Y Sủng Cuồng Phi

Chương 29: Nữ Tu La Báo Thù


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 29: Nữ Tu La Báo Thù


Tần Hải nhìn thân thể của Cửu Nguyệt, trong lòng thầm khiếp sợ, bất chợt lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo kia của Phong Nhược Ngôn, nhịn không được khẽ rung mình.
Bất quá, chỉ một lát sau liền bình tĩnh trở lại, cảnh tượng thê thảm này, ngay cả hắn nhìn đều cảm thấy phẫn nộ, huống chi là Phong Nhược Ngôn?
“Sáng nay, hạ nhân trong dịch quán đi vào phòng đã thấy cảnh tượng này! Ai, nô tài cũng không biết nói thế nào nữa, hung thủ ra tay thật quá độc ác”
Tần Hải nhìn người trước mặt, biểu tình trong trẻo nhưng lạnh lùng và tàn nhẫn, tựa như ác quỷ khát máu từ địa ngục. Trên mặt hiện lên một chút do dự, nhưng giống như nghĩ đến điều gì đó, lập tức trầm giọng, cắn răng nói “ Chủ tử, nô tài nghĩ đến một người!”
“Người kia ở đây có tiếng là âm ngoan tàn độc, trong tay hắn có hàng trăm cách thức để đối phó với những người mà hắn cảm thấy chướng mắt, trong đó hắn ưa thích dùng khăn lụa đỏ hành hạ mỹ nhân cho đến chết. Tại nơi này đã không có ít trường hợp như thế rồi, nhưng bởi vì hắn có tiền lại có quyền, hơn nữa có tiếng là có thù tất báo, cho nên mọi người chỉ biết oán hạn mà không làm gì được, không ai dám đi đắc tội hắn, quan phủ nơi này cũng đành nhắm một mắt, mở một mắt cho qua mà thôi!”
“Hắn là ai?”

Phong Nhược Ngôn nghe Tàn Hải nói, ánh mắt tối sầm lại, cả người phát ra hàn khí cùng sát ý.
Trong lòng nàng, chưa bao giờ có một cảm xúc muốn giết người tới tột đỉnh thế này.
Tần Hải nói tiếp: “ Người kia, đó là đại thiếu gia của Thủy gia – Thủy Vũ Chiêu, cũng chính là nhị ca của Thủy Vũ Hinh.Nhưng thưa tiểu thư, hiện tại việc này cần phải được bàn bạc kỹ lưỡng, chúng ta hiện giờ chưa phải là đối thủ của Thủy gia!”
Phong Nhược Ngôn chấn động, hỏi: “ Cái gì?”
Đồng thời không nhịn được, thân thể lảo đảo một cái. Tay nàng nguyên bản đang chống đỡ trên ghế, khẽ dùng lực một cái, cái ghế gãy vụn. Phong Nhược Ngôn trầm tĩnh một hồi lâu.
Dĩ nhiên là Thủy gia! Không nghĩ tới lại là Thủy gia!
Cửu Nguyệt chết dĩ nhiên là do chính nàng gián tiếp hại chết.
Uổng cho nàng tự nhận mình thông minh, coi mọi việc đều nắm rõ trong lòng bàn tay, thế nhưng lại phạm tới một lỗi lầm chết người thế này!
Thời điểm nàng đối phó với Thủy Vũ Hinh, thật không nghĩ đến Thuywr gia sẽ trả thù, làm sao có thể…
Ngày đó chỉ cần nàng lưu ý một tý là có thể tránh được, nhưng chính nàng lại tự phụ, cho rằng mình có thể khống chế được tình hình.
Cho tới bây giờ, người sai lầm là nàng, làm cho một tiểu cô nương xinh đẹp, hiền lành và tốt bụng thế này bị chết một cách thảm thương, điều này nàng làm sao có thể chịu đựng được?
Tần Hải nhìn cả người Phong Nhược Ngôn tràn ngập lãnh khí, vội vàng khuyên giải: “ Chủ tử, chuyện của Thủy gia vốn là chúng ta đụng tới, nay thế lực của ngài ở Tây Lưu còn thấp, mà Thủy gia cùng vói Thụy vương gia lại là đồng bọn, nay chúng ta chỉ có thể liên minh cùng với Hiên đế mới có thể địch lại được bọn họ!”
Phong Nhược Ngôn nhếch miệng, khóe mắt lộ ra một tia lãnh khốc, tàn nhẫn, giọng nói nặng nề: “ Ta biết mình nên làm gì?”

