Y Sủng Cuồng Phi

Chương 113: Quận Chúa Tuyết Diên


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 113: Quận Chúa Tuyết Diên


Editor: E.l.f
Beta: Rika
“Ôi!” Tiếng Phong Nhược Ngôn vừa dứt, xung quanh lại có tiếng xuýt xoa!
Chưa từng có một ai dám dùng tư thái ngạo mạn ấy để nói chuyện trước mặt thái hoàng thái hậu và những người đại diện cho quyền lực của Đông Thần quốc, hơn nữa lại dám to gan lớn mật tuyên bố Hiên Viên Lưu Phong – Nhiếp Chính vương, Chiến Thần của Đông Thần quốc là của mình, chỉ thuộc về mình mà thôi!
Trời đất ơi, tại sao lại có một người con gái kiêu ngạo đến mức ấy? Một câu này của nàng so với câu nói ban nãy của Hiên Viên Lưu Phong còn cuồng vọng hơn nhiều!
Phong Nhược Ngôn trực tiếp bỏ qua lời nói của Mạc Vân thái hậu, mà Hiên Viên Lưu Phong cũng bởi vì nghe được lời nàng nói mà hoảng sợ, rồi sau đó lại cảm thấy dư vị ngọt ngào lan toả trong lòng. Bảo bối nhỏ của hắn lại có thể bá đạo, đáng yêu đến thế. Hắn không tự chủ được mà đứng dậy, thân nhiệt cũng đột nhiên tăng lên, toàn thân nóng bừng, ánh mắt nhìn nàng đầy lửa tình.
Ban đầu, khi Hiên Viên Diệc Li nghe hoàng tổ mẫu hỏi còn có chút lo lắng. Nhưng vừa nãy, ngay khi Phong Nhược Ngôn trả lời, hắn không kìm được mà cảm thán trong lòng “Thật xinh đẹp”! Quả nhiên, không hổ là hoàng thẩm! (hoàng thẩm: vợ của hoàng thúc của vua)
Dĩ nhiên, người khác sẽ không thể hiểu được tâm tư của người con gái ấy, cho nên khi nàng nói lên câu này, tự nhiên sẽ cảm thấy nàng quá mức cuồng vọng. Bất kể nam nhân nào, qua lời nói của nàng, dù cao sang đến mấy cũng bỗng chốc trở nên hèn mọn. Thật buồn cười! Ở Thiên Thần đại lục, từ thuở nào, đàn ông có chức có quyền đều đã có ba thê bảy thiếp, thậm chí kẻ có chức tước bổng lộc thấp hơn cả Hiên Viên Lưu Phong cũng vậy. Thế mà Phong Nhược Ngôn lại ngang nhiên tuyên bố Hiên Viên Lưu Phong chỉ có thể thuộc về một mình nàng. Được rồi, Phong Nhược Ngôn quả không hổ là nữ nhân của Hiên Viên Lưu Phong, đủ cuồng ngạo, đủ bá đạo. Nhưng mà dựa vào cái gì mà nàng lại dám tự tin đến thế? Mặc dù nàng tài sắc vẹn toàn, nhưng mà đã là đàn ông thì ai cũng chung một thói hư tật xấu, thích có mỹ nhân vờn quanh. Đám đông hứng thú dõi mắt xem nàng cuồng vọng, để rồi xem, cái người luôn không gần nữ sắc kia tức giận rồi xử nàng thế nào! Cơ mà, Hiên Viên Lưu Phong khiến bọn họ phải thất vọng rồi. Hắn không những không giận dữ, xử lí nàng vì to gan lớn mật cuồng vọng, cunxgc ahwnrg có lấy một ý trách cứ nào mà ngược lại, hắn rời chỗ ngồi đi thẳng tới ôm chặt nàng, khoé miệng cười tươi, còn yêu chiều hôn lên trán nàng một cái!
Đám đông trố mắt ngạc nhiên, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, không dám tin vào sự thật.

