Y Sủng Cuồng Phi

Chương 31: Tru Sát Thủy Vũ Chiêu


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 31: Tru Sát Thủy Vũ Chiêu


Con ngựa chay như bay, chỉ trong chốc lát liền tới Thiên Hạ lâu. Phong Nhược Ngôn xuống ngựa, trực tiếp hướng lầu ba mà đi lên.
Nghe Yến Du Trần nói, lầu ba của Thiên Hạ lâu là nơi mua vui, tất nhiên là Thủy Vũ Chiễu sẽ ở đây.
Ngay khi nàng vừa bước tới cửa, thấy một phụ nhân tầm 40 tuổi, ăn mặc phong độ bước tới, ngăng cản đường đi của Phong Nhược Ngôn : “ vị tiểu thư này, không phải cô nương đi nhầm chỗ rồi chứ, nơi này không phải là chỗ cô nương nên đến nha”
“Ta tìm Thủy Vũ Chiêu!” Phong Nhược Ngôn thần sắc lạnh lùng, nhìn người trước mặt, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng như muốn giết người.
Phụ nhân kia nghe Phong Nhược Ngôn nói thế, trong lúc nhất thời thân thể như đông lại, lạnh run lên. Nhưng nghe được nàng muốn tìm nhị thiếu gia Thủy Vũ Chiêu của bọn họ, nhất thời biểu tình trên mặt liền cứng ngắc.
“Nhị thiếu gia của chúng tôi hôm nay không có đến đây, tiểu thư vẫn nên về đi, ngày khác lại đến tìm!” Phụ nhân kia đưa mắt quét qua thân hình tuyệt mỹ của Phong Nhược Ngôn, trong lòng không ngừng khen ngợi, tuy rằng nàng che mặt,nhưng dáng người tuyệt mỹ như thế, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng,toàn bộ nữ tử ở lầu ba của Thiên Hạ lâu này cũng không thể sánh bằng. Mà nàng ta lại có liên quan tới nhị thiếu gia ác ma của bọn họ, xem ra là không muốn sống nữa, nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn Phong Nhược Ngôn có một chút tiếc hận.
Tâm tư của phụ nhân đặt lên người Phong Nhược Ngôn nháy mắt biến mất hết.

“Tránh ra, hôm nay nhất định ta phải gặp Thủy Vũ Chiêu!” Phong Nhược Ngôn nhìn phụ nhân kia, bực tức nói.
“Vị tiểu thư này, hôm nay nhị thiếu gia thật sự không có ở đây, cô nương cũng đừng làm ta khó xử, mau đi đi!” Người kia thấy Phong Nhược Ngôn như muốn đi vào, liền mở miệng giải thích.
“Thật không? Thật sự không có ở đây?” PHong Nhược Ngôn nhíu mày nhìn phụ nhân kia, ánh mắt bình tĩnh đến cực điểm.
“Vâng…đây, thật sự, ta làm sao lùa cô nương được!” Nhận thấy ánh mắt của PHong Nhược Ngôn,phụ nhân kia chột dạ, đáy lòng phát lạnh, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt Phong Nhược Ngôn, ấp úng mà nói.
Trong lúc này, Phong Nhược Ngôn nghe thấy trong một căn phòng cách đó không ca, truyền đến một tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta nghe mà sợ hãi.
Chợt nụ cười trên khuôn mặt phụ nhân kia đông cứng lại, Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc qua nhìn phụ nhân kia, bước qua người bà rồi hướng đến căn phòng phát ra tiếng kêu kia.
Phong Nhược Ngôn bước từng bước tới căn phòng, cước bộ trầm trọng.Nhìn vào trong phòng, thấy hình ảnh trong phòng, nàng kinh hãi, ánh mắt bỗng chuyển sang bừng bừng sát khí, thị huyết mà tàn nhẫn.
Trong phòng, hai nữ tử bị thoát hết quần áo, treo lơ lửng trên tràn nhà, có lẽ do tiếng la hét quá mức khi nãy, giờ phút này trong miệng hai cô gái ấy bị nhét vải, một nam nhân tuấn tú đang hưng trí dạt dào, một tay cầm roi quật vào hai người.
Hạ thân hai nữ tử máu dường như đã khô lại, không khó để nhìn ra các nàng ấy đã trải qua một cơn ác mộng dã man như thế nào?
Ánh mắt các nàng tan rã, thân thể chi chít vết roi, cả người loang lỗ vết máu, huyết nhục mơ hồ. Nhưng nam tử kia dường như không có dấu hiệu ngừng tay lại, ngược lại hình ảnh như thế càng làm cho hắn cảm thấy hưng phấn.
Hai nữ tử kia gần như bị tra tấn đến tắt thở.
Ánh mắt Phong Nhược Ngôn nhìn lên cổ của hai nữ tử kia, trên đó quả nhiên cột một khăn lụa màu đỏ.
Đáy lòng chợt trầm xuống, đau xót, Cửu Nguyệt,nữ hài tử hiền lành tốt bụng kia,nàng cũng bị tên này ngược đãi như thế này cho đến chết ư?

