêm buồn bực !
Mục Thính Phong thật đúng là tốt nha , nhanh như vậy lại có thể tiếp cận bảo bối của Hiên Viên Lưu Phong hắn, trước mặt chính mình lại dám cả gan ôm nàng như vậy, như vậy về sau ai dám đảm bảo Mục Thính Phong kia có thể hay không nhân cơ hội liền chiếm tiện nghi của nàng?
Xem ra hắn cần phải mau chóng hành động thôi! Thời thời khắc khắc đem bảo bối của mình theo bên người, nếu không thì cũng phải phái người của chính mình đặt ở bên người nàng, bảo vệ nàng mới được!
Hiên Viên Lưu Phong suy nghĩ trong lòng, âm thầm cân nhắc có nên đem Truy Nguyệt phóng tới hầu hạ nàng, đồng thời ánh mắt dao động ở trên người Mục Thính Phong, sắc bén , bá đạo , lạnh lùng cơ hồ có thể đem khuôn mặt hắn đâm thủng mấy lỗ, nếu ánh mắt có thể giết người, Mục Thính Phong không biết đã chết đi mấy lần!
Cảm giác được ánh mắt đầy hận ý đang nhìn mình chằm chằm, Mục Thính Phong giương mắt nhìn, trong lòng kinh sợ, người kia từ thân thể lẫn khí phách, tuy rằng là ngồi, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác không thể không kính phục, không hề nghi ngờ, người này chính là Thiên Thần đại lục vang vọng bốn phương, Hiên Viên Lưu Phong !
Hiên Viên Lưu Phong phát hiện hắn giờ phút này đang gắt gao nhìn chằm chằm chính mình!
Trong lòng nhất thời hiểu ra, đồng thời, cũng sinh ra một tia bực mình, sinh ra một tia ảm đạm, ma xui quỷ khiến thế nào, đang muốn đem Phong Nhược Ngôn giam lại bên mình, nhưng còn chưa kịp ra tay, Hiên Viên Lưu Phong nhìn ra ý đồ, Mục Thính Phong chỉ kịp thấy hào quang màu tím chợt loé trước mắt, ngay sau đó, Phong Nhược Ngôn đã bị Hiên Viên Lưu Phong ôm trong lòng!
Hiên Viên Lưu Phong đem Phong Nhược Ngôn gắt gao ôm chặt, hướng tới Mục Thính Phong nghiến răng nghiến lợi rống giận lên tiếng “ Mục Thính Phong!Cách xa nàng một chút!”
Rồi sau đó lại nhớ đến cái gì, cười như có như không nhìn Mục Thính Phong nói “Có lẽ nên là gọi ngươi Huyết Sát cung chủ mới đúng!”

Mục Thính Phong nghe được câu sau của Hiên Viên Lưu Phong, vừa ngẩng đầu, ánh mắt không phải nhìn về phía Hiên Viên Lưu Phong, mà là gắt gao nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, trên mặt lộ ra không ít biểu tình!
Phong Nhược Ngôn nghe được lời Hiên Viên Lưu Phong cũng sửng sốt, Huyết Sát cung, nàng từng nghe qua , nghe đồn ở Thiên Thần đại lục Huyết Sát cung được gọi là tà giáo, môn đồ trong Huyết Sát cung, người người đều tâm ngoan thủ lạt, máu lạnh tàn bạo. Đặc biệt Huyết Sát cung chủ, trong nhân gian đồn rằng Huyết Sát cung chủ tu luyện tà công, mỗi ngày phải hút máu xử nữ, khiến cho người ta biến sắc, e sợ tránh không kịp!
Nếu nói Hi Hòa cung hi cùng thánh chủ là thiên thượng thần linh trong lời nói, như vậy Huyết Sát cung cung chủ nhất định là ác quỷ địa ngục!
Vốn chính mình khi cứu Mục Thính Phong chỉ biết người này thân phận có lẽ không đơn giản, nhưng điều Phong Nhược Ngôn kinh ngạc là, tùy tiện cứu một người thế nhưng lại là Huyết Sát cung chủ, hơn nữa lại còn thu phục vị cung chủ này làm thuộc hạ, việc này nếu truyền ra hẳn sẽ khiến người nghe rợn cả người nha!