Hẳn nhiên, đám đông này đã bị sự thật dí điện cho ngẩn người rồi! Một phần là do lời nói của Phong Nhược ngôn, một phần là phản ứng không bình thường của kẻ đang sung sướng muốn chết, Hiên Viên Lưu Phong.
Ông trời bị khùng rồi hả? Tại sao lại có thể như thế nhỉ? Đường đường là một kẻ không sợ trời, không sợ đất, uy danh lẫy lừng khiến muôn người kinh sợ, nay lại đưa tay ôm chặt, yêu chiều hôn người con gái trong lòng, lại còn không thèm để ý tới sự ngang nhiên của người con gái ấy?
Mắt thấy đám đông ngẩn người nhìn, Lạc Vân Cơ lạnh lùng hừ một tiếng đầy căm phẫn.
“Phong Nhược Ngôn, ở Thiên Thần đại lục này lấy nam nhân làm trọng, ngươi chẳng qua chỉ là Nhiếp chính vương phi của Đông Thần quốc mà lại dám nói năng hỗn láo như thế? Nếu như để thiên hạ biết chuyện, há chẳng phải ngươi muốn Đông Thần quốc bị chê cười chỉ vì bị một nữ nhân dị quốc được gả đến đem đặt dưới chân sao?”
Mỗi khi nhìn thấy Phong Nhược Ngôn, Lạc Vân Cơ luôn có cảm giác thất bại, cũng phần nào hiểu rõ hơn tình yêu của Hiên Viên Lưu Phong. Hai người họ yêu nhau bởi quá giống nhau, từ cách nghĩ đến phong thái. Mặc dù không muốn nhưng Lạc Vân Cơ vẫn phải công nhận, hai người bọn họ bất kể làm gì đều rất xứng đôi!
Ý nghĩ này khiến nàng ta bỗng nhiên hoảng hốt !
Lời nói vừa nãy của Phong Nhược Ngôn khiến Lạc Vân Cơ nổi giận. Phong Nhược Ngôn chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân. là công chúa đến từ Nam Viên quốc thấp hèn, dám lấy tư cách gì mà so sánh với mình chứ? Tại sao nàng ta lại được tôn trọng, cùng Hiên Viên Lưu Phong sánh vai, nàng ta đâu có làm gì đâu chứ? Còn nàng, Lạc Vân Cơ, không biết đã bắt đầu từ lúc nào, chỉ nhớ ngay lần đầu gặp mặt, lòng nàng đã nở hoa vì Hiên Viên Lưu Phong, vì chính chàng mà cố gắng, chỉ đổi lấy một lần cùng đi bên chàng. Thế nhưng, sự thật là nàng thua! Nàng thua ả tiện nhân tên Phong Nhược Ngôn đó, cơ hội cũng vuột mất khỏi bàn tay!
Lạc Vân Cơ lạnh lùng nhìn Phong Nhược Ngôn, căm hận tột cùng, chỉ hận không thể tự tay xé làm đôi người con gái đó!
Phong Nhược Ngôn thản nhiên đón nhận ánh mắt ấy của Lạc Vân Cơ. Hừ, ngươi hận ta sao? Tưởng ta không tức giận đấy hả?

