Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 110


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 110


Edit: Lũy Niên

Trang Thâm nhớ lại biểu cảm hoảng hốt trên gương mặt của Diệp Phân Phân, rõ ràng là nhìn thấy hai người quá mức thân mật với nhau nên mới có hành động như vậy.

“Khi nãy cậu ấy hẳn là đã thấy, anh tính làm cái gì?” Trang Thâm hỏi anh.

Thẩm Văn không chút lo lắng, khuôn mặt lười biếng như cũ: “Thấy thì thấy, chúng ta không làm tổn tin thương tinh thần của cậu ấy không cần phải làm gì cả.”

Trang Thâm nâng mắt: “Trước cậu ấy…hình như luôn chụp ảnh hai người chúng ta.”

Trang Thâm chợt nhận ra, lúc Diệp Phân Phân nhìn thấy cậu cùng với Thẩm Văn phản ứng của cô hình như cũng không phải chán ghét.

…Chuyện này càng ngày càng không đúng.

Trong diễn đàn có một topic mới được đăng lên, trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.

[ Hôm nay cùng với bạn bè ăn nướng, có một ít ảnh chụp – ]

Lầu chủ: Đều là tôi tự chụp, có thể lấy đăng lại nhưng cấm sửa, công kích. Giữ lâu! [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

1L: [ Bày tỏ với Diệp Phân Phân thái thái! ]

2L: [ A a a a tuyết rơi đẹp có! Còn có tấm ảnh thứ ba~ Giáo thảo cùng hoa khôi giảng đường đang làm gì vậy? Sao lại dựa vào gần nhau thế?!!! ]

3L: [ Thẩm Văn giúp Trang Thâm nướng hửm? Sợ, giáo bá đột nhiên trở nên ấm áp, nguyên nhận lại là…]

4L: [ Oa oa oa tôi khóc đây, trong mắt tôi không còn khung cảnh xung quanh nữa, chỉ có hai người kia. Đây là chuyện tình yêu thần tiên gì vậy! ]

Lầu chủ: [ hình ảnh ][ hình ảnh ][ hình ảnh ]

12L: [ Đột nhiên phát hiện, lâu chủ có rất nhiều ảnh chụp của hai người họ!? ]

13L: [ Lầu trên là người mới à? Diệp Phân Phân là cpf a ha ha ha ha ha, một bức ảnh đều được vẽ ra từ ảnh chụp chính cống. mỗi bức đều rất đẹp! ]

14L: [ Được rồi, không có gì so sánh với việc ngắm suất ca x2 càng khiến cho tôi hưng phấn! ]

15L: [ a a a a a a tôi không có phép trong trường có ai gặm hai bọn họ, tất cả đều là để tôi gặm! ]

*Lời editor xin phép được cách ngang: cpf là bản raw luôn, với một đứa nhàn chán không có idol như tôi thì cái này tôi chịu chết…Nên các bác biết nó là cái gì thì chỉ tôi với nhé.


…….

Vài ngày sau, là buổi triển lãm tranh của Khâu Lăng.

Trang Thâm với Thẩm Văn từ trong xe bước xuống. Lúc này đã bắt đầu nửa giờ, phần lớn mọi người đều đã đi vào bên trong để xem tranh.

Ngày hôm này bọn họ qua đây chủ yếu là nói chuyện với Khâu Lăng, ở đại sảnh triển lãm nhìn thấy Khâu Lăng.

Trước khi bọn họ đến Khâu Lăng đã dặn dò nhiều lần không mang bất kỳ vật gì đi cả. Nên hai người cũng không mang gì lên, Nhìn thấy họ, Khâu Lăng liền đi sang phía bên này.

“Qua bên này ngồi.” Khâu Lăng chỉ ghế sô pha bên kia nói: “Thầy gọi người mang trà đến.”

Ba người ngồi xuống, Khâu Lăng nói: “Trước khi Trang Thâm tham gia giải đấu mỹ thuật tạo hình Lục Giang, mấy ngày nay con cứ vẽ thêm mấy bức tranh đi. Không chỉ để duy trì cảm xúc cùng với tốc độ tay, con còn có thể có thêm nhiều ý tưởng. Cho dù là nói như thấy nào, thầy cũng hy vọng con có thể phát huy được thực lực của bản thân mình. Con cũng phải tử tin lên, nhất định có thể cầm được giải thưởng về!”

Trang Thâm gật đầu: “Có thể.”

Thẩm Văn nhìn cậu, giọng nói nhè nhẹ nhưng rất tự tin: “Cấm một giải thưởng về không là vấn đề với em ấy.”

Khâu Lăng nhìn về phía anh, hơi tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Mấy năm nay gọi con đi thi còn đều không đi, năm nay con cùng với Tiểu Trang đi thi được thì thật tốt.”

Thẩm Văn thờ ơ: “Con nhìn em ấy cầm giải thưởng cũng không kém lắm.”

Khâu Lăng muốn tức giận cũng khong được: “Cái gì mà không kém? Hai thứ này có thể giống nhau à?!”

Thẩm Văn cầm chén trà trên tay, bày dáng vẻ suy nghĩ sâu xa. Khâu Lăng chỉ biết lắc đầu.

Bầu không khí yên lặng, bỗng có một người đi qua đây nói với Khâu Lăng: “Thầy Khâu, chúc mừng năm mới! Đây là quà năm mới em tặng thầy!”

Khâu Lăng ngẩng đầu lên nhìn, hộp quà trong tay Trịnh Húc vừa nhìn đã biết quý giá.

Hắn đảo mắt nhìn sang bên cạnh, nhìn Trang Thâm cùng Thẩm Văn đều tay không ngồi một chỗ. Biết ngay là họ cái gì cũng không có, nhưng gia đình Thẩm Văn giàu có. Nhưng Trang Thâm thì khác, được Khâu Lăng chiếu cố như vậy mà ngay cả bày tỏ một chút cũng không có.

Trịnh Húc không nhịn được cúi đầu nhìn bộ trà cụ trong tay, cái này hắn phải nhờ quan hệ của ba mới tìm người mua được.

Khâu Lăng cầm phật châu trong tay, nhàn nhạt nói: “Lời chúc tôi nhận, nhưng qua tôi không nhận. Cũng không có chỗ để, em đem về đi rồi vào xem triển làm!”

Bàn tay cầm hộp qua của Trịnh Húc trở nên căng thẳng, ý cười trên mặt cũng tàn: “Thầy…món quà này không đáng giá bao nhiều tiền. Em đã ang đến cho thầy rồi, ngài không muốn cũng phải nhận!”

Khâu Lăng thở dài: “Tôi đã nói bao nhiêu lần là tôi không nhận bất kỳ thứ gì cả, em không để lời tôi nói vào trong lòng? Không cần nhiều lời, sang đây xem triển lãm thì vào, còn quà tôi không nhận.”

Sắc mặt Trịnh Húc tối sầm lại, không còn sự đắc ý như khi nãy, ngón tay siết chặt đáp: “Vâng, cảm ơn thầy.”


Uống xong chén trà, Khâu Lăng đứng dậy: “Hai đứa cũng vào bên trong xem đi, bên trong cũng có một số tác phẩm của hai đứa.”

Bên trong triển lãm tranh, Trịnh Húc tối sầm mặt đi vào bên trong. Khi này bị Khâu Lăng nói một trận trước mặt hai người Trang Thâm. hiện tại tâm trạng của hắn không được tốt.

Nếu như chỉ đơn giản là Khâu Lăng nói cho một trận thì không sao, nhưng lần này lại ở trước mặt của Trang Thâm.

Bước chân của Trịnh Húc trở nên vội vã, đi đến tận sâu trên trong đột nhiên dừng lại.

Sâu bên trong tưng bày mấy bức tranh, phong cách rất đặc biệt.

Màu sắc thiên lạnh, bút pháp mạnh mẽ không cậu nệ. Khác biệt rõ ràng với những bức tranh bên cạnh.

Hắn xuống góc bên dưới.

Người vẽ tranh, ẩn danh.

Lại là người này.

Gần đây Trịch Húc rất yêu thích bức tranh do ngườ này vẽ, biết được kỹ thuật của người này rất tốt. Hơn nữa là người khiêm tốn, cho đến nay hắn vẫn không biết đối phương có thân phận gì.

Hắn cảm thấy chắc là một người khoác áo may – ô đi lên thành đại thần.

Bên trên còn có một bức tranh vẫn chưa vẽ xong, mặc dù chỉ là những nét vẽ đen trắng nhưng hình ảnh vô cùng sinh đônngj.

