Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 109
Edit: Lũy Niên
Trang Thâm cùng Thẩm Văn cả hai đều hẹn gặp nhau ở hiệp hội mỹ thuật quen thuộc.
Mặc dù mùa đông năm nay so với mọi năm thì có lẽ ấm áp hơn, nhưng khí trời thì ẩm ướt như cũ. Lúc bước xuống từ trên xe, Trang Thâm cảm thấy mặt mình bị gió tạt vào hơi đau.
Trang Trần Húc cố tình đưa cậu đến đây, nhìn thấy cậu xuống xe cũng mở cửa, khi anh cảm nhận được nhiệt độ bên ngoