Y Sủng Cuồng Phi

Chương 11: Lấy Được Toàn Thắng – Lấy Được Tự Do


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 11: Lấy Được Toàn Thắng – Lấy Được Tự Do


“Hảo, bổn vương đáp ứng ngươi, sẽ trả lại toàn bộ đồ cưới cho ngươi!”
Quân Vân Doanh nghiến răng nghiến lợi mà nói, hắn rất muốn làm cho chính mình thoạt nhìn bình tĩnh một chút, nhưng trong lòng lại điên cuồng gào thét. Hắn oán hận nhìn chằm chằm Phong Nhược Ngôn, không buông tha một biểu tình nào của Phong Nhược Ngôn, muốn tìm ra kẽ hở từ nàng.
Mà kết quả nhất định làm cho hắn thất vọng rồi, trước không nói Phong Nhược Ngôn có khăn che mặt, mà tư thái của nàng rất bình tĩnh, thong . Không chút nào để ý sự đánh giá của Quân Vân Doanh.
“Ha ha, Thụy vương quả thật là sảng khoái, như vậy thỉnh Thụy vương phái người đem sổ sách tới tính toán lại, phái mấy xe ngựa đem chúng ta về dị quốc công quán .”
Nét mặt Phong Nhược Ngôn tươi cười như hoa , đưa ra yêu cầu của chính mình. Làm cho người không hiểu nội tình cảm thấy, nếu cự tuyệt điếu kiện như vậy, chắc chắn Thụy vương sẽ bị mang tiếng ác.
Quân Vân Doanh trong lòng tức giận! Nhưng không thể hiện ra bên ngoài Đảo mắt nhìn về phía Tần Hải: “Cẩu nô tài, chẳng lẽ ngươi còn không nghe thấy sự phân phó của Quỳnh Hoa công chúa sao? Còn không mau đi trướng phòng đem đồ cưới của công chúa , lấy xe ngựa chở công chúa đi tới dịch quán đi!”
Tần Hải trong lòng cả kinh, theo giọng điệu nói chuyện của Thụy vương gia, hắn có thể cảm nhận được, Thụy vương hắn là đang tính toán xử lý hắn .
Tại Thụy vương phủ, mặc kệ trước kia ngươi có bao nhiêu đại công lao, đi nhầm từng bước đó là vạn kiếp bất phục, huống chi nay chính mình công nhiên đứng về phía Phong Nhược Ngôn, với tính cách của Thụy vương, hắn mà tha cho chính mình thì thật là kỳ quái.
Hắn một mặt rời khỏi phòng, một mặt trong lòng lại suy nghĩ về phương pháp thoát thân.
Quân Vân Doanh nhìn chằm chằm bong dáng Tần quản gia , trong lòng quả thật động sát khí, không ai có phản bội hắn mà còn có thể tồn tại ở trên đời này.
Chuyển mâu nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, nàng — sớm muộn gì cũng sẽ không ngoại lệ……

“Như thế nào, Quỳnh Hoa công chúa đã vừa lòng chưa ?”
Phong Nhược Ngôn cũng đã nhận ra sát ý của Quân Vân Doanh đối với Tần Hải. Nhưng nàng nhưng lơ đễnh.
“Ân, rất là vừa lòng. Chuyện của ta đều giải quyết , Thụy vương hình như còn chuyện buồn…?”
Quân Vân Doanh ngẩn ra, Phong Nhược Ngôn nàng ta có ý tứ gì, nàng còn muốn……
Không đợi Quân Vân Doanh suy nghĩ nhiều, Phong Nhược Ngôn tiếp tục mở miệng nói: “Nay Thụy vương điện hạ còn ở thế cục nước sôi lửa bỏng, bản công chúa ta cũng thật là cảm thấy rất bất an! Không bằng chúng ta làm một giao dịch? Ta có thể giúp ngươi giải khốn cảnh trước mắt!”.
Lời của Phong Nhược Ngôn vừa thốt ra , trong lòng Quân Vân Doanh cùng Yến Du Trần thầm hỏi nàng ta sẽ có giao dịch gì đây?
Yến Du Trần trong lòng khó hiểu, chính mình vừa mới còn cảm thấy Phong Nhược Ngôn thật thông minh, mà giờ phút này như thế nào có hành động hồ đồ đến vậy, mục đích đã đạt được , như thế nào còn muốn làm giao dịch, nữ nhân này, thật sự là……
Mà ánh mắt Quân Vân Doanh nhìn Phong Nhược Ngôn có một chút không dám tin, nữ nhân này, nàng nói cái gì? Nàng nói, có thể giúp mình giải quyết cục diện trước mắt.
Này……
Quân Vân Doanh cố gắng áp chế hơi thở, phải thật bình tĩnh trong lời nói để không để lộ ra sự khẩn trương.
“Ngươi nói xem, ngươi muốn cùng ta làm giao dịch gì?”

