Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 30: Gió Thổi Mây Phun Khắp Nơi!
Trên đường cái lúc này, có một con ngựa đỏ thẩm chạy vụt qua, kéo theo một trận gió mãnh liệt, mọi người ngơ ngác nhìn theo bóng dáng màu đỏ kia, không nhìn thấy rõ mặt, nhưng hình bóng cưỡi ngựa thật đẹp, làm mọi người cứ ngóng nhìn theo.
Trên đường cái, mọi người xúm lại bàn tán, tại hoàng đô này khi nào thì xuất hiện một nhân vật tuyệt đại tao nhã kia? Chỉ đơn thuần nhìn hình dáng người ấy cũng hơn hẳn đệ nhất mỹ nhân Yên Phi Tuyết của Thiên Hạ lâu, người này chẳng lẽ vì sinh nhật của thái hậu mà đến?
Mặc kệ như thế nào, bọn họ tiếc hận vì vẫn chưa thể nhìn được khuôn mặt của người kia.
*****
Cùng lúc đó, tại Thụy vương phủ.
Quân Vân Doanh đang đánh cờ cùng một bạch y nam tử, trên bàn cờ, quân đen đang ở thế thượng phong, không thể nào tấn công được, trong lúc nhất thời cuồng phong như nỗi lên.
“ Vương gia, Thủy công tử!” Trong thư phòng đang im ắng, bỗng vang lên tiếng kêu của hạ nhân, đồng thời đã đem thế trận căng thẳng trên bàn cờ khai giải ra, hai người nhìn nhau cười, trong mắt hiện lên âm mưu cùng thủ đoạn.
“Vân Doanh huyng kì nghệ thật cao thâm, Vũ Thần cam bái hạ phong!” Âm thanh của Thủy Vũ Thần nhẹ nhàng vang lên, đồng thời mỉm cười nhìn Quân Vân Doanh.
“Thủy huynh khiêm tốn quá rồi, hai chúng ta đánh từ tối qua đến giờ chỉ có hòa, Vân Doanh không dám ở trước mặt Thủy huynh mà tranh cao thấp”
Quân Vân Doanh vừa dứt lời, lập tức nhìn xuống bàn cờ mà nghiên cứu, nhìn hai màu trắng đen trên bàn cờ kia, chỉ chốc lát lại bật cười ra tiếng.
“ Vân Doanh huynh phát hiện ra cái gì?” Thủy Vũ Thần nhìn Quân Vân Doanh cười khó một cách khó hiểu, nên mở miệng hỏi.
“Thiên cơ bất khả lộ, trước hết chúng ta nghe Lăng Dạ báo cáo đã!” Vẻ mặt Quân Vân Doanh bí hiểm nhìn Thủy Vũ Thần mà cười.
“Nói” Tiếp sau đó, hắn quay đầu nhìn Lăng Dạ, thản nhiên phun ra một chữ.
“Bẩm vương gia, tin tức vừa truyền đến, Phong Nhược Ngôn đã trở lại dịch quán, hơn nữa đã biết chuyện nhà đầu kia chết, hiện tại đang chạy đến Thiên Hạ lâu, mục đích không rõ!” Lăng Dạ đứng thẳng, nói một mạch không ngừng, âm thanh lãnh khốc ngạo nghễ. Nhưng khi nói tới cái tên Phong Nhược Ngôn, nếu nghe kĩ, có thể nhận thấy được sát khí lạnh léo trong đó.
“Nha, ngươi nói Phong Nhược Ngôn giờ mới tới dịch quán? Có tra ra được nơi nàng ta dừng chân tối qua không?” Quân Vân Doanh nhíu mi lại, hắn không nghĩ nữ tử kia tối qua đi không trở về dịch quán, là đi cùng Yến Du Trần sao? Nghĩ như thế, không hiểu sao, trong lòng xuất hiện lên một sự tức giận.
“Vương gia thứ tội, thuộc hạ đã đi dò hỏi tất cả, nhưng đều không tra ra được tối qua nàng ta đi đâu?” Lang Dạ tiếp tục bẩm báo, đồng thời trong lòng che giấu một chút cảm xúc thất bại.
“Ta biết rồi, ngươi xuống đi, đừng quên, bất chấp mọi thứ, nhất định phải tra ra được” Quân Vân Doanh nắm chặt hai tay, sau đó phân phó Lăng Dạ.
“Vâng!” Lăng Dạ không dám quấy rầy nữa, liền lui xuống.
“ Thủy huynh, ta nhớ lần trước huynh có đáp ứng ta một vò rượu ngon, vừa vặn ngày hôm nay ta có nhã hứng, chi bằng chúng ta đi uống rượu?” Quân Vân Doanh thưởng thức nhìn bàn cơ, lơ đãng nói với Thủy Vũ Thần.
Thủy Vũ Thần nhìn cảm xúc không rõ ràng trên mặt Quân Vân Doanh, trả lời: “ Ha ha, trí nhớ Vân Doanh huynh thật tốt, như vậy đi, cung kính không bằng tuân mệnh, chúng ta đi!”
********
Tại một nhà dân ngoài hoàng cung.
Có một nam tử tuổi đời chưa đến 20 đang lười biếng nằm, nam tử hé lộ ra dung nhan tuấn mĩ phi phàm, cái cằm cong duyên dáng, đôi mắt hoa đào hẹp dài, đôi mắt mát lạnh như nước.
Cách giường một thước, đang có một hạ nhân quỳ, bộ dạng nhìn như thái giám, trong phòng trừ bỏ tiếng hít thở thì không còn âm thanh gì khác, không khí thật quỷ dị.
“ Hoàng thượng!” Tên thái giám đánh vỡ không khí yên tĩnh, nhẹ giọng kêu.
“Có tin tức gì không?” Quân Dật Hiên thản nhiên lên tiếng, giọng nói ôn nhuận như ngọc, nhất thời xua tan bầu không khí quỷ dị kia đi.
“Bẩm hoàng thượng, hiện tại Quỳnh Hoa công chúa đang tiến đến Thiên Hạ lâu, Thụy vương cùng Thủy Vũ Thần cũng đang đuổi theo!”
Thái giám nói có chút ngập ngừng, hắn thật sự nghĩ không ra tại sao PHong Nhược Ngôn kia lại chạy đến Thiên Hạ lâu? Thủy gia không tìm đến nàng gây phiên toái thì thôi, sao nàng ta lại muốn đi chui đầu vào hang ổ của kẻ thù, không phải là muốn đi tìm chết sao?
Chẳng lẽ nàng đi báo thù cho tỳ nữ của nàng? Trước chưa nói đến thế lực của Thủy gia, nàng là một nữ nhân, bị quốc gia vứt bỏ, lại không có thế lực ở nơi này, không thể nghi ngờ đây là việc nàng lấy trứng chọi đá rồi!
“ Nha, bọn Quân Vân Doanh cũng đến ư? Ha, rất hay, đợi lát nữa dược dục hoàn thành, chúng ta cũng đi xem náo nhiệt thôi,Đình Thương, ngươi đi trước sắp xếp mọi việc đi!” Khuôn mặt tuấn tú của Quân Dật Hiên lộ ra một sự nghi hoặc, rồi sau đó khẽ cười ra tiếng, phân phó Đình Thương đi làm việc.
“ Vâng, hoàng thương, bên kia, thái hậu…”
Sắc mặt Quân Dật Hiên đen thui, toàn thân toát ra hơi thở lạnh lẽo,chỉ một lát sau liền khôi phục lại khí thế một quân tử nhu hòa “ Ngươi mau đi chuẩn bị đi,lát nữa chúng ta xuất phát”.
“Vâng, nô tài đi chuẩn bị ngay” Nói xong liền khom người cúi chào rồi bước ra ngoài.
