Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 6: [ Tvtt - Chương 4 ]


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 6: [ Tvtt – Chương 4 ]

Edit: Lũy Niên I Beta: An

“Thầy chỉ mới ra ngoài một lát mà đã đánh nhau rồi! Vừa mới gặp mặt nếu có cái gì không vừa ý thì cũng phải từ từ nói chuyện chứ?” Từ Học Hải lo lắng nhìn Trang Thâm rồi lại quay sang Phạm Thịnh: “Hai người các em giải thích tại sao lại đánh nhau ngay cho thầy.”

Trang Thâm thật sự rất gầy, đứng một bên. Cả cơ thể từ ngoài vào trong đều mang đến cho người nhìn một cảm giác trống rỗng, như bản thân cậu không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đầu Phạm Thịnh tuy rằng đã được lau nhưng vẫn còn dính đầy mực nước. Trên mặt vẫn chưa được lau hết nên mặt mày hắn đen xì, vừa nhìn thôi là đã đoán chuyện gì đã xảy ra. Hắn nghiến răng nghiến lợi, trán nổi đầy gân xanh, bụng đong đầy lửa giận.

Hai người như hai cực nam bắc, đối nhau, không tài nào hoà hợp được.

Phạm Thịnh không thể nhịn, tức giận kêu lên: “Em chỉ không cẩn thận làm đổ mực lên bàn cậu ta một chút thôi mà cậu ta lại ấn em vào tường, còn lấy mảnh thủy tinh đâm vào mắt em nữa chứ!”

Lúc Từ Học Hải quay lại Trang Thâm đã thả mảnh thủy tinh xuống đất, tay nắm cổ áo Phạm Thịnh cũng đã buông ra. Cậu chỉ bình tĩnh đứng ở một bên, thế nên Từ Học Hải đã không hề thấy được cái màn nguy hiểm đó.

Từ Học Hải nghe vậy cũng không dám tin ngay. Y quay qua nhìn Trang Thâm đang đứng bên cạnh – không có gì bất thường, lại còn vô cùng an tĩnh – cẩn thận hỏi: “Lời Phạm Thịnh nói là sự thật?”

Từ lúc bắt đầu Trang Thâm đã cảm thấy có chút khó chịu.

Mấy kẻ như Phạm Thịnh cậu đã gặp qua nhiều rồi. Cả ngày không làm gì, chỉ ý thế ăn hiếp người yếu hơn là giỏi. Trang Thâm không dễ tính, cậu không bao giờ cho phép bất kỳ một ai dám ngồi lên đầu của mình làm loạn. Thế nên mỗi khi gặp kẻ như thế này cậu lập tức không nhịn được cơn nóng trong người.

Nhưng mà Trang Thâm chẳng có ý định đánh nhau với hắn ta. Sự thật là khi cậu dừng tay cũng là lúc Từ Học Hải quay về lớp. Tuy rằng cậu đánh nhau từ nhỏ, nhưng không phải là cả ngày cũng chỉ biết đánh nhau, đánh bất chấp. Mấy người bị cậu đánh đều là loại thích thể hiện; hoặc là cậu cần khẳng định sự tồn tại của bản thân nên mới phải xuống tay.

Trang Thâm hơi rũ mắt, khuôn mặt nhìn vào không hề có gì gọi là hoảng hốt hay sợ hãi, “Cậu ta gây sự, em đánh trả. Đó là chuyện bình .”

Bên trong phòng làm việc, có nhiều giáo viên đã ngồi ở chỗ của mình nhìn sang bên đang giải quyết việc của hai người.


Sau khi Trang Thâm nói, bầu không khí đột nhiên ngưng lại.

Chuyện gì đây? Sai mà còn có ý bảo mình đúng? Cậu học sinh này đúng là quá ngông cuồng!

Thầy giáo ở ngay trước mặt mà cũng không biết hối cải, lại còn bình tĩnh như chẳng có gì xảy ra. Đúng là giỏi, giỏi thật!

Từ Học Hải dĩ nhiên không đồng ý mà lắc đầu, “Là bạn học cùng lớp, các em phải thương yêu giúp đỡ lẫn nhau, lấy đoàn kết là điều tiên quyết chứ. Sao lại chỉ vì một chút chuyện cỏn con mà dẫn đến ẩu đả cho được? Bạo lực còn chẳng phải là cách để giải quyết vấn đề, nó chỉ mang đến tổn hại cho bản thân các em thôi. Nghe thầy, có gì cũng phải bình tĩnh chuyện trò với nhau… Nhưng Phạm Thịnh đầu em bị thương, em muốn giải quyết chuyện này như thế nào?”


