Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 112


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 112

Edit: Lũy Niên

Luật của trường thi mỹ thuật không nhiều, trong lúc vẽ tranh cũng sẽ có người đứng lên lui ra phía sau để xem hình vẽ lớn nhỏ như nào để hiệu quả.

Nếu như không cố tình đi xa gây ảnh hưởng đến những người khác vẽ tranh thì những hành động nhỏ đều được chấp nhận.

Trịnh Húc đột nhiên đứng lên, giám thị cũng nhìn qua phía bên này.

Trịnh Húc nhìn chằm chằm vào bức tranh của Trang Thâm, trong ánh mắt lóe lên một tia nham hiểm độc ác.

Nếu như hắn không đến buổi triển lãm hôm trước thì có khả năng hắn nhìn không ra được.

Trước đây hắn đến buổi triển lãm nhìn thấy đươc bức tranh hắc bạch vẫn chưa được vẽ xong, mà bức tranh của Trang Thâm hiện tại rõ ràng chỉ là dựa trên bức tranh kia cải tiến thêm một lớp màu lên!

Không thể phủ nhận rằng sau khi lên hình, bức tranh kia càng có thêm sức sóng.

Ẩn danh thích dùng những màu lạnh, màu sắc về cơ bản là một loại màu cao cấp được tạo lên dưới nhiều nhiều lớp mờ và chỉ có một vài nơi trong tranh sẽ sáng.

Bức tranh này của Trang Thâm cũng là mô phỏng thói quen dùng màu sắc của đại thần, ở giữa toàn bộ bức tranh chỉ có một nhánh cây khô ngoài cửa sổ là được tô điểm chút ánh sáng nhạt. Nhứng thứ ánh sáng xa xa chiếu thẳng vào sướng sớm, hình thành nên sự phản chiếu.

Xung quanh cũng không ít người đang len lén xem bức tranh của Trang Thâm vẽ, nhưng không giống Trịnh Húc hùng hồn như vậy.

Trong nháy mắt Trịnh Húc muốn xông đến kéo Trang Thâm nói với giám thị là cậu sao chép.

Nhưng suy nghĩ lại, như vậy quá sớm. Hiện tại nếu Trang Thâm bị bắt cũng chỉ là bị hủy tư cách thi.

Nhưng nếu như Trang Thâm dựa vào bức tranh này mà dành được giải…

Đôi mắt Trịnh Húc sáng lên. Nếu như cậu được giải thì bất luận là bên chính chủ hay Khâu Lăng đều sẽ khen ngợi hắn ta.

Khi mà Trang Thâm đứng ở chỗ cao nhất, hắn ta sẽ nói ra chuyện Trang Thâm sao chép ra ngoài. Khiến cho cậu ngã từ trên dưới thảng xuống dưới đáy.

Đến lúc đó Khâu Lăng sẽ thất vọng về cậu, phía bên giải đấy sẽ công bố online chuyện cậu sao chép.

Đến lúc đó hắn mua thủy quân, không chỉ ở những người ở hiệp hội, hắn sẽ khiến cho tất cả mọi người đều biết Trang Thâm làm cái gì.

Trịnh Húc nghĩ thông suốt, ép xuống sự vui sướng ở trong lòng. Quyết định chờ thời cơ hành động, hắn ngồi xuống vẽ tiếp.

……………………

Trang Thâm vẽ xong lập tức thu dọn đồ đạc rời đi.


Hệ thống sưởi ở trong xe đầy đủ, tài xế giúp cậu cất dụng cụ vẽ tranh đi. Trang Thâm mở cửa xe ra thì nhìn thấy Thẩm Văn đang gọi điện thoại.

Thẩm Văn thấy cậu đi đến, thuận miệng trả lời một câu: “Chờ một lát rồi nói tiếp.” xong liền cúp điện thoại: “Tưởng Hoài hẹn chúng ta cũng đi uống cà phê, tiện đường đi xem đi?”

Trang Thâm: “Có cần cùng huấn luyện viên nói chuyện một tiếng?”

“Không cần.” Thẩm Văn trả lời: “Nghỉ ngơi rồi quay về chiến đội cũng vậy.”

Tưởng Hoài chọn tiệm cà phê vẫn là được trang trí sang trọng. Bên hoài trời rất lạnh, hơn nữa lại là thời gian làm việc nên bên trong không có ai cả.

