Y Sủng Cuồng Phi

Chương 12: Yến Du Trần Động Tình


Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 12: Yến Du Trần Động Tình


“Tiểu thư, chúng ta thật sự phải rời vương phủ sao? Nhưng vì sao chúng ta không trở về Nam Viên !”. Cửu Nguyệt ngồi ở một góc xe ngựa, tọa thẳng thân mình , cẩn thận hỏi .
Xe ngựa này thật rộng lớn, bên trong còn có một cái nhuyễn tháp để Phong Nhược Ngôn nằm nghỉ ngơi, Phong Nhược Ngôn cử động, tìm một tư thế thoải mái, nhắm mắt lại, không chút để ý trả lời: “Nếu trở về, ta và ngươi có sống yên ổn ở Nam viên quốc không?”
Cửu Nguyệt vừa nghe, lập tức an tĩnh lại, nghĩ đến tình cảnh của công chúa giờ phút này cùng với tình cảnh đáng thương của nương nương, trong lòng kiên định nói: “Mặc kệ về sau như thế nào, chỉ cần công chúa ở nơi nào, mặc kệ công chúa làm sao, nô tỳ vĩnh viễn hầu hạ công chúa!”
Nằm nửa ngày, lúc này ở bên ngoài xe một trận oanh động, ồn ào tranh cãi ầm ĩ, các loại âm thanh rao hang ầm ỹ không dứt.
Phong Nhược Ngôn xốc màng xe lên, bên ngoài là các cửa hàng , có châu báu ngọc khí, vải vóc cẩm y, đồ sứ…. Các cửa hàng đón khách ra vào nối liền không dứt.
Đây quả không hổ danh là nơi phồn hoa nhất, mậu dịch phồn thịnh.
Mà tại đây, các cửa hàng đại bộ phận đều thuộc một chủ nhân – Thủy gia. Sinh ý của Thủy gia trải rộng toàn bộ Tây Lưu quốc, sản nghiệp đầy đủ các ngành các nghề. Gia chủ đương nhiệm của Thủy gia là Thủy Ngạo Thiên, hắn cũng có cống hiến rất lớn cho hoàng gia, được tiên đế phong làm vương gia nhưng khác họ ( tức là được phong tước vị, hầu vị, địa vị giống như hoàng gia, nhưng không thuộc dòng máu của hoàng gia).

Thủy Vũ Thần , con trai của Thủy Ngạo Thiên là một thương nhân thiên tài, tuy tuổi không lớn, nhưng đã lăn lộn thương trường rất nhiều năm, đem sản nghiệp của Thủy gia phát triển đến cực điểm.
Phong Nhược Ngôn thu hồi tầm mắt, trong lòng nghĩ nghĩ:
Thủy gia có được Thủy vũ Thần quả thật có điểm đáng kiêu ngạo, xuất thân thương nhân, cơ hồ lũng đoạn toàn bộ kinh tế Tây Lưu quốc , nắm giữ sự hưng thịnh cùng sinh sát của Tây Lưu quốc. Cho nên Thủy Vũ Hinh dựa vào điều ấy mà sinh ra sự kiêu ngạo.
Nghĩ đến Thủy Vũ Hinh, Phong Nhược Ngôn ngẩn ra, lập tức khóe môi hơi hơi cong lên, thầm nghĩ: “ Cũng không biết những người đó cùng Thủy Vũ Hinh như thế nào? Về phần Thủy gia…… Có rắc rối lớn đây!
Trong lúc Phong Nhược Ngôn ngẩn người suy nghĩ, mành cửa bị một trận gió cuồn cuộn thổi lên. Tiếp theo, liền nghe được tiếng kinh hô của Cửu Nguyệt tiếng, chẳng qua âm thanh mới vừa ra, rất nhanh liền im bặt.
Phong Nhược Ngôn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một khuôn mặt phóng đại của tên yêu nghiệt. Mà hiển nhiên, Cửu Nguyệt ngoài kia đã bị điểm huyệt đạo té xỉu ở nơi nào rồi.
Phong Nhược Ngôn nhíu nhíu mày, lạnh giọng hừ nói: “ Nếu không muốn chết hay tàn phê thì từ nay về sau, tốt nhất nên cách xa ta một chút.!”
Bất quá , trong lòng nàng cũng không bình tĩnh lắm , vừa nãy nàng thế nhưng không phát hiện ra hơi thở của người này, tuy rằng lúc nãy nàng thất thần. Nhưng phải biết rằng, trong nhiều năm qua, mặc kệ là hoàn cảnh gì, kể cả khi ngủ, chỉ cần xung quanh trong vòng một thước tất, có động tĩnh hay chỉ một cơn gió thổi tới, dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn không thoát được ra khỏi sự chú ý của nàng.

Mà nay, người này thế nhưng có thể lặng yên không một tiếng động tới gần bên mình, công lực người này hẳn không tầm thường. Còn có Quân Vân Doanh kia nữa, nàng cũng không nhận thấy được công lực của hắn sâu cạn như thế nào. Chẳng lẽ ở thế giới này, mọi người đều có công lực thâm hậu hay sao? Nếu như khi nãy nàng và bọn hắn đối địch với nhau, quyết đấu một trận, chính mình há có thể toàn thân trở ra?
Haiz……., muốn sống yên ổn ở đây, quả thật còn có một con đường dài phải đi a!
“Này, ngươi, nữ nhân nhẫn tâm này. Ngươi cũng thật là không có lương tâm! Ngươi đừng quên, mới vừa nãy ta còn có công giúp ngươi? Ngươi có thể đối với ta khách khí chút được không?”
Yến Du Trần tiến đến bên trong xe, nhìn thấy một nửa khuôn mặt của Phong Nhược Ngôn ẩn trong bong tối. Hắn nhịn không được muốn tới gần nàng, mà trên thực tế hắn cũng đã làm như vậy . Lại gần nàng, quan sát kĩ khuôn mặt nàng. Lông mi nàng thật dài , lại thật cong, nhìn thật tuyệt mỹ. Toàn thân nàng cũng toát ra một cỗ hương khí rất thơm, hương thơm này quả thật hắn không biết tên, nhưng rất dễ ngửi. Hắn thật không biết, trên thế giới này lại có mùi hương dễ ngửi như thế. Hắn thật muốn đem nàng ôm vào trong lòng mà hít hà hương thơm ấy. ( Rika: ca này muốn chết nên mún ăn đậu hũ của Phong tỷ).
Yến Du Trần ngây ngốc nhìn Phong Nhược Ngôn, trên khuôn mặt tuấn mỹ tà mị nhất thời hiện lên hai rặng mây đỏ , hai tai cũng đỏ lên, tim hắn đập với tần suất cực mạnh, tựa hồ như muốn phá tan lồng ngực mà nhảy ra ngoài. ( Rika: a a a, ca ấy thẹn kìa, đỏ mặt kìa, mún cắn quá).
Thẳng đến khi Phong Nhược Ngôn mở miệng nói , lập tức như một chậu nước lạnh hắt xuống đầu hắn, lạnh từ đầu tới chân. Hắn lập tức dịch đến một góc khác trong xe mà ngồi , đối với nữ nhân lạnh lùng này thật là bất đắc dĩ đến cực điểm.
Phong Nhược Ngôn ngẩng đầu liếc Yến Du Trần một cái : “ Không phải ngươi nói ta nhẫn tâm, ta không có lương tâm ư? Vậy thì vì sao còn muốn ta khách khí đối với ngươi? Hơn nữa, ta cũng không bắt buộc ngươi nhất định phải giúp ta. Chúng ta hai bên đều lợi dụng nhau, ngươi đừng nói với ta, ngươi đối Quân Vân Doanh kia không có tâm tư gì đi, ta sẽ không tin tưởng .”