Vẽ một góc của cửa sổ, những tấm rèm nhỏ bé xuyên qua bay lên. trên bàn còn có điện thoại, laptop cũng với bìa thư đã được mở ra cùng với một ít đồ vật được để lộn xộn không có quy luật. Bên ngoài cửa sổ là cây cối đổ nát, một khung cảnh u tối.

Rõ ràng chỉ chỉ là những đường nét đen trắng cùng vỡi những nét tô loạn lên, nhưng lại tạo nên một khung cảnh thê thương cùng sự hoài niệm tự nhiên sinh ra.

Trịnh Húc đem những bức tranh này chụp lại.

Lúc ở cửa, hắn chuẩn bị tiến đến xem liền phát hiện ra Trang Thâm cùng Thẩm Văn. Trịnh Húc nhìn về phía Trang Thâm châm chọc, khóe miệng cong lên hỏi: “Cậu đến đây để lại muốn mượn ý tưởng của đại thần kia à?”

Trang Thâm nhàn nhạt liếc mắt về phía nhàn, trên mặt không có nửa điểm muốn phản ứng lại.

Trịnh húc hừ lạnh một tiếng, lướt qua bọn họ rời đi.

Thẩm Văn nhìn bóng lưng của hắn, híp mắt một cái: “Tên này là ai vậy?”

“…”Không phải bọn họ mới vừa rồi gặp qua ở sảnh sao?

Trang Thâm trả lời: “Một tên đầu óc không được tỉnh táo lắm.”


Thẩm Văn gật đầu: “Nhìn qua đầu óc đúng là không được tỉnh táo lắm.”

Hai người tùy tiện nhìn vài bức rồi rời khỏi triển lãm. Bởi vì phải chuẩn bị cho giải đấu, Trang Thâm không thể không tập luyện một chút.

Trước cậu hay vẽ mấy bức theo linh cảm, nhưng ngày hôm nay cậu lục lại phát hiện thiếu hai tờ.

Hình như là lần trước gửi tranh cho Khâu Lăng, đem luôn bản nháp gửi đi luôn rồi.

Đối với những chuyện vẽ tranh như vậy, cậu hơi cái có chứng ám áp cưỡng chế, không vẽ xong sẽ cảm thấy khó chịu. Vì vậy không có chuyện không vẽ xong.

Vừa mới bày giấy vẽ ra, trên điện thoại di động nhận được một tin nhắn: [ Bạn học Trang Thâm, ngài tốt! Trại mua đông của cuộc thi Olympic toán khoảng mai chính thức bắt đầu, nhớ chuẩn bị kỹ giấy chứng nhận…]

Trang Thâm chỉ nhìn lướt qua đã đem tin nhắn xóa đi, cầm bút lên bắt đầu vẽ.

….

Bên trong phòng ấm áp như mùa xuấn.

Trang Trần Húc ngồi ở ghế salon dưới phòng khách uống trà nóng, Trang Nhược Doanh chạy nhanh từ lầu hai xuống phía sau còn có người làm bê theo rất nhiều đồ đạc.

“Anh, cuối cùng anh cũng về rồi!” Trang Nhược Doanh cười với y: “Đúng lúc chiều ngày hôm nay em sẽ bay đi tham gia trại mùa đông, đến lúc đó nếu như anh trở về nhà chúng ta cũng nhau ăn bữa cơm.”

Trang Trần Húc chỉ ừ một tiếng.

Thái độ của anh so với lúc mới bắt đầu đã nhạt hơn nhiều, Trang Nhược Doanh không khỏi cảm thấy mất mát.

Ả biết do ảnh hưởng của Trang Thâm, Trang Trần Húc không còn tin tưởng ả ta nữa. Nhưng cho dù như thế nào đi nữa, Trang Trần Húc cũng sẽ không xé mặt với cô ta.

Dù sao bọn họ bây giờ cũng trên danh nghĩa là người một nhà, Trang Trần Húc là người sẽ không quá tuyệt tình.

Trang Nhược Doanh giống như quan tâm hỏi: “Anh hai hiện tại sao rồi?”

“Thành tích của em ấy hiện tại rất tốt.” Khóe miệng Trang Trần Húc nâng lên: “Nhưng mà, học kỳ này em ấy chuẩn bị thi đấu thể thao điện tử nên phải tạm nghỉ học một thời gian.

Trang Nhược Doanh không quan tâm đến thành tích của Trang Thâm, trong lòng ả Trang Thâm có thành tích như thế nào cũng không thể tốt hơn cô ta. Dù sao thì cũng đã từng thi được 0 điểm.