Phạm Thịnh nhìn lướt qua Trang Thâm, nhíu mày: “Để em gọi điện thoại cho ba em, chờ ông ấy đến giải quyết.”

Ba của hắn quyên góp nhiều tiền cho trường học như thế mà Trang Thâm lại có hạnh kiểm không tốt. Vừa mới đến đã muốn chống đối hắn, để hắn xem Trang Thâm có tài cán gì để ở lại cái trường này.

Từ Học Hải nghe thấy cũng không bất ngờ, y quay sang khuyên bảo với Trang Thâm: “Em cũng gọi phụ huynh đến trường một chuyến đi.”

Nhưng Trang Thâm chỉ nhàn nhạt đáp: “Không có.”

Từ Học Hải đứng hình một lát, không rõ: “Cái gì không có? Em không có số điện thoại của phụ huynh?”

“Mẹ em mất lâu rồi.”

“… Thầy xin lỗi.” Trong mắt Từ Học Hải hiện lên chút thương xót; nội tâm lại than thở: gia đình như vậy chẳng trách tính tình của thằng bé lại lạnh nhạt thế này, thật đáng thương. “Vậy ba em thì sao?”

“Không có.”

“…”

Đề tài này không có cách nào tiếp tục.

Ở ngoài cửa phòng làm việc, Tưởng Hoài, Thẩm Văn cùng mấy người khác đã đến. Bọn họ còn đang định bước vào thì nghe được đoạn đối thoại của hai người. Bước chân của Tưởng Hoài dừng lại, có chút khiếp sợ quay sang nói: “Văn ca, bạn học mới đến thật mạnh mẽ, cậu ấy là con trai của thánh mẫu Maria thất lạc dưới trần gian hay sao vậy?”

Thẩm Văn một tay đút túi quần, đuôi mắt khẽ híp lại. Trong phòng của giáo viên vốn đang bật điều hoà, Thẩm Văn vươn tay mở cửa, không khí lạnh lập tức tràn ra ngoài nhưng gương mặt băng bọc hạ[*] gương mặt của anh cũng có chút lạnh.  

[*] Lời edit xin phép cắt ngang: Cái lạnh của mùa đông bao bọc với cái nóng của mùa hè. Hai cái hoà trộn vào nhau.

Nghe Tưởng Hoài nói thế, Thẩm Văn không quá bình tĩnh đạp y một cái: “Câm miệng.”

Tưởng Hoài nghe lời ngậm miệng lại, y cùng các bạn phía sau bước vào văn phòng: “Thưa thầy, chúng em có chuyện muốn nói.”

Từ Học Hải hiện tại đang rất khổ não. Y không biết nên làm sao để tiếp tục đề tài này. Mọi việc đều phải đặt học sinh lên làm chính, y sợ bản thân mình hỏi tiếp sẽ làm tổn thương tới tinh thần của Trang Thâm. Vừa vặn ở cửa vang lên một giọng nói lôi sự chú ý Từ Học Hải đi, y nhìn ra, là tụi học sinh của lớp mình, “Các em có chuyện gì sao?”

Trang Thâm cũng giương mắt nhìn sang. Thẩm Văn đứng chính giữa nhưng không có chút gì gọi là che giấu đi sự lười biếng, tự phụ của mình. Cậu cảm giác anh còn có ý phơi bày cho mọi người cùng thấy. Bên cạnh là Tưởng Hoài cũng thật đẹp trai, hai bên tóc cạo chỉ còn một chút, ở giữa dùng keo vuốt nhẹ lên, rất khí chất.


Tưởng Hoài đứng ở phía trước, cười đến dương quang xán lạn; “Thầy Từ, chúng em đến để kêu oan cho Trang Thâm. Trước khi cậu ấy đến lớp, Phạm Thịnh đã cố ý đổ mực nước lên bàn của cậu vì không muốn cậu ngồi ở đấy. Chờ Trang Thâm nhìn thấy còn khiêu khích cậu ấy. Tất cả mọi người trong lớn đều có thể làm chứng.”

Nói xong, y nháy nháy mắt với Thẩm Văn. Thẩm Văn duỗi tay ra, không biết lôi điện thoại di động từ đâu ra, tay ấn mấy lần lên trên màn hình, mở một video rồi đưa qua cho Từ Học Hải. Giọng nói của anh vô cùng trầm thấp: “Còn đây là video giám sát.”

