Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 112: Người Đó Chính Là Phong Nhược Ngôn
Editor: E.l.f
Beta: Rika
Qua nửa ngày, Phong Nhược Ngôn mới đi tiếp, Hiên Viên Lưu Phong theo sau, bế nàng lên trước mặt rất nhiều vương tôn công tử, tiểu thư nhà danh môn quyền quý, còn có mặt quận vương công chúa, quần thần Đông Thần quốc, thái hậu, thái hoàng thái hậu, đồng thời còn nói một câu khiến cho ai cũng phải kinh ngạc, lo sợ trong lòng:
“Hừ, vương phi của Hiên Viên Lưu Phong là người để ngươi tuỳ tiện đối đãi như vậy sao? Thật to gan! Liệt Dương đâu?” Giọng nói của Hiên Viên Lưu Phong đầy tức giận, hắn lạnh lùng đảo mắt tới tên thái giám trước mặt, hét ầm lên.
“Liệt Dương có mặt, vương gia có gì phân phó?”
“Đem tên cẩu nô tài kia kéo ra ngoài, đánh một trăm trượng, lưu đày phía nam, suốt đời không thể hồi kinh. Tất cả những người có mặt ở đây nghe cho rõ, kể từ nay về sau, vương phi Phong Nhược Ngôn cũng chính là ta, thấy vương phi cũng như thấy ta, nếu có người dám vô lễ, bất kính, bất nghĩa, không cần bổn vương nói, nên làm gì sẽ do Liệt Dương quyết!”
“Kẻ nào dám mạo phạm vương phi, giết không tha!” Liệt Dương nói rất quả quyết, không chút do dự, hàn khí phảng phất khắp yến hội!
Nhất thời, ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn Hiên Viên Lưu Phong lúc này đang ôm Phong Nhược Ngôn trong lòng, không một ai dám để lộ vẻ bất mãn. Hiên Viên Lưu Phong lạnh lùng đảo mắt nhìn tất cả. Ánh mắt ấy, đến cả kẻ đầu sỏ Lạc Vân Cơ cũng phải run sợ!
“Tốt!”
Hiên Viên Lưu Phong khôi phục vẻ lạnh lùng ban đầu, ôm Phong Nhược Ngôn quay trở về chỗ ngồi, ngồi xuống rồi kéo nàng vào lòng như ra sức chở che, bảo vệ!
Tuy lúc này hắn không nói lời nào, bộ dáng cũng không còn vẻ chết chóc như ban nãy nhưng nhất cử nhất động của hắn vẫn khiến cho những người có mặt ở đây có chung một cảm giác…
Kinh hãi!
Một nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, uy phong lẫm liệt nhưng lại yêu chiều một nữ nhân như vậy, đây chính là việc bất ngờ nhất trên đời, ai cũng không ngờ nhưng lại không thể lên tiếng. Chỗ ngồi của Hiên Viên Lưu Phong chính là chỗ của Nhiếp chính vương, ai cũng biết rõ đó là vị trí đại biểu cho quyền lực của hắn, là thần hộ mệnh của tất cả già trẻ gái trai trong Thiên Thần đại lục. Đối với người có địa vị như thế, một nữ nhân cũng đừng mong với tới. Giống như thái hoàng thái hậu Mạc Vân, từ trước đến nay luôn làm được những việc mà một nam nhi bình thường chưa chắc đã làm nổi, lại là người tôn quý, rất được tiên đế tôn trọng, hơn nữa người còn có dã tâm, mưu mô xảo trá, thế nhưng trước tới nay vẫn chỉ có thể ngồi mãi một vị trí. Còn Phong Nhược Ngôn, người này lại có thể nhúng chàm Nhiếp chính vương tôn quý của Đông Thần quốc, khiến hắn dốc lòng cưng chiều, sủng ái tận trời như vậy, quả nhiên là có một không hai.
Cuồng vọng! Chẳng lẽ Hiên Viên Lưu Phong còn không biết mục đích thật sự của buổi yến hội này hay sao? Hắn không biết nên tránh biểu lộ cảm xúc hay sao?
