Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 7: [ Tvtt – Chương 5 ]
Edit: Lũy Niên I Beta: An
Ba người vừa mới nhấc chân ra khỏi phòng giáo viên thì từ cửa sau, Trang Nhược Doanh ôm chồng bài thi theo Mã Bình Xuân bước vào.
Ả đảo mắt nhìn xung quanh, đúng lúc bắt được bóng lưng của Trang Thâm thì lại bất giác nhìn sang người bên cạnh, mơ hồ cảm thấy người nọ là Thẩm Văn. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ, cái bóng của hai người đã biến mất.
Mã Bình Xuân ngồi xuống bàn làm việc của mình: “Để bài lên giá đi. Kỹ năng viết của em không tệ đâu, nhất định phải giữ vững phong độ cho lần thi kế tiếp.”
Trang Nhược Doanh cúi đầu, cười đáp: “Em cảm ơn cô Mã.”
Lúc Trang Nhược Doanh đi ra thì nghe thấy Mã Bình Xuân nói với một giáo viên khác rằng: “Tôi đã nói Trang Thâm không tốt lành gì từ sớm rồi. Mới ngày đầu đi học đã đánh nhau với Phạm Thịnh, thật là chẳng ra làm sao…”
Trang Nhược Doanh còn muốn nghe thêm vài câu, nhưng một bạn nữ cùng lớp nhìn thấy ả liền chạy đến bắt chuyện: “Nhược Doanh, cậu làm gì ở đây vậy?”
“À, vừa nãy tớ giúp cô Mã cầm bài thi đến phòng giáo viên ấy.” Trang Nhược Doanh cong miệng cười, “Nghe nói bên lớp 11-10 có học sinh chuyển trường vừa mới đánh nhau với Phạm Thịnh?”
“Thật sao?” Phan Thiết chỉ dừng lại suy nghĩ một chút, vì không hứng thú lắm nên cũng nhanh chóng bỏ qua: “Cậu đã xem qua diễn đàn chưa? Mới vừa bình chọn hotboy của trường xong, hôm nay là đến lượt hoa khôi đấy. Cậu cũng được bầu vào vòng trong rồi, hẳn là tuần sau sẽ công bố kết quả.”
Trang Nhược Doanh hỏi trước: “Hotboy trường là ai?”
“Còn ai ngoài Thẩm Văn sao?” Khuôn mặt Phan Thiết tràn đầy mong đợi, tuôn một tràng: “Nhược Doanh yên tâm, tớ sẽ dùng hết sức bảo người quen bỏ phiếu cho cậu. Nếu cậu trở thành hoa khôi trường, không chừng có thể theo đó mà làm quen được với Thẩm Văn. Vậy có khi tớ cũng được thơm lây, được nhìn ngắm cậu ấy nhiều hơn một chút.”
Trang Nhược Doanh vén tóc cười, “Cũng không chắc…”
…
Sau khi Trang Thâm ra khỏi phòng giáo viên thì phải lập tức đến phòng giáo vụ để lấy sách giáo khoa của học kỳ này. Thế là lúc cậu ôm chồng sách trở về thì lớp mình đã vào tiết tiếp theo, hơn nữa còn muộn mất mười mấy phút.
Hiện giờ là tiết vật lý, tấm bảng đen được kéo sang hai bên để lộ màn hình điện tử bên trong. Ở trên đang chiếu đề, còn đứng bên là một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp đang cúi đầu giảng giải. Hẳn đó là giáo viên phụ trách môn vật lý.
Trang Thâm đứng ở cửa kêu lên: “Thưa thầy.”
Tầm mắt của bọn học sinh ngay tức khắc hướng đến cửa. Ai ai cũng thấy sau khi người này gây chuyện với Phạm Thịnh mà vẫn có thể bình an trở về thì thắc mắc đủ điều tràn ra mặt, lớp học nhất thời nổi lên tiếng xì xầm bàn tán.
Thầy vật lý nghiêng đầu thấy gương mặt xa lạ đang ôm chồng sách giáo khoa, không nghĩ nhiều hỏi lại: “Học sinh chuyển trường?”
Trang Thâm lễ phép đáp vâng.
“Mau vào lớp đi, tiện đây trả lời câu hỏi cho thầy.” Trong mắt lộ ra sự tinh anh, thầy giáo nở một nụ cười, chỉ vào đề bài trên bảng điện tử: “Về chỗ ngồi nghĩ cách làm bài này, sau đó cho thầy đáp án của em.”