Thẩm Văn nâng lắm: “Cậu ra giá cao mà cũng có người không bán?”

Tưởng Hoài há miệng, ánh mắt nhìn qua Trang Thâm nói thêm: “Người kia như thể đầu óc ngâm nước ấy, tôi bỏ tiền ra còn chẳng chịu bán cho tôi!”

Trang Thâm chú ý ánh mắt của y, rũ mắt mở điện thoại di động lến.

Đầu tiên cậu nhìn thoáng qua diễn đàn, không thấy có thông báo gì. Nhưng lại vào nhóm thì nhìn thấy được.

Tôi là Hoài ca của cậu: [ Có ai có vé xem thi đấu vào tháng sau không? Muốn nhìn chiến đội WZQ thi đấu, mua giá cao! ]

Bá chủ bóng rổ một phương: [ Tôi có. ]

Sau đó hai người không ai nhắn lại, chắc là trò chuyện riêng.

Trang Thâm mở avatar của bá chủ bóng rổ một phương ra, đây là hình chụp của một cầu thủ bóng rổ đang ném bóng. Không có bất kỳ ghi chú gì.

Thẩm Văn thờ ơ trả lời: “Nếu vậy thì cậu ra giá cao hơn một chút, nếu như cậu ta đồng ý trò chuyện với cậu thì chắc là khả năng này.”

Tưởng Hoài thơ dài: “Người kia…thôi quên đi không nhắc nữa. Tôi dù có mua được từ trên tay cậu ta cũng sẽ không vui vẻ, bọn họ thật sự hèn hạ.”

Trang Thâm không nhịn được nâng mắt nhìn y một cái, có thể khiến cho Tưởng Hoài tức giận như vậy nhất định là do người kia nói cái gì không tốt.

Trang Thâm ấn vào biệt hiệu, mở khung cát của người kia gửi tin nhắn: [ Vé vào cửa thi đấu giá sao? ]

Bá chủ bóng rổ một phương: [ Mày là Tưởng Hoài? Còn mở clone qua đây? Nãy bị tao chửi ngu chưa đủ? ]

Trang Thâm nhíu mày, tiếp tục nói: [ Tôi không phải cậu ấy. Tôi muốn mua vé, cậu có bán hay không? ]

Bá chủ bóng rổ một phương: [ Bán chứ, nhưng tôi không bán cho 11-10 ]


Trang Thâm dừng lại, hỏi: [ Lớp 11-10 làm sao? ]

Bá chủ bóng rổ một phương: [ Tôi và Trang Thâm lớp 11-10 không hợp nhau, có liên quan đến cậu ta thì không bán. Nếu hư cậu không phải người lớp 10 thì chủi Trang Thâm là chó mưới lần, lớp 11-10 là rác rưởi thì tôi sẽ bán cho cậu. ]

Sắc mặt Trang Thâm không tay đổi, đem cuộc nói chuyện chụp lại xong xóa rồi out ra.

Cậu suy nghĩ tỉ mỉ lại xem chính mình có liên quan đến người của đội bóng rổ hay không.

Ngoại trừ Lệ Hoằng thì không còn một ai.

Tưởng Hoài vẫn còn ở đó lải nhải: “Mua không được thì mua không được, đến lúc đó tôi lên mạng xem livestream cũng giống nhau thôi. Nhưng mà muốn đến tận nơi để xem…”

Trang Thâm ngồi bên một ung dung chậm rãi uống cà phê, một dáng vẽ: “Tôi cũng lực bất tòng tâm” nhàn hạ. Nếu không phải Trang Thâm biết thân phận của anh thì cũng sẽ cho rằng anh là người ngoài cuộc.

“Tôi giúp cậu lấy vé.” Trang Thâm nói.

Tưởng Hoài im lặng muốn chút mới mở to hai mát nhìn cậu: “Cậu có vé sao? Bây giờ vé cứ ra là hết, cậu tại sao lại có?”

Trang Thâm lạnh nhạt đáp cũng không giải thích cho y: “Lấy được thì lập tức gửi qua cho cậu.”

Tưởng Hoài vẫn chưa tin: “Không phải, cậu thật sự có thể lấy được vé sao? Tôi sợ đến lúc đó lại công cốc, cậu không có lừa tôi chứ?”

