Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 10: Tranh Đấu [2]
Phong Nhược Ngôn không chút nào để ý đến sự tức giận của Quân Vân Doanh , chỉ thản nhiên cười, nhất thời làm cho hắn sởn gai ốc, tuy rằng không thấy mặt nàng nhưng hắn vẫn cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Thụy vương điện hạ quả thực đủ sảng khoái, bản công chúa ta mà từ chối thì bất kính quá .”
Phong Nhược Ngôn thản nhiên liếc mắt nhìn Quân Vân Doanh một cái, tiếp theo mở miệng nói: “Bản công chúa nhập môn phủ của vương gia, Nam Viên quốc của ta đưa hồi môn là trăm vạn lượng hoàng kim, Nam Hải thượng đẳng trân châu hai mươi tương, thiên tàm vân ti vải vóc 800 kiện .
Mà Thụy vương điện hạ cũng là chưa từng đưa qua sính lễ. Nói như thế thật không hợp lý lẽ. Nay ta bị hưu, mà yêu cầu của ta cũng không nhiều, cũng không cần ngươi đưa sính lễ gì đó, chỉ cần đem của hồi môn mà Nam Viên đã đưa cho ta khi ta gả qua đây là được rồi.”
Phong Nhược Ngôn ngừng lại một chút, sau đó lại cất giọng mềm nhẹ nhìn chăm chú vào Quân Vân Doanh, dò hỏi: “Thụy vương điện hạ cảm thấy như thế có được không?”
Lời của nàng từ đầu đến cuối đều không có nhiều từ thừa thải, cũng không có nhiều sự sắc bén, giống như đang cùng thương lượng với người khác.
Nhưng nàng vân đạm phong khinh như vậy mới làm người ta lo lắng
Yến Du Trần thầm nghĩ: “ Nữ nhân này, lòng của nàng cũng quá âm ngoan, quá thâm hiểm, đồ cưới mà nàng đòi về hẳn không đơn thuần chỉ là đòi đồ cưới , mà là toàn bộ sự nịnh bợ của Nam Viên quốc đối với Tây Lưu Thụy vương, mà hiện tại, Phong Nhược Ngôn nhẹ nhàng nói mấy câu đã đem tài phú của cả vương phủ làm của riêng, kêu Quân Vân Doanh phải nhổ ra, sau đó làm của riêng, nhưng lại có thể làm cho người trong thiên hạ không có lời gì để nói được.”
Này…… Nữ nhân này thật sự rất âm hiểm
Trong lòng nhịn không được , có chút đồng tình với Quân Vân Doanh
Nhưng đồng thời, trong lòng Yến Du Trần lại phỉ báng: “Thiên Hi huynh, ngươi thật đúng là nhìn nhầm rồi , người trước mặt thật nhanh nhẹn, lòng dạ đen tối. Chỉ cần nàng không đi chọc người khác, người khác liền gặp may mắn , thắp hương bái phật .”
Mà mặt Tần Hải lại nhăn rúm, Quỳnh Hoa công chúa này, nàng quá độc ác, hắn làm quản gia của Thụy vương phủ, hắn thấy chính mình vốn là thiên tài trong việc buôn bán, quản lý , mà nay so sánh với nàng , hắn cảm thấy chính mình là chỉ ếch ngồi đáy giếng . Cái gì gian trá, cái gì đại khí, cái gì lớn mật, người trước mặt này dám nói thứ hai, ai có thể dám xưng thứ nhất?
Thật sự là nhân tài nha.
Ánh mắt Quân Vân Doanh đột nhiên nhíu lại, sắc mặt lại đen vài phần. Hắn đột nhiên phát giác, Phong Nhược Ngôn trước mặt này nhìn như vân đạm phong khinh nhưng lại có thể nắm chắc khí thế của toàn cục.
Phát giác ra điểm này, hắn thật sự không thể tiếp nhận nỗi.