Phong Nhược Ngôn nhìn Quân Vân Doanh, khóe môi nhếch lên nụ cười châm biếm. Thụy vương này tự cho mình không có đối thủ, kiêu căng ngạo mạn, hừ, đến ngươi hiểu được chuyện gì xảy ra, hẳn ngươi sẽ khóc . Bất quá trong mắt nàng không thể hiện ra cảm xúc gì. Từ trong lòng lấy ra bức hưu thư mà Quân Vân Doanh tự tay viết.
“Thụy vương điện hạ, Nhược Ngôn khẩn cầu Thụy vương điện hạ thu hồi lại hưu thư.”
Trong lòng Yến Du Trần căng thẳng, Phong Nhược Ngôn làm cái gì vậy, chẳng biểu hiện vừa rồi của nàng là giả? Chẳng lẽ nàng thật sự háo sắc như lời đồn đãi? Chẳng lẽ nàng còn muốn Quân Vân Doanh một lần nữa tiếp nhận nàng sao?
Quân Vân Doanh cũng sửng sốt, trong mắt hiện lên sự khinh thường, nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, xem ra việc làm hôm nay của Phong Nhược Ngôn không có gì đáng phải suy nghĩ, nữ nhân này thật đúng như phán đoán của hắn, Phong Nhược Ngôn quả thực vẫn là vì hắn mà đến đây.
Vì thế trong lòng hắn lại lần nữa bắt đầu cân nhắc.
Phong Nhược Ngôn thu hết biểu tình của bọn hắn vào trong mắt, giọng mỉa mai một chút, tiếp theo thản nhiên mở miệng: “Thụy vương gia, ánh mắt của ngài…… Chậc chậc, thật sự là…… Ta nghĩ Thụy vương điện hạ có thể là hiểu lầm , ta nói ngươi thu hồi hưu thư cũng không phải là ta lại muốn một lần nữa trở lại vương phủ. Thụy vương ” Ngự hoa “Năng lực thật sự là quá mức cường hãn, Nhược Ngôn thật đúng là vô phúc tiêu thụ, cũng hưởng thụ không nổi đâu!”
“Xì” Yến Du Trần nghe thế nhịn không được cười ra tiếng , đã gặp qua nhiều người có ý hại người, nhưng chưa thấy ai hại người ngoạn mục như nàng , nữ nhân này, lời nói cũng thật độc địa nha.
Quân Vân Doanh khóe miệng co rút, hắn thề, nữ nhân này chính là cố ý .
Phong Nhược Ngôn cũng không để ý tới biểu tình của bọn họ, nàng bảo hạ nhân chuẩn bị giấy và bút mực, ở trên bàn múa bút thành văn.
Quân Vân Doanh cùng Yến Du Trần không hiểu gì hết, nữ nhân này, nàng, nàng ta muốn làm gì đây?
Nửa ngày, Phong Nhược Ngôn nhất thức tam phân , đưa ra “Cùng cách thư” , bảo người hầu giao cho Thụy vương cùng Lạc vương mỗi người một phần. Tiếp theo liền mở miệng:

“Thụy vương điện hạ, ta nghĩ kết quả này hẳn sẽ là ngài hài lòng, sẽ có thể thay đổi được cục diện của ngài!”
Quân Vân Doanh đầu tiên là nghi hoặc, xem qua nội dung, sau cùng là khiếp sợ cùng bội phục, cùng cách thư, nữ nhân này như thế nào có can đảm đến vậynàng ta lại nghĩ đến việc đưa ra cùng cách thư.
Chỉ cần cùng cách thư vừa ra, quả thực như nàng nói, có thể giải quyết cục diện của hắn. Hưu thê không tồn tại , Quỳnh Hoa công chúa có làm gì , cùng hắn không có quan hệ , Hiên đế không thể dựa vào lý do gì để gây sóng gió? Thế nhân lại không có lý do gì trách tội hắn? Càng làm cho người ta hoảng sợ hơn là, nội dung của bức thư này làm cho người ta không thể tìm được một kẻ hở nào để mà lên án!
Yến Du Trần nhìn Phong Nhược Ngôn , trong mắt lóe lên tia sáng, nữ nhân này thật sự là ngoài dự liệu của hắn . Phải biết rằng, ở Thiên Thần đại lục, nữ tử nếu bị hưu , nhất định nửa đời sau sinh hoạt rất khổ sở, sẽ bị mọi người khinh thường.
Huống chi , nếu “Cùng cách thư” bị đưa ra.Thật sự là kinh hãi thế tục
Bất quá, không thể phủ nhận, cùng cách thư này đối với tình cảnh hiện tại của nàng quả thất rất thích hợp.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong đại sảnh một mãnh tĩnh lặng, mà ba người trong sảnh cũng không phải là người thường, có thể khống chế tâm tư của chính mình, cho nên giờ phút này , ngay cả tiếng hít thở rất nhỏ đều nghe không thấy, trừ bỏ Phong Nhược Ngôn thỉnh thoảng nhấp trà, hai người còn lại đều mang tâm sự.
Nửa ngày qua đi.
“Phong Nhược Ngôn, ngươi……” Quân Vân Doanh giờ phút này muốn nói gì,cũng không thể nói được, không thể hỏi được.
“Thụy vương điện hạ , ngài nghĩ thong chưa? , hiện tại đây là phương pháp tốt nhất a. Hơn nữa cũng không gây tổn thất tới người nào, chỉ cần ngươi động bút tựu thành . Hơn nữa, đúng lúc Lạc vương điện hạ đang ở đây, ta nghĩ hắn sẽ phi thường nguyện ý làm nhân chứng!”
Phong Nhược Ngôn lại chuyển mâu nhìn phía Yến Du Trần “Người tốt bình thường đều là làm được để , hôm nay ta cùng với Tây Lưu Thụy vương Quân Vân Doanh cùng cách một chuyện, không biết Lạc vương điện hạ khả nguyện làm chứng? Nếu như nguyện ý xin mời ở thư mặt trên dâng lên của ngươi bảo mặc đi!”
Yến Du Trần trong lòng thật không còn gì để nói, xem ra hắn hôm chỉ có thể đáp ứng nàng mà không thể cự tuyệt.
Yến Du Trần bất đắc dĩ, nói:“Đây là vinh hạnh của bổn vương!”

Nói xong liền vung bút ký tên lên tờ giấy.
Quân Vân Doanh nhìn bức thư mà ngẩn người, trong lòng hiện lên tia không cam lòng, mặc dù hắn biết đây là biện pháp cải thiện tình hình tốt nhất.
Nửa ngày, hắn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Nhược Ngôn, muốn đọc hết ý nghĩ trong ánh mắt của nàng. Sau đó, hắn cuối đầu đem bút ký, đem ấn ký đóng lên.
Đưa 2 phong thư cho Phong Nhược Ngôn cùng Yến Du Trần, chính mình cũng lưu lại một phần, mặt không chút thay đổi nói:“Như ngươi mong muốn!”
Phong Nhược Ngôn tiếp nhận, nhìn trên mặt phong thư ba cái phong cách tự thể bất đồng, nhất thời vui vẻ ra mặt, mục đích cuối cùng của nàng đã đạt được.!
Nghe được trong lời nói của Quân Vân Doanh , nàng cũng không so đo “Ha ha, Thụy vương điện hạ, đây quả là việc vui nha! Hôm nay ta cũng đã quấy rầy ngươi lâu như vậy , bản công chúa ta trước hết trở về. Nha, còn có, Tần quản gia, người mang của hồi môn tới cho hồi lại cho ta! Ta đi trước đây, đa tạ Thụy vương !”
Cũng không quản Quân Vân Doanh có đáp ứng hay không, đứng dậy liền đi ra ngoài, đi ngang qua Cửu Nguyệt đang té xỉu trên mặt đất, Phong Nhược Ngôn tao nhã ngồi xuống, lấy tay ấn huyệt nhân trung (nằm trên môi, đoạn từ mũi đến môi trên) của Cửu Nguyệt, sau đó xoa bóp vài cái, Cửu Nguyệt từ từ tỉnh lại, rồi sau đó nghĩ đến tình cảnh vừa nãy, nhất thời trong lòng khủng hoảng, không nhịn được muốn ngất tiếp.
Phong Nhược Ngôn vừa thấy Cửu Nguyệt như vậy, không chút để ý, nói: “ Chúng ta phải đi về , ngươi nếu lại té xỉu, ta đây cũng không quản ngươi, lưu ngươi tại đây !”
Cửu Nguyệt cả kinh, vội vàng đứng dậy, có điểm không yên nhìn Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn cười, lập tức liền đi ra ngoài.
Ngồi trên xe ngựa xe hoa do Thụy vương phủ chuẩn bị, phía sau là đoàn xe chứa hoàng kim, châu báu .
Đoàn xe đồ sộ thế này, đi trên đường làm cho người dân hiếu kỳ, đều quay đầu lại xem xét, bàn tán.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.