Được rồi, Lạc Vân Cơ hay những người khác tức giận, tính kế, ghen tị, nàng có thể hiểu. Nhưng một hai lần ngáng chân cản phá còn có thể tha thứ, đến lần thứ ba thứ tư, dù là thánh nhân rồi cũng sẽ tức giận! Mà Phong Nhược Ngôn lại không phải là thánh nhân!
“Hừ, là nữ nhân thì sao chứ?”
Phong Nhược Ngôn tao nhã đứng lên, bộ y phục đỏ rực chói mắt thu hút mọi ánh nhìn. Điều này lại một lần nữa khiến đám nữ nhân ghen tị, nam nhân mê đắm, cũng khiến đám đông kính nể thêm một phần bởi chính nàng lại chiếm trọn con tim và thân thể của Hiên Viên Lưu Phong.
Nàng quét ánh mắt khinh thường, châm chọc tới Lạc Vân Cơ, không hề có ý nhường nhịn: “Xin hỏi thái hậu nương nương, người luôn miệng khinh thường nữ nhi, nhưng chẳng nhẽ người lại quên mất chính người cũng là một nữ nhi? Bao gồm cả thái hoàng thái hậu Mạc Vân của Đông Thần quốc chúng ta, năm đó hoàng hậu nương nương, thân là nữ nhi nhưng lại chẳng kém gì trai tráng, trên chiến trường uy phong lẫm liệt đánh tan vạn địch. Thật sự rất hoành tráng, oai hùng, người người nể phục, đến bây giờ vẫn còn được nhắc đến. Vì cớ gì vào tầm mắt người lại không đáng giá một xu?”
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân ban đầu còn hào hứng ngồi xem kịch hay, đột nhiên được nhắc tên liền đứng dậy, nhìn đăm đăm vào Phong Nhược Ngôn nhưng không nói gì.
Phong Nhược Ngôn vừa dứt lời, đám đông lại thêm kinh ngạc rồi trố mắt nhìn. Lời này của nàng thật quá cao thâm nha!
Thực ra ý định của Lạc Vân Cơ là trút bỏ hết mọi tội danh đại nghịch bất đạo, xem thường triều đình và hoàng thân quốc thích của Đông Thần quốc lên đầu Phong Nhược Ngôn, nhưng không ngờ Phong Nhược Ngôn lại phát hiện ra, dùng lời lẽ thâm thuý kia để phản bác, đánh một chiêu khiến Lạc Vân Cơ trở tay không kịp!
Mọi ánh mắt lại đổ dồn vào người con gái mặc y phục đỏ rực kia, nàng vừa quyến rũ lại rất có tư chất, khí phách hơn người, không hổ là Phong Nhược Ngôn!
Xem ra lại phải nghĩ kĩ lần nữa rồi.

Bởi vậy, hình tượng Phong Nhược Ngôn nhanh nhẹn dũng mãnh bắt đầu có chỗ đứng trong lòng mọi người!
Ý đồ của Lạc Vân Cơ một lần nữa bị Phong Nhược Ngôn phá vỡ, hung hăng đáp trả nên trong lòng khó chịu, dù cố tỏ ra khí thế nhưng cũng không tránh khỏi run run: “Phong Nhược Ngôn, ngươi đây là già mồm át lẽ phải!”
“Ha? Ta già mồm át lẽ phải sao? Người bụng dạ khó lường, ta nghĩ ta hiểu được thì người cũng hiểu được, ta trước giờ vẫn luôn giữ đúng lễ nghĩa, tôn trọng tỷ tỷ của phu quân, vẫn luôn biết được vị trí của mình và của thái hậu nương nương của Đông Thần quốc này. Ta cũng không hề muốn đẩy sự việc đi quá xa, nhưng mà, Nhược Ngôn hy vọng thái hậu nương nương không cần hết lần này lượt khác bàn mưu tính kế bức hại ta. Dù sao Nhược Ngôn ta là công chúa dị quốc đến Đông Thần, có một số quy tắc còn chưa thông thạo, có gì đụng chạm thì cũng nên xá quá mà bỏ qua đi chứ!” Phong Nhược Ngôn nói xong, đảo mắt nhìn từ Lạc Vân Cơ qua thái hoàng thái hậu Mạc Vân rồi sau đó lại không thèm để ý tới!
Chẳng qua, nàng tin rằng Mạc Vân sẽ hiểu ý tứ trong lời nàng.
Quả nhiên, thái hoàng thái hậu Mạc Vân thấy Phong Nhược Ngôn liếc mắt nhìn mình một cái, không những không tức giận mà còn mỉm cười, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng nhưng lại nhanh chóng biến mắt, thay vào đó là ý nghi hoặc.
Còn chưa kịp sắp xếp lại ý tứ trong lời nói kia, mắt thấy Lạc Vân Cơ đang định nói gì, Mạc Vân nháy mắt trở nên lạnh lùng nhưng khoé miệng vẫn cười tươi:“ Ai, nhìn xem nhìn xem, hai người các ngươi đang tính lấy đấu đá thế này làm vui đấy hả? Ai gia thật không biết các người lại nói hay đến thế, cũng không nghĩ lại có người dám cãi vã trước mặt mình đâu nha!”
Lạc Vân Cơ thức thời ngậm miệng, ánh mắt thâm trầm.
Hiên Viên Diệc Li khẽ cười, tiếp lời: “Hoàng tổ mẫu về sau hãy ở trong cung, hoàng nhi sẽ cùng người nói chuyện như thế!”
Thái hoàng thái hậu Mạc Vân nghe Hiên Viên Diệc Li nói vậy, bật cười: “Ai, tiểu tử này, thân làm hoàng đế mà lại ăn nói hồ đồ như vậy đấy. Đông Thần quốc còn nhiều chuyện phải xử lí, ngươi lấy thời gian đâu mà ở cùng hoàng tổ mẫu chuyện phiếm cơ chứ?”
“Có thể mà. Công việc chưa xong thì ngày mai làm tiếp, nhưng hoàng tổ mẫu chỉ có một, hơn nữa, hoàng nhi còn có hoàng thúc giúp đỡ, dĩ nhiên phải ở bên hoàng tổ mẫu rồi!”
Mạc Vân nghe xong nửa câu đầu thì cảm thấy cõi lòng ấm áp. Thành công lớn nhất của đời nàng ta có lẽ không phải là được một nam nhân yêu đến chết đi sống lại, càng không phải là địa vị cao mà là sinh được một nam tử tài giỏi, tôn nhi giỏi giang ngoan ngoãn. Chỉ tiếc là mười năm trước, nam tử duy nhất của nàng ta đã qua đời, bây giờ chỉ còn có đứa cháu này, may mắn là tôn nhi rất hiểu biết, sau này có thể đưa lên nắm giữ Hiên Viên gia tộc.