Phong Nhược Ngôn tạm dừng một chút, nhìn lướt qua Cửu Nguyệt đang bất tỉnh ở bên ngoài, rồi sau đó , môi đỏ mọng hé mở: “Hơn nữa, mặc dù vừa rồi ở trong Thụy vương phủ cũng có thể miễn cưỡng tính ngươi giúp ta, nhưng hiện tại, ngươi đem thị nữ của ta làm cho bất tỉnh, chúng ta cũng huề nhau, nghi vấn của ngươi có thể giải trừ, ngươi có thể đi .”
Yến Du Trần trừng mắt, thân thủ chỉ vào Phong Nhược Ngôn: “Ngươi……”
Nữ nhân này, không nhìn hắn, lợi dụng hắn, chống đối hắn có thể chấp nhận, hiện tại thế nhưng còn gọi đuổi hắn đi, nàng…… Nàng thật là nữ nhân sao?
Phong Nhược Ngôn giống không có việc gì, thản nhiên mở miệng: “Như thế nào, Lạc vương điện hạ còn có cái gì muốn chỉ giáo, có chuyện thì nói mau, thời gian rãnh rỗi của bản công chúa không nhiều lắm.”
Khóe miện Yến Du Trần nhất thời co rút, tận lực làm cho chính mình bình tĩnh một chút, mở miệng nói: “Phong Nhược Ngôn, ta thật không biết, ngươi, nữ nhân này đến tột cùng có là người như thế nào, sao lại vô tâm đến thế!”
Phong Nhược Ngôn nghe xong, ánh mắt chợt lóe.
Tâm, chính mình rốt cuộc còn có tâm không?
Có tâm thì thế nào nhỉ, mất đi mẫu thân sẽ đau? Bị người phản bội,lợi dụng sẽ bi thương? Hoặc là tâm của chính mình tâm đã bị mất khi bị người thân nhất vứt bỏ, theo làn lửa nóng kia thiêu đốt mất rồi?
Vô tâm , không cần thừa nhận, nỗi đau kia đau tận xương cốt rồi.

Có lẽ, chính mình về sau cũng nên làm người vô tâm.
Chỉ trong chớp mắt, Yến Du Trần phát hiện nữ nhân trước mặt toát lên một sự đau thương nồng đậm. Hắn lập tức phát hiện, tâm của chính mình trong nháy mắt cũng bi thương theo,nữ nhân này, đến tột cùng đã trải qua cái gì, đã nhận bao nhiêu nỗi khổ rồi mới có thể tản mát ra hơi thở trầm trọng như thế?
Trong lòng hắn hối hận muốn chết, họa từ trong miệng của mình gây ra , miệng mình thật sự là ti tiện, vì sao không thể quản trụ chính mình, vì sao dung lời nói đả thương nàng như vậy?
“Ngươi……” Yến Du Trần định mở miệng xin lỗi hoặc là nói cái gì đó, lại phát hiện, giờ phút này, không khí thật áp lực ,làm cho hắn khó có thể mở miệng.
“Ngươi nói không sai, ta quả thật là người vô tâm”
Theotiếng nói của nàng phát ra, Phong Nhược Ngôn liền lập tức thu liễm hơi thở, khôi phục lại biểu tình vân đạm phong khinh, làm cho Yến Du Trần nhìn thấy mà đau lòng.
Vừa định mở miệng nóì, Phong Nhược Ngôn lại tiếp tục mở miệng: “Ngươi từ Thụy vương phủ đuổi tới nơi này, hẳn không phải là để nói với ta mấy câu vô nghĩa này chứ?”
Yến Du Trần nghe Phong Nhược Ngôn nói xong, trong lúc nhất thời đúng là theo không kịp tiết tấu của Phong Nhược Ngôn.
Ấp úng một hồi lâu, lập tức nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh , lập tức hưng trí dạt dào, hướng Phong Nhược Ngôn tranh công nói: “Ngôn Ngôn, ngươi vừa đi ra khỏi vương phủ, quả thật đã bỏ lỡ một trò hay nha!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.