Y Nữ Xuân Thu

Chương 28: Sủng ái


Đọc truyện Y Nữ Xuân Thu – Chương 28: Sủng ái

Vén lên màn lụa mỏng, hắn ngồi ở mép giường nhìn tuyệt mỹ dung nhan khi ngủ của nàng. Nhịn không được vươn tay vuốt ve khuôn mặt của nàng, nhẵn nhụi, xúc cảm mềm mại làm cho hắn không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng từ từ nhấm nháp tiểu mỹ nhân trên giường. Nàng trong lòng bàn tay hắn cọ cọ thật đáng yêu, thậm chí không cảm giác nguy cơ phủ xuống người còn vươn cổ tay phấn nộn ra.
Hắn giật mình dừng lại, bị phòng ngự không vững vàng của nàng hấp dẫn, nàng tựa như con mèo nhỏ lười biếng cam chịu nấp dưới cánh của hắn. Đáy mắt hắn bỗng nhiên cháy lên hai ngọn lửa, híp mắt lại nhìn nàng chăm chú. Tay nhẹ nhàng kéo chăn trên người nàng, la sam bằng tơ tằm lả lướt trên ngọc thể như ẩn như hiện.
Hầu kết hắn phát thanh, tức giận chính mình khi đối mặt nàng lại như mao đầu tiểu tử chưa biết gì. Dùng sức lắc đầu, đem ngân phát rủ xuống bên sườn mặt, đồng thời cũng bỏ qua sự khẩn trương rối rắm trong lòng. Nhẹ nhàng cởi bỏ la sam, da thịt hồng nhạt một chút một chút hiện ra trước mắt hắn, cho đến khi quần áo toàn bộ cởi bỏ.
Đồng tử hắn co rút lại, gắt gao nín thở nhìn chăm chú nàng, đôi vai non mềm, hai vòng tròn xinh đẹp rắn chắc mà càng co dãn, kia hai nụ hoa phấn hồng diễm lệ mê người. Bởi vì thân thể tiếp xúc với không khí lạnh bên ngoài, nên nụ hoa kia nháy mắt co rút lại, tỏa ra sự hấp dẫn trí mạng, phút chốc đoạt đi tâm hồn hắn…
Hạ phúc một trận nóng rực, hắn lập tức đã có phản ứng, điều này làm hắn ngạc nhiên. Kinh qua vô số nữ nhân hắn luôn luôn kiêu ngạo về tự chủ của mình, thường nữ nhân luôn không chống đỡ được sự hấp dẫn, rên rỉ phóng đãng, thấp khóc cầu xin khi đó hắn vẫn có thể thu phóng tự nhiên, mà nay lại hoàn toàn chưa tiến nhập nội dung chính lại cảm thấy hạ thể trướng đau đến khó chịu. Hắn không thể lý giải biến hóa của thân thể mình, cũng không cách gì khống chế nhu cầu mãnh liệt của cơ thể.

Gầm nhẹ một tiếng, để dục vọng bừng bừng phấn chấn hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của lý trí, hắn cúi người hàm lấy nụ hoa đỏ tươi muốn làm hắn biến thành cuồng, dùng sức mút vào, gắn bó mật thiết với hơi thở mê người của nàng, liếm, cắn mút mạnh mẽ, dùng miệng tra tấn nụ hoa mỏng manh đang càng thêm đỏ tươi kiều diễm.
“n…..” Liên Kiều bị một trận dục vọng nhiễu tỉnh, mở đôi mắt buồn ngủ còn mù sương, chỉ thấy trên ngực, Mục Sa Tu Hạ đang gặm nhấm nhũ tiêm bên trái nàng, một tay dùng lực vuốt ve bầu ngực tròn bên phải.
“Ngươi…..” Nàng kinh hô ra tiếng, không nghĩ tới hắn chưa được cho phép liền xâm nhập tẩm cung của mình.
Mục Sa Tu Hạ miễn cưỡng rời khỏi nơi đã hồng thẫm, ngẩng đầu nhìn nàng, đáy mắt hừng hực dục hỏa quả thực doạ nàng sợ đến nơi.
“Ngươi làm gì?” Vốn là lời chất vấn, nói ra lại dọa chính mình ngây người.
Hắn gợi lên khoé miệng, đôi mắt màu lam đang bao phủ một tầng đen thâm thuý, dụ dỗ nàng: “Liên Kiều, nàng cũng muốn phải không.”

“Không…” Không đợi nàng mở miệng, hắn đã ngăn chặn môi nàng, cự tuyệt không muốn nghe đáp án, một tay ôm chặt eo nàng để cùng mình tiếp xúc càng chặt chẽ, một tay kia hướng về phấn mông nộn nộn. Bàn tay mạnh mẽ vuốt ve, lúc lại dời về phía bụi hoa hắn khát vọng đã lâu, ngón trỏ ở hoa hạch vô tình đảo đảo khiêu khích khiến nàng không nhịn được mà run rẩy.
Nàng không kiềm được rên rỉ, lòng sợ hãi không thắng được dục vọng của thân thể, dần dần buông bỏ phòng ngự, đưa tay lên ôm lấy cổ hắn, hơn nữa cũng nhiệt tình quay lại hôn hắn.
Hắn cuồng dã bá đạo hấp thu tất cả ngọt ngào từ môi nàng nhưng vẫn có cảm giác không đủ, ngược lại còn dời môi về mi nàng, mắt của nàng, vành tai của nàng, cằm, cổ, ngực… Hắn nghĩ trên mỗi tấc da thịt của nàng đều phải lưu lại dấu vết của hắn.
Quần áo không biết khi nào đã cởi bỏ hết, thân hình ngập tràn lửa nóng triền miên một chỗ cùng nàng, thu hồi ngón tay đang quấn quanh trong bụi hoa, đầu gối bắt đầu tách hai chân như ngọc của nàng ra, dùng phân thân của mình để ở hoa tâm của nàng.
Nàng không khỏi vặn vẹo thân mình, làm hắn càng thở dốc nặng nề, hoa tâm truyền đến độ trơn bóng làm cho dục vọng kiềm chế của hắn hỏng mất.

“Đừng nhúc nhích, tiểu yêu nữ.” Hắn quát khẽ, không muốn lại thương tổn nàng, hắn hy vọng lần này có thể cho nàng thể nghiệm sự hoàn mỹ của khoái hoạt.
Nàng quả nhiên ngoan ngoãn nằm yên, mặc hắn lấy thứ cực đại kia không ngừng dò xét mà tiến vào phạm vi thừa nhận hắn. Khi hắn cảm thấy được nàng đã hoàn toàn chuẩn bị tốt, thì hắn cũng không thể khống chế được nữa, mãnh liệt động thân tiến vào, nàng cũng thật nhanh mà hút chặt lấy.
Nhanh bao vây gắt gao kín kẽ lấy thứ cực đại của hắn, mãnh liệt mà đánh vào cảm quan của hắn, nàng đem hắn bó chặt đến trướng đau, nàng cũng bị hắn chống đỡ không được mà sinh đau. Liên Kiều vất vả mở miệng hít vào, tiếng rên rỉ cũng không phát ra được.
“Đáng chết, chặt như vậy.” Hắn đã không phân rõ đâu là thống khổ đâu là khoái hoạt, chỉ biết cái loại cảm giác này tra tấn hắn đến nổi điên, Dù vậy, hắn vẫn bận tâm đến cảm thụ của nàng, không dám tùy tiện hăm hở tiến lên.
Cho đến khi cảm nhận được cơ thể của nàng mềm mại đi, hắn mới bắt đầu chậm rãi luật động.
“Đau không?” Hắn một bên chậm rãi trừu đưa, một bên lo lắng hỏi.
Nàng khó chịu lắc đầu, sau khi đau đớn đi qua, nàng muốn được càng nhiều, hy vọng hắn xâm nhập càng sâu một chút. Hai chân cũng không quên quấn lên người hắn. Mục Sa Tu Hạ mừng như điên, biết nàng đã hoàn toàn tiếp nhận hắn, vì thế dần dần bắt đầu trừu sáp với tần suất nhanh hơn.

Liên Kiều khoái hoạt ngâm nga ra tiếng, chưa từng thể nghiệm qua cảm giác đến quá nhanh như vậy, hắn cuồng dã mà mãnh liệt đong đưa cùng nàng va chạm làm cho nàng giống như đang bay trên mây, cái loại cảm giác khoái hoạt này không kiêng nể gì mà tự trong lòng nàng theo những nụ hôn mà phóng thích ra ngoài. Hắn đưa nàng lên đỉnh khoái hoạt, đến tận khi kiệt sức mới thôi, nàng nghĩ hắn sẽ bỏ qua cho nàng, không ngờ hắn lại mạnh tay đem nàng xoay người, giữ chặt mông, từ phía sau xâm nhập càng sâu…
Nhìn nàng vẻ mặt mệt mỏi, mi mắt vô lực mà híp lại, hắn biết hắn đã làm nàng mệt chết. Chính là mới nghỉ ngơi không đến một khắc, hắn cảm giác được hạ thân lại cứng rắn lên, trời, hắn còn muốn nàng.
Cúi đầu hôn lên môi nàng, hắn biết nàng đang ngủ, nhưng hắn thì vẫn như cũ hưng phấn dạt dào, ích kỷ cướp đoạt giấc ngủ của nàng, mạnh mẽ duyện hôn nàng, thậm chí gặm nhấm đôi môi kiều diễm của nàng. Đau đớn làm cho nàng thanh tỉnh trong nháy mắt, lại nhìn thấy đáy mắt hắn chỉ có dục hỏa thiêu đốt, nàng thật sự sợ hãi.
Hai tay vô lực buông xuôi, thậm chí nhấc chân cũng không nhấc nổi, hắn dùng đầu gối để đứng vững rồi ép nàng vào trong ngực, như vậy thôi lại khiêu khích hắn huyết mạch sôi sục, liền ôm lấy hai chân nàng đặt lên vai, hắn mãnh mẽ tiến thẳng vào cơ thể nàng, điên cuồng luật động. Hắn trừu đưa vừa nhanh vừa kéo dài làm cho Liên Kiều hoàn toàn không thể thừa nhận nổi nữa, cuối cùng, sau vài lần mãnh liệt va chạm nữa hắn mới như ý mà phun trào tất cả lửa nóng, mà dưới thân hắn, nàng dĩ nhiên mệt đến chết ngất đi như cũ.
Chưa từng trải qua lần nào bừng bừng phấn chấn như thế, cũng chưa bao giờ có một cơ thể nào có thể làm cho hắn phải dùng toàn lực ứng phó như vậy, nhìn Liên Kiều xinh đẹp ở dưới thân đáp lại hắn, hắn lại nhịn không được từ đáy lòng tràn ra khoái hoạt. Khoái hoạt như vậy hắn hai mươi tám năm qua cũng chưa lần nào trải qua. Sự xinh đẹp của nàng châm ngòi cho nhiệt tình của hắn, một lần lại một lần điên cuồng giữ lấy nàng, biết rõ nàng đã không chịu nổi nữa nhưng lại vẫn không chịu khống chế phải có được nàng, một lần nữa cuồng tính, mang nàng tiến đến cảnh sắc mơ hồ mê muội, cho đến khi trong lòng càng ngày càng đậm chất không đành lòng buông tha mới ngăn lại suy nghĩ lại một lần nữa nghĩ muốn để dục vọng xâm chiếm.
Bầu trời bên ngoài đã hơi ửng sáng, rốt cục hắn cũng có chút mệt mỏi, buông tha ý niệm tiếp tục tra tấn nàng trong đầu, ôn nhu ôm chặt tiểu nữ nhân trong lòng ngực, bình yên đi vào giấc mộng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.