Phạm Thịnh ngồi ngay dưới tầm quan sát của camera giám sát nên hình ảnh được thu rất rõ ràng. Hắn xoay người, phách lối đổ bình mực lên bàn rồi cười đùa với người bên cạnh. Vẻ mặt cùng động tác ấy dù mắt có mờ cũng có thể nhìn ra là cố tình, hoàn toàn không có ý gì gọi là không cẩn thận.

Từ Học Hải không thắc mắc tại sao trong tay Thẩm Văn lại có video từ camera giám sát. Y mải nhìn những gì mà Phạm Thịnh đã làm, trong đầu vang lên một tiếng “Bùm”, mặt mày tức giận đỏ lên: “Thật chẳng ra làm sao! Phạm Thịnh, đây là cách em chào mừng bạn học mới à? Đây là cái kiểu gì hả?”

Y còn tưởng Trang Thâm vốn tính tình không tốt sẽ theo thói quen gây sự đánh người. Chẳng tài nào ngờ được bên trong còn có sự tình thế này!

Trước giờ Phạm Thịnh gây ra rất nhiều chuyện xấu nhưng không dám ai nói ra nói vào. Ngày hôm nay bởi vì nửa bình mực nước liền bị Từ Học Hải cùng những thầy cô và bạn học mắng, nhất thời thẹn quá hóa giận.

Hắn không rõ ràng lai lịch của Thẩm Văn, kể cả cha hắn cũng không biết Thẩm gia làm cái gì, càng chưa từng gặp qua Thẩm Văn. Thẩm Văn ở trong trường học cũng ẩu đả với vài người, thậm chí so hắn còn tàn nhẫn hơn rất nhiều, ngay cả giáo viên còn chằng nể mặt nhưng rốt cuộc lại không có tin tức nào được đưa đi.

Hơn thế nữa, một đống nữ sinh trong trường lại xem Thẩm Văn là một hình mẫu vô cùng hoàn hảo, đua nhau theo đuổi anh.

Ngay cả Đoạn Niệm Vi, người hắn thầm yêu thích cũng chỉ đặt Thẩm Văn vào trong mắt, hận không thể nhìn chằm chằm anh mỗi một giây một phút. Phạm Thịnh vẫn luôn nuốt không trôi cơn giận này, không nghĩ tới sẽ có một ngày Thẩm Văn lại muốn đối nghịch với hắn.

Thẩm Văn lấy lại điện thoại di động, ngón tay tùy ý gõ hai lần mới nâng mí mắt lên, mang theo lười biếng lẫn mệt mỏi ẩn chứa trong con ngươi đen kịt, hờ hững liếc cậu một cái. Đoạn anh dùng một giọng vô cùng chân thành, vô tội kêu lên: “Tại trước giờ vốn không thù cũng chẳng oán nên tôi cũng không hề hay biết lớp mình đang học lại có loại người như thế này.”

Trang Thâm: “…”

Không biết tại sao câu này của Thẩm Văn lại khiến cậu trở nên bình tĩnh. Cơ mà Trang Thâm có chút buồn cười. Đây là vô tội tới cỡ nào thế?

Đúng như dự đoán, hơi thở của Phạm Thịnh ngày càng nhanh, trên mặt lúc xanh lúc trắng, vọt tới trước mặt Thẩm Văn: “Mẹ kiếp mày muốn chết phải không!?”

Vừa chớp thấy động tác của hắn, Từ Học Hải vội vàng kinh hô: “Phạm Thịnh! Dừng tay!”

Phạm Thịnh tốt xấu gì cũng là học sinh thể dục, tay chân nhanh nhẹn, quơ nắm đấm muốn nhằm thẳng vào mặt của Thẩm Văn. Mấy bạn học sinh đi cùng đang đứng ở đằng sau chứng kiến sự việc thì hai chân đã nhũn ra, không thể nhúc nhích.

Còn đối tượng bị nhắm đến là Thẩm Văn, nói trắng là không thèm nhúc nhích.

Thời điểm nắm đấm của Phạm Thịnh đập đến anh đã giơ một tay lên đỡ. Phạm Thịnh hít khí lạnh, đòn tấn công của hắn…


Tốc độ của Phạm Thịnh vốn nhanh như sấm chớp hiện tại lại như bóng đèn bị chập mạch, không nhúc nhích. Hắn nén giận cố gắng thoát ra khỏi Thẩm Văn nhưng vẫn không thể nhúc nhích. Nghẹn đến nỗi bắp thịt màu đồng cổ nổi đầy cả gân xanh.

