Y Sủng Cuồng Phi

Chương 111: Phong Nhược Ngôn Bị Xa Lánh


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 111: Phong Nhược Ngôn Bị Xa Lánh


Edit: Loli
Beta: Rika
Phong Nhược Ngôn vẫn yên lặng nhắm mắt, còn Hiên Viên Lưu Phong vẫn giữ nguyên tư thế cúi đầu ngắm nhìn gương mặt nhỏ bé trong lòng, trong đầu không ngừng suy nghĩ về tâm tình quỷ dị của mình lúc này, Hiên Viên Lưu Phong không có phát hiện ra, giờ phút này trong xe ngựa vô cùng im lặng, sự im lặng tựa hồ ngăn cách với thế sự bên ngoài.
Ngoài cửa sổ xe là tiếng các cung nữ ồn ào, tiếng bước chân bọn thái giám không ngừng đi lại, nhóm cung nhân khi thì vui đùa ầm ĩ nghe rõ mồn một, nhưng bên trong lại là một thế giới khác, yên tĩnh, xa xưa, làm cho người ta an tâm trấn định, ngay cả một chút sự việc cần để ý, trách nhiệm kế tục, lúc này cũng không để vào trong đầu, thế nhưng chẳng còn chút trọng yếu nào, bên môi Hiên Viên Lưu Phong không biết từ lúc nào thế nhưng lại hiện ra nụ cười ôn nhu yếu ớt, nhẹ nhàng mềm mại vuốt ve hai má Phong Nhược Ngôn, xúc cảm mềm mại dưới tay lan tràn khiến Hiên Viên Lưu Phong nhịn không được tâm thần rung động.
Chính trong không gian như thế này, xe ngựa lại một lần nữa dừng lại, Liệt Dương lúc này bên ngoài thế nhưng lại quỷ dị không có phát ra một chút gì oán giận, chỉ nhìn như cung kính đứng xuống, không nói lời nào!
Hiên Viên Lưu Phong nhìn lông mi Phong Nhược Ngôn bên dưới hơi hơi động rồi thần sắc không hờn giận từ trong lòng mình ngồi dây, nụ cười tươi tắn trên mặt trong chốc lát liền biến mất.
Tên chết tiện hỗn đản nào, lại dám không muốn sống đến nhiễu loạn giấc mộng của bảo bối.
Hiên Viên Lưu Phong mặt lạnh vén màn xe, ánh mắt ý tứ hàm xúc liếc qua chiếc xe bên ngoài, nhưng trong nháy mắt liền ngẩn ra, nhất thời kinh ngạc không động.
Phong Nhược Ngôn lúc này rốt cuộc cũng đem phái đoàn vô quy vô củ thừa hành triệt để, cũng cực kỳ giống như lời đồn Phong Nhược Ngôn nàng chính là một bao cỏ công chúa háo sắc, nàng ló ra đối với bên ngoài liếc mặt một cái, ở ngoài mặt vẫn là như trước vân đạm phong khinh, nhưng trong lòng lại một trận kinh ngạc.
Dĩ nhiên là bà.
Người trước mặt tuổi xấp xỉ cũng ngoài sáu mươi, nhưng lại không có vẻ gì của lão thái bà, ung dung cao quý, ẩn ẩn bên trong lại là vô tận áp bức, giữa khóe mắt mặc dù có mấy cái nếp nhăn, nhưng mà lại khó có thể che dấu vẻ anh khí bên trong, mặc dù thân ở địa vị cao nhiều năm, cũng khó có thể gạt bỏ, đó là khí thế chỉ có người từng trên chiến trường mới có thể có được.

Chỉ liếc mắt một cái, Phong Nhược Ngôn liền biết được, người này ở Đông Thần quốc Hiên Viên vương triều có cực cao uy tín Mạc Vân thái hoàng thái hậu!
Mạc Vân thái hoàng thái hậu này năm đó cùng phụ thân Hiên Viên Lưu Phong, Thái tổ hoàng đế Đông chinh Tây chiến, khiến cho bao nhiêu người nhớ kĩ phong tư này, cũng khiến cho kẻ địch nghe danh thôi đã sợ vỡ mật.
Mặc dù đã nhiều tuổi như vậy, vẫn mười phần anh khí như trước, khó trách Thái Tổ hoàng để kia lại đem binh phù toàn quân đặt trong tay bà, Mạc Vân thái hoàng thái hậu này, thật anh khí bất phàm.
Hiên Viên Lưu Phong đã sớm đi trước Phong Nhược Ngôn nhảy xuống khỏi xe ngựa, hướng về Mạc Vân thái hoàng thái hậu hành lễ nói:“Nhi thần tham kiến mẫu hậu”
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân không hổ là một thế hệ thiên kiêu hoàng hậu, giơ tay nhấc chân đều tạo thành một cỗ uy nghi, hiền lành cười cười, vươn tay kéo Hiên Viên Lưu Phong qua cao thấp đánh giá.
“Nhi tử, con từ nhỏ cùng hoàng huynh đều lớn lên trước mặt mẫu hậu, tự mẫu hậu lánh đời, cũng đã lâu không thấy mặt con, hôm nay con cuối cũng cùng từ bên ngoài trở về, con nhiều năm qua vì Hiên Viên vương triều mà bôn ba, mẫu hậu cũng đã thấy, mẫu hậu cũng cho là con kiêu ngạo, nghe nói con đã tìm cho mẫu hậu một người con dâu?”
Nghe thế, Phong Nhược Ngôn lúc này mới chuẩn bị chậm rãi từ trên xe ngựa bước xuống, nhất thời khiến cho xung quanh rõ ràng hít phải một trận khí lạnh, không ít nữ tử trẻ tuổi đi qua lộ vẻ đố sắc, chỉ trỏ, mà Hiên Viên Lưu Phong một chút lễ nghi cũng không để ý, lập tức vọt tới bên cạnh xe ngựa, đem Phong Nhược Ngôn thật cẩn thận bế xuống dưới, những người chung quanh đó lại được một trận đỏ mắt, Hiên Viên Lưu Phong thế này mới mang theo Phong Nhược Ngôn đi đến bên người Mạc Vân thái hoàng thái hậu, Phong Nhược Ngôn vẫn kinh ngạc nhìn thái hoàng thái hậu, không mở miệng nói nửa lời.
Mạc Vân thái hoàng thái hậu thần sắc chợt lóe, tựa hồ có chút không hờn giận!
Trong mắt Hiên Viên Lưu Phong cũng hiện lên ý cười, nhưng trên mặt lại ra vẻ nghiêm khắc, vội vàng nói:“Còn không chào”
Phong Nhược Ngôn trong lòng âm thầm cười, nàng cùng Hiên Viên Lưu Phong, quả thật là ăn ý mười phần, lại im lặng một hồi, Phong Nhược Ngôn lúc này mới chậm rãi hướng thái hoàng thái hậu làm một cái lễ rất không tiêu chuẩn, sau đó lại chậm rãi tiêu sái đi đến phía sau Hiên Viên Lưu Phong.
Một phen động tác như vậy của Phong Nhược Ngôn, từng đạo ánh mắt khinh miệt hèn mọn từ bốn phía bắn lại đậy, tựa hồ muốn nói, ngươi đây là vương phi của Chiến thần vương gia Hiên Viên Lưu Phong? Hóa ra đúng thật như lời đồn nghe được là bao cỏ công chúa, một số kẻ háo sắc lại âm thầm tiếc hận, bất quá vẫn như trước hâm mộ, tuy là bao cỏ nhưng chỉ sợ trên trời dưới đất cũng không tìm được mĩ nhân như thế, khi không lại tiện nghi cho Hiên Viên Lưu Phong, chính là không ai đối với lễ nghi của Hiên Viên vương phi so đo vấn đề.