Đến khi nghe hết vế sau, đáy lòng nháy mắt lại lạnh băng. Hẳn nhiên, Hiên Viên Diệc Li rất tin tưởng và ỷ lại vào Hiên Viên Lưu Phong. Trong đầu Mạc Vân có một quyết định!
Hiên Viên Diệc Li thấy thần sắc hoàng tổ mẫu thay đổi liền hiểu ra mình lỡ lời, lại nói sai rồi, nhất thời ảo não.
Sao mà hắn lại quên mất hoàng tổ mẫu luôn không thích hoàng thúc, để giờ nói ra câu ấy, há chẳng phải là chặn ngang họng người sao? Ôi trời, lại khiến hoàng thúc gặp rắc rối rồi!
Không khí lập tức đông cứng lại!
Qua hồi lâu, thái giám bên cạnh thái hoàng thái hậu Mạc Vân mới tươi cười thông báo: “Quận chúa Tuyết Diên đã trở lại, nghe nói hôm nay tổ chức yến hội, muốn xem náo nhiệt, cũng muốn được ăn tiệc nên đã tới!”
Mạc Vân nghe xong liền vui vẻ, cũng không biết là cố ý hay vô tình nhìn lướt qua Phong Nhược Ngôn, mặt mày hớn hở, nói:“Nha đầu Tuyết Diên kia, ai, đã nhiều năm như vậy tới chốn Thanh Thanh kia, không đoái hoài gì tới lão thái bà khổ sở này, bây giờ vừa trở về đã đòi ăn uống, thật không biết phép tắc!”
Người ngoài nhìn vào đều có thể nhận thấy đối với quận chúa Tuyết Diên, thái hoàng thái hậu Mạc Vân luôn có vẻ cưng chiều.
Một giọng nữ thánh thót cất lên đầy tức giận: “Hoàng tổ mẫu, người nói sai rồi. Tuyết Diên là sợ người đợi lâu nên mới vội vã chạy về, cơm cũng không ăn, chỉ sợ về muộn không kịp hầu người thôi đấy!” Một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, mặc y phục màu xanh nhẹ, thần thái tao nhã, mặc dù được thái hoàng thái hậu Mạc Vân cưng chiều hết mực nhưng lại không tìm ra được một chút kiêu căng ở nàng, điều này khiến Phong Nhược Ngôn cảm thấy có thiện cảm với nàng ta.
Điều đáng kinh ngạc hơn là, ở chốn hoàng cung khắc nghiệt, đấu tranh sinh tồn gay gắt, giữa những người mưu mô xảo quyệt, thâm sâu khó lường lại có một người thanh tú, mỹ lệ như vậy, quá kì diệu.
Mạc Vân bị lời của Tuyết Diên làm cho bật cười, bảo thái giám đặt thêm một cái bàn vào sát bàn của Hiên Viên Lưu Phong. Ánh mắt Tuyết Diên dời qua Hiên Viên Lưu Phong!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.