Trang Thâm quét mắt nhìn đồ thị trên bảng, mặc dù cũng có điểm phức tạp nhưng những dạng đề này đối với Trang Thâm mà nói thì quá quen thuộc rồi.
Học sinh trong lớp vốn dĩ đang đợi thầy gọi tên không hẹn mà cùng nhau thở phào.
Hơi thở còn chưa kịp dứt, sắp nhỏ đã nghe Trang Thâm cất tiếng lên: “Chọn C ạ.”
Hả!?
Học sinh trong lớp đua nhau soi kĩ dáng dấp đẹp mắt của bạn học sinh mới, chẳng thể tin nổi mà hít ngược không khí trở vào.
Chẳng lẽ nào lại là học bá?
Thầy lý gật đầu khen ngợi trong sự kinh ngạc không che giấu: “Câu trả lời chính xác. Tốt lắm, mau về chỗ ngồi đi.”
Trong ánh mắt săm soi như muốn bén ra cả lửa của mọi người, Trang Thâm chậm rãi ngồi vào chỗ của mình.
Di động trong túi quần rung liên tục, cậu đặt sách lên bàn rồi hẵng lấy ra xem. Trên màn hình hiện lên mấy cuộc gọi nhỡ của Trang Huy Nghiệp, còn có kha khá tin nhắn vừa gửi đến:
[Trang Thâm, rốt cuộc mày tới trường là để học hay là để làm côn đồ? Nói với tao một tiếng. Vừa chuyển trường đã đánh nhau!? Mày xem mày có dáng vẻ gì của học sinh không!?]
[Điện thoại không thèm nghe, tính thái độ cho ai xem đấy?]
[Mày cho rằng tao thích quản mày à? Tao nói lần này nữa thôi. Còn không chịu học hành tử tế thì sau này có bị đánh chết cũng đừng hòng bước chân về cái nhà này!]
Chuyện tốt cũng có thể dồn dập như thế sao?
Trang Thâm để điện thoại di động sang một bên, Tưởng Hoài ngồi đằng trên xoay đầu lại, gõ gõ vài tiếng hỏi: “Cậu là học bá hả?”
“À, không.” Trang Thâm tỏ ra vô vùng thành thật: “Tôi học tra.”
Tương Hoài không tin: “Học tra nào mà chỉ mất mấy giây là đã tính ra đáp án? Cậu tính lừa ai hả? Thôi khỏi cần phải chơi trò khiêm tốn, thật tình tôi biết cậu học bá rồi.”
Trang Thâm: “Vừa rồi tôi dùng mẹo.”
Tưởng Hoài tò mò: “Mẹo gì?”
“Ba dài một ngắn chọn cái ngắn nhất, ba ngắn một dài chọn cái dài nhất. Độ dài giống nhau chọn C. Các đáp án trên kia đều là số. Vậy nên chọn C.”
“Á đù!” Nghe được bí quyết khi đi thi của học tra, Tưởng Hoài gặp được tri kỉ lại càng cảm động hơn: “Hoá ra là anh em cùng giáo phái!”
Trang Thâm sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi mới phát hiện ra bên cạnh không có người, thế nhưng trên bàn lại bày không ít sách. Cậu lướt mắt qua một chút: từ tập thơ cổ đại đến tiểu thuyết nước ngoài; trừ bài vở cần học trên lớp ra thì có thể nói là cái gì cũng có.
Tưởng Hoài nhận ra tầm mắt của cậu thì nhanh mồm nhanh miệng giải thích: “Văn ca hay trốn tiết lắm. Thời gian đi học của cậu ấy không cố định, kiểm tra thi cử có khi cũng không đến. Thầy cô có làm thế nào cũng không quản nổi cậu ấy, bất lực gớm. Giờ chắc là lại đi đâu đó vẽ vời rồi. Cơ mà nghe nói gần đây cậu ấy còn đang bận tìm người mẫu để vẽ đấy. Hờ, tôi cũng không rõ lắm, tóm lại là rất buông thả.”
Trang Thâm gật đầu một cái xem như đã hiểu.
Tương Hoài thấy thế liền tiếp thêm: “Chúng ta không thể so được với Văn ca. Cậu ấy là thần tiên hạ phàm đó! Chỉ có mỗi thi cuối kỳ cậu ấy mới đến điểm danh thôi. Tôi nhớ là hôm đó thi toán số, cậu ấy chỉ cần nửa giờ đã nộp bài. Kết quả cậu đoán như thế nào? Mười lăm giáo viên thay phiên nhau ra đề, cực kỳ khó nhằn cực kỳ máu chó, Văn ca vẫn là người duy nhất có thể vinh quanh đem điểm tuyệt đối về! Cao thủ!!”
Trang Thâm mặt không cảm xúc “Oa” một tiếng.
Tương Hoài kích động hô lên: “Văn ca giỏi lắm đúng không!?”
Lòng Trang Thâm không chút gợn sóng, thuận theo: “Rất giỏi.”
Lớp 11 vừa mới khai giảng xong, đối với những kiến thức mà thầy đang giảng ở trên bảng thì Trang Thâm đã thuộc làu làu như cửu chương tiểu học.
Trước khi tan lớp, thầy giáo giao bài tập về nhà còn cố ý dặn dò thêm đôi câu: “Bài tập vật lý đợt trước lớp mình làm không tốt lắm. Chẳng phải các em thích chơi điện thoại giải trí lắm à? Rảnh rỗi như thế sao không thử dành một ít thời gian ra ôn lại kiến thức bằng cách dùng ứng dụng luyện tập của trường đi chứ ?”
Thầy vừa dứt lời, ở dưới lập tức phát ra tiếng kháng nghị: “Tạm biệt thầy, bài tập chắc chắn không làm xong…”
“Sao lại không có chuyện gì làm hả thầy!? Đi đến đâu mới tìm được sự tự do đây!”
“Aaa, em kịch liệt phản đối! Thầy không được đánh đồng chuyện này vào giải trí!”
Trang Thâm không hiểu: “Ứng dụng luyện tập?”
Tưởng Hoài đưa điện thoại của mình sang cho cậu, “Là cái phần mềm làm bài tập online này này. Mỗi ngày thầy cô trường mình đều sẽ tải bài lên. Cậu cứ hiểu như mấy cuộc thi dành cho tụi học sinh giỏi thôi. Nếu làm tốt, vừa ý ban giám khảo thì sẽ có cơ may được cộng thêm điểm thi đại học, càng có thể có cơ hội giành được vé tuyển thẳng vào Thanh Đại.”
Tưởng Hoài còn nhiệt tình chêm thêm: “Dù sao thì mấy cái này cũng chẳng có liên quan gì đến tụi mình, nó chỉ tập hợp một đám học sinh giỏi lại dạo chơi với nhau thôi. Đụng đụng chạm chạm là ra một tràn định lý chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì, đúng kinh khủng.”
Trang Thâm nhìn lướt qua ứng dụng có hình màu xanh da trời, gật đầu: “Tôi biết rồi.”
Chuông tan học vừa vang lên là ngoài hành lang liền nhảy ra một đám người. Nghe đâu đâu cũng là tiếng bàn luận, Trang Thâm nhịn được nhìn ra ngoài một cái.
Chỉ vừa ngó mắt ra mà tiếng líu rít lại ngày một nhiều hơn, Trang Thâm không hiểu lắm. Cậu luôn cảm thấy ánh mắt của mọi người đều đang hướng về phía mình.
Phải đến khi cậu quay sang bên cạnh thì mới hiểu mọi chuyện.
Đoán chừng là nghe tin hôm nay Thẩm Văn đến trường nên các bạn nữ sinh mới rủ nhau đến đây để được tận mắt nhìn ngắm hotboy.
Tay cầm di động, đi từ cửa sau ra ngoài.
Cậu cũng không có ý định sẽ học môn tiếp theo, thế nên quyết định quay trở về ký túc xá để dọn dẹp một chút.
Chân trước vừa mới bước xuống cầu thang, chân sau liền vang lên bàn tán vô cùng sôi nổi.
“Cậu trai kia là học sinh mới chuyển trường à?”
“Vậy bức ảnh trên diễn đàn là thật!? Cậu ấy là người đã xách cổ áo của Phạm Thịnh, rồi dùng mảnh thủy tinh uy hiếp ta!?”
“Vừa đẹp trai vừa lạnh lùng, xin lỗi Thẩm Văn, tớ ngoại tình đây.”
“Tớ thì vẫn thích Thẩm Văn hơn…”
…
Ký túc xá của trường là một căn phòng sang trọng dành cho hai người, được bố trí như khách sạn cao cấp. Phòng của Trang Thâm còn một người khác, cậu cũng không rõ có phải một vị bạn học nào đó ở cùng lớp hay không.
Trang Thâm thu dọn sạch sẽ giường của mình, lại nhận được điện thoại của Trang Trần Húc.
“Tiểu Thâm, em đến trường học rồi sao?” Giọng của Trang Trần Húc vẫn dịu dàng như ngày nào.
Trang Thâm thả người xuống chiếc giường của mình lại bị nảy ngược trở lên. Nửa người rơi trên tấm chăn mềm mại, nhìn lên trần nhà, cậu đáp một tiếng dạ.
Trang Trần Húc nở nụ cười: “Vậy thì tốt. Chốc nữa tan học anh đến đón em đi ăn cơm nhé?”
Mặc dù Trang Thâm không phải nguyên chủ, không thể tiếp nhận được tình cảm của Trang Trần Húc, nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được Trang Trần Húc hy vọng người một nhà hòa thuận với nhau chứ không phải như bây giờ.
Y vẫn đang cố gắng duy trì mối quan hệ giữa em trai ruột và một cô em gái không chung huyết thống.
Trang Thâm cũng chỉ có thể đồng ý.
“Vậy được, buổi chiều đi học vui vẻ.”
Trang Thâm ngồi vào bàn một lúc, hơi nhàm chán mở điện thoại di động lên, tải ứng dụng luyện đề xuống. Vừa mới vào đã thấy giao diện đề thi chiếm một diện tích lớn trên trang chủ.
Trang Thâm nhìn xuống dòng chữ nơi đăng ký bên cạnh.
Cần phải đăng nhập để xem các quy tắc, thực hành cũng phải yêu cầu đăng ký thẻ ID, cũng có thể tự do chỉnh sửa họ tên.
Sau khi hoàn thành đăng ký tài khoản, Trang Thâm liền điền một chữ “SHEN” vào phần biệt hiệu.
Cậu trực tiếp nhấn vào phần quy định để xem các điều kiện một lần. Ở trên nói rằng các chủ đề được chỉnh sửa có thể được sắp xếp và tải lên Word, như vậy sẽ hoạt động thuận tiện hơn.
Bây giờ chỉ mới thông báo, cách ngày mở cuộc thi chính thức vẫn con hai tháng nữa.
Bài ra thật sự khá thú vị.
Trang Thâm suy nghĩ một lúc, liền cầm bút lên hí hoáy.
Vào cuối trưa, một cậu trai đeo tai nghe bước vào phòng. Cậu ta vừa chớp thấy bạn cùng phòng mới của mình thì liền vui vẻ chào hỏi: “Chà, cậu thật sự ở cùng ký túc với tôi này. Sáng nay tôi còn tự hỏi liệu cậu có ở lại trường hay không. Nếu có vậy khẳng định cậu sẽ ở chung phòng với tôi rồi.”
Lúc cậu trai đi vào Trang Thâm còn đang suy nghĩ nội dung của đề, thấy đối phương dứt lời cậu mới dừng bút, đóng sách lại.
“Tôi là Lưu Phàm, từ nay về sau chúng ta sẽ ở chung phòng với nhau.” Lưu Phàm để lon coca-cola trên tay xuống, cầm cây hotdog ngồi bên cạnh cậu: “Cậu đang viết cái gì thế?”
Bên cạnh quyển sổ của Trang Thâm còn có mấy tờ giấy bị vò thành hình tròn, Lưu Phàm không kìm được nhìn thêm hai cái.
“Một số thứ.” Trang Thâm liếc mắt nhìn đồng hồ, phát hiện đã đến giờ cơm trưa: “Căn-tin còn đồ ăn không?”
“Còn, bây giờ vừa lúc ít người đấy.” Lưu Phàm nói xong, ánh mắt có chút sáng lên nhìn cậu:
“Hôm nay cậu đánh Phạm Thịnh bị thương như vậy thầy Từ có nói gì không?”
“Tôi không làm cậu ta bị thương.” Trang Thâm sửa lời. Cậu có khống chế lực, chỉ là muốn uy hiếp hắn một chút thôi. “Thầy Từ chỉ bảo tôi về lớp, không nói gì thêm.”
Mặt mày Lưu Phàm tràn đầy vẻ sùng bái, mở miệng liến thoắng không ngừng: “Cậu đúng là trâu bò! Chỉ mới gặp cậu ta lần đầu mà đã có thể đánh cậu ta thành như vậy. Tôi nhìn thôi đã cảm thấy cả người thật sảng con mẹ nó khoái. Cơ mà sao hồi nãy cậu lại không đến lớp học? Cậu biết không, tụi con gái—”
Trang Thâm nhét cây hotdog vào miệng Lưu Phàm, chặn lại: “Tôi đi ăn đây.”