So đo cùng một cái bao cỏ, này không phải là hạ thấp bản thân sao.
Bất quá cũng có một số người trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ, cũng có chút không dám tin, Phong Nhược Ngôn này hôm nay làm sao vậy? Phải biết rằng đại hôn ngày hôm đó bọn họ chính mình nhìn thấy Hiên Viên vương phi Phong Nhược Ngôn làm như thế nào đem Lạc Vân Cơ lạc thái hậu gắt gao áp đảo, lại đem Băng Nguyệt quận chúa kia đá văng khỏi cửa.
Nhưng mà hôm nay, tư thái này của nàng có chút ý vị sâu xa.
Bất quá, mặc kệ như thế nào, có một ý niệm ở trong đầu bọn họ kiên quyết không dao động, đó là dù có chuyện gì, cũng quyết định không thể đắc tội Phong Nhược Ngôn kia nha.
Cho nên, những kẻ thoáng có chút đầu óc đảo mắt nhìn chung quanh không ngừng vang lên thanh âm nghị luận về Phong Nhược Ngôn, trên mặt họ hoặc là ra vẻ trào phúng, hoặc lo lắng, hoặc ánh mắt xem kịch vui.
Mạc Vân thái hoàng thái hậu trên mặt cũng hiện lên nghi hoặc, nàng đương nhiên cũng đã nghe qua các tin đồn, trong đó lại có Lạc Vân cơ cùng bà nói qua Phong Nhược Ngôn lợi hại cỡ nào, nhưng mà hiện tại xem ra……
Mạc Vân thái hoàng thái hậu lúc này nhíu nhíu mày, cũng không có nhiều so đo cho lắm, giữ chặt tay Hiên Viên Lưu Phong, chậm rãi cùng con trai của bà thân thiết nói qua một chút chuyện, một đường hướng về ngự hoa viên đi đến.
Bất quá dọc đường đi này Mạc Vân thái hoàng thái hậu trong miệng như là cố ý lại như vô tình vài lần đề cập đến tên của một nữ nhân.
Tuyết Diên?
Ví như :“Con trai, đồ ai gia sử dụng đều do con bé mang tới, đã nhiều năm như vậy, các con cũng đã lâu không gặp mặt, con bé cũng rất nhanh muốn gặp con đó”
Lại ví như:“Ai, con bé Tiểu Tuyết kia, năm đó cũng quấn con ít nhiều……”

Còn tỷ như:……
Mạc Vân thái hoàng thái hậu mỗi lần nhắc tới tên này, trên mặt không hiểu sao cũng hiện lên ý tứ hàm xúc , đồng thời lại đem ánh mắt không hề cố kị đặt trên người Phong Nhược Ngôn, thần sắc tẫn hiển không rõ ý tứ.
Hiên Viên Lưu Phong tự nhiên cũng nhận ra tình huống, lúc này không dấu vết nhíu nhíu mày.
Thân là trực giác nữ nhân, thông minh như Phong Nhược Ngôn tự nhiên cũng ý thức được danh Tuyết Diên này, cách gọi tiểu tuyết từ trong miệng Mạc Vân thái hoàng thái hậu dĩ nhiên có chút lai lịch .
Bất quá Phong Nhược Ngôn vẫn như trước mặt không đổi sắc.
Không phải nàng không để ý, mà là ý thức được, y theo dung mạo yêu nghiệt của Hiên Viên Lưu Phong, lực hấp dẫn đối với nữ nhân dù đã là lão thái bà tám mươi, hay là tiểu oa nhi thì cũng khó lòng chống đỡ nỗi, đối với đám nữ nhân bán riết Hiên Viên Lưu Phong, Phong Nhược Ngôn luôn tự động phân loại thành một đám ruồi muỗi, tuy rằng khó có thể tiêu diệt, nhưng mà cũng nhất định không cho hợp khí hậu.
Đương nhiên, trong đó trọng yếu nhất vẫn là, nàng đương nhiên đối với sức quyến rũ của chính mình vô cùng tin tưởng, cho nên, đối với Hiên Viên Lưu Phong cũng càng có tín nhiệm.
Mạc Vân thái hoàng thái hậu thấy Phong Nhược Ngôn thế nhưng mặt không đổi sắc, nhưng thật ra đối Phong Nhược Ngôn có chút hơi hơi ghé mắt, bất quá sau đó cũng không nói cái gì.
Phong Nhược Ngôn đi theo sau Hiên Viên Lưu Phong cùng Mạc Vân thái hoàng thái hậu, ngẩng đầu ưỡn ngực, một đường thông suốt, trong lòng cũng từ từ dâng lên một tia vui sướng, hừ hừ, trang bức này quả nhiên kỳ diệu vô cùng, cũng không thể thấy lạ khi cổ kim nội ngoại vô số người xua như xua vịt, không, nàng hiện tại sẽ không để ý cái gì là lễ nghi thế tục, cũng không khúm núm trước mặt người khác.
Đương nhiên, lấy kiêu ngạo của Phong Nhược Ngôn thì , người có thể làm cho nàng làm kẻ khúm núm còn chưa có sinh ra.
Yến hội hôm nay hiển nhiên là vì Mạc Vân thái hoàng thái hậu trở về mà tổ chức, cái gọi là môn quy yến hội cung đình so với lần Phong Nhược Ngôn tham gia thịnh yến mừng trận ở Tây Lưu quốc không biết lớn hơn bao nhiêu lần, có thể thấy được trong cung đối với Mạc Vân thái hoàng thái hậu có bao nhiêu coi trọng.
Ban đầu, Hiên Viên Lưu Phong là ngồi ở vị trí Nhiếp chính vương bên cạnh Hiên Viên Diệc Li, nhưng hiện tại lại đem Hiên Viên Lưu Phong chuyển sang bên cạnh khác, chỗ ngồi ban đầu của hắn đã được người mang ghế riêng của Mạc Vân thái hoàng thái hậu lên, cạnh bà là thánh vân thái hậu Lạc Vân Cơ, ba người Phong Nhược Ngôn một hàng đi đến đại sảnh yến hội, nhất thời cảnh ca múa mừng cảnh thái bình trở lên im lặng, gương mặt trên các chỗ ngồi thoáng hiện lên nét kinh ngạc, bất quá chỉ là chợt lóe rồi biến mất.
Hiên Viên Diệc Li đang ngồi ngay ngắn ở ghế hoàng thượng nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong tiến vào, trên mắt thoáng buông lỏng, nhưng mà chợt nghĩ tới điều gì, nhìn Hiên Viên Lưu Phong trên mặt lộ tia cười khổ.

Đây là lần thứ hai Phong Nhược Ngôn nhìn thấy người cháu trong miệng Hiên Viên Lưu Phong, lần trước là trong buổi đại hôn, nhưng mà ngày ấy Hiên Viên Diệc Li này mặc thường phục, khi đó cả người nhìn qua tiêu sái lỗi lạc, quả thực chính là một quý công tử phong lưu vô song, huống chi khi đó còn ngồi cùng với Yến Du Trần , khí chất trên người so với Yến Du Trần cũng hơn một chút.
Mà ngày hôm nay, một thân khoác hoàng bào, đã không có y phục thường có thể tùy ý phong lưu, trên người là khí thế của bậc đế vương, nhìn vao cũng có một tia phong thái của Hiên Viên Lưu Phong.
Khi Phong Nhược Ngôn để ý ánh mắt hắn nhìn Hiên Viên Lưu Phong có chút hỗn độn, khóe miệng Phong Nhược Ngôn xả ra nụ cười.
Hiên Viên Diệc Li này, có lẽ cũng……
Mạc Vân thái hoàng thái hậu ở bên cạnh Hiên Viên Lưu Phong, từ ngự hoa viên gặp lại vẫn luôn lôi kéo tay hắn không ngừng “Đàm thoại việc nhà”, giờ phút này mọi người đã ngồi vào chỗ, hai bên Hiên Viên Lưu Phong đều đã có chủ, mà Lạc Vân Cơ chuyển ánh mắt, liền có một thái giám tiến lên mang một chiếc ghế nhỏ đặt phía sau Hiên Viên Lưu Phong , ánh mắt trào phúng nhìn Phong Nhược Ngôn mời Phong Nhược Ngôn nhập tòa.
Hiên Viên Lưu Phong nhíu mày, sắc mặt Mạc Vân thái hoàng thái hậu ý tứ hàm xúc không rõ , trên mặt Hiên Viên Diệc Li cũng hiện lên vẻ xấu hổ, chung quanh không ít người hít phải ngụm khí lạnh.
Thánh vân thái hậu quả nhiên đối với ý đồ ngày ấy không từ bỏ, đây không phải là……
Thủ tọa biểu tình trước mặt, lọt vào trong mắt mọi người, từ nghi hoặc trở nên rõ ràng, yến hội hôm nay là sóng ngầm mãnh liệt, mà Mạc Vân thái hoàng thái hậu đối với động tác này của Thái Vân thái hậu không có ngăn cản, tâm tư này còn chờ tìm tòi nghiên cứu.
Lúc này Hiên Viên vương phi Phong Nhược Ngôn tựa hồ thành một cái gánh nặng trên người Hiên Viên Lưu Phong, có lẽ là một cái cơ hội Mạc Vân thái hoàng thái hậu đả kích danh vọng Hiên Viên Lưu Phong, là một cái công cụ.
Bất quá, đối với người trong lòng sợ hãi Phong Nhược Ngôn lại không cho rằng Phong Nhược Ngôn là người dễ dả kích, dễ lợi dụng như vậy, vậy thì……
Phong Nhược Ngôn chỉ tựa tiếu phi tiếu nhìn tiểu thái giám mang ghế, thẳng cho đến khi người nọ cả người phát lạnh không ngừng run run mới dời tầm mắt, cũng không tính ngồi xuống, chỉ dùng đôi mắt hắc bạch phân minh không dấu vất nhìn qua người cùng vật chung quanh.
Nửa ngày qua đi, đột nhiên di chuyển bước chân, lời nói ra khỏi miệng lại khiến cho người người kinh hãi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.