Nàng, Phong Nhược Ngôn, nàng dám đề cập tới việc này, chẳng lẽ nàng không biết, nếu như không phải vì mấy thứ này, hắn làm sao lại lâm vào hoàn cảnh như thế này đây?
Nhưng mà, hiện tại, nàng, Phong Nhược Ngôn, nữ nhân này dám làm loạn, nàng ta có cái gì mà dám đưa ra một yêu cầu như thế với hắn?
“Phong Nhược Ngôn, ngươi dám sử dụng công phu sư tử ngoạm, ngươi thấy ta dựa vào cái gì mà phải đáp ứng ngươi?” Quân Vân Doanh chung quy là thiếu kiên nhẫn , âm ngoan mở miệng, chính là khí diễm đã có như vậy một tia vỡ tan.
“Như thế nào, Thụy vương điện hạ cảm thấy ta quá đáng sao?” Phong Nhược Ngôn cười nhạo một chút, sau đó hỏi ngược lại.
“Trước không nói tới mấy thứ này vốn không phải thuộc về ngươi, mà ta ở vương phủ của ngươi phải chịu đãi ngộ ra sao, ngươi nói mấy thứ này làm ngươi lâm vào khổ sở ư? Nay, ta là một nữ tử dị quốc, ở Tây Lưu quốc các ngươi không thích ứng, hiện tại ta chỉ là cầm lại những thứ thuộc về ta. Nếu thế nhân biết bản công chúa ở Tây Lưu quốc được đãi ngộ đặc biệt như thế, tai bay vạ gió, cũng không người đời sẽ nói gì đây nhỉ?”
Phong Nhược Ngôn nói xong, thúc nhi chuyển mâu, nhìn về phía Yến Du Trần, dáng vẻ ngàn vạn, lại chớp chớp ánh mắt, vô tội hỏi: “Không biết Lạc vương điện hạ cảm thấy như thế nào? Ngươi cũng cho rằng Nhược Ngôn vô lý , quá đáng sao?”
Yến Du Trần nhất thời trừng lớn mắt nhìn Phong Nhược Ngôn, hiện lên sự bất khả tư nghị. Vô tội? Không phải đâu, biểu tình này không thể xuất hiện trên người nữ nhân này ? Hắn không nhìn lầm đi.
Qua nửa ngày, khóe môi Yến Du Trần nở ra nụ cười.
“Quỳnh Hoa công chúa nói tự nhiên là có lý , cũng thực công đạo. Tuy nói ta cũng không tự mình trải cực khổ như Quỳnh Hoa công chúa . Nhưng hiện tại, nghe ngươi ta cũng có chút cảm động. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng, trên đời này ta cũng hận nhứng người bắt nạt kẻ yếu, không quang minh chính đại, Quỳnh Hoa công chúa cũng không cần lo lắng .”
Nói xong cũng không để ý tới ánh mắt giết người của Quân Vân Doanh, trực tiếp hướng mị nhãn tới Phong Nhược Ngôn .
Giống như đang nói: “Thế nào, thế nào, bổn vương gia ta nói hảo đi, ngươi đến lúc đó nên hảo hảo cảm tạ ta.”
Phong Nhược Ngôn nhìn biểu tình kia của hắn, nhịn không được rét lạnh một chút, thật sự là trêu hoa ghẹo nguyệt, ở tình huống nào cũng đều không quên phát xuân sao? Thật là không còn gì để nói . Có cơ hội tìm cho hắn vài cái nam nhân, chẳng qua không biết hắn là công hay thụ đây?
Phong Nhược Ngôn nhịn không được đánh giá bóng dáng Yến Du Trần, khi thì gật đầu, khi thì lại có chút nghi hoặc, nhìn xem Yến Du Trần trong lòng một trận bồn chồn.