Nhìn thấy y hỏi liên tục, Trang Thâm chỉ có thể nói: “Được, tôi chuẩn bị kỳ sau sẽ tạm nghỉ học. Hiện tại tham gia vào huấn luyện của chiến đội WZQ, tôi đi về hỏi nếu như có thể được thì gửi cho cậu. Không được thì cậu cũng có thể coi như làm nhân viên công tác để đi vào…”

“Khụ, khụ…” Tưởng Hoài thiếu chút nữa thì lời của cậu làm sặc chết: “Cậu nói cái gì? Cậu nghỉ học tạm thời? Là thành viên của WZQ?”

Tưởng Hoài nhớ có mấy lần của Trang Thâm chơi game, thấy tên của Trang Thâm rất giống với tên của thành viên dự bị của WZQ, nhưng mà tên của người đó ở đằng trước còn có tên của chiến đội.

Lúc đó Trang Thâm không có, cho nên y chỉ nghĩ là Trang Thâm lấy tên giống thôi.

Trang Thâm thản nhiên nói: “Ừm, bắt đầu từ kỳ sau sẽ không đến trường.”

“…” Tưởng Hoài: “Văn ca?”

Thẩm Văn trả lời: “Tôi cũng vậy, không đến.”

Tưởng Hoài: “…”

“Các cậu nếu như đi rồi, mỗi giáo viên của lớp chúng ta đều rất đau lòng đấy.” Tưởng Hoài trầm tư: “Vất vả lắm lớp chúng ta mới có hai người ở lớp nghệ thuật đỉnh trên đỉnh cao. Hiện tại cả hai người đều nghỉ, các cậu không thấy…phụ lòng bọn họ sao?”


Thẩm Văn mở mắt, không hề phụ lòng đáp: “Ừm.”

Tưởng Hoài: “…Được rồi, nhưng mà Thâm ca có quan hệ với chiến đội bắt đầu từ lúc nào…Không phải từ lần tái thi đấu kia chứ…”

Y nghĩ đến điều gì đó, nhớ lại: “Cái người đeo khẩu trang thay thế Liên Gia Ngôn đó đừng nói cậu…là cậu?”

Trang Thâm vẫn không cảm xúc gì, ngồi ở đó chậm rãi nói: “Là tôi.”

Tưởng Hoài sợ đến mức thiếu chút nữa đã làm đổ cà phê.

Thảo nào trước giờ Trang Thâm chơi game lợi hại như vậy, thì ra sớm đã bị chiến đội thể thao điện tử coi trọng!

Trang Thâm uống xong một nửa chén cà phê bỏ đầy đường những vẫn không chịu nổi vị, nên để sang một bên.

Tưởng Hoài nhìn cậu rũ mắt, khuôn mặt thờ ơ không nói.

Cái là đại lão làm dáng sao? Một việc lớn như vậy, vậy mà chưa bao giờ nói ra. Nhìn qua thì kiểu gia nhập chiến đội cũng như thể người trong tổ đội chơi với nhau, một chút rung động cũng không có.

Trang Thâm nói cho y vé. Hai ngày sau, Tưởng Hoài nhận được vé vào cửa từ chiến đội gửi đến.

Tưởng Hoài đếm có mười vé!

Hơn nữa vị trí đều là hàng đầu, là vé tốt nhất!

Y tất nhiên không có khả năng dùng một người, chuyện tốt như vậy tất nhiên phải chia sẻ với mọi người chứ.

Y lập tức gửi tin nhắn vào nhóm: [ Trên tay tôi hiện tại có chín vé vào cửa giải đấu, có ai muốn không? ]

Nhất thời một đống người xông đến.

[ Tôi muốn, tôi muốn! ]

[ Tôi tôi tôi nha, tôi tôi tôi tôi tôi tôi! ]

[ Còn nữa không, tôi còn cơ hội không? ]

Cũng không lâu sao đó, một người khác gửi tin nhắn vào nhóm. Câu chữ hoàn toàn khác với mọi người.

Bá chủ bóng rổ một phương: [ Hai ngày trước vẫn còn cầu vé của tao, hiện tại dư tận chín cái? Mày không phải chỉ hỏi trong nhóm chứ không có nguồn nào sao? ]

Bá chủ bóng rổ một phương: [ Một lúc mà lấy được mười vé, mày là người trong chiến đội à? ]

Tưởng Hoài mặc kệ hắn ta, trực tiếp đem những phiếu cầm trên tay chụp lại toàn bộ. Sau đó gửi ảnh full HD vào.

Tôi là Hoài ca của cậu: [ Ở đây còn dư lại chín vé, những người vừa nhắn đầu tiên các cậu từng ngưởi gửi địa chỉ cho tôi. ]


Tôi là Hoài ca của cậu: [ Tôi không phải người, ai cũng có thể cho vé. Cái này là bạn của tôi cho, không tin thì đừng đến. ]

Lần này bá chủ bóng rổ một phương không đáp lại.

Phía dưới không ít người ở đây gào khóc: [ Hoài ca uy vũ! ]

[ Hoài ca hôm nay cậu chính là anh trai ruột thị của tôi. ]

[ Tôi biết thằng trên ngu ngốc kia. Trước có vé nhưng nói không có? Bây giờ còn chế giểu Hoài ca của chúng ta, giờ mặt mũi ở đâu? ]

[ Trước tôi cũng nghĩ mua của tên kia, nhưng hỏi vài câu cậu ta ghét tôi lớp 10. Cho nên nghĩ không ra, tên ngu ngốc kia khinh thường người nào? ]

Lệ Hoằng nhìn chằm chằm trên lời nói của những người này trên màn hình, tức giận đến nỗi suýt nữa thì ném điện thoại di động đi.

Hắn ta vì cướp được mất tờ vé, cho nên vẫn có người hỏi hắn ta vé, Hắn cũng lấy ra mấy tờ, cũng không đòi tiền chú yếu là muốn hưởng thụ người khác ước ao, ở trước mặt hắn ta thổi phòng mà thôi.

Lệ Hoằng trực tiếp out ra, tắt điện thoại di động.

Tưởng Hoài lấy được vé, thì cũng đoán chừng là mấy vị trí không tốt. Hắn ta so đo làm gì?

………………

Trong ký túc xá, Trang Thâm vừa mới kết thúc một ngày huấn luyện. Cậu mở cửa phòng, đi đến bên ỏ mèo đặt cạnh tường.

Bên trong không có mùa, những ở đầu giường lại có một cục nhô lên. Trang Thâm vén chăn lên quả nhiên thấy một chú mèo co mình lai.

Ban công bên cạnh bị gõ mấy cái, Trang Thâm mở cửa. Thẩm Văn mang theo bình sữa qua đây, khuôn mặt buồn ngủ rũ mắt nói: “Uống cảm thấy ngon.”

Cửa phòng thật sự rất thuận tiên, cho dù bọn họ có qua phòng nhau nhưng người đi trên hành lang thật sự không biết.

Anh đẩy cửa nhẹ theo đường quen thuộc đi đến bên giường. Trang Thâm chậm rãi uống sữa, cũng không lâu sau đó đặt lại trên bàn.

Thẩm Văn rũ mắt, con ngươi đen nhánh nhìn cậu không nhúc nhích.

Bởi vì sữa bò nóng đi qua nên môi Trang Thâm trở nên ướt át. So với trước kia còn hồng hơn, da thịt trắng quá đáng cũng thêm mấy phần khí sắc.

Trang Thâm thấy anh không đi, cảm thấy hơi kỳ lạ. Còn chưa kịp hỏi thì thấy trên điện thoại hiển thị một tin.

[ Livesteam Lam Hải: Chúc mừng ngài đã ở thành được nhà live được hoan nghêng nhất. Độ hot xếp hạng nhất! Tiền thưởng đã được kết toán vào tiền của tháng này, chúng tôi sẽ sắp xếp cho ngài một thời gian cùng một người phỏng vấn. Mời đúng lúc liên hệ nhân viên quản lý…”

Sau một giây, Trang Thâm bị người nào đó kéo mạnh cổ tay. Không kịp chuẩn bị mà ngã xuống dưới, điện thoại di động cầm không chắc rơi xuống đất.

Khi rơi xuống trước giường mềm mại, trong phòng đột nhiên vang lên một thanh âm đầy hoảng sợ.

“Meo meo –!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Mập Mạp: Người bị thương luôn là ta qwq


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.