Bất quá, kinh ngạc chỉ trong nháy mắt, ngay sau đó, ánh mắt Phong Nhược Ngôn loé lên tia mừng rỡ như điên, Huyết Sát cung nha, chính mình có một Huyết Sát cung chủ làm thuộc hạ nha! Nhìn Mục Thính Phong lửa giận bừng bừng, bởi vì tránh không được bị Hiên Viên Lưu Phong ôm ấp, cho nên đành phải tùy ý để hắn ôm, hướng về phía Mục Thính Phong kêu lên“Này, ngươi thật sự là Huyết Sát cung chủ?”
Bởi vì bị Hiên Viên Lưu Phong cản trở, Mục Thính Phong không nhìn ra được thần sắc của Phong Nhược Ngôn, nghe được Phong Nhược Ngôn hỏi, bất giác rũ mắt xuống, giấu đi tia bi thương, mất mát!
Nàng quả thật để ý chuyện này sao? Cũng đúng, chính mình là ác ma trong nhân gian, mà nàng lại tốt đẹp như vậy, hắn có tư cách gì sánh với nàng, có lẽ cũng chỉ có bóng dáng màu tím bên cạnh nàng mới có thể xứng với nàng, có thể bảo hộ nàng chu toàn! Mà chính mình……
“Phải! Ta chính là tên ác ma kia!”
Phong Nhược Ngôn đột nhiên nghe được Mục Thính Phong nói, cả người phát ra hơi thở kinh sợ , hơi thở này nàng cũng không xa lạ gì, ngày đó ở Thiên Hạ lâu, hắn cũng là như bây giờ, cả người lộ ra tử khí, lộ ra tuyệt vọng! Hắn……
Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong một cái, Hiên Viên Lưu Phong tự nhiên cũng phát hiện Mục Thính Phong biến sắc, cằm nhẹ nhàng chạm đầu Phong Nhược Ngôn rồi sau đó buông tay ra.
Có đôi khi bọn họ không cần nói hay giải thích cái gì nhưng đối với tâm tư người khác, bọn họ đều có thể biết! Có lẽ đây là sự ăn ý trong truyền thuyết!
Ăn ý? Từ này loé lên trong đầu Phong Nhược Ngôn chốc lát rồi biến mất, nàng sửng sốt! Nhưng giờ phút này cũng không kịp nghĩ nhiều đến cái gì cân nhắc về cái gì, bởi vì còn có việc trọng yếu hơn cần hoàn thành!
Phong Nhược Ngôn tránh được sự ôm ấp của Hiên Viên Lưu Phong, từng bước một đi đến trước mặt Mục Thính Phong, Mục Thính Phong như cũ vẫn cúi đầu trầm mặc, cả người toả ra hơi thở âm u lạnh lẽo. Phong Nhược Ngôn nhịn không được nhíu nhíu mày!
“Ba ba” Hai tiếng tát vang dội nhất thời khiến xung quanh im lặng!
Mục Thính Phong đen mặt, ngẩng đầu nhìn người trước mặt đang toả ra lửa giận tận trời, trên mặt hiện lên sự kinh ngạc, hắn không dám tin!
Ngay cả Hiên Viên Lưu Phong cũng bị Phong Nhược Ngôn dùng chiêu thức ấy làm cho kinh ngạc, khóe miệng nhịn không được co quắp! Đồng thời trong lòng lại nhịn không được vui sướng, hay nha, Mục Thính Phong ơi là Mục Thính Phong! Nhà ngươi về sau còn dám nảy sinh tư tâm với bảo bối nhà ta nữa không?
Ha ha, có thể nói, bảo bối của hắn quả nhiên là đủ đặc biệt, đủ cường hãn!

Liệt Dương vẫn đứng ở bên cạnh xem náo nhiệt, suy nghĩ trong lòng đối với Phong Nhược Ngôn lại bay lên đến một nơi xa, đồng thời trong đầu không ngừng cảnh cáo chính mình, về sau nhớ lấy, không cần chọc tới nữ nhân cường hãn này!
Phong Nhược Ngôn không có thời gian để ý tới mấy tâm tư kia.
Nhìn chằm chằm Mục Thính Phong, ánh mắt sắc bén “Sao, tỉnh ra chưa?”
Nam nhân này…… Thật sự là làm cho nàng hết chỗ nói rồi!
“Ta……” Mục Thính Phong trong lòng có muôn vàn biến chuyển, có kinh ngạc, có vui sướng…… Cả đời này chắc chẳng có nam nhân nào bị nữ nhân đánh mà lại không hề tức giận như hắn!
Mục Thính Phong muốn nói cái gì, lại bị Phong Nhược Ngôn một phen đánh gãy “Ta cái gì mà ta, ngươi chính là một tên ngu ngốc, hỗn đản, lại ngu không ai bằng, không phải là Huyết Sát cung chủ sao, không phải là ác ma sao, Phong Nhược Ngôn ta đâu phải Tu La, quản người khác nói cái gì! Ngươi vừa mới làm cái gì, Huyết Sát cung khiến cho ngươi cảm thấy thẹn? Người của Huyết sát cung sẽ không phải là người, ngay cả chính ngươi đều khinh thường chính mình, lại để cho người khác nhận ra tâm tư của ngươi? Ngươi lại để cho người khác biết được ngươi là Huyết Sát cung chủ? Hừ, theo ta thấy, Huyết Sát cung là bởi vì có ngươi làm cung chủ mới bị hủy hoại! Mục Thính Phong, à không, Huyết Sát cung chủ, mặc kệ ngươi là ai, ta nói cho ngươi hay, Phong Nhược Ngôn ta trước giờ luôn thẳng thắn, cũng tự thấy khinh thường, ngươi tốt nhất nên hiểu vậy đi!”
Một hơi đem những bực tức phát ra rồi, nói xong, cũng không cần để ý tới sắc mặt biến hoá liên tục của Mục Thính Phong xoay người liền lên xe ngựa, tới bên cạnh Hiên Viên Lưu Phong, nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong hướng tới Mục Thính Phong lộ ra tia vui sướng khi người khác gặp họa, nhịn không được liếc mắt, tức giận nói “Còn không mau lên đi cho ta!”
Hiên Viên Lưu Phong ý vị thâm trường nhìn lướt qua gã ngốc Mục Thính Phong, rồi sau đó liền đi theo Phong Nhược Ngôn lên xe ngựa.
Phong Nhược Ngôn ngồi ở trên xe ngựa trầm mặc không nói, tâm tình Hiên Viên Lưu Phong giờ phút này thoải mái dị thường, hắn khom người tới gần Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn lập tức ngẩng đầu trừng mắt liếc mắt nhìn hắn một cái, cảnh giác nói “Ngươi muốn làm gì?”
“Nhược nhi bảo bối vừa mới nói nhiều như vậy, hẳn là mệt mỏi đi! Ta sẵn sàng lấy thân mình phục vụ nàng!” Nói xong lại đưa tay khoác lên người Phong Nhược Ngôn!
Phong Nhược Ngôn không nói gì, cố tình tươi cười với Hiên Viên Lưu Phong, giờ phút này có chút vô lực ! Tùy ý hắn đi!
Ánh mắtHiên Viên Lưu Phong ôn nhu, ngón tay ấm áp gãi gãi lên bàn tay nàng, Phong Nhược Ngôn chỉ cảm thấy trên người tê dại, ngứa ngứa , làm cho nàng trong lúc nhất thời cảm thấy buồn ngủ!
Qua một hồi, Phong Nhược Ngôn như nghĩ đến cái gì, mãnh liệt đứng lên, xoay người một cái, Hiên Viên Lưu Phong ngồi dậy, trong lòng có chút rầu rĩ , nàng nhìn Hiên Viên Lưu Phong nói “ Hiên Viên vương gia, thủ đoạn kia….. Chậc chậc, thật sự là lợi hại, cũng không biết là ai lại may mắn như thế, làm cho Hiên Viên vương gia luyện được thủ đoạn bất phàm như vậy!”
Hiên Viên Lưu Phong đầu tiên là bởi vì động tác của Phong Nhược Ngôn mà sửng sốt, rồi sau đó nghe được lời Phong Nhược Ngôn nói, có chút tức giận, lại cười vui vẻ, nữ nhân này, trong đầu rốt cuộc đang nghĩ cái gì?