Lúc này trong lòng Quân Vân Doanh đã muốn phẫn nộ tới cực điểm, nếu như không phải trong lòng hắn còn có một thanh âm nhắc nhở chính mình, phải lấy đại cục làm trọng. Hắn thề, lúc này đây hắn thật sự muốn đem nữ nhân này bầm thây vạn đoạn .
Hắn cố gắng…… Lại cố gắng đem tức giận của chính mình áp chế đi, tư tưởng cũng bắt đầu chuyển động. Hắn hiện tại mới chính thức tự hỏi : “ Nếu hiện tại, người khác nói cho hắn Phong Nhược Ngôn kia không có ai ở sau lưng chỉ đạo, chỉ là nàng tự nói, có đánh chết hắn cũng không tin.
Chỉ dựa vào mình nàng sao? Dựa vào ảnh hưởng của Lạc vương sao? Chỉ sợ sau lưng nàng còn có một bàn tay điều khiển, nhưng rốt cuộc là ai?
Quân Vân Doanh trong đầu đầy sự ngờ vực, nghi vấn mà không biết hỏi ai.
Phong Nhược Ngôn nhìn biểu tình của Quân Vân Doanh , trong lòng khẽ cười. Cũng không lo lắng Quân Vân Doanh đùa giỡn nàng, hoặc không đáp ứng yêu cầu của nàng .
Quân Vân Doanh rốt cục thì bị nàng dồn đến chân tường, cũng không uổng nàng một phen hao tâm tổn trí.
Không sai, tính ra từ lúc Phong Nhược Ngôn gặp Quân Vân Doanh bắt đầu liền hao tâm tổn trí. Đối với một linh hồn từ thế kỷ 21 tới đây, nếu không muốn bị người khác thương tổn, lợi dụng, bôi nhọ thì chỉ có thể tự mình cường đại , tự mình đứng lên, sau đó đứng ở chỗ cao.
Hiện tại nàng ở dị thế này, mà Nam Viên quốc kia tạm thời cũng không thể quay về . Hiện tại đang ở Tây Lưu quốc. Tiền, thứ này là ắt không thể thiếu . Nàng dùng đến trí nhớ còn lại của Phong Nhược Ngôn, biết Quân Vân Doanh được Nam Viên quốc đưa cho hồi môn rất rát nhìu.
Trong lòng liền có chủ ý thu hồi lại tài phú làm thành của riêng mình .
Huống chi, đối với nam nhân gian trá này, không hảo hảo giáo huấn hắn một chút thật đúng là thực xin lỗi chính mình .
Mà hiển nhiên, làm cho người kiêu ngạo như hắn thua trên tay một công chúa bù nhìn hèn mọn , lại đem tài phú mà chính hắn đã muốn nuốt vào trong bụng nhổ ra, chờ hắn phục hồi lại tinh thần, đối hắn sẽ là một đả kích thật lớn.
Phong Nhược Ngôn nghĩ vậy, nhịn không được có điểm mừng thầm.
Vì thế thông qua suy nghĩ của nàng và Phong Nhược Ngôn trước kia, đem tình hình đánh giá lại một chút, nắm chắc nhược điểm hiện tại của Quân Vân Doanh. Tuy rằng chính mình chỉ vừa mới tùy tiện nói mấy câu, lại làm cho người trời sanh có tính đa nghi như Quân Vân Doanh lại không dám động tâm tư ảnh hưởng tới nàng. Chính mình nhân cơ hội ấy đề ra điều kiện, Quân Vân Doanh khẳng định sẽ đáp ứng mình .
Về phần Lạc vương Yến Du Trần, nhận thấy hắn cùng với Quân Vân Doanh không hợp, ít nhất đối với kế hoạch của chính mình mà nói vẫn là có dệt hoa trên gấm, lại rất có hiệu quả.
“Thụy vương hiểu rõ rồi chứ?” Phong Nhược Ngôn không kiên nhẫn nói, đánh gãy suy nghĩ của Quân Vân Doanh.