Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 107: Liên Tục Giao Phong
Edit: E.l.f, Loli
Beta: Rika
“Thái hậu nương nương cảm thấy quá đáng sao? Chỉ là Phong Nhược Ngôn cũng không thể phục tùng, chúng ta chẳng qua chỉ tuân theo đúng thánh chỉ của thái hậu nương nương mà hành sự, nếu Băng Nguyệt quận chúa muốn tiến vào dĩ nhiên Hiên Viên vương phủ chúng ta phải mở rộng cửa nghênh đón, việc này thì có gì là quá đáng? Mà Băng Nguyệt quận chúa nếu đã bước chân vào Hiên Viên vương phủ thì đương nhiên phải làm việc theo quy củ của vương phủ, nàng nhục mạ ta như vậy, nếu Vương Gia không giáo huấn nàng cẩn thận, vậy Vương Phủ làm sao còn có thể có uy với bên ngoài, chẳng lẽ thái hậu nương nương muốn nhìn đến cục diện bất thành như vậy!” Phong Nhược Ngôn vẫn như trước cười nhạt nhìn Lạc Vân Cơ, từ tốn mà nói!
“Thánh chỉ, ngươi chẳng lẽ có đem thánh chỉ để vào trong mắt sao? Đông Thần quốc ta cùng Bắc Triệt quốc đã muốn hiệp nghị đem Băng Nguyệt quận chúa đem nàng gả vào hoàng thất làm Bình vương phi, lại nói tiếp nàng cùng ngươi là địa vị ngang nhau, ngươi lại hành xử như thế nào, ngươi còn có để ý bất thành sao? Bản cung vốn nghĩ ngươi mới gả đến Đông Thần quốc, bản cung bản không nghĩ sẽ cùng ngươi so đo nhiều, nhưng là không nghĩ tới ngươi còn muốn đem Đông Thần quốc ta, đem hoàng đệ lâm vào cảnh bất nhân bất nghĩa!”
Lạc Vân Cơ lấy danh nghĩa thái hậu, vẻ mặt nghĩa chính lời nói quở trách Phong Nhược Ngôn đối Hiên Viên Lưu Phong , đối với Đông Thần quốc rắp tâm kinh khủng! Sau đó nhìn đến đám người xung quanh hướng Phong Nhược Ngôn khi khẽ rì rầm thì nhẹ mỉm cười hài lòng, rồi sau đó lại lẳng lặng nhìn chằm chằm Hiên Viên Lưu Phong, muốn nhìn đến phản ứng của Hiên Viên Lưu Phong!
Phong Nhược Ngôn cười khẽ ra tiếng, hoàn toàn không thèm để ý nói:“Thái hậu nương nương, chiếc mũ này của người chụp trên đầu ta đây không dám mang đâu, ngươi nói ta kháng chỉ không tuân, vậy thái hậu nương nương không ngại hãy mang thánh chỉ ra tuyên đọc lại, để cho mọi người thấy được Phong Nhược Ngôn ta kháng chỉ không tuân ở chỗ nào, hay là có kẻ còn e sợ thiên hạ chưa loạn!”
Nói đến cuối, thanh âm Phong Nhược Ngôn đột nhiên trở lên lạnh lẽo, không giận mà uy, làm cho người ta trong lòng dâng lên một tia không thể kháng cự lại !
Thái giám tuyên đọc thánh chỉ kia trước ánh mắt của mọi người kiên trì đứng lên đọc lại lần nữa, nhưng mà nghi hoặc của mọi người vẫn như trước không giảm, theo như thánh chỉ nói lên, bất luận từ phía người nào mà nói đều như những gì Lạc Vân Cơ đã nói, kháng chỉ không tuân!
Lạc Vân Cơ cũng cười lạnh nhìn Phong Nhược Ngôn!
Phong Nhược Ngôn đem ánh mắt mọi người thu vào trong mắt, rồi sau đó không nhanh không chậm nói:“Như các ngươi chứng kiến, theo như trên thánh chỉ, đem Băng Nguyệt quận chúa gả vào Hiên Viên vương phủ ta, hiện tại vương gia đã có một vương phi là Phong Nhược Ngôn ta, chẳng lẽ còn thật sự muốn gả cho vương gia nhà ta hay sao, ta đã nói đồng ý, vương gia nhà ta cũng không thể đáp ứng, nếu đã không thể gả cho vương gia, lại vẫn mong muốn tiến vào Hiên Viên vương phủ, Phong Nhược Ngôn ta thân là nữ chủ nhân của vương phủ vì nàng mà an bài thỏa đáng vừa với tâm nguyện của nàng, cũng không thể tượng tượng được thái hậu nương nương lại không phân biệt thị phi như vậy !”
Lạc Vân Cơ nghe xong hít khí, mà Hiên Viên Diệc Li cùng Yến Du Trần nhìn nhau không nói gì, ở trong mắt hai người bọn họ cuối cùng có chung một thông tin, đó là Ngôn Ngôn / tiểu thẩm thẩm quả nhiên rất cường đại!
“Phong Nhược Ngôn, ngươi già mồm át lẽ phải, ta rõ ràng là muốn gả cho Hiên Viên vương gia , ngươi thật sự lạ một nữ nhân ác độc!” Nói chuyện chính là Băng Nguyệt quận chúa, Băng Nguyệt quận chúa kỳ thật đã sớm tỉnh lại, nàng luôn luôn nghe Lạc Vân Cơ cùng Phong Nhược Ngôn ngươi lời ta lời, nhưng mà hiện tại thấy Phong Nhược Ngôn cố ý vặn vẹo những lời trong thánh chỉ, rốc cuộc không thể nhìn được nữa, vụt một cái đứng lên, lại quên mất mới vừa rồi còn lấy cái chết uy hiếp, một chút cũng không còn vẻ lạnh nhạt lúc ban đầu, dáng vẻ lúc này giống như một người đàn bà chanh chua hướng Phong Nhược Ngôn hô to!
Hiên Viên Lưu Phong bắt gặp Băng Nguyệt quận chúa thế nhưng còn dám đối với vật nhỏ nhà mình hô to gọi nhỏ, nhất thời ánh mắt sắc như đao hướng Băng Nguyệt quận chúa vọt tới, Băng Nguyệt quận chúa nhất thời phục hồi lại tinh thần, duỗi cổ, tức khắc liền thấy cổ lạnh buốt!
Hiên Viên Lưu Phong đang muốn động thủ, Phong Nhược Ngôn hiền cầm lại tay Hiên Viên Lưu Phong, sau đó nhẹ nhàng nhéo nhéo, một đôi mắt sáng như sao ở trong mắt Hiên Viên Lưu Phong lại ẩn tình đưa tình!
Trong lòng lại mềm mại, bình thường khi Phong Nhược Ngôn cảm thấy bất an, Hiên Viên Lưu Phong cũng ôn nhu vuốt ve đôi tay ngọc của Phong Nhược Ngôn ngọc, hiện tại nàng cũng đổi thành làm như vậy, bảo sao không làm hắn cảm kích cho được! Hắn càng thấy hận hơn là, hiện tại, muốn lập tức đem tiểu yêu tinh mê hoặc người kia áp vào trên giường, để bản thân hắn có thể hôn nàng cho thỏa nguyện!
Từ trên tay chính mình cảm thấy một hơi thở nóng hỏi truyền đến, Phong Nhược Ngôn tự nhiên biết được nam nhân kia giờ này đang đăm chiêu suy nghĩ cái gì, nhưng là, liền bởi vì biết, chính mình trong lòng cũng dâng lên một tia nhiệt liệt, rồi sau đó vẫn thiêu đốt cho đến khi lan tới tận mang tai, nhìn vành tai không ngừng trở lên hồng kia có thể thấy được Phong Nhược Ngôn giờ nay đang quẫn bách như thế nào!
Hiên Viên Lưu Phong nhìn Phong Nhược Ngôn, cũng không nói , cứ lẳng lặng nhìn, Phong Nhược Ngôn nhất thời có loại cảm giác như bị nhìn thấu, nàng không dấu vết hung hăng đem thắt lưng Hiên Viên Lưu Phong cấu véo một phen , rồi sau đó đắc ý hướng Hiên Viên Lưu Phong cười, sau đó đem ánh mắt tựa tiếu phi tiếu hướng đến sắc mặt có chút sợ hãi, có chút không yên, trong đó lại có chút hỗn loạn cùng không cam lòng của Băng Nguyệt quận chúa!
“Ta nhưng thật ra không biết , thánh chỉ kia chỉ nói đem người gả vào Hiên Viên vương phủ, bản cung ta nhân từ chỉ hôn cho ngươi, Băng Nguyệt quận chúa ngươi lại còn không biết thỏa mãn muốn gả cho vương gia nhà ta, được rồi, ý nghĩ này của ngươi cũng đúng thôi, dù sao người đều muốn hướng chỗ cao mà đi, nước chảy chỗ thấp, nhưng là ngươi cũng phải ngẫm lại người ta có nguyện ý hay không đây!”
“Ta……” Băng Nguyệt quận chúa giờ phút này cũng không biết nói cái gì, muốn nàng nói như thế nào, nói Hiên Viên Lưu Phong nhất định sẽ nguyện ý muốn một mỹ nhân nũng nịu như nàng sao? Giờ phút này ngay cả chính nàng cũng không tin, nhưng, chẳng lẽ cứ như vậy liền quên đi sao, rõ ràng chính là Phong Nhược Ngôn già mồm át lẽ phải tính kế chính mình, làm cho chính mình ở trước mặt mọi người mất mặt, lại bởi vì Phong Nhược Ngôn, nguyện vọng được gả cho Hiên Viên Lưu Phong của chính mình cứ thể bị vỡ nát sao, chẳng lẽ thật sự muốn chính mình thỏa hiệp sao?