Nàng…… Nàng thế nhưng hoài nghi hắn có nữ nhân, điều này sao có thể? Phải biết rằng hắn dù ham mê nữ sắc nhưng thanh danh cũng không phải là không đáng nhắc đến! Nhưng mà nữ nhân này, thế nhưng lại hoài nghi hắn?
“Nhược nhi bảo bối, nàng có biết hay không nàng đang nói cái gì?”
“Ta đang nói cái gì ngươi không biết sao? Ngươi này hai tay sợ là không thiếu hồng nhan tri kỷ!” Phong Nhược Ngôn thốt ra lời này, trong lòng đồng thời cảm thấy có chút mất mát, ánh mắt có chút ảm đạm!
Hiên Viên Lưu Phong bất giác nhìn Phong Nhược Ngôn, có chút không hiểu, cảm xúc dao động, nhịn không được “Phốc xích” cười một cái!
“Nhược nhi bảo bối, ta có thể hay không xem đây là nàng đang ghen?” Nói xong, Hiên Viên Lưu Phong lại ôm nàng vào lòng, mười ngón tay đan vào tay nàng, gắt gao nắm chặt!
Phong Nhược Ngôn thì duy trì trạng thái ngơ ngẩn, trong miệng không tự giác thì thào nói nhỏ “Ghen?”
Hiên Viên Lưu Phong nhìn người trong lòng không ngừng toả ra thần thái mê hồn, trong lòng nhất thời nóng lên, nhưng vẫn cố khắc chế rung động, có lòng tốt dẫn đường cho Phong Nhược Ngôn, nói “Ân, đúng vậy, ghen!”

“Nhược nhi bảo bối vừa rồi có hay không nàng cảm thấy trong lòng rất là bực bội?”
“Ân!” Phong Nhược Ngôn theo bản năng gật đầu!
Hiên Viên Lưu Phong trong lòng lại dấy lên một trận vui sướng, nhưng vẫn không hài lòng, không ngừng cố gắng nói “ Vậy, Nhược nhi bảo bối có hay không cảm thấy thực mất mát, trong lòng thực không thoải mái?”
“Có!” Phong Nhược Ngôn hướng Hiên Viên Lưu Phong chớp mắt, trong lòng nghi ngờ, hắn làm sao mà biết?
“Ha ha!” Nghe được đáp án, Hiên Viên Lưu Phong nhất thời vui vẻ ra mặt, trên tay bất giác tăng thêm chút lực, hận không thể đem nữ nhân này khảm vào thân thể mình!
Phong Nhược Ngôn hít một hơi dài, Hiên Viên Lưu Phong vẫn không tha, đưa tay xoa nhẹ lên sợi dây buộc trên tóc nàng, tùy ý để cho tóc bay loạn trên tay. Hắn nhìn nàng, lên tiếng “Nhược nhi bảo bối, nàng cũng biết, nàng đây là đang ghen, nàng đây là để ý ta,!”
Để ý? Ghen? Trong lòng Phong Nhược Ngôn nhất thời dâng lên gợn sóng, nàng để ý hắn? Bằng không, tại sao mình lại có cảm xúc kì quái không giải thích được thế kia? Bởi vì chính mình để ý, cho nên đoán rằng Hiên Viên Lưu Phong có lẽ có quá nhiều nữ nhân, trong lòng bực mình không chịu nổi! Bởi vì để ý, cho nên mới ghen!
Phong Nhược Ngôn mặc dù có chút trì độn về mặt tình cảm, nhưng trải qua lời nói của Hiên Viên Lưu Phong, tự nhiên cũng là có chút suy nghĩ , huống chi, nàng là ai? Nàng từng là Lam Thiến Huyên, hiện tại là Phong Nhược Ngôn, vốn là nhân vật kiệt xuất trên thế gian, tương lai có lẽ là chưa từng nghĩ tới, nhưng hiện tại, nếu hiểu được tâm tư chính mình, thì cần gì phải nhăn nhó cố ra vẻ một tiểu nữ nhi e lệ?
“Đúng vậy, ta chính là để ý, ta chính là ghen, ngươi cứ việc đắc ý !”
