Đọc truyện Y Nữ Xuân Thu – Chương 29: Công chúa (1)
Mệt mỏi không có chút sức lực, lông mi thoáng rung rung chậm rãi mở ra, lọt vào tầm mắt là màu đỏ của sa trướng, tuy rằng đã tỉnh nhưng hai mắt là toan sáp khiến nàng không có cách nào đem mắt mở to ra được, chỉ có thể hí mắt nhìn xung quanh. Lưng nóng quá, giống như có một ngọn lửa nóng đang dán dính vào trên người nàng, nàng mệt mỏi định di chuyển một chút, không ngờ cảm giác đau nhức cả người lập tức như thủy triều vọt tới, ách.Thực hận loại cảm giác vô lực này, có phải nàng bị cảm mạo phát sốt rồi nên mới có thể khó chịu như vậy?
Trước ngực có cảm giác nóng bỏng hấp dẫn sự chú ý của nàng, đưa cái nhìn yếu ớt xuống, nhưng lại khiếp sợ phát hiện một bàn tay to lớn đang ôm lấy bầu ngực nàng, nhìn xuống dưới lại là cái chân to lớn cứng như thép quấn quanh vòng eo nhỏ nhắn của nàng, rồi đặt giữa hai chân nàng, ngang ngược đem nàng ôm chặt cứng trong lòng.
Nàng kinh hoảng hô nhỏ một tiếng, trong lòng vừa thẹn vừa giận, tên sắc ma này lại thừa dịp nàng ngủ…trí nhớ về đêm kích cuồng hôm qua ầm ầm nảy lên trong lòng. A! Thật mất mặt!
Từ lúc Liên Kiều mở mắt ra, Mục Sa Tu Hạ liền tỉnh, chỉ là tham luyến sự ôn nhuyễn của nàng nên không muốn buông tay. Nghe được nàng kinh hô hắn mới xoay người nàng lại, đối mặt với mình.
Chống đỡ thân dậy một cách tao nhã, sợi tóc màu bạc lòa xòa quanh thân, hắn giống như Ma quân nơi u giới, tà mị nhìn nữ nhân dưới thân. Cơ thể nàng tựa hồ không có chỗ nào còn hoàn hảo, da thịt trắng nõn phủ đầy hôn ngân xanh tím, nơi cánh tay, đầu vai, vùng cổ thậm chí còn có dấu răng rõ ràng, tất cả đều lên án tối hôm qua hắn đã cuồng dã thô bạo như thế nào, mà giờ nhìn dấu vết này hắn lại không biết thần hồn điên đảo khi nào thì lưu lại.
Khoé môi đẹp nhẹ nhàng gợi lên, gợi cảm mê ly, tiếng nói mang theo tia tình dục ám muội, khàn khàn mở miệng: “Tỉnh?”
Liên Kiều thật sự không biết đối mặt hắn như thế nào, là nên răn dạy lại gương mặt tuấn mỹ như thiên thần mà tâm hồn sắc ma này hay vẫn là nổi trận lôi đình mà đem hắn thóa mạ một chút, thậm chí có thể cho hắn một cước đá xuống dưới, nhưng nàng quyết định coi thường hắn.
Không để ý tới hắn? Mục Sa Tu Hạ tâm tình tốt đẹp nhìn khuôn mặt lạnh lùng của nàng. Trải qua đêm qua, hắn tựa như muốn nghiện, sao có thể cho phép nàng lơ hắn đi như vậy, không để nàng cự tuyệt mà hung hăn hôn đôi môi mật ngọt của nàng, dùng sức hút, thấp hoạt đầu lưỡi nàng, quyến rũ khát vọng sâu trong nội tâm của nàng. Đáng chết, hắn lại muốn ăn luôn nàng.
Liên Kiều bị khiêu khích cả người run rẩy không thôi, vô lực nằm trong vòng ngực trần trụi cường tráng của hắn, tâm hoảng ý loạn, không biết làm sao. Chẳng lẽ hắn còn muốn? Ý niệm trong đầu này doạ nàng choáng váng, không biết lấy khí lực từ đâu tới, nàng ra sức đẩy hắn ra, xoay người muốn trốn khỏi sự giam cầm của hắn, lại bị hắn chặn ngang kéo nàng quay về vòng ôm kiên cố.
“Còn có khí lực đẩy ta ra? Hửm?” Hắn một ngụm hàm trụ lấy vành tai đáng yêu của nàng, lười biếng nói: “Thể lực khôi phục không tồi.” Hắn cười mơ hồ, từng đợt từng đợt khí phun vào tay nàng, làm toàn thân nàng run rẩy.
Liên Kiều rốt cục thấy rõ đây là một nam nhân thể lực cùng tinh lực tràn đầy đến vô cùng khủng bố, nàng chỉ có thể yếu ớt để mặc cho hắn làm gì thì làm.
“Ngươi không phải còn có rất nhiều công vụ phải làm vội sao? Mặt trời đã lên cao ngươi còn không xuất hiện, không sợ các tướng sĩ cười nhạo ngươi tham ngủ sao?”
Ngón tay mơn trớn cổ che kín xanh tím của nàng, cuối cùng dừng lại ở trên điểm tròn kia mà chậm rãi xoa nắn: “Ái phi, chúng ta chính là mới tân hôn đó. Tin rằng các tướng sĩ nhất định sẽ thông cảm cho chủ soái bọn họ đang không thể kiềm chế tình cảm.”
Ách. Đồ vô sỉ này lại nói được đúng lý hợp tình như vậy. Nhưng ngọn lửa quanh thân đã bị hắn tà ác dẫn lên, nàng vừa thở hào hển vừa giãy dụa: “Ngươi đừng quên chúng ta còn có ba điều kiện trước đây đi.”
Hắn cúi người hàm trụ nụ hoa đỏ tươi của nàng, gặm cắn kéo, Liên Kiều càng thêm muốn ngừng mà ngừng không được chỉ có há to miệng thở dốc, lại kiên quyết không để cho bản thân ngâm ra tiếng.
“Trải qua đêm qua, ái phi nghĩ đến ba điều kiện kia còn có thể ước định được cái gì đây?” Một tay bắt được hai cổ tay nàng, cố định lên đỉnh đầu, đáy mắt hắn hiện lên tia hung ác nham hiểm mà càng thêm là dục vọng mạnh mẽ, như là đang trừng phạt. Cắn da thịt mềm mại vốn đã là xanh tím của nàng, làm thêm một vòng hôn ngân mới bao phủ lên những vết cũ, hắn muốn nàng, không để ý chuyện nàng phản đối, kháng nghị, trong tiếng kinh hô của nàng, chưa vào thân thể nàng nhưng đã mang theo dục vọng cuồn cuộn ngập trời…
Aiz, nàng quả thực không có cách nào khác để làm người a, phục sức Cách Tát quốc tất cả đều là thiển khẩu viên lĩnh (miệng nông cổ tròn), mặc cho nàng lôi kéo như thế nào cũng không che lấp những vết xanh tím đáng giận này, cái tên Mục Sa Tu Hạ trời đánh, định vây nàng ở trong cung không ra được luôn mà.
Nhìn vào gương thấy đôi môi anh đào căng mọng tới bây giờ cũng chưa hết sưng, lại không khỏi đỏ mắt nhớ lại một trận lửa nóng triền miên, trời ạ, hắn quả thực là siêu nhân, bị hắn sạch sành sanh, vô lực cử động, hắn lại còn có thể một thân thoải mái mà đi quân doanh an bài điều phối quân lính xung quanh.
“Tiểu thư, thái tử gia nói đêm nay không trở lại dùng bữa, kêu người ăn xong cũng nghĩ sớm một chút đi.” Y Mã so với vừa mới thấy Liên Kiều thì hoảng sợ đã dần dần thối lui, nhưng là chủ tử nói bị trượt té thật có thể ngã đến toàn thân đều là màu xanh sao? Nàng thực sự rất là buồn bực nha, mắt to trừng trừng ngắm chủ tử đi.
Không trở lại? Hô, trái tim treo trên cao rốt cục cũng rơi xuống. Nhưng mà có một điều hơi kì quái, hắn có trở về hay không có cần phải báo với nàng sao? Bệnh chắc rồi!
Nằm ngủ trên giường đến thời gian đốt đèn Liên Kiều mới thoáng cảm thấy khôi phục chút thể lực, trên người vẫn còn có chút toan đau, nhưng so với trước tốt hơn chút.
Dùng xong cơm chiều, Liên Kiều định ra bên ngoài một chút, Y Mã cầm kiện áo choàng khoác cho nàng, bây giờ đã là cuối mùa thu, tiếp qua vài ngày sẽ bắt đầu mùa đông.
Cuối mùa thu đêm rất lạnh, trong không khí có mùi lá khô cùng cỏ khô. Đi bên trong tường đỏ ngói vàng, lại tịch mịch giống như một linh hồn. Trong đêm tối, khuôn mặt tuấn mỹ của Mục Sa Tu Hạ, bóng dáng vĩ ngạn của hắn cứ lơ đãng xâm nhập vào trong tâm trí nàng. Ngoài việc hắn lãnh khốc vô tình thì nam tử như hắn cũng coi như là vĩ đại đi, mà hắn là trượng phu của nàng, mặc kệ nàng có nguyện ý dung nhập vào thời không kỳ dị này không, nàng đều không thể phủ nhận điểm này.
Thở dài, nàng có chút cười tự giễu, có lẽ là đánh giá cao năng lực của mình, có lẽ là rất chắc chắn định lực của mình, nơi đây là xã hội nam quyền, nàng không có tư cách để nhìn xuống nam nhân, coi rẻ quyền lực. Người hiện đại thì như thế nào, tư tưởng tiên tiến chính là chướng ngại vật, quan điểm bất đồng đưa tới mối họa vô cùng, ý chí một người cũng không thể xoay chuyển càn khôn, một người có sức mạnh ít đến đáng thương, ở nơi này, nàng chỉ có thể dựa vào hắn, vì hắn là chồng nàng, đây không phải nhận mệnh mà là thức thời.
Trời đêm rét lạnh, tiếng côn trùng kêu vang đều nghe được rất rõ. Nhưng mà bầu trời đêm yên tĩnh lại giống như truyền đến một chút âm thanh huyên náo, đây là…
Y Mã nhu thuận giải đáp: “Nghe nói bởi vì thành chủ Trát Tạp Vương gia quy hàng nên thái tử điện hạ thiết yến khoản đãi.”
Gật gật đầu vẻ hiểu rõ, ra là chiêu hàng a.
“Nghe nói Trát Tạp vương gia này rất không đơn giản, chẳng những tay cầm trọng binh, còn nắm giữ nhiều trọng thành Phiên quốc thật là tốt, nếu thái tử có thể đem hắn chiêu an, Phiên quốc liền ngập nguy cơ.”
Ai thèm lo chuyện hắn chiêu an hay là chiêu hàng, đơn giản là vì tranh đoạt địa bàn thôi, nàng không lòng dạ nào nghĩ đến. Khi trở về, bỗng nhiên từ đâu bay tới tiếng ca, chầm chậm mà kéo dài, réo rắt ly hợp, tiếng ca quá đẹp khiến Liên Kiều không khỏi hướng về.
“Đó là…”
Y Mã đúng lúc mà giải thích nghi hoặc của nàng: “A, đó là tiếng hát tiểu công chúa của Trát Tạp vương gia, nghe đồn là tiếng ca của nàng có thể làm cho chim nhạn thu cánh không bay về phía nam mà ở bên người nàng nghe nàng hát, cuối cùng bị đông chết ở trong băng tuyết bao trùm thảo nguyên.”
Quả nhiên giống như tiếng trời, chân không tự chủ được đi về hướng phát ra âm thanh, đến khi đứng trước lầu đài.
Đó là ban công của cung điện cao nhất bên trong thành, có bảy tầng, bốn phía đều không có tường, mỗi một tầng đều có sáu trụ thô to chống đỡ. Cùng loại như kiến trúc bảo tháp, trục tầng từ từ thu nhỏ lại, đứng ở tầng cao nhất đối mặt với tinh nguyệt đầy trời mà cất tiếng hát vang chắc là công chúa. Bởi vì đứng quá xa nên diện mạo công chúa nhìn mơ mơ hồ hồ, không biết dáng vẻ như thế nào, nhưng loại khí chất phiêu dật như gió này có thể cảm thụ được rõ ràng.
“Nương nương, thỉnh quay về.” Vừa muốn bước lên bậc thang, hai gã binh lính ở cửa liền ngăn cản nàng, “Điện hạ phân phó, thị nữ chờ ở đây không được đi vào.”
A? Từ khi nào mà nàng lại biến thành thị nữ vậy? Thôi cũng được, chỉ là tò mò muốn gặp nữ tử có tiếng ca duyên dáng kia thôi, chưa từng nghĩ tới phải tham dự vào trong đó. Nếu không cho nàng đi lên, nàng cũng lười đi cao như vậy.
Xoay người rời đi, phía sau có người gọi nàng lại.
“Nương nương, xin dừng bước.” Quay đầu lại thấy Mạc Cổ Nhĩ đang từ trên lầu xuống, đi đến trước mặt nàng, khom người nói: “Điện hạ thỉnh nương nương lên lầu cùng dùng bữa tối.”
Nàng cười nhạt, lúc thì nói nàng là thị nữ, lúc lại muốn nàng đi lên cùng nhau ăn cơm chiều, người này quả nhiên thay đổi thất thường, lạnh nhạt cúi mặt, Liên Kiều không để cho hắn có được vẻ mặt hoà nhã: “Ta đã ăn cơm rồi.”
Mạc Cổ Nhĩ vẫn không đổi sắc mắt, ôm quyền khom người: “Nương nương.”
Lạnh lùng nhìn động tác Mạc Cổ Nhĩ, Liên Kiều có chút buồn bực, mình cần gì mà cùng một thị vệ tranh chấp, bọn họ cũng chỉ là nghe lệnh làm việc mà thôi, sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy?
Thở dài, hướng chân đi lên lầu.