Nhưng, hắn, ở trước mặt hoàng thượng và thái hoàng thái hậu đương triều làm càn, quả thực là không nể mặt. Không lẽ Hiên Viên Lưu Phong là đang muốn thách thức, ám chỉ rằng hắn không sợ ai ư?
A, ngay cả trong bầu không khí đầy rầy âm mưu của buổi yến hội này mà vẫn ngang nhiên cuồng vọng, thách thức, e là chỉ có Hiên Viên Lưu Phong mới có gan làm.
Hôm nay tổ chức yến hội, một vài sứ giả của ba nước thân cận với Đông Thần quốc cũng có mặt. Lúc này, tuyệt đại đa số đều rất ngạc nhiên với hành động của Hiên Viên Lưu Phong. Rõ ràng, họ chưa bao giờ bắt gặp một Chiến thần vương gia nào cuồng vọng đến thế.
Lạc Vân Cơ tuy vẫn còn run sợ nhưng đã khôi phục lại thần thái trên gương mặt. Vừa nãy Hiên Viên Lưu Phong đằng đằng sát khí, bất kể là lời nói hay hành động gì của hắn cũng đều mang một loại cảm giác chết chóc. Mặc dù trước nay hắn đều biết nàng nuôi giấu âm mưu, quỷ quyệt trong mọi việc nhưng vẫn chưa bao giờ có hành động nào. Nay, chỉ vì Phong Nhược Ngôn mà hắn đã bộc lộ sát khí ngay trước mặt nhiều người, sự đe doạ không hề che giấu.
Hơn nữa, ai cũng biết rõ tên thái giám mà Hiên Viên Lưu Phong giao cho Liệt Dương xử lí là người của Lạc Vân Cơ. Chứng tỏ hắn không còn nể mặt Lạc Vân Cơ này nữa.
Nhất thời, Lạc Vân Cơ trút hên toàn bộ oán hận lên người Phong Nhược Ngôn, nở một nụ cười quỷ dị lạnh lùng.
Hiên Viên Diệc Li nãy giờ vẫn ngồi im lặng, khuôn mặt có chút hưng phấn. Hôm nay hắn đã tận mắt thấy hoàng thúc tức giận, uy phong ngất trời. Có trời mới biết được hắn có bao nhiêu sùng bái Hiên Viên Lưu Phong, cho nên, quãng thời gian hoàng thúc đi Tây Lưu quốc, hắn luôn cảm thấy mất đi động lực, không muốn vào triều cho dù hắn vẫn ngày đêm nỗ lực để được như hoàng thúc.
Từ lúc thái hoàng thái hậu Mạc Vân xuất cung liền suốt ngày nói bóng gió này nọ về Hiên Viên Lưu Phong khiến hắn đặc biệt chán ghét. Hắn không ngờ được người thân là hoàng tổ mẫu thế nhưng lại đi hoài nghi chính người thân của mình, thử hỏi làm sao hắn chấp nhận đây?
Đương nhiên, Hiên Viên Diệc Li biết ý nghĩa của việc xuất cung lần này của hoàng tổ mẫu là gì. Hắn cũng biết, hoàng tổ mẫu cũng là vì muốn tốt cho hắn nên mới cố gắng xây dựng sự đề phòng trong lòng hắn đối với hoàng thúc. Hiên Viên Diệc Li hiểu rõ tính cách Hiên Viên Lưu Phong, chính vì hiểu rõ cho nên hắn cảm thấy thái hoàng thái hậu nhọc công lo lắng như vậy thật nực cười. Trong lòng hắn thầm xin lỗi hoàng thúc, thế nên từ nãy tới giờ ánh mắt hắn luôn tỏ ra áy náy đối với Hiên Viên Lưu Phong.
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân quét ánh mắt sắc lạnh qua từng người, lúc nhìn đến Phong Nhược Ngôn, ánh mắt hơi dao động, đáy lòng lại cuộn trào. Vừa rồi Hiên Viên Lưu Phong uy áp, tức giận, so với tiên đế còn có vài phần nóng nảy hơn. Hiên Viên Lưu Phong trưởng thành, thật sự là quá mức yêu nghiệt, khiến cho người người kinh hãi.