Phong Nhược Ngôn một cước đá văng cánh cửa đang khép hờ kia, ánh mắt tàn nhẫn nhìn Thủy Vũ Chiêu, làm cho hắn vốn đang hưng phấn bỗng dưng rung mình một cái.
“Ngươi…ngươi…ngươi là ai, thật to gan, dám tiến đến nói này!” Thủy Vũ Chiêu có chút run sợ, bất quá liền nghĩ lại đây chính là địa bàn của mình, hắn liền khôi phục lại sự kiêu ngạo.
“Người bị chết trong dịch quán là do ngươi hành hạ nàng cho đến chết?” Mặt Phong Nhược Ngôn không một chút thay đổi, nhưng trong lòng làm sự căm hận đến ngút trời.
Thủy Vũ Chiêu sửng sốt, nhìn Phong Nhược Ngôn tỏ vẻ không tin : “ Ngươi…ngươi chính là Quỳnh Hoa công chúa – Phong Nhược Ngôn?”
“Ta hỏi ngươi, người chết trong dịch quán có phải do ngươi làm?” Phong Nhược Ngôn vẫn lạnh băng như trước, giống như đang nói chuyện thiên hạ với Thủy Vũ Chiêu vậy.
Mà Thủy Vũ Chiêu cũng có thể cảm nhận được sát khí đang tản ra trên thân hình tuyệt mỹ kia, mà hiển nhiên sát khí kia là dùng để đối phó với hắn.
Nhất thời, Thủy Vũ Chiêu cười lạnh, đứng lên, hung hăng nhìn Phong Nhược Ngôn : “ Là do ta hành hạ cho đến chết thì như thế nào, nha đầu kia có thể hầu hạ ta cho đến chết là vinh hạnh của nàng ta. Còn ngươi, Phong Nhược Ngôn, ngươi dám khi dễ người nhà của Thủy gia ta. Hừ, chẳng qua hôm áy ngươi gặp may, phương pháp kia vốn dùng để đối phó với ngươi, nhưng ngươi không có ở đấy. Thế nhưng hôm nay ngươi lại tiến vào hang hổ của ta, ta hôm nay nhất định phải cho ngươi hảo hảo hưởng thụ! Ha ha ha!”
Thủy Vũ Chiêu nhìn dáng người tuyệt mỹ kia của Phong Nhược Ngôn, trong lòng không nhịn được mà tiếc hận, mỹ nhân khuynh thành, lại hương tiêu ngọc vẫn dưới thân mình, về sau muốn tìm gặp lại người như thế này cũng thật khó. Nhưng Phong Nhược Ngôn này phải chết, đây là lệnh của phụ thân, lần trước chưa giết được Phong Nhược Ngôn đã làm cho hắn mất thể diện trước mặt phụ thân, hiện tại người đã đưa đến cửa, hắn sao lại có thể buông tha cơ hội tốt này.
Mà Phong Nhược Ngôn lúc này cũng khẽ cười ra tiếng, đi tới gần Thủy Vũ Chiêu, nhìn ánh mắt của hắn mà nói : “Thật không? Các ngươi không phải ngày đêm đều trong ngón ta chết một cách không tử tế ư? Thật trùng hợp, ta cũng nghĩ như thế?” Nàng hận, rất rất hận, hận ngày đó tại sao nàng lại không mang theo Cửu Nguyệt đi, để nàng ấy về dịch quán rồi bị người ta làm nhục cho đến chết.

“Ngươi…ngươi muốn làm gì?” Thủy Vũ Chiêu nhận thấy sự lạnh lẽo của Phong Nhược Ngôn, đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, đứng lên kêu to, đồng thời vung roi trên tay hướng đến người Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn dùng một tay bắt lấy sợi dây, kéo một cái, đá một cước lên người Thủy Vũ Chiêu, cười lạnh: “ Ta muốn làm gì à? Chẳng lẽ ngươi lại không biết? Hừ, ngươi làm việc tàn ác, ngươi không nghĩ đến có một ngày ngươi sẽ gặp quả báo ư?Hôm nay, ta sẽ cho ngươi thấy!”
Phong Nhược Ngôn bước từng bước tới Thủy Vũ Chiêu đang nằm trên mặt đất, cả người tỏa ra sát khí nồng đậm!
“Ngươi…người đâu, mau đến đây, bắt lấy ả này cho ta!” Thủy Vũ Chiêu ngã đau đớn, choáng váng, sao không có ai nói cho hắn biết Phong Nhược Ngôn có võ công, điều này không phải chính là hắn tự đi tìm cái chết sao? Thủy Vũ Chiêu hoảng hốt, đồng thời cảm thấy hạ thân ẩm ướt, trong lúc hoảng sợ hắn kêu to ra tiếng.
Lúc này, hộ vệ trong Thiên Hạ lâu đã bao quanh Phong Nhược Ngôn, một lát sau Quân Vân Doanh, Thủy Vũ Thần tiến vào trong phòng.
“Sao lại thế này?” Thủy Vũ Thần nhìn hình ảnh thê thảm trong phòng, mà trong phòng lại xuât hiện một nữ tử toàn thân trang phục đỏ thẩm, mang khăn che mặt đang lạnh lùng đứng trong phòng, không khí trong phòng thật là quỷ dị.
Thủy Vũ Chiêu kéo thân thể xụi lơ đến trước mặt Quân Vân Doanh, kêu gào thảm thiết : “ Tuy vương điện hạ, đại ca, cứu đệ với, Phong Nhược Ngôn nàng…nàng ta muốn giết đệ.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.