*********
Thiên Hạ lâu
Một tiếng đàn du dương từ trong phòng truyền tới, một bóng dáng cao quý đang nằm nghiên không nhúc nhích trên nhuyễn tháp, giống như đang say mê nghe đàn, lại giống như là dang suy nghĩ điều gì đó.
Một tử y nam tử cao quý, dùng tòan bộ mỹ từ tốt đẹp nhất trên thế gian này để miêu tả diện mạo của người này cũng không đủ. Một khuôn mặt tuấn lãng nhưng lại lộ ra một cỗ khí thế cường thế bá đạo, ánh mắt âm u tà nịnh, dáng người cao thẳng mà rắn chắc, toàn thân lộ ra khí thế vương giả, làm cho người ta nhịn không được mà thần phục, mà cúng bái.
Nữ tử đánh đàn si mê nhìn tử y nam tử không chớp mắt, không hề phát hiện ra đàn trong tay mình đã trật nhịp, phát ra những âm thanh bén nhọn.
Nam nhân kia nhíu nhíu mày, bỗng nhiên, cảm nhận trước ngực đau đớn, giống như có một bàn tay vô hình nào đó đấm hắn một cái thật mạnh, đau đớn tới tột cùng.
“Vương gia!” Tiếng đàn chợt tắt, nữ tử đánh đàn thấy người trước mặt thần sắt quái dị, liền vội vã chạy tới, đưa tay ra muốn cầm lấy cánh tay Hiên Viên Phong Lưu.
Mà nữ tử kia, là một người quen, chính là Yên Phi Tuyết.
Chỉ còn một chút nữa, Yên Phi Tuyết sẽ chạm tay đến Hiên Viên Phong Lưu, nhưng đúng vào lúc này, có một người đứng chắn trước mặt Yên Phi Tuyết cùng Hiên Viên Phong Lưu, gạt bỏ tay của Yên Phi Tuyết xuống.
Hiên Viên Phong Lưu cố gắng ác chế cơn đau tê tâm liệt phế kia xuống, ánh mắt ta mị nhìn Yên Phi Tuyết đang xấu hổ , âm thanh lãnh khốc vang lên: “ Xem ra, trong khoảng thời gian này ngươi dường như to gan hơn, ngay cả quy củ cơ bản nhất cũng quên?”
“Phi Tuyết không dám! Xin vương gia thứ tội!” Yên Phi Tuyết vừa nghe được âm thanh lãnh khốc kia vang lên, mặt trắng bệch cắt không ra giọt máu, vội vàng quỳ xuống.
“ Lần sau ngươi không được viện lý do nữa, đi xuống đi!” Nửa ngày sau, Hiên Viên Phong Luu mới thản nhiên nói.
“ Vâng, Phi Tuyết xin lui xuống!” Trong nháy mắt, khi lui ra ngoài, Yên Phi Tuyết cười tươi tắn, giống như là đang tự giễu, như là mất mát, lại mang theo một tia không cam lòng.
“Vương gia, ngài vừa mới…” Liệt Dương nhìn thấy bộ dáng đau đớn của Hiên Viên Phong Lưu, nhịn không được, lo lắng mà dò hỏi.
Hiên Viên Phong Lưu đang che ngực, thở hổn hển, trong lòng nghi hoặc, rồi như nghĩ đến điều gì, liền hỏi.
“Trong kinh thành có biến động?”
“Bẩm vương gia, bọn Thụy vương, Hiên đế đang đi tới Thiên Hạ lâu. Nguyên nhân bọn họ không hẹn mà tới là do Quỳnh Hoa công chúa Phong Nhược Ngôn!” Liệt Dương trong lòng nghi hoặc, hắn thật sự không biết một công chúa hòa thân không quyền không thế rốt cuộc có sức quyến rũ gì mà thu hút các đại nhân vật kia đến như vậy?
“Nha!” Biểu cảm của Hiên Viên Phong Lưu không rõ ràng lắm, như là đang lâm vào trầm tư. Lát sau, mở miệng phân phó Liệt Dương “ Chúng ta cũng đi xuống xem thôi!”