Nếu như hắn thật sự……
Mạc Vân nhìn lướt qua Lạc Vân Cơ, từ từ nở một nụ cười đầy ý vị: “A, nữ nhân này, ngươi thật là…… Ai, thật ra hôm nay hoàng tẩu thân thể bất an nên mới thế. Hôm nay tổ chức yến hội, ta thân là mẫu hậu của muôn dân, là hoàng tẩu của ngươi, cũng nên đón gió tẩy trần, giải sầu cùng các ngươi chứ”
Mạc Vân nói xong, Lạc Vân Cơ liền rót đầy một ly rượu, cũng tự uống một chén đầy xem như tạ tội.
Phong Nhược Ngôn im lặng nhìn hai người kia phối hợp, miệng cười lạnh, hừ, các người thật đúng là cá mè một lứa mà.
Dĩ nhiên ở đây không ai phát giác ra điều bất thường. Thái hoàng thái hậu là hoàng tẩu của Hiên Viên Lưu Phong, đại tỷ cũng xem như là mẹ, nghĩa là Mạc Vân được xem như là mẫu hậu của Hiên Viên Lưu Phong, nếu vừa rồi Hiên Viên Lưu Phong không tiết chế bản thân nhất định sẽ bị quy vào tội đại nghịch bất đạo ngay! Một khi đã bị quy tội như thế, bị xử theo quốc pháp cũng là quang minh chính đại.
Nhưng mà Mạc Vân và Lạc Vân Cơ vẫn nhầm rồi. Cho dù hai người làm thế khiến mọi người xôn xao dị nghị thì Hiên Viên Lưu Phong cũng chỉ xem như một làn gió thoảng mà thôi.
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân nhìn chung quanh, không có một chút thay đổi, sắc mặt liền biến đổi trong nháy mắt rồi lại nhanh chóng trưng ra vẻ hiền lành ung dung.
“Nhưng hoàng nhi à, mẫu hậu vẫn có một hoài nghi. Trước kia bên cạnh con không có lấy một nữ nhân, hôm nay lại vô cùng sủng hạnh công chúa nhị quốc Tây Lưu – Nam Viên, ai, chẳng lẽ trong đám nữ nhi của Đông Thần quốc lại không có ai lọt vào tầm mắt sao? Xem ra ta phải hảo tìm cho con một người phù hợp rồi! Nghĩ lại không đúng lắm, thiên kim tiểu thư quyền quý của Đông Thần quốc nhiều như thế lại rất xinh đẹp, tại sao con lại không vừa ý?” Lời nói kia không nhẹ không nặng, nghe rất giống với câu hỏi thật tâm tự đáy lòng nhưng nếu để ý kĩ thì dễ dàng phát hiện ra trong đó có chứa một ý tứ khác.
Phong Nhược Ngôn nhướng mày, sắc mặt Hiên Viên Lưu Phong thâm trầm? Có ý gì? Là lời thị uy sao? Định gả cho hắn thêm một nữ nhi Đông Thần quốc ư? Định……
Hừ, chẳng qua là người này đang lo lắng đến cực độ.
Mạc Vân thái hoàng thái hậu vừa nói xong, Lạc Vân Cơ liền mịt mờ đem Hiên Viên Lưu Phong ra mà tố trạng, tuy nói Mạc Vân thái hoàng thái hậu cũng cùng phe với mình, những cũng có chút không tin kia Lạc Vân Cơ. Tuổi trẻ bắt đầu liền ở chiến trường, ở cung đình sừng sững không ngã, thái hoàng thái hậu há lại là người đơn giản. Hiên Viên Lưu Phong được xem là thần hộ mệnh của Đông Thần quốc, là Chiến thần vương gia, nếu như để mất hắn thì rất đáng tiếc. Nhưng nếu có một ngày hắn làm phản, thân là thái hoàng thái hậu làm sao có thể nhẫn tâm bỏ qua? Tuy nhiên có một điều Mạc Vân không ngờ tới, Hiên Viên Lưu Phong trực tiếp bỏ qua hoàng thượng đang ngồi đây mà ra lệnh xử phạt một tên thái giám. Tuy tên thái giám ấy chỉ là một kẻ tiểu tốt nhưng hắn lại ngang nhiên xử lý theo cách của hắn. Như thế làm sao không nghi ngờ hắn nuôi mưu đồ tạo phản cho được?
