Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 111
Edit: Lũy Niên
Bởi vì địa điểm tổ chức giải đấu mỹ thuật cũng ở Giang Thành, gần với câu lạc bộ của chiến độ. Trang Thâm dứt khoát sắp xếp tất cả hành lý, chuẩn bị dời sang.
Cũng vừa lúc Trang Trần Húc đi Kinh Thành nên giúp cậu sửa sang lại đồ đạc rồi đưa cậu đi.
Muốn vào cửa thì phải xác nhận bằng thẻ căn cước, Trang Thâm lấy bóp da từ cũ từ trong balo ra. Lúc cậu mở ra lấy thẻ, Trang Trần Húc vừa vẹn nhìn thấy được bức ảnh trong balo của cậu.
“Em vẫn còn giữ tấm hình này.” Ánh mắt Trang Trần Húc dừng trên gương mặt của người phụ nữ xinh đẹp, dịu dàng bên trong bức ảnh. Biểu cảm trên khuôn mặt khẽ dịu đi.
Trang Thâm quét thẻ, lại cất vào bên trong ví. Đường nét gò má hơi nghiêng, cả người đều thản nhiên: “Vâng.”
Đưa cậu đến ký túc xá, Trang Trần Húc giúp cậu đem hành lý vào trong phòng mới chuẩn bị rời đi.
Ở đây mỗi người đều một phòng, căn phòng được cấp rất lớn. Bên trong phòng tắm cũng được chuẩn bị đầy đủ mọi thứ, Trang Thâm nhìn cách bày biện bên trong phòng. Tất cả kiểu dáng đều rất độc đáo, mới mẻ.
Chỉ là có hơi kỳ lạ, ở vách tường gần ban công có một cái cửa. Đặt ở vị trí này thật sự không thích hợp, Trang Thâm đi đến xoay một cái khóa cửa lại nhưng lại không vặn được.
Nếu như chỉ có tác dụng làm vật trang trí, thì kiểu trang trí này thật sự hơi đặc biệt.
Trang Trần Húc đã thu dọn đồ đạc xong, đang đứng ở cửa. Trang Thâm hỏi y: “Chừng nào thì anh đi?”
“Ngày mai!” Trang Trần Húc xoa tay, trả lời: “Chiều hôm này về mẹ, giúp mẹ quét dọn.”
Nơi Hách Nhàn ở y cũng có một chiếc chìa khóa dự bị, thỉnh thoảng quay về.
Trang Thâm không nói thêm gì cả, gật đầu nói: “Đi đường bình an.”
Lúc này tất cả thành viên của WZQ đều đang gấp rút luyện tập, cho dù vừa mới kết thúc lễ năm mới không bao lâu nhưng tất cả mọi người đều không dám thư giãn quá lâu.
Trang Thâm mở cửa phòng huấn luyện ra. Trong phòng ấm áp, vài khuôn mặt quen thuộc đang chăm chú nhìn vào màn hình.
Cậu nhẹ nhàng ngồi xuống, vừa kết thúc một trận đấu mấy thiếu niên nhìn cậu đến ánh mắt sáng lên.
Tóc xanh hỏi: “Thâm Thân, rốt cuộc cậu cũng đã đế! Ây…Cậu có mang con mèo kia đến không?”
Trang Thâm đăng nhập vào tài khoản, ngón tay gõ bàn phím: “Không có.”
Tóc xanh: “Trước tôi thấy bé dính cậu như vậy, còn tưởng rằng đi huấn luyện cậu sẽ mang theo. Vậy bây giờ cho người nào nuôi?”
“Văn ca của các anh.” Trang Thâm thản nhiên đáp.
Tóc xanh: “…”
Y nghĩ đến dáng vẻ mèo con ở trước mặt Thẩm Văn, đột nhiên cảm thấy lo lắng cho sinh hoạt của mèo nhỏ.
Tuy là cha mẹ anh rất có tiền, nhưng đối với những loại động vật nhỏ như vậy hoàn toàn không nể. Không biết nhìn còn tưởng anh muốn bắt lấy mèo con ăn vào bụng.
Trang Thâm đăng nhập vào game, rất nhanh cùng những người khác lập tổ đội.
