Đọc truyện Y Sủng Cuồng Phi – Chương 106: Lưu Phong Phát Uy
Edit: Rika
Phong Nhược Ngôn mở miệng, sau cùng Băng Nguyệt quận chúa giống như người đàn bà chanh chua chửi đổng lên, biến cố liên tục làm mọi người kinh ngạc, có người thì ngẩn ngơ, có người thì vui sướng khi người khác gặp hoạc, một đôi mắt sắc bén liên tục di chuyển qua lại giữa Phong Nhược Ngôn và Băng Nguyệt quận chúa.
Ngay cả lúc này, Lạc Vân Cơ cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần vì lời nói của Phong Nhược Ngôn.
Phong Nhược Ngôn nghe Băng Nguyệt quận chúa nói ra những lời hận ý cùng lửa giận ngút ngàn, ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng, nhưng nàng vẫn bất động thanh sắc, khóe miệng gợi lên một chút lãnh ý, không chịu nổi sao, để xem nàng ta có còn tơ tưởng tới nam nhân của nàng nữa không?
Phong Nhược Ngôn không nói lời nào không có nghĩa là nàng mặc cho người ta dùng lời nói ác ôn vũ nhục, khi Băng Nguyệt quận chúa mở miệng nói, ánh mắt Hiên Viên Lưu Phong lập tức lạnh xuống, Long Uyên kiếm trong tay tựa hồ như cảm nhận được lửa giận trong lòng chủ nhân, nháy mắt ra khỏi vỏ, mọi người trong phòng nghe một âm thanh rồng ngâm, sau đó hàn quang chợt lóe, Long Ngân kiếm đã đặt lên cổ Băng Nguyệt quận chúa.
Mọi người thấy tình cảnh như thế, không khỏi kinh hô thành tiếng, sau lại nhát gan lấy tay che miệng rồi lui ra sau mấy bước, sợ không cẩn thận mà bị và lây, đồng thời tay không tự giác sờ cổ của mình, cảm giác thật lạnh lẽo.
Mà Băng Nguyệt quận chúa tựa hồ bị Hiên Viên Lưu Phong làm cho kinh ngạc, mở to mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong, nửa ngày cũng chưa phục hồi tinh thần lại, thẳng đến lúc tiếng kinh hô của mọi người truyền vào lỗ tai của nàng ta, nháy mắt bừng tỉnh, nhưng ánh mắt nhìn Hiên Viên Lưu Phong dại ra, tràn ngập sự không dám tin, đây là người mà nàng yêu tha thiết sao, đây là người mà nàng luôn tâm tâm niệm niệm sao, vì sao, tại sao giờ người ấy lại lấy trường kiếm hướng tới mình, vì sao?
“Vì sao, vì sao làm vậy với ta?” Băng Nguyệt quận chúa nghẹn ngào hỏi, trong mắt chứa đầy lệ quang trong suốt.
Có lẽ tư thái yếu đuối nhu nhược này là cấp cho người bên ngoài xem, làm cho người ta sinh ra cảm giác thương tiếc, cho nên mọi người nhìn Hiên Viên Lưu Phong có chút oán giận, nhưng ngẫm nghĩ lại trong lòng, không ai dám mở miệng ra nói, chỉ là nhìn Hiên Viên Lưu Phong càng thêm sợ hãi, Chiến thần không hổ là Chiến thần, thiết huyết vô tình.
Hiên Viên Lưu Phong không nhìn mỹ nhân rơi lệ, vô tình lạnh lẽo nói: “Vương Phi của Hiên Viên Lưu Phong ta, há lại để cho ngươi chửi bới vũ nhục, từ hôm nay trở đi, gặp Phong Nhược Ngôn như gặp bổn vương, nếu có người nào dám bất kính, bất luận là ai, giết không tha, mà ngươi, hôm nay nhất định phải chết”
Hiên Viên Lưu Phong nói xong, trong lòng mọi người một phen cân nhắc, Hiên Viên Lưu Phong giờ phút này đơn giản chỉ vì Băng Nguyệt quận chúa nói lời bất kính với Phong Nhược Ngôn, không hề để ý tới thân phận hòa thân của Băng Nguyệt quân chúa của Bắc Triệt quốc, bắt buộc nàng phải chết, hơn nữa trước mặt mọi người lại đồng ý cho Phong Nhược Ngôn có thân phận ngang hàng với mình, vinh quang này, sủng ái này, tại Thiên Thần đại lục trọng nam khinh nữ, hẳn chỉ có một mình Phong Nhược Ngôn nàng nhận được đãi ngộ này.
Mọi người nhìn Phong Nhược Ngôn, tâm tư tính toán, sau này ắt hẳn phải để phu nhân cùng nữ nhi giao lưu với nàng, chỉ cần có thể lọt vào mắt của nàng, ở trước mặt Hiên Viên Lưu Phong nói tốt một chút, sau này gia tộc sẽ huy hoàng hoặc từng bước có được lợi thế mà không phải ai cũng có được.
Nữ tử trong phòng nhìn Phong Nhược Ngôn, ánh mắt lúc trước là không cam lòng, nay lại tràn đầy hâm mộ, một người nam nhân đồng ý cho một nữ nhân có địa vị ngang hàng với mình, đây là sự tôn vinh, cũng là sự tôn trọng, so với vinh hoa phú quý càng có lực hấp dẫn hơn, huống chi người này lại là Chiến thần vĩ đại Hiên Viên Lưu Phong, nhưng các nàng nhìn đến kết cục của Băng Nguyệt quận chúa, khó mà phát sinh tâm tư gì tới Hiên Viên Lưu Phong, dù sao các nàng vẫn còn quý tính mạng của mình. Cho nên các nàng mong chờ, trong tương lai có thể gặp được một người nam nhân đối với mình cũng như vậy.
Lạc Vân Cơ nghe lời nói của Hiên Viên Lưu Phong, trong lòng cả kinh, thân mình nhịn không được hơi lảo đảo, nhìn đến khuôn mặt lạnh lùng của Hiên Viên Lưu Phong, ghen tị trong lòng nổi lên không cách nào áp chế được, cuối cùng đem ánh mắt phóng tới Phong Nhược Ngôn, trong ánh mắt không chút nào che giấu sát ý.
Hiên Viên Lưu Phong đi Tây Lưu quốc một chuyến quả thật làm nàng trở tay không kịp, càng làm cho nàng không thể tưởng tượng được là, Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng đối với một nữ nhân lại có tình cảm sâu nặng như thế, nguyên bản nàng nghĩ Hiên Viên Lưu Phong chán ghét nữ nhân, cho nên nhiều năm như vậy, nàng cũng không gấp, nàng đang chờ đợi một cơ hội thích hợp đem Hiên Viên Lưu Phong giam cầm bên người mình, thế nhưng chỉ một chuyến đi Tây Lưu quốc, lại mang về một Phong Nhược Ngôn, làm cho tính toán nhiều năm qua của Lạc Vân Cơ bị phá vỡ.
Cho nên, Phong Nhược Ngôn này, không thể lưu lại, cho dù phải trả giá như thế nào, nàng ta cũng phải chết.
Ngồi ở vị trí cao, Phong Nhược Ngôn cảm nhận được sát ý, nàng đưa mắt nhìn Lạc Vân Cơ, hai mỹ nhân đồng thời giao tranh ánh mắt, rồi sau đó đánh giá, trong không khí nóng lên, tiếp theo Phong Nhược Ngôn không chút nào để ý thu hồi tầm mắt, hướng Lạc Vân Cơ lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Lại nói tới Băng Nguyệt quân chúa, khi nghe Hiên Viên Lưu Phong nói xong, cả người giống như bị kích thích, không để ý tới hình tượng, hướng Hiên Viên Lưu Phong rống lên: “Phong Nhược Ngôn, Phong Nhược Ngôn, vì sao trong mắt chàng chỉ có Phong Nhược Ngôn, nàng ta có cái gì tốt, vì sao chàng không nhìn ta, nhiều năm như vậy, ta hết thảy đều yên lặng bên cạnh chàng, muốn tìm hiểu và quan tâm chàng, vì chàng ngay cả cố hương ta cũng không về, ngay cả thân phận công chúa cao quý ta cũng không cần, nhưng chàng lại đột nhiên mang về một Phong Nhược Ngôn, nàng ta rốt cục cũng chỉ là một công chúa mất nước hạ lưu, bị Thụy vương gia đùa bỡn, nếu là ta đã sớm thắt cổ mà chết đi, cũng chỉ có mình chàng xem nàng ta là bảo bối, mà ta – Băng Nguyệt, mới là người xứng với chàng nhất, chàng nói đi, vì sao, vì sao người chàng cần không phải là ta, ta có cái gì kém hơn so với Phong Nhược Ngôn”
Lời Băng Nguyệt quận chúa nói ra, làm cho trong đại sảnh nhất thời im lặng như tờ, một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe rõ, mọi người nhất tề nhìn Băng Nguyệt quận chúa, nghe nàng gào thét những lời trong lòng, không còn tư thế tao nhã khi nãy nữa, mọi người nhìn sẽ biết nàng ta lúc này là điên cuồng vì yêu nên mới thống hận như thế.
Nhưng trong mắt Hiên Viên Lưu Phong, hàn ý lại tăng lên, ánh mắt lạnh lẽo kia guống như Tu La địa ngục: “Vì sao, ngươi vẫn nên giữ lại câu này mà đi hỏi Diêm Vương đi”
Hiên Viên Lưu Phong nói xong, kiếm quang lại một lần nữa rời khỏi cổ Băng Nguyệt quận chúa, nhưng cũng có người phát hiện, nhát kiếm này Hiên Viên Lưu Phong không chút lưu tình hướng tới muốn đâm vào cổ Băng Nguyệt quận chúa.
Mọi người một lần nữa nhịn không được kinh hô, đồng thời nhắm mắt lại, những người này lại nhịn không được tiếc hận, cũng coi như một thế hệ giai nhân, Băng Nguyệt quận chúa, khó có thể tránh thoát kiếp nạn này dưới kiếm của Hiên Viên Lưu Phong.
Trong lòng Lạc Vân Cơ sợ hãi, ban đầu nàng tưởng Hiên Viên Lưu Phong chỉ dọa Băng Nguyệt quận chúa, thật không nghĩ tới Hiên Viên Lưu Phong thế nhưng thật sự muốn động thủ, nhất thời không nói được gì, tuy rằng Băng Nguyệt quận chúa vô dụng, nhưng giá trị lợi dụng của nàng ta còn chưa dùng hết, cho nên hiện tại nàng ta không thể chết được.
Mắt thấy kiếm của Hiên Viên Lưu Phong sẽ đâm vào cổ Băng Nguyệt quận chúa, Năng Nguyệt quận chúa chỉ cảm thấy máu cả người mình đều bị hàn quang cùng sự lạnh lẽo của Hiên Viên Lưu Phong làm cho đông cứng, mắt chỉ nhìn chăm chú vào Long Uyên kiếm đoạt hồn lạnh lẽo kia đang hướng tới gần mình, giờ phút này, nàng ta cảm nhận sâu sắc được cảm giác chết chóc đang tiến gần mình như thế, kỳ thật vừa nãy nàng cũng nghĩ giống Lạc Vân Cơ là Hiên Viên Lưu Phong chỉ dọa mình, cho nên nàng mới đại nghịch bất đạo nói những lời chửi bới Phong Nhược Ngôn, nhưng hiện tại, nàng hối hận, nàng hẳn sớm biết rằng, người trước mặt nàng không phải người thường, là Hiên Viên Lưu Phong, là Chiến thần vương gia giết biết bao nhiêu người trên chiến trường, thủ đoạn tàn nhẫn như Tu La, tâm tư của Hiên Viên Lưu Phong nàng ta làm sao có thể nhìn thấu được, hành động của Hiên Viên Lưu Phong làm sao nàng ta có thể nắm giữ được, nàng ngu xuẩn, nàng bị tính kế, bởi vì Lạc Vân Cơ nói nàng có thể gả cho Hiên Viên Lưu Phong, cho nên nhưng ngày qua nàng bị ý nghĩ này làm sung sướng tới ngu ngốc, nhìn đến sự sủng ái của Hiên Viên Lưu Phong dành cho Phong Nhược Ngôn mà ghen tị, nhất thời đánh mất tính mạng của mình.
Nàng hiện tại đã biết mình sai lầm rồi, hiện tại nàng cũng biết, thực sự nàng không muốn chết, ánh mắt Băng Nguyệt quận chúa dâng lên sự sợ hãi, đó là sự sợ hãi khi đối mặt với cái chết, nàng suy nghĩ, nếu lúc trước biết mình sẽ chết dưới kiếm của Hiên Viên Lưu Phong, mình không thể được gả vào Hiên Viên vương phủ, thì nàng sẽ không nói ra những lời như thế, bởi vì nàng cho rằng mình yêu Hiên Viên Lưu Phong, yêu tới liều lĩnh, yêu tới mức quên cả bản thân mình, nàng cho rằng dù có chết dưới kiếm của Hiên Viên Lưu Phong cũng có thể là điều hạnh phúc, nhưng hiện tại, trải qua từng giây phút bị cái chết uy hiếp, nàng lùi bước, hối hận, nàng chỉ ước mong, bây giờ nàng có thể được trở lại Bắc Triệt quốc, không ai biết chuyện xảy ra với nàng ở Đông Thần quốc, nàng ở cùng với gia đình, với người thân, còn có một Yến biểu ca đang chờ chính nàng trở về, nàng vẫn là Băng Nguyệt quận chúa tôn quý, chờ đợi giây phút được gả cho Yến biểu ca, nàng sẽ là nữ nhân tôn quý nhất Bắc Triệt quốc, nhân sinh của nàng tốt đẹp, cho nên nàng không thể chết, không thể chết, thật sự không thể. . .
“Chậm đã” Lạc Vân Cơ lên tiếng cản lại, đồng thời phân phó ba người tới ngăn kiếm của Hiên Viên Lưu Phong lại, nhưng đều bị Hiên Viên Lưu Phong gạt ra, đồng thời, ánh mắt lạnh lùng hướng tới Lạc Vân cơ, giọng nói không lộ ra một tia cảm xúc: “Cho ta một lý do”
Lạc Vân Cơ hít sâu một hơi, nhìn thấy Hiên Viên Lưu Phong cau mày liền xoay người hướng tới Phong Nhược Ngôn giải thích: “ Phượng Hề công chúa, Băng Nguyệt quận chúa dù sao cũng là người của Bắc Triệt quốc, hòa thân vốn là chuyện tốt, nhưng nếu để máu tươi nhuốm nơi này, sự tình sau đó xảy ra như thế nào hẳn công chúa cũng biết được, nói đến sự việc hôm nay Phượng Hề công chúa cũng không tránh thoát được can hệ, nếu thật sự bởi vậy mà sinh chiến loạn, ta tin chắc Phượng Hề công chúa cũng không muốn, dù sao công chúa mới tới Đông Thần quốc, bản cung…”
Phong Nhược Ngôn nghe Lạc Vân Cơ nói, khóe miệng cũng chậm rãi mở rộng, cuối cùng một phen đánh gãy lời nói của Lạc Vân Cơ :“Thái hậu nương nương, ngài nói lời này cũng làm cho Nhược Ngôn khó có thể gật bừa , cho nên thứ cho Nhược Ngôn cắt ngang lời nói dạy dỗ của ngài, hơn nữa, dù ngài có nói thêm gì đi nữa, sợ là nhà vương gia của ta nếu mất kiên nhẫn, không cẩn thận đem cổ Băng Nguyệt quận chúa chặt đứt, lúc đó thì cũng thật sự là khó nói nha”
Phong Nhược Ngôn một phen phản kích, mặt không đỏ tâm không loạn, mọi người nghe vào tai khóe miệng liền co rút, lời Phong Nhược Ngôn nói dễ nghe là cơ trí lanh lợi, phản ứng nhanh chóng, nói khó nghe là vô liêm sỉ, bừa bãi.
Nhưng mặc dù như vậy, không ai dám có ý kiến, cho dù đối phương là thái hậu nương nương đương triều.
Lạc Vân Cơ nghe xong sắc mặt trắng bệch, lại thầm hận Phong Nhược Ngôn vô sỉ!
Phong Nhược Ngôn cũng không để ý tới tâm tư người khác, từng bước tiêu sái đi đến bên cạnh người Hiên Viên Lưu Phong, nắm cánh tay hắn làm nũng nói:“Vương gia, ai, hôm nay tốt xấu cũng ngày đại hôn của chúng ta, tuy nói đại hôn có máu là chuyện vui, nhưng nữ nhân này là máu sao, ta tuyệt không thích, vẫn nên giữ nữ nhân tai họa này dành cho người khác đi, hơn nữa, cho dù mạng của nàng, chàng cũng không thể động thủ, bẩn lắm nha!”
Lời nói của Phong Nhược Ngôn lại làm cho mọi người nhịn không được hộc máu, lại sâu sắc đề phòng về sau không thể đắc tội nữ nhân này.
Hiên Viên Lưu Phong sửng sốt, rồi sau đó nhìn đến vật nhỏ hướng mình chớp chớp chớp mắt, đồng thời miệng không dấu vết hướng Lạc Vân Cơ, liền biết ý tứ của Phong Nhược Ngôn, khóe miệng nhất thời cười, rồi sau đó chuyển hướng sang Băng Nguyệt quận chúa, sẳng giọng, đồng thời kiếm trong tay bay lên, mọi người nghe thấy Băng Nguyệt quận chúa thét một tiếng kinh hãi liền ngã xuống sàn, đồng thời nhìn thấy trên mặt Băng Nguyệt quận chúa hiện lên vết máu cùng với một mớ trong không trung đang rơi xuống, nháy mắt hiểu rõ.
Mạng của Băng Nguyệt quận chúa được giữ lại, nhưng về sau sợ là khó có thể ra ngoài gặp người, làm nữ tử, gương mặt là quan trọng nhất, trước không nói đến gương mặt, chỉ nói đến tóc, cổ nhân có câu “Cái răng cái tóc là gốc con người” trên mặt một cái vết máu cùng với không trung kia không ngừng phi vũ rơi xuống đoạn phát, cảm thấy hiểu rõ!
Này Băng Nguyệt quận chúa mệnh cũng là bảo vệ, nhưng là về sau chỉ sợ cũng khó có thể đi ra gặp người , làm nữ tử mà nói, thể diện té ngã phát cũng là cực làm trọng muốn , trước không nói thể diện, đã nói kia tóc, cổ nhân câu cửa miệng “Thân thể phát phu, chịu chi cha mẹ”, có thể thấy được tóc đối một người có tầm quan trọng như thế nào, nhưng hiện tại Băng Nguyệt quận chúa kia bị Hiên Viên Lưu Phong hủy dung nhan, tóc bị cắt ……
Cũng khó trách Băng Nguyệt quận chúa kia bị dọa tới hôn mê bất tỉnh!
“Hoàng đệ, đệ có điểm thật quá đáng!”