Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 8: [ Tvtt ] Chương 6
Edit: Lũy Niên
Mấy người Hoàng Mao quay sang nhìn nhau, trên mặt hiện lên vài phần do dự.
Nếu bất cứ kẻ nào đến đây cũng được, bọn hắn có thể giải quyết sạch sẽ cùng một lượt. Nhưng tại sao hết lần này đến lần khác người đến đều là Thẩm Văn? Cái kẻ có danh tiếng nhất trường?
Tuy rằng Thẩm Văn đột nhiên xuất hiện ra nhập cuộc vui và cũng tuy rằng bọn Phạm Thịnh không biết thông tin gì về anh. Nhưng sự tồn tại của anh ở trường vô cùng đáng sợ. Điểm này mấy người Phạm Thịnh tất nhiên phải rõ ràng hơn ai hết.
Khi Thẩm Văn mới đến trường này học, ai nhìn vào cũng chỉ thấy anh trong bộ dạng lười biếng và nhàn rỗi. Chỉ nghĩ anh là một học sinh bình thường, có ngoại hình đẹp mắt hơn học sinh bình thường khác mà thôi.
Lúc đó nữ sinh trong trường gọi anh là hotboy trường, có nam sinh đã đi qua gây sự với anh. Thời điểm đó, vẫn chưa có chia lớp như bây giờ. Bạn cũng bàn với Thẩm Văn lúc đó là một giáo bá trong trường, tiếng xấu truyền đi không ai là không biết. Sau đó, có một lần giáo bá ấy nhìn thấy bạn gái của mình đưa thư tỏ tình với Thẩm Văn, nhưng lại bị anh hời hợt từ chối.
Cô bạn gái khóc như mưa chạy đi, giáo bá thấy vậy liền nổi giận rồi xông đến chỗ anh, tính đánh cho Thẩm Văn một trận sống còn.
Kết quả, Thẩm Văn dùng một chiêu đạp giáo bá vào tường, thiếu chút nữa trở thành miếng thịt kẹp làm nhân bánh bao. Sau đó giáo bá được xe cứu thương lôi đi.
Cuối cùng không trở về trường, từ đó trở đi không có tin tức gì hết! Cũng không ai biết vị giáo bá đó ra sao!
Chuyện vẫn chưa kết thúc, sau đó có người nhìn thấy Thẩm Văn đánh giáo viên.
Vị giáo viên này đã dạy ở trường nhiều năm, có kinh nghiệm giảng dạy vô cùng phong phú.
Mọi người vốn nghĩ lần này chắc chắn Thẩm Văn xong đời rồi.
Nhưng kết quả vị giáo viên kia cũng một đi không trở lại và rồi sau đó cũng không hề có tin tức.
Ngày hôm sau, Thẩm Văn vẫn đến trường bình thường. Tiết nào trốn thì vẫn trốn, cuộc sống của anh nên vui vẻ thì vẫn vui vẻ.
Kể từ đó cái danh hiệu giáo bá, hoàn toàn được mọi người đặt cho Thẩm Văn. Và cũng kể từ thời điểm đó không còn ai dám đi trêu chọc anh.
Đừng hỏi, tại sao không ai dám đi chọc anh? Bằng không chẳng ai biết được ngày mai mình sẽ biến mất như thế nào đâu!
Mấy người Phạm Thịnh dùng ánh mắt để trao đổi với nhau. Cuối cùng vẫn là Hoàng Mao quay sang nhìn Thẩm Văn, mở miệng trước: “Hôm nay, bọn tao nể mặt mày không đánh nó! Bọn mày, đi!”
Hoàng Mao đi ngang qua cậu. Trước khi đi còn cố tình lườm Trang Thâm một cái, hừ lạnh một tiếng rồi hất cằm kiêu ngạo bỏ đi!
Nghe được tiếng bước chân càng lúc càng xa. Thẩm Văn đi đến bên cạnh Trang Thâm, chậm rãi quan sát cậu từ trên xuống dưới mấy lần: “Lịch trình hôm nay của cậu thật sự rất phong phú đấy nha.”
Khi Thẩm Văn đi đến gần, Trang Thâm có thể ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh.
Tuy bị gió thổi cuốn đi một ít, nhưng loáng thoáng thì vẫn có thể ngửi thấy mùi.