Đương nhiên, Hiên Viên Lưu Phong chỉ thực hiện trách nhiệm, đạo nghĩa đối với Hiên Viên vương triều, Đông Thần quốc nên mới đáp ứng lời mời tham gia yến hội, điều này thái hậu Mạc Vân cũng có thể hiểu. Mặc dù trong lòng không thoải mái, nhưng mặt ngoài không thể làm gì được nên bọn họ mới nghĩ ra chuyện ấy, không nghĩ tới Hiên Viên Lưu Phong lại không thèm nể mặt Mạc Vân thái hậu chỉ vì Phong Nhược Ngôn. Chứng tỏ trong lòng hắn đã xem nàng ta là một bảo bối nên mới không chịu nổi khi người khác đối xử với nàng ta như vậy. Nếu như có kẻ nào to gan lớn mật ngang nhiên vuốt râu cọp, đảm bảo sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Đương nhiên, lời vừa nãy Mạc Vân nói là thật, trừ Phong Nhược Ngôn, còn nữ nhi nào mới có thể khiến hắn để tâm mà liếc nhìn một cái? Muốn hắn bỏ qua Phong Nhược Ngôn để quan tâm thêm một người con gái khác ư? Có mà nằm mơ.
Phong Nhược Ngôn không được mọi người ủng hộ, cho nên khi nãy bà mới nói như thế. Phải biết rằng, trong số các đại thần ở đây, có ai lại không muốn có được một rể hiền như Hiên Viên Lưu Phong? Đám nữ nhi nhà họ đều chết mê chết mệt hắn, suốt ngày mơ mộng về hắn, vậy mà hắn lại tìm đến Tây Lưu quốc, chọn Phong Nhược Ngôn làm vương phi, sủng ái, yêu chiều hết mực, hỏi sao bọn họ ngồi yên đây hả?
Ý tứ của Mạc Vân thái hậu còn là, hôm nay có người làm chứng, đứng ra bảo hộ, trong số các nữ nhi khuê các của đại thần triều đình, có ai muốn được gả cho Hiên Viên Lưu Phong thì hãy mạnh dạn bước ra, nhất định người sẽ thành toàn.
Ý này rất rõ ràng, từng câu từng chữ đều mang hàm nghĩa này, chỉ có kẻ ngốc mới không đoán ra được.
Đương nhiên bọn họ cũng có chút sợ hãi Phong Nhược Ngôn. Nhưng vì sao phải sợ? Nữ nhi của bọn họ thì phải làm sao? Nghĩ đến đây, tinh thần của tất cả bọn họ đều sôi sục!
Tuy rằng Phong Nhược Ngôn lợi hại, nhưng có thái hoàng thái hậu đứng sau hậu thuẫn, chỉ e là……
Phong Nhược Ngôn tức giận, lũ người này thật đáng khinh bỉ! Hết lần này đến lần khác đều muốn vứt tới bên cạnh lão công nhà nàng thêm một nữ nhi khác. Hừ, nghĩ sao mà nàng chịu yên cơ chứ?
Phong Nhược Ngôn đưa đôi tay trắng ngần ôm lấy cổ Hiên Viên Lưu Phong. Nàng bây giờ không còn ngốc nghếch như trước nữa đâu. Ngược lại còn thông minh hơn, biết chiếm lấy thứ của mình, không cho người khác bất cứ một cơ hội nào. Nàng mỉm cười với hắn, nhưng lời nói ra lại nhằm vào đám người kia, thay chàng từ chối: “Hiên Viên Lưu Phong là của Phong Nhược Ngôn ta, cả đời này, chàng chỉ có thể có mình ta.”