Đằng sau nắm đấm, cặp mắt của Thẩm Văn lạnh lùng nhìn hắn. Bỏ qua sự lười biếng mệt mỏi vừa nãy, lại tăng thêm mấy phần lạnh  khiến người nhìn rét run. Sau một lúc Thẩm Văn nắm lấy vai hắn, mượn lực quật người ngã một vòng lăn đất. Động tác vô cùng đẹp mắt!

Phạm Thịnh nằm dưới đất phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo bị chọc tiết. “Một kích tuyệt sát, phe địch tàn huyết*.” Phạm Thịnh run run rẩy rẩy, vứt luôn sĩ diện mà bám vào bàn làm việc để đứng lên, một tay chỉ vào Thẩm Văn rống: “Chính mắt thầy cũng nhìn thấy rồi đó! Cậu ta đánh em!”

[ Lời edit xin phép được cắt ngang: Đoạn này tôi xin phép được để nguyên văn vì tôi không nghĩ ra được câu nào hợp hơn câu này. Cũng không biết tôi có hiểu đúng hay không nên không diễn giải hẳn ra. Nhưng tôi để ở đây nghĩa hiểu đơn giản mà tôi có thể nghĩ ra: “Một chiêu đâm trúng, kẻ địch đổ máu.” ]


“Hình như cậu quen dùng mấy chiêu ăn vạ kiểu này nhỉ? Dùng tốt đến như vậy mà.” Thẩm Văn liếc hắn một cái, cười như không cười bổ sung thêm: “Tôi đây là tự vệ chính đáng. ừng gán tôi cái tội danh này, tôi chịu không có nổi đâu. Huống chi ánh mắt của những người ở đây cũng thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.”

“Chính mình lấy đá đập vào chân mình thì sao có thể trách người khác đây hửm?”  Còn rất chính đáng đây nha.

“Phụt.” Mấy học sinh đứng sau đều cố gắng nhịn cười.

Sắc mặt Phạm Thịnh tái bệch, lần này hoàn thành trở thành kẻ “nửa tàn phế” làm trò cười cho thiên hạ. Hắn ta được một giáo viên đưa vào phòng y tế, khi đi qua còn hung hăng, tức giận lườm hai người bọn họ một cái.

Từ Học Hải run rẩy chỉ chỉ Thẩm Văn, hình ảnh vừa rồi đã khiến cho Từ Học Hải chịu kích thích quá lớn, “Các em thật là quậy quá thể mà.”

“Thầy ơi, chúng em vẫn còn một vài bạn học chưa lên tiếng. Chỉ xin thầy hãy bỏ thời gian ra lắng nghe một chút ạ.” Thẩm Văn biếng nhác lui qua một bên, các học sinh phía sau lập tức nhường vị trí cho anh.

Mà anh vừa vặn dời đến bên cạnh Trang Thâm.

Trang Thâm vừa nghiêng đầu là thấy được mặt của anh ở khoảng cách gần nhất. Không thể không nói nam chính của tiểu thuyết vườn trường thật sự không tệ. Rất đẹp.

Cảm nhận được ánh mắt của cậu, Thẩm Văn cũng liếc mắt nhìn lại, không lên tiếng.

“Cảm ơn.” Trang Thâm nhẹ giọng nói.

Tuy rằng cậu không biết tại sao Thẩm Văn cùng với mấy học sinh kia lại đứng ra giải thích chuyện này, nhưng quả thật đã giúp cậu không ít. 

Trước mắt là mấy học sinh đang kêu khổ với Từ Học Hải: “Có lần Phạm Thịnh vô duyên vô cớ ném sách giáo khoa của em vào thùng rác, còn bắt em phải thò tay nhặt về ở trước mặt mọi người….”

“Chuyện cậu ta bắt em làm bài tập giúp bị Thầy Lưu phát hiện, sau khi tan học cậu ta liền tống em vào nhà vệ sinh, đá vào chân của em. Đến giờ chân em vẫn còn đau âm ỉ…”

Tiếng bàn luận bên trong vang lên rất lớn nhưng Trang Thâm lại nghe rõ tiếng cười của Thẩm Văn. Trầm thấp, rất có từ tính, cậu không nhịn được hơi dịch ra sang bên, nghe anh cất tiếng: “Không cần cảm ơn. Bù lại thì tôi muốn biết lúc đó cậu đã nói gì khiến cậu ta tức giận đến vậy?”