Trang Thâm không thích mùi thuốc lá, nhưng mùi hương này hình như còn xen lẫn một chút hơi lạnh của bạc hà.
Không thể tưởng tượng được nhưng hương thơm này thật sự khiến cậu cảm thấy thoải mái.
Vốn dĩ phải đứng giữa trời nắng nên trong người có chút nóng ran, hiện tại lại từ từ dịu xuống.
Trang Thâm ngước mắt lên nhìn anh, thờ ơ mà trả lời: “Cũng tạm.”
“Cái này cũng chỉ tạm?” – Thẩm Văn giống như nghe ra được lời này còn mang ý nghĩa khác: “Vậy những ngày bình thường của cậu, chắc còn nhiều chuyện phong phú hơn nhỉ?”
Trang Thâm nghĩ thầm, ngày thường của cậu có phong phú đến đâu cũng không thể bằng nhân vật chính được. Cậu nhìn Thẩm Văn đáp: “Tôi đây cũng không muốn. Còn không phải có anh ở đây sao? Tôi gọi một tiếng ở trong lòng, anh liền xuất hiện để giúp tôi.”
“Mẹ kiếp.” Thẩm Văn nghiêng đầu, miệng khẽ nhếch lên, thấp giọng mà cười một tiếng: “Vậy nếu như tôi chạy đến giúp cậu kịp thời, có phải cậu nên làm cái gì đó để trả ơn cho tôi hay không?”
Trang Thâm: “…?”
Thẩm Văn chỉ chỉ bức tranh đang vẽ dở: “Nếu không cậu đứng bên cạnh làm người mẫu vẽ cho tôi đi?”
Trang Thâm: “…”
Liệu bây giờ thời gian có thể quay ngược lại để cậu đánh nhau với Hoàng Mao một trận được không?
Thẩm Văn có thể nhìn ra hai chữ “không muốn” to đùng hiện lên trên mặt cậu, dựa vào tường lười biếng nói: “Được rồi, đùa cậu một chút thôi. Về đi, tiện giúp tôi đóng kín cửa lại.”
Trang Thâm thở phào nhẹ nhõm. Thời điểm đi đến bên cạnh cửa, cậu còn quay lại nhìn anh một cái.
Đúng lúc đó một trận gió thổi qua làm bay vạt áo của Thẩm Văn lên để lộ ra phần bụng nhỏ gầy bên trong.
Trang Thâm dời mắt đi, lúc cánh cửa sắp đóng lại cậu nhẹ giọng nói: “Vừa nãy, cảm ơn.”
……………………………………
Buổi chiều, Thẩm Văn vẫn không đi học như cũ .
Trang Thâm cúi đầu, lặng lẽ giải đề trên bàn.
Tưởng Hoài ngồi đằng trước thấy cậu vùi đầu vẻ mặt thành thật viết, hiếu kỳ hỏi: “Cậu đang viết gì vậy?”
Trang Thâm cầm đại một quyển vở trong số những quyển sách toán học được trải đầy dưới mặt bài lên xem, mặt không biểu cảm trả lời: “Phần toán học kém quá, làm mấy bài số học tìm lại kiến thức.”
“Hả?” Tuy Tưởng Hoài là một học tra nhưng cũng biết được học tập không phải học như vậy: “Này, người anh em. Phương pháp học toán của cậu hình như không đúng lắm nhỉ?”
Trang Thâm nghiêm túc nói: “Nhưng tôi thích.”
Sau đống sách giáo khoa và tài liệu trên bàn, Tương Hoài mơ hồ nhìn thấy được nội dung bên trong.
Nhưng cậu viết cái gì y không hiểu lắm.
Bởi vì chữ cậu hơi xấu mà hơn nữa y lại nhìn ngược nên cảm thấy thứ cậu làm chỉ là viết lung ta lung tung. Hoàn toàn không hiểu gì hết!
Chữ của Tưởng Hoài không ra sao, dù y không luyện chữ như học sinh tiểu học nhưng tốt xấu gì cũng nhìn ra được nét thanh nét đậm và quan trọng là đọc được mặt chữ! Chữ của Tràn Thâm so với chữ y còn xấu hơn.
Chữ xấu, phương pháp học tập lại không đúng!
Tưởng Hoài đột nhiên sinh ra ý thức trách nhiệm của một học sinh giỏi nhìn thấy một học sinh yếu kém không chịu học tập. Y áp sát nửa thân trên lên bàn nói: “Cậu như thế này không được! Không bằng cậu chờ Văn ca đến rồi hỏi cậu ấy. Việc viết thở cổ cũng có ích với việc viết lách sau này. Nhưng toán học…..”
Trang Thâm nghĩ trả lời đại vài ba câu thì có thể khiến y bỏ cuộc mà ngậm miệng. Không nghĩ đến y còn thật sự nghiêm túc lải nhải giảng dạy cho cậu.
Trang Thâm không chịu nổi nữa, nâng mắt lên nhìn Tưởng Hoài một cái: “Cảm ơn, nhưng tôi thích.”
“Thôi được rồi……..” – Tưởng Hoài nhìn vào ánh mắt cậu, đột nhiên có phần chột dạ. Xoay người ngồi về chỗ. Y cảm thấy tính tình của bạn học mới không được tốt cho lắm.
Nhưng đối với gương mặt đó, y không thể tức giận được!
Quả nhiên là người ai cũng đều yêu cái đẹp!
Toàn bộ tiết buổi chiều, Trang Thâm không ngẩng đầu lên nghe giảng chỉ chăm chú một giải đề trên quyển vở.
Gần đến giờ tan học mời dừng lại. Nhìn quyển sổ mấy lần, cậu đã nghĩ ra ý tưởng để giải hai đề kia. Xé hai trang giấy xuống rồi tiện tay nhét vào túi. Sau đó nhấc chân bước ra khỏi lớp trong tiếng chuông tan trường.
Lúc xuống lầu cậu gặp Lưu Phàm, y nhìn thấy cậu bước ra từ phòng giáo viên rồi đi thằng về phía cổng trường, nhiệt tình hỏi: “Cậu vào phòng giáo viên để lấy gì à?”
Trang Thâm: “Tôi đến xin nghỉ buổi tối, về nhà ăn cơm.”
“Như vậy chúng ta cùng đường rồi.” Lưu Phàm đi bên cạnh cậu, không để cậu trả lời liền hỏi: “Chiều hôm nay Phạm Thịnh không đi học sao? Lúc các cậu ở phòng giáo viên xảy ra chuyện gì vậy? Một chút động tĩnh cậu ta cũng không có, chuyện này không giống với tích cách của cậu ta lắm.”
Tiếng Lưu Phàm liến thoắng, lâu lâu lại lẩm bẩm rồi lại xen lẫn với tiếng cười nói xung quanh. Lời Lưu Phàm nói cậu nghe không rõ, cũng không để trong đầu.
Lưu Phàm một mình tự nghĩ, tự nói, đi theo bên cạnh Trang Thâm đến trước cổng trường.
Cổng trường Tinh Tế khá rộng. Bảo vệ đứng hai bên để kiểm tra thẻ ra vào của mỗi học sinh.
Nhưng điều lạ kỳ, hôm nay hai bên cổng trường lại có nhiều người đứng lại thi nhau nhìn về phía cổng.
Một chiếc xe Mercedes màu trắng đỗ ở cổng nhưng người đứng cạnh chiếc xe mới là tâm điểm. Gương mặt y như nước suối hiền hòa, thân hình cao gầy. Đôi mắt trong suốt hời hợt. Bỏ vẻ ngoài ngây ngô thuộc về tuổi học trò, thay vào đó là sự lịch sự, thành thục.
Là anh trai của Trang Thâm, Trang Trần Húc.
Lưu Phàm đương nhiên cũng nhìn thấy, đứng bên cạnh cậu mà kích động: “Trời ạ! Tôi nhận ra người kia! Chính là học sinh giỏi nhất của trường chúng ta trong kỳ thi đại học cách đây bốn năm về trước – Trang Trần Húc. Vào thời điểm đó, màn hình lớn của trường lúc nào cũng chiếu video phỏng vấn nhà vô địch này. Nhưng mà sao anh ấy lại đến trường chúng ta? “
Trang Thâm không lên tiếng. Cầm tay tờ giấy xin nghỉ, chuẩn bị đưa cho bảo vệ.
Ngay tại lúc này, ở cửa truyền đến một giọng nói thanh thúy: “Anh! Anh sao lại đến đây?”
Trang Thâm dừng bước.
Người xung quanh đều nhìn chằm chằm hai người họ. Một nửa là ngạc nhiên, một nửa là hâm mộ.
Lưu Phàm lại một lần nữa ngạc nhiên: “Trời ạ! Trời ạ! Đây không phải một trong ba hoa khôi của trường Trang Nhược Doanh sao. Hóa ra cô ấy là em gái của Trang Trần Húc. Dáng vẻ đẹp, thành tích cũng tốt lại có một người ưu tú như vậy làm anh. Ông trời thật sự không công bằng mà…”
Khuôn mặt Trang Thâm lạnh lùng, không có phản ứng.
Lưu Phàm muốn đi đến phòng liên lạc nên cảm thán hai ba câu liền nói tạm biệt với Trang Thâm. Trang Thâm siết chặt giấy xin nghỉ trong tay. Bước chân chuyển sang hướng khác, đi vào một con đường nhỏ bên cạnh rừng cây.
Nếu đi cùng Trang Trần Húc về nhà cậu còn có thể, nhưng nếu ngồi bên cạnh Trang Nhược Doanh. Vậy thì không bằng cậu tự đón xe đi về cho yên tĩnh.
Ngoài cổng, Trang Nhược Doanh ôm lấy cách tay của Trang Trần Húc, gần gũi thân mật nói: “Anh! Hôm nay không có việc bận gì sao?”
“Anh đến đón Tiểu Thâm.” Trang Trần Húc nở nụ cười yếu ớt với ả, khuôn mặt dịu dàng hỏi: “Em có nhìn thấy Tiểu Thâm không? Tại sao bây giờ em ấy còn chưa ra?”
Nụ cười ngọt ngào trên môi Trang Nhược Doanh cứng đờ nhưng bởi vì còn đang ở bên ngoài, hơn nữa lại có nhiều người nhìn chằm chằm nên vẫn duy trì nụ cười như cũ: “Em không biết.Chưa nhìn thấy anh hai, nhưng mà….”
Ả nhíu mày một cái, khó khăn mở miệng, do dự nói: “Hôm nay, lúc em cùng cô đến phòng lấy bài thi. Có nghe giáo viên nói anh ấy vừa vào ban liền đánh nhau với bạn cùng lớp, không biết sau đó xử lí như thế nào…”
Trang Trần Húc nhíu mày một cái, trong mắt có chút lo lắng.
“Anh! Hôm nay có thể đưa em về nhà không?” Trang Nhược Doanh kéo tay áo y một cái, ủy khuất cắn cắn môi: “Anh không đón em mấy lần rồi…”
Trang Trần Húc có chút lo lắng, chỉ gật đầu nói: “Vào đi.”
“Cảm ơn anh!”
Trang Nhược Doanh mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái. Sau đó, gọi điện báo cho tài xế để y quay về nhà.
Cúp điện thoại, Trang Nhược Doanh nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Trang Trần Húc nhìn điện thoại di động trong tay, hình như đang đợi đối phương trả lời. Lông mày khẽ nhíu lại, nhìn ra được trên khuôn mặt y hiện ra sự lo lắng.
Thái độ hoàn toàn trái ngược với Trang Huy Nghiệp.
Trang Nhược Doanh cúi đầu, bàn tay nắm chặt lấy điện thoại di động, mắt rũ xuống. Trong mắt tràn đầy sự không vui.
Tại sao lại là Trang Thâm?
Rõ ràng là Trang Thâm kém như vậy? Không đáng để nhắc đến nhưng tại sao Trang Trần Húc vẫn có ý rút thời gian rảnh ra để đi đón Trang Thâm?
Trang Huy Nghiệp cũng đã buông tha Trang Thâm nhưng Trang Trần Húc lại đối xử rất tốt như cũ với cậu.
Ả cũng muốn được yêu thích như vậy!
Chuông điện thoại vang lên một lúc, Trang Thâm mới nghe máy. Trang Trần Húc vô cùng nóng nảy: “Tiểu Thâm, em ở đâu?”
“Tôi gọi xe, mới vừa lên xe.”
“Em lên xe rồi?” Nghe cậu trả lời, giọng Trang Trần Húc chậm lại một chút. Còn nói: Anh không phải nói sẽ đến đón em sao? Em ở cổng chính không nhìn thấy anh sao? “
Trang Thâm: “Ừ”
Trang Trần Húc im lặng chốc lát, cũng không hỏi thêm gì nữa. Giọng nói ôn hòa: “Vậy lát nữa gặp lại ở nhà.”
Tắt điện thoại, Trang Trần Húc mở cửa xe ngồi vào trong, thắt dây an toàn nói: “Anh hai em bắt xe về nhà rồi. Chúng ta về thôi.”
Nghe được câu này, tâm trang vốn buồn bực không vui của Trang Nhược Doanh cũng vui trở lại. Ả nở nụ cười tươi như hoa: “Được!” Dừng lại một lát lại ngây thơ hỏi: “Anh không nói anh ở cửa chờ anh ấy sao?”
Trang Trần Húc thở dài: “Em ấy không nhìn thấy anh.”
Trang Nhược Doanh làm bộ suy nghĩ, gật đầu một cái. Tâm trạng tốt hơn nhiều: ” Ồ…lúc em còn chưa đi ra đã nhìn thấy anh hai. Anh, đợi một lúc nữa đi qua cửa hàng bánh ngọt dừng lại một chút. Em muốn mua một cái bánh.”
Trang Trần Húc lên tiếng đáp “Được”. Tâm sự nặng nề mà khởi động xe.
Ở cổng sau, Trang Thâm đưa giấy xin phép đưa cho bảo vệ chậm rãi đi ra ngoài.
Có thể thấy được sự trái ngược rõ ràng với cổng trước, nơi này rất ít học sinh ra vào. Từ lúc Trang Thâm đi ra cũng chỉ mấy người.
Trang Thâm đảo mắt nhìn xung quanh có một vài chiếc xe tư nhân cùng vài ba chiếc xe buýt đang đậu quanh khu vực lối vào phía sau.
Toàn thân xe đen nhánh, không mang theo bất kì thể loại trang trí nào. Đường nét mượt mà lại thanh lịch. Có thể do bảo trì tốt, sáng bóng phản chiếu lại ánh sáng ấm ấp của buổi hoàng hôn.
Trang Thâm nhìn xe mấy lần, mới di chuyển ánh mắt về người ngồi trong xe.
Người nọ mang nón màu đen, không thấy rõ mắt nhưng trên người mặc áo chữ T cùng quần jean đậm màu. Chân rất dài. Tay để trên đầu xe đeo theo một đôi găng tay da màu đen, để lộ một đoạn cánh tay gầy gò và rất trắng.
Trang Thâm thu hồi tầm mắt, mở app đặt xe. Chờ đợi tài xế tiếp nhận đơn.
Cậu quay người tìm đường đi ra ngoài. Phía sau truyền đến tiếng xe nổ, càng ngày càng gần. Cuối cùng dừng ở bên cạnh Trang Thâm, phanh xe rồi tắt máy, ầm ầm vang dội.
Trang Thâm vừa đi vừa nghiêng đầu nhìn sang, mặt không cảm xúc liếc nhìn sang bên cạnh.
Người ngồi trên xe moto nhìn cậu, cũng không lên tiếng.
Trang Thâm thu hồi tầm mắt, cúi xuống. Tiếp tục đi dọc theo đường.
Qua mấy phút sau, phía sau lưng lại truyền đến tiếng động cơ ngày càng gần. Lại một lần nữa dừng bên cạnh Trang Thâm.
Tiếng nổ ông ông vang lên bên tai cậu, mặc dù nghe rất thoải mái nhưng mà Trang Thâm bây giờ rất khó chịu.
Cậu rốt cuộc cũng đứng lại, đem điện thoại di động nhét thẳng vào trong túi, cả người không nhịn được nữa. Đôi mắt nhạt màu toàn sự lạnh lùng.
Khuôn mặt của cậu vô cùng bình tĩnh, giọng nói lại hết sức lạnh lùng: “Con mẹ anh có bệnh à?”
Tác giả có lời muốn nói:
Người nào đó: Bảo bối có ở đây không? Bảo bối, nhìn xe của anh một chút! Lại nhìn chân của anh một cái! Xem anh có giống kẻ trộm đẹp trai không? Bảo bối à, có muốn lên ngồi với anh không?
Trang Thâm: Chia tay!
Người nào đó: Tiểu Thâm, anh sai rồi! Tiểu Thâm làm ơn yêu anh đi mà!
Người qua đường: [ Thẩm Văn là một người nghĩa khí, lời đồn chỉ là lời đồn ]
Hết chương 6