Sự chú ý của ả đều hoàn toàn dửng ở tạm nghỉ học: “Anh ấy nghỉ học để chơi game?”

Ả ta vừa dứt lời, ngay cả Trang Huy Nghiệp không chú ý đến cũng cay mày.

Trang Trần Húc vẫn cười như trước, thậm chí còn cảm thấy chuyện này không sai: “Anh đã điều tra rồi, chiến đội của ấy tham gia phát triển rất tốt. Quan trọng là Trang Thâm thấy thích, cho nên anh chống đỡ em ấy.”

Nghĩ đến Trang Thâm ngày sau đi đánh game, nụ cười trên mặt Trang Nhược Doanh còn sâu hơn.

Đi chơi game thì có thể lấy đâu ra được thành tích tốt?

“Thể thao điện tử, đối với anh hai mà nói thật sự là một sự lựa chọn tốt.” Trang Nhược Doanh nghiêng đầu cười.

Trang Trần Húc gật đầu: “Nhưng mà nói thế nào, có thể làm những thứ mình thích như vậy là đủ rồi. Những thứ khác không quan trọng.”


………..

Rốt cuộc cũng vẽ xong tranh, Trang Thâm mở máy tính đăng nhập vào game cùng vói live.

Cậu vừa mởi lên, ngay lập tức đã thấy tiếng chúc mừng của mọi người.

[ Bạch Thần lần này nhất định sẽ xếp hạng nhất, tôi yên tâm rồi! ]

[ Tôi ngồi đợi Bạch Thần phỏng vấn. ]

[ W uy vũ! W khí phách! Một năm mới cầu mong các cậu dài lâu! ]

Trang Thâm nghĩ đến trước đó có cuộc bỏ phiếu. Thật sự nói trắng ra là bảng danh sách nhân dân tệ, Thẩm Văn đập cho cậu không ít đạo cụ.

Trang Thâm chỉ vào game, chuẩn bị đợi người vào đội lại thêm Hách Chỉ vào thành viên tổ đội.

Mấy người đang chuẩn bị, Trang Thâm nhìn nhìn dưới góc bên phải hiện ra tin nhắn của Hách Chỉ., cậu nhìn qua: [ Anh học kỳ tiếp theo anh thật sự không đi hoc sao? Muốn đi đánh thể thao điện tử? ]

Trang Thâm vừa mới nói chuyện này cho Trang Trần Húc, không biết sao Hách Chỉ lại biết.

Cậu trả lời: [ Ừm. ]

Hách Chỉ: [ Ah ah, Em biết chị Nhược Doanh, chị ấy hôm nay đi đến trại mùa đông. Là trại mùa đông của cuộc thi Olympic, sau đó nói cho em biết học kỳ sau anh không đi học. Em còn tưởng chị ấy nói đùa. ]

Hách Chỉ: [ Thành tích của anh tốt như vậy, nếu như đi học cũng có thể thi Bắc Đại!? Lỡ như… ]

Trang Thâm hơi dừng lại.

Xem ra Trang Nhược Doanh cũng tham gia trại mùa đông, từ lúc bắt đầu cậu đã không tham gia trại mùa đông thật sự là lựa chọn chính xác.

Trang Thâm trả lời cô: [ Không nhất thiết phải đến trường. ]

Ngắn gọn nhưng không mất kiêu ngạo.

Hách Chỉ: […]

Tại sao ngày càng cảm thấy anh của mình không thành thật?

Đây là lời mà người sẽ nói sao?

Nhưng nghĩ đến thành tích của Trang Thâm, Hách Chỉ cũng không nói tiếp!

Tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng cô vẫn càng cố gắng đến trường nghe giảng! Lỡ như anh của cô sau khi quay về cái gì cũng không nhớ, đến lúc đó cô còn có thể truyền thụ kinh nghiệm.

Hách Chỉ: [ Anh, anh nhất định phải giành được vinh quang về! Chuyện thành tích không cần để trong lòng! Em nhất định sẽ giúp anh giải quyết! Xong lập tức hết chuyện! ]

Vì để trở giúp anh của cô trên con đường thành tích, kể từ bây giờ nàng mỗi ngày đều phải học cho giỏi, tranh thủ để tương lai có thể trợ giúp cho anh của mình!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.