Lưu Phàm cắn miếng hotdog, nhìn bóng lưng dần khuất sau cánh cửa.
Ai dà, bạn cùng phòng của mình thiệt là lạnh lùng quá đi.
Trang Thâm xuống căn-tin gọi đại hai món. Vừa ăn, cậu vừa suy nghĩ về đề bài lúc nãy mình làm đến, rất nhanh đã giải quyết xong bữa trưa. Dưới bóng cây gần đó, mấy nam sinh thấy cậu từ trong nhà ăn đi ra thì lập tức nhấc chân đến chặn đường cậu lại.
Ánh mắt khiêu khích quan sát Trang Thâm.
“Cảm phiền nhường đường.” Suy nghĩ đột nhiên lại bị cắt ngang, Trang Thâm cảm thấy có chút khó chịu.
Hoàng Mao dẫn đầu nở nụ cười mỉa mai, nhìn cậu cười châm chọc một tiếng: “Còn muốn được nhường đường? Mày đánh đại ca tao xong còn muốn tao nhường đường cho mày về ngủ trưa à? Cút lên sân thượng.”
Dưới ánh nắng chóng chang khiến người ta khó chịu, làn da của Trang Thâm vốn đã trắng, nay bị ánh sáng mặt trời chiếu vào lại càng thêm trong suốt. Cậu cố gắng chịu đựng cơn khó chịu trong người. Cả người mang theo hơi lạnh không phù hợp với nhiệt độ xung quanh.
Trên gương mặt tràn đầy vẻ hờ hững, cậu đáp: “Đi.”
…
Cửa sân thượng bị Hoàng Mao đá văng. Cả trời trống trải hoàn toàn hiện ra trước mắt.
Hoàng Mao đứng trước mặt , cùng mấy tên còn lại dàn thành vòng tròn bao vây lấy Trang Thâm. Khinh thường và nhạo báng tràn ra khỏi mắt.
“Nể tình mày phạm tội lần đầu, tao cho mày chọn. Một là đánh mình mày, hai là gọi đồng bọn của mày đến đây.” Hoàng Mao bóp từng ngón tay một, phát ra nhưng âm thanh “rắc rắc” thanh thúy.
Trang Thâm không có thời gian đùa giỡn với bọn người này. Cậu còn đang muốn mở miệng đáp lại thì đột nhiên nghe thấy giọng nói không rõ chủ vang lên từ một góc nào đó.
Giọng nói ấy vang như dòng suối thanh khiết, chẳng rõ tại sao lại có thể làm giảm đi cơn khó chịu trong lòng cậu: “Đánh nhau à? Tôi tham gia được không?”
Tất cả mọi người có mặt tại đây đều quay mặt nhìn lại góc sân cạnh lan can, nơi có một giá vẽ, có một chiếc ghế nhỏ để đầy những hộp màu nước đã được mở ra hóng gió.
Trong tay Thẩm Văn cầm điều thuốc lá, hơi dựa vào lan can; anh đứng lỏng lẻo ở đó, thật khiến cho người khác hoài nghi liệu có khi nào anh sẽ rơi xuống luôn hay không. Đôi mắt phượng khẽ nheo lại, lông mi được ánh mắt trời chiếu sáng làm rơi xuống một cái bóng nhỏ trên mí mắt dưới.
Thờ ơ, lại có chút kiêu ngạo, nhưng tuyệt đối không phải là dáng vẻ dễ đụng chạm.
Hoàng Mao đương nhiên là có kiêng kị với Thẩm Văn, vẻ khiêu khích trên mặt hắn ta dần được thu liễm: “Đây là chuyện riêng của bọn tao, không liên quan đến mày.”
Thẩm Văn liếc hắn một cái, tay ném điếu thuốc lá trong tay xuống đất, di di chân dập tắt. Đoạn đi về phía bọn họ.
Nét mặt của Hoàng Mao càng ngày càng trở nên cứng nhức. Điệu diễu võ dương oai vừa nãy bây giờ lại chẳng còn thấy đâu.
“Sao lại không liên quan?” Ánh mắt Thẩm Văn rơi xuống người Trang Thâm, thanh âm tràn đầy biếng nhác cất lên lời khó mà tin nổi: “Cậu ấy là người của tao.”
Thẩm Văn mỉm cười, nhưng đôi mắt ấy lại khiến kẻ nhìn vào lạnh buốt: “Bọn mày muốn đánh cậu ấy? Vậy phải hỏi xem tao đây có đồng ý hay không đã.”