“Tháng sau có một đợt thi đấu.” Thời gian chuẩn bị trước khi vào trận, Liên Gia Ngôn nói: “Bốn người các cậu chuẩn bị, đừng quên thời gian. Trong nhóm đều có thông báo.”
Mấy người khác lên tiếng, Trang Thâm mới biết được thông báo này.
Mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt, còn có thể mỗi lần tập trung nói đến mấy chuyện này. Chỉ có Trang Thâm là không tham gia vào, hơn nữa cậu tắt hết toàn bộ thông báo, cho nên không biết chuyện này.
Liên Gia Ngôn nói lời này cũng là cố tình nói với cậu. Chỉ là không muốn nói quá rõ ràng, nên mới như vô tình nhắc đến.
Khi Trang Thâm tiến vào trận vẫn luôn giống như trước, ra tay vừa nhanh chóng vừa quả quyết. Một trận kết thúc, chỉ còn lại ánh vẻ mặt hoảng hốt của những người khác.
“Có phải cảm giác của tôi sai rồi không? Tại sao tôi cứ cảm giác thời giạn trận này ngắn thế nhỉ?”
“Không phải, là thật. Chỉ mới tám phút đã kết thúc…tôi biết mà Thâm Thần hạng nhất.
“Tốc độ này khủng bộ dữ vậy.”
Mọi người không nhịn được mà nhìn về phía Trang Thâm, khuôn mặt thiếu niên nhìn thẳng về phía màn hình máy tính. Nhìn thoáng qua cảm giác như cậu không quan tâm đến thành tích của mình như thế nà.
Đứng nhất cũng không quan tâm hơn thua, rất lạnh nhạt. Thử hỏi phải cầm biết bao lần hạng nhất mới có thể có trạng thái như vậy?
Khi tất cả mọi người đều đang hâm mộ, cửa phòng huấn luyện một lần nữa bị đẩy ra.
Các thành viên đứt quãng chào hỏi: “Văn ca tốt!”
“Văn ca, hôm nay cũng đẹp trai nha!”
“Văn ca năm mới thuận lợi! Cậu đây…là đã mèo con qua đây hả?”
“Là nó.” Thẩm Văn lên tiếng, đặt cái chuồng mèo lên. Mèo nhỏ bị tay anh nhấc lên, không lập tức chạy nhảy ;uôn.
Có lẽ là quá quen thuộc đối với mùi của Trang Thâm, khuôn mặt nhỏ nhắn của bé chỉ nhìn hai giây cũng không thèm suy nghĩ chạy về phía Trang Thâm.
Tóc xanh đứng lên nhìn thoáng qua, tò mò hỏi: “Tôi có cảm giác cũng chưa tách xa bao lâu, nó có phải là mập hơi chút hay không? Thật sự là mèo nhỏ.”
Mèo nhỏ trốn ở bên chân Trang Thâm cọ cọ vài cái, lông mềm như nhung. Sự mềm mại lấy dù cách một lớp vải quần áo cũng có thể cảm nhận được, Trang Thâm nhìn thấy bé cố hết sức để leo lên bắp chân của cậu. Liền cúi xuống nhấc bé lên.
Thật sự là so với trước kia nặng hơn một ít.
Thẩm Văn nhìn mèo trên tay cậu nói: “Mẹ anh còn thích nó, mỗi ngày đều đút cho nó ăn. Hai ngày trước muốn đưa nó đến đây, mẹ anh còn hơi không vui, cảm thấy anh chăm mèo không tốt.”
Trang Thâm nhìn mèo núp trên đùi cậu, có chút buồn cười: “Lần sau không cần đem nó đến nữa, phiền phức.”
Thẩm Văn tựa vào ghế bên cạnh cậu, cúi thấp đầu. Anh thấp giọng nói, âm cuối còn hơi lười biếng: “Còn không phải là vì em.”
Anh nhìn ra được lúc ở bên cạnh con mèo này Trang Thâm thoải mái cho nên mới cố ý nghìn dặm xa xôi đưa mèo con đến đây.
Có lẽ mèo cũng cảm nhận được hơi lạnh, rúc móng vuốt ở trên đùi cậu. Dáng vẻ rất là ngoan ngoãn.
Mọi người mắt mở trừng trừng nhìn một thiếu niên khi này còn thờ ơ, không chút biểu cảm. Trong nháy mắt lại khi dính vào khói lửa trần gian, khi nhìn về phía mèo nhỏ khuôn mặt trở nên dịu dàng hơn.
Trang Thâm ngẩng đầu lên, thấy mọi người đều nhìn qua bên này biểu cảm lập tức khôi phục lại như trước.
Lanh lùng khiến người khác không dám lại gần cậu.
Liên Gia Ngôn ngồi một bên lắc đầu, cười nói: “Vậy tiếp tục nhé?”
Huấn luyện buổi sáng kết thúc, Trang Thâm chuẩn bị quay về ký túc xá. Đi đến cửa, Thẩm Văn vẫn còn đi bên cạnh cậu. Trang Thâm hỏi: “Phòng anh ở đâu?”
“Cách vách em.” Thẩm Văn rũ mắt nhìn cậu mở cửa, còn hỏi: “Nhưng mà từ chỗ em cũng có thể đi qua.”
Trang Thâm mở cửa ra, nghe được những lời này nhớ lại bố cục của căn phòng.
Cậu đưa mắt nhìn về phía cửa trên bức tưởng kia.
Thẩm Văn đi vào, nhìn thấy ánh mắt của cậu cong môi nói: “Em phát hiện? Cánh cửa kia anh khóa trái từ bên trong, chờ chút nữa có thể mở ra. Buổi tối em có muốn vào phòng anh…”
“Em không muốn vào.” Biểu cảm trên mặt Trang Thâm không thay đổi cắt đứt lời anh.
Nếu như hơn nửa đêm có người im hơi lăng tiếng từ bên cạnh vào phòng cậu. Trang Thâm có thể vô thức dưới tình huống như vậy đánh người một trận.
Thẩm Văn nở nụ cười vô tội: “Cánh cửa này anh mở ra trước, Nếu như một ngày em muốn đến, vậy cứ đến…”
Một lần nữa Trang Thâm chặt đứt lời anh: “Không cần, em cũng sẽ không đi sang.”
Thẩm Văn thu lại nụ cười, bất đắc dĩ nói: “Vậy được, nhưng mà nếu anh muốn qua anh sẽ gõ cửa. Cửa của em cố thể mở rộng cửa hat không? Lỡ như chúng ta đột nhiên phát sinh tình huống gì đặc biệt…”
Trang Thâm ngước lắm lên: “Anh muốn đến thì chứ đến, không cần nói nhảm.”
Thẩm Văn cong cong khóe mô, nhìn xuống nói: “Trong đội cấm nói chuyện yêu đương…cho nên phải giữ bí mật.”
Trang Thâm: “…”
Với địa vị của Thẩm Văn, anh muốn nói chuyện yêu đương thì ai dám quản?”
Trang Thâm ngồi trên ghế, nhìn mèo nhỏ ở dưới chân cậu chạy dến chạy lui, nói: “Mấy ngày nữa em đi cơ sở Thập Bát Trung tham giao thi.”
Mèo nhỏ lại nhảy lên bàn rồi nhảy lên trên đùi cậu, Trang Thâm giơ tay sờ sờ người của bé.
Thẩm Văn buông tay, sờ mèo nhỏ theo cậu. Mắt nhìn Trang Thâm nói: “Anh nhớ mà, đến lúc đó kêu tài xế lái xe đi qua.”
Giọng nó của nam sinh dù là âm cuối nâng lên cũng rất quen thuộc. Vốn dĩ Trang Thâm không tính nói với anh, nhưng anh ở bên cạnh vẫn chủ động nói ra.
Trước đây những chuyện thi đấu như thế, cậu chỉ đi tham gia một nay. Nên đã hình thành thói quen một vào trường thi rồi lại một mình đi ra từ trong trường thi.
Đây là lần đầu tiên, muốn có người đi cùng.
Tay Thẩm Văn rời khỏi bộ lông của mèo nhỏ, ngón tay đặt lên tay Trang Thâm, Thanh âm trầm thấp: “Họa sĩ nhỏ của anh nhất định có thể cầm giải thưởng về.”
…………
Cuối tuần giải thi đấu mỹ thuật Lục Giang được cử hành, những người ra vào trong trường phần lớn đều là đến thi đấ.