Tuy rằng trong lòng mong là như vậy, nhưng đối với Hiên Viên Lưu Phong, hồng nhan tri kỷ chưa bao giờ khiến hắn thoải mái như vậy. Hắn vẫn như cũ, nghịch nghịch sợi tóc Phong Nhược Ngôn, ánh mắt kiên định nói “Đứa ngốc, không cần nói gì , từ nay về sau, ta chính là của nàng, mà nàng cũng chỉ có thể là nữ nhân của Hiên Viên Lưu Phong ta, là bảo bối của ta. Mà ta, cũng tuyệt đối sẽ không buông tha nàng, nếu ai ngăn cản, gặp thần sát thần, thấy Phật sát Phật!”
Phong Nhược Ngôn không chút tức giận, đối với lời của Hiên Viên Lưu Phong nói như kiểu “Thông báo cùng giữ lấy tuyên ngôn” trong lúc nhất thời lại có chút ngây ngốc sửng sốt, rồi sau đó lại có chút buồn bực nói “Ngươi không phải có hồng nhan tri kỷ rồi sao? Còn nói như vây? Dối trá, ghê tởm!”
Nghe lời nàng nói, Hiên Viên Lưu Phong không có chút tức giận, ngược lại khóe miệng còn nhếch lên nở một nụ cười “Thật sự là không. Trừ nàng ra, ta chưa bao giờ có nữ nhân, trước kia không có, về sau trừ nàng ra, cũng sẽ không có!”
Đây là sự thật, hắn cũng không hề giấu mà cho nàng biết, làm cho nàng mở tâm. Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn thực chán ghét nữ nhân, lấy thân phận của hắn, muốn bao nhiêu mà chẳng có, nhưng , chỉ cần có ý đồ tiếp cận hắn đều sẽ không có kết cục tốt đẹp! Hắn đã biết có lẽ chính là như vậy, nhưng quả thật không ngờ lại gặp được nàng! Lần đầu tiên hắn đối với một nữ nhân mà sinh ra cảm giác, muốn tới gần, muốn gần nhau cả đời! A không, là đời đời kiếp kiếp!
“Cái gì?” Phong Nhược Ngôn hoàn toàn kinh ngạc , sợ hãi lên tiếng, nhìn Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt lại không chút nào che giấu kinh ngạc! Hắn nói cái gì? Hiên Viên Lưu Phong hắn hẳn là đã hai mươi mấy tuổi đi?
Hắn là Hiên Viên Nhiếp chính vương hàng đầu, có biết bao nhiêu cô gái đều mong lên được giường hắn nha! Huống chi hắn đang ở hoàng thất, củng cố địa vị chắc cũng không tránh được đụng chạm với không ít mỹ nhân nha? Nhưng vừa rồi hắn nói hắn không có nữ nhân, là thật hay giả?
Nghĩ vậy nàng lại càng rối rắm, cái gì mà hồng nhan tri kỷ? Nàng không hiểu. Nhìn lại Hiên Viên Lưu Phong, ánh mắt dao động.
Hiên Viên Lưu Phong đang bình tĩnh, bị Phong Nhược Ngôn nhìn với ánh mắt kia, da đầu run lên, nhịn không được hỏi “Nhược nhi bảo bối đang suy nghĩ cái gì? Bổn vương đẹp trai thế sao?”
Phong Nhược Ngôn âm thầm nuốt nuốt nước miếng, đồng thời trong mắt ánh lên một mảnh tiếc hận, nhìn Hiên Viên Lưu Phong ánh mắt lại tràn ngập đồng tình “Hiên Viên Lưu Phong, ngươi không được đâu!”
Nghe được Phong Nhược Ngôn nửa ngày mới nặn ra được một câu, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong bỗng nhiên tối sầm, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với nàng “Nữ nhân này, nàng có biết hay không nàng đang nói cái gì?”
“Ai, ngươi yên tâm đi! Cái này cũng không gọi là bệnh gì hết, ta sẽ có biện pháp chữa khỏi cho ngươi!” Phong Nhược Ngôn đương nhiên đem vẻ mặt thẹn quá hóa giận kia biến thành bệnh nhân, tốt bụng mở miệng an ủi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.