Trang Thâm suy nghĩ một chút, nghiêng đầu cười nhạt đáp: “Tôi nói: Đi cả con đường của trường Tinh Tế hỏi xem ai là papa của tôi? Cậu dám bắt nạt tôi, papa của tôi sẽ ấn đầu cậu xuống đất để ma sát”

Thẩm Văn: “…”


Trang Thâm khẽ cười, nụ cười mang theo mấy phần ngây thơ. ếu đem ra so sánh với khuôn mặt lạnh băng kia, thì thật sự là nhu hòa đi một ít

Khi cậu cười, càng nhìn càng thấy rất đẹp.

Màu hổ phách trong mắt, càng nhìn càng thấy rất có hồn.

Thẩm Văn cảm thấy được người này rất thú vị. Rõ ràng là đã lễ phép cảm ơn anh, hưng lại cảm giác được lời nói mang theo một luồng khí hung dữ: “Được, tôi đảm bảo sau này sẽ không ai dám bắt nạt cậu đâu.”

Tưởng Hoài cũng tiến tới, “Hai người tán gẫu cái gì vậy? Nói tôi nghe với để cùng vui vẻ, vui mừng với nhau.”

Vừa mới dứt lời đã bị Thẩm Văn liếc cho một cái, Tưởng Hoài đột nhiên cảm thấy có chút rét trong người, nhanh trí đổi đề tài, cười cười với Trang Thâm: “Này người anh em, hôm nay cậu thật sự ngầu lắm đó. Cảnh cậu đập bình mực vào mặt thằng Phạm Thịnh phải nói là đẹp trai dễ sợ luôn. Quá ấn tượng! Ánh mắt của cậu lúc đó tựa như chấn động cả ông đây rồi.”

Bên này vừa bắt đầu tán gẫu đến khí thế ngút trời. 

Từ Học Hải bên kia cũng đã hiểu rõ sự việc không đơn giản như y nghĩ. Vừa hay chuông báo vang lên, y liền phất tay với xấp nhỏ: “Được rồi, các em về trước đi, chuyện này sẽ xử lí sau.”

Các học sinh xoay người rời đi, Tưởng Hoài đột nhiên nảy ra ý kiến gì đó: “Thầy Từ, vị trí Trang Thâm ngồi toàn mực nước, không thể ngồi được nữa. Nếu không thì thầy đổi chỗ ngồi cho cậu ấy đi.”

Từ Học Hải nhớ lại sự việc vừa mới diễn ra, cũng đành tính toán lại: “Lớp học chỉ còn chỗ của Đoạn Niệm Vi là còn trống. Trang Thâm chờ chút đã, để thầy nghĩ xem…”

Tưởng Hoài lập  đề bạt: “Không cần không cần, thầy quên mất chỗ ngồi bên cạnh Thẩm Văn cũng trống sao?”

Đôi mắt của Từ Học Hải sáng lên, cẩn trọng hỏi: “Thẩm Văn, ý em thế nào?”

Y nhớ Thẩm Văn từng nói với mình rằng cậu rất hy vọng chỗ bên cạnh sẽ không có người ngồi. Thẩm Văn nghiêng đầu, biểu cảm vẫn biếng nhác như cũ mà quan sát Trang Thâm.

Rõ ràng người hỏi là Từ Học Hải nhưng anh lại nhìn cậu ấy trước tiên.

Giọng nói của nam sinh đan xen giữa trưởng thành cùng chút ngây thơ của tuổi thanh xuân, đáp: “Được ạ.”

Lời Editor xin lỗi: Sau này các bạn mà thấy cái [•] này sau câu. Thì có nghĩa là câu ấy tôi edit chưa chắc đã đúng. Sau này, khi hiểu nó sẽ quay lại sửa ngay. Xin lỗi các bác. -(((

Hiện tại tôi vẫn đang trong quá trình beta lại, nếu các cô đọc truyện mà thấy sạn hay cấn ở đâu thì cứ cmt xuống dưới cho tôi nhé. Tôi sẽ sửa tốt nhất có thể.

Tôi cảm ơn các cô rất nhiều!

Và tôi là Lũy Niên, ngày ngọt ngào cậu nhé.

Hết chương 4


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.