Trong lòng Tần Hải phát lạnh, muốn nhắc nhở nàng thì lại bị nàng vung tay lên, không cho hắn nói nữa.
“Trước tiên, ngươi hãy nói cho ta biết tình hình hiện tại của Thủy gia!”
“Chủ tử, điều này…” Tần Hải do dự, hắn thật sự không nghĩ hiện tại nàng sẽ ra tay trả thù.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn ngưng trọng lại, giọng nói lạnh lùng: “ Nói cho ta biết!”
Tần Hải run run, cả người Phong Nhược Ngôn tỏa ra khí thế áp bức người thật giống chủ tử trước của hắn, lập tức liền cung kính nói: “ Vâng, thưa chủ tử, theo như tin tức thu được từ thám tử, hôm qua, sau khi Thủy Vũ Thần xuất hiện tại Thụy vương phủ, sau đó liền biến mất không thấy tung tích. Sau đó lại được hạ nhân trong Thiên Hạ lâu phát hiện ra, toàn thân ả bị cột lại bằng những sợi dây nhỏ, bị bắt nằm trên đài cao. Có rất nhiều người nhìn thấy cảnh này, nhưng lại bị Thủy gia ngăn chặn tin tức lại, cho nên không có nhiều tin đồn . Bất quá, trong lúc này, lại nghe tin tức từ Thủy gia truyền tới, Thủy Vũ Hinh dường như bị trúng kịch độc, hiện tại sống chết không rõ. Mà bình thường, Thủy Vũ Chiêu hay ở lại Thiên Hạ lâu.”
Tần Hải một hơi nói ra toàn bộ tin tức thu được, ánh mắt vụng trộm nhìn biểu hiện của Phong Nhược Ngôn, hắn thật sự rất ngạc nhiên, không biết chuyện của Thủy Vũ Hinh kia có liên quan tới Phong Nhược Ngôn hay không nữa?
Phong Nhược Ngôn gắt gao nắm chặt tay, móng tay đâm vào da thịt, máu chảy rất nhiều nhưng không cảm thấy đau. Trong lòng tràn ngập sự đau đớn, lệ khí cuồng nộ, Thủy gia!Thủy Vũ Hinh! Thủy Vũ chiêu sao? Các ngươi thật đáng chết!
“Tần Hải, chuẩn bị ngựa cho ta!” Phong Nhược Ngôn liếc mắt nhìn thi thể của Cửu Nguyệt, sau đó đột nhiên xoay người bước ra khỏi phòng, đồng thời phan phó Tân Hải chuẩn bị ngựa.

“Chủ tử, ngài…ngài muốn đi sao?” Tần Hải phục hồi tinh thần lại, nhưng trong lòng có chút bất an, tình huống này, Phong chủ tử lại muốn đi đâu? Không phải là…
“Chuẩn bị ngựa!” Phong Nhược Ngôn nói ngắn gọn, cả người nàng bao bọc là một hàn khí bức người.
Tần Hải không thể không nghe, lập tức đi đến chuồng ngựa của dịch quán chọn một con ngựa tốt nhất dắt đến cho nàng.
Không bao lâu, dắt ra một con ngựa đỏ thẫm, Phong Nhược Ngôn tiếp nhận cương ngựa, xoay người nhảy lên ngựa. Kiếp trước của Phong Nhược Ngôn, thú vui tiểu khiển và yêu thích nhất của nàng là cưỡi ngựa, kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng có thể so sánh cũng vận động viên chuyên nghiệp.
Động tác lên ngựa của nàng tiêu sái, thuần thục, sau khi lên ngựa, lấy hai chân kẹp lại hai bên, thúc ngựa, con ngựa đỏ thẫm bốn vó như bay lên, nhanh như điện, phóng đi.
Binh lính đang vây quanh dịch quán trong lúc nhất thời bị hình ảnh kia làm cho ngây ngốc, còn Tần Hải nhìn theo phương hướng của Phong Nhược Ngôn, chỉ nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, trong nháy mắt liền biến mất. Trong lòng, tràn ngập sự lo lắng, y đã theo nàng hai ngày, đối với nàng cũng hiểu biết chút ít, hiện tại mười phần là Phong chủ tử muốn đi Thiên Hạ lâu! Ai, nhìn thao phương hướng kia, Tần Hải thở dài, rất nhanh sau đó bóng dáng liền biến mất…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.