Thẩm Văn kêu trở lý đem dụng cụ vẽ tranh qua đây, còn hai người đến trường thi trước. Vừa đến đã gặp một người khác.
Hai người một trái một phải đi theo Trịnh Húc, một người cõng giá vẽ cùng bảng vẽ, một người khác cẩn thận từng chút một bê màu vẽ rũ mắt đi theo hắn ta, điệu độ khoa trương.
Trịnh Húc ngẩng cao đầu, ưỡn ngực nghêng ngang. Hắn ta đi đến hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.
Nhìn qua còn thấy hắn rất hưởng thụ nó.
Thẩm Văn nâng mát lên nhìn: “Lại là người kia? Thật sự nhìn không được bình thường cho lắm.”
Trang Thâm: “…”
Trịnh Húc nhìn thấy Trang Thâm, biểu cảm trên mặt đông cứng lại. Trong nháy mắt nhìn về danh sách dán ở trước của. quả nhiên thấy được tên của Trang Thâm.
“Vậy mà cậu cũng thi ở trường này?” Trong lòng Trịnh Húc mơ hồ cảm thấy khó chịu.
Thời gian cùng số báo danh là do trường thi bố trí, không nghĩ đến thời gian thi của hai người giống nhau, đúng lúc thi cùng nhau.
Trang Thâm quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó đi thẳng vào phòng hoàn toàn không nhìn lại.
Trịnh Húc chỉ có thể nuốt xuống cục tức này.
Hắn nhìn bóng lưng của Trang Thâm, chợt ngẩn ra.
Nếu như cùng một trường thi, hắn ta có thể nhìn xem tranh của Trang Thâm vẽ nó ra cái dạng gì. Có sao chép của đại thần Ẩn danh hay không thì ngày hôm này sẽ biết.
Trịnh Húc nghĩ, không khỏi có phần chờ mong.
Trước khu bắt đầu mười lăm phút, những người không liên quan phải rời khỏi phòng thi. Trang Thâm nhìn Thẩm Văn cùng trở lý rời đi mới lấy bút máy ở bên cạnh ra.
Tiếng chuông vang lên, thầy giám thị công bố đề thi lần này.
Hoài niệm.
Trước Khâu Lăng có cho cậu mấy cái đề, một trong số đó chính là hồi ức. Cùng với đề bài của lần thi này không khác la bao, trong nháy mắt Trang Thâm đã nghĩ trong được kết cấu cùng cảnh vật.
Cơ hồ không phải suy nghĩ quá nhiều, tiếng bút ma sát trên giấy vang lên.
Trịnh Húc ngồi ở phía sau cậu, cách một người nên chỉ hơi nghiêng cũng có thể nhìn thấy được giấy vẽ của Trang Thâm. Nhưng mà bắt đầu mà theo dõi cậu cũng không cần thiết, hơn nữa rất dễ gây chú ý đối với những giám thị coi thi.
Trịnh Húc chăm chú vẽ, chuẩn bị cơ nào nộp bài thi rồi nhìn.
Trang Thâm đã vẽ qua một lần, cho dù cấu trúc bên ngoài cũng là tốt nhất. Rất nhanh đã vẽ đến nét cuối.
Bức tranh này cậu vẽ trong nửa giờ, so sánh với những người chung quanh. Tiến độ của họ đều chậm hơn cậu rất nhiều.
Ở giữa tốc độ của ngồi bút ma sát với tờ giấy cùng những tiếng động buông bỏ bút màu, Trang Thâm bắt đầu xé băng dán, xung quanh không ít người nhìn về phía cậu.
Trịnh Húc vẫn còn đang ở cấu trúc, nghe được âm thanh mới dừng lại ngẩng đầu lên nhìn.
Hắn ta quên mất muốn giám thị Trang Thâm, nghi ngờ ai vẽ nhanh như vậy. Vừa nhấc mắt lên đã thấy một bức tranh được hoàn thành.
Trang Thâm đem miếng băng dán cuối cùng kéo xuống, bức tranh kia lập tức đập vào mắt của hắn ta vô cùng rõ ràng.
Ý thức được cái gì, hắn ta chợt mở to hai mắt nhìn lên. Hắn ta suýt chút nữa không cầm nổi đầu bút, nhịn không được đứng lên.