Y Nữ Xuân Thu

Chương 27: Liên thành


Đọc truyện Y Nữ Xuân Thu – Chương 27: Liên thành

Thời khắc nguy cấp rốt cục đã đến, Liên Kiều được an bài ở phía sau doanh trại cùng với những người khác để chữa bệnh và chăm sóc binh lính, tạm thời sẽ không bị chiến hỏa lan đến. Mục Sa Tu Hạ quả nhiên là tiểu nhân gian trá, từ lúc đại quân đến Tư Cách Nhật Ô thành này thì việc đầu tiên hắn làm là âm thầm cắt đứt nguồn cung nước và lương thực, thậm chí còn phái gian tế lẫn vào thành, đốt kho lúa trong thành, bỏ độc vào giếng. Tin chắc rằng lúc này, dân chúng trong thành nhất định lâm vào cảnh khủng hoảng đến cực độ.

Mục Sa Tu Hạ hành quân thần tốc hơn nữa lại bí mật, đến khi đại quân đến Cổ Lạc thành cùng liên quân hội hợp thì có lẽ khá lâu sau Phiên quốc mới nhận được cấp báo, khi đó thì Cách Tát Quốc đã tiếp cận tới nơi. Lúc này, Phiên quốc mới biết tai vạ đến, muốn triệu tập quân đội đi đánh trận tốc độ nhanh nhất thì ít nhất cũng mười ngày nửa tháng, đến lúc đó thì đại quân Cách Tát đã chiếm lĩnh Tư Cách Nhật Ô thành, viện quân tiếp sau cũng sẽ cuồn cuộn mà tới, đại thế đã mất thì không thể vãn hồi. Trận chiến này Mục Sa Tu Hạ phải cố gắng để tốc chiến tốc thắng.

“Tiền phương đang đánh sao?” Ngồi ở trên cỏ bên ngoài doanh trướng, trời xanh mây trắng, đất rộng bao la, Liên Kiều tựa lưng vào cột lều trại, miệng ngậm cỏ diệp, từ từ nhắm hai mắt lười biếng hỏi Y Mã ngồi ở bên cạnh nàng đang đảo dược.

“Còn chưa, ta nghe thị vệ trưởng của Thái tử nói, Điện hạ muốn vây thành thêm hai ba ngày, chờ người bên trong gây rối, mất ý chí chiến đấu mới đánh vào.”

“Vậy Thái tử Điện hạ của chúng ta nên cẩn thận rồi.” Liên Kiều xấu xa cười, miệng phun luôn cỏ diệp ra ngoài.

Y Mã kinh hô: “Vì sao?”

Liên Kiều tà nghễ bí hiểm cười: “Chó cùng rứt giậu, con thỏ bức nó vào đường cùng nó sẽ cắn người đó nha.”

Y Mã vẻ mặt ngây thơ nhìn Liên Kiều, cảm thấy được thái y đại nhân nói chuyện thâm quá đi à.

Sau khi làm quân dân Tư Cách Nhật Ô thành lâm vào cực độ khủng hoảng, Cách Tát quân rốt cục triển khai công thành, tuy rằng Liên Kiều nhìn không thấy chiến sự thảm thiết nơi tiền tuyến, nhưng từ tiền phương chuyển về một lượng lớn thương binh cũng không khó tưởng tượng chiến tranh khốc liệt đến bao nhiêu.


Y Mã vô cùng trung trinh mà phát huy bản sắc bát quái của nữ nhân, không ngừng báo cho nàng biết tình huống từ chiến trường.

“Tư Cách Nhật Ô thành không hổ là một toà đại thành, tường thành rất dày, cửa thành thì kiên cố, rạng sáng đã bắt đầu dùng chùy đập vào mà giờ đã vỡ vụn hai cái nhưng vẫn không đánh vỡ được cửa thành.”

Hứ, xứng đáng, biết là không dễ dàng đâu mà.

“Tiểu thư, binh lính Cách Tát chúng ta rất là dũng mãnh nha, nghe nói Phiên quốc bị diệt rất nhiều tướng sĩ, tất cả đều bị thần binh của chúng ta bắn chết.”

Thần binh?

“Đúng vậy, chính là cung nỏ theo thiết kế của tiểu thư đó, thật là lợi hại, bắn chết hết cả binh lính Phiên, tiểu thư thật giỏi a.”

Tác nghiệt a.

…..

“Tiểu thư, cửa thành đã phá.”


Nhanh như vậy sao.

Tiếng vó ngựa vươn xa gần, Liên Kiều dõi mắt nhìn lại, một tấc cũng không rời Huyết thái tử cùng Huyết thị vệ. Mục Sa Tu Hạ tổng cộng có mười ba huyết kỵ, chạy về phía nàng chính là một trong số đó Mạc Cổ Nhĩ.

“Thỉnh Thái tử phi hỏa tốc cùng vi thần đến trước cửa thành, Thái tử Điện hạ đang ở cửa thành chờ người.” Mạc Cổ Nhĩ phi thân xuống ngựa, ở trước mặt Liên Kiều quỳ xuống đất cung thanh.

“Muốn ta đi đến cửa thành?”

“Thái tử phi thỉnh.”

Xuyên qua quân doanh tới cửa thành, Mục Sa Tu Hạ mặc một thân y phục màu đen, cưỡi một chiến mã màu đen như chiến thần sừng sững đứng ở đó, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén đảo qua toàn bộ chiến trường. Khi Liên Kiều tới nơi, chiến trường đã được dọn dẹp sạch sẽ, ít nhất không nhìn thấy thảm trạng thi thể khắp nơi.

“Lên đây.” Hắn vươn tay về phía nàng, như một vị thần.

Thật sự nàng đã bị sự mê hoặc, bị sự kiêu ngạo của hắn làm rung động, nàng nhìn lên, chậm rãi vươn tay nắm cùng tay hắn, chạm đến đầu ngón tay thon dài hữu lực mạnh mẽ cùng lòng bàn tay to lớn. Hắn nháy mắt nắm kéo, nhẹ nhàng nhấc lên, nàng liền nhảy được lên ngựa rơi vào trong lồng ngực hắn.


Cánh tay vừa thu lại, hắn ôm chặt nàng, ở bên tai nàng cười khẽ: “Đây là thành trì của nàng, dùng trí tuệ của nàng đổi lấy thành trì này, từ nay về sau liền gọi là Liên thành.” Nàng khiếp sợ nhìn hắn, lại bị hắn cúi thấp đầu xuống đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, phía sau là trăm vạn hùng binh cùng kêu to lên.

“Nữ thần giáng thế, giáng phúc Cách Tát, thiên mệnh sở quy, nhất thống thiên hạ.”

Tư Cách Nhật Ô thành hiện thay tên là Liên thành, quân dân trong thành đều tước vũ khí đầu hàng. Thái tử Điện hạ ban bố mệnh lệnh không được giết tù binh, đem binh lính Phiên quốc hợp nhất đi về Tây bắc lấy quặng. Dân chúng tay không tất sắt chỉ cần quy thuận sẽ lưu lại trong thành, ngày sau sẽ chuyển tới thành trì khác của Cách Tát quốc.

An bài như vậy đã là tốt nhất, Liên Kiều vốn tưởng rằng huyết thái tử sẽ luôn lãnh huyết, tác phong cường ngạnh nhất định sẽ tàn sát hàng loạt dân trong thành, nhưng hắn là một người thông minh sẽ không làm vậy, đối với một chính trị gia có tâm thống trị thiên hạ, giết chóc chỉ có thể chấm dứt cuộc đời chính trị của mình, xem ra hắn có dã tâm là ở thiên hạ.

Liên thành có kiến trúc lớn nhất, nó nguyên là phủ đệ của thành chủ Trác Tạp vương gia. Đứng ở chỗ này so với Cách Tát hoàng cung tráng lệ, Liên Kiều rốt cục tìm được nguyên nhân thất bại của Phiên quốc, một cái là nằm gai nếm mật, một cái là cùng xa cực dục (xa xỉ quá đáng), một cái là thiên chuy bách luyện (qua ngàn thử thách), một cái là hảo dật ác lao (ham ăn biếng làm), quốc gia như vậy diệt vong là kết quả sớm hay muộn thôi.

Cùng hắn ngồi cùng một con ngựa, hướng về cửa cung, Mục Sa Tu Hạ thản nhiên hỏi: “Có cảm tưởng gì?”

Liên Kiều nhếch khoé miệng: “Ngươi đánh giá cao bọn họ, nơi hoa lệ như vậy không cần cung nỏ cũng có thể dễ dàng công thành.”

Hắn cười, phía sau lưng truyền đến sự rung động, nàng ở trong lòng ngực hắn cảm nhận được.

“Bổn vương thật sự là càng ngày càng thích ngươi.”

“Quá khen.”


Hết thảy đều dựa theo kế hoạch của Mục Sa Tu Hạ tiến hành thuận lợi, dùng một ngày đánh hạ Tư Cách Nhật Ô thành, sau đó sai quân đội dùng ba ngày để đem xung quanh thành trì dọn dẹp, hình thành trận địa chiến lược mới. Cứ như vậy, cho dù đại quân Phiên quốc tới cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, hối hận mà về.

Liên Kiều cũng không cho mình nhàn rỗi, ngoại trừ chăm sóc người bệnh, nàng cũng giúp đỡ kiểm kê hộ tịch quân dân trong thành, tuy rằng nàng không biết chữ viết Cách Tát, cũng không biết Phiên văn nhưng nơi này mọi người xem được chữ Hán, cũng chính là Lương văn, vì thế tất cả công văn trải qua tay Liên Kiều đều thống nhất là Lương văn. Tùy quân lão văn thư còn liên tiếp khoa trương khen nàng viết Lương văn rất đẹp, ha ha, đó là do được ông nội từ nhỏ cầm thước đứng ở đàng sau bắt nàng luyện mới được như vậy a.

Hơn mười ngày sửa sang lại công việc, vội đến nỗi nàng cùng Mục Sa Tu Hạ một cái nhìn mặt cũng không hơn, trên thực tế Mục Sa Tu Hạ so với nàng càng vội, cùng lúc phải phòng ngừa tù binh bên trong thành bạo động, còn muốn binh lực bộ binh duy trì trị an bên trong thành, càng phải điều binh khiển tướng bao vây tiêu trừ đạo phỉ quanh thành, sợ là một khắc cũng không sống được yên ổn.

Mấy ngày mấy đêm không ngủ không nghỉ, Mục Sa Tu Hạ cũng không vì vậy mà lộ ra một tia mệt mỏi, hết thảy đều đem ra xử lý xong xuôi, lúc này hắn mới thoáng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Đẩy cửa tẩm cung, Mục Sa Tu Hạ chuẩn bị lên giường nghỉ ngơi, bỗng nhiên phát hiện tấm lụa mỏng lay động trên giường hiện ra một vật gì đó. Nếu không phải đã nhiều ngày liên tục chỉ huy điều hành, thêm mười ba huyết kỵ bên mình bảo hộ chu đáo chặt chẽ, hắn sẽ không nghĩ đến xem nhẹ vật này đang ở trên giường mình, đây không phải là chuyện nhỏ.

Chậm rãi bước đến bên giường, vật kia thế nhưng lại xoay trở mình, chăn theo trên người rũ xuống, lộ ra dung nhan tuyệt thế bị che lấp.

Là nàng? Hắn ở quân doanh mấy ngày liền chưa về, bọn hạ nhân tự nhiên đem tẩm cung để lại cho nàng, nhưng lại quên chủ tử bọn họ cũng là phải về ngủ.

Hé mắt nghiền ngẫm nhìn tiểu nhân nhi trên giường, da thịt mềm mại một chút cũng không bởi vì khí hậu sa mạc mà có chút thay đổi nào, vẫn là hồng nhuận phấn nộn vô cùng mịn màng, hai mắt nhắm chặt càng thấy rõ đôi mi cong dài, đĩnh mũi nhỏ nhắn, cánh môi đỏ hồng, chiếc cằm thanh tú, vành tai mượt mà… Mỗi một chỗ đều liêu nhân như vậy. Hắn đã từng nhìn khuôn mặt này, cũng từng bao trùm thân thể này, nhưng lúc đó cũng chỉ có cảm giác chán ghét cùng đùa cợt, đó là một linh hồn làm cho người ta ghê tởm, đó là một nữ nhân ai cũng có thể làm chồng. Hắn biết rõ mục đích tiếp cận của nàng – Thiên Lang Nha, đó là mục đích Long Tiêu đưa nàng đem cho hắn. Để nàng tự tin là trộm được Thiên Lang Nha thật sự, thời điểm nàng chạy trốn hắn phái người phá túi nước của nàng, để nàng chết khát trong biển cát mênh mông, đó là sự trừng phạt của hắn. Hắn xác định nàng đã chết, không nghĩ tới khi tiêu diệt Ngạc Lỗ tộc lại một lần nữa nhìn thấy người có khuôn mặt giống nàng như đúc, bảo hắn sao lại không khiếp sợ.

Hắn cưỡng bức nàng, lại phát hiện tuy là cùng khuôn mặt nhưng là một linh hồn hoàn toàn bất đồng. Nữ nhân kêu Liên Kiều này kiên cường, lạc quan, thông minh, trong nghịch cảnh vẫn muốn sinh tồn, không trách cứ, không khuất phục, không nổi giận, toàn thân tỏa ra quang huy lóng lánh hoa mắt, hoàn toàn thay đổi suy nghĩ của hắn về nữ nhân, yếu đuối, ghen tị, dựa dẫm, hám lợi, tồi tệ. Nàng hấp dẫn hắn, thời thời khắc khắc hấp dẫn hắn.

Lúc này nàng ngay tại trước mắt hắn, không hề phòng bị mà như đóa hoa tỏa ra sự xinh đẹp của nàng, cứ như vậy liền bỏ qua ba điều kiện của nàng, Mục Sa Tu Hạ một chút cũng không nghĩ muốn ngược đãi mình, như thế này thì hắn chỉ có thể nói với nàng thật có lỗi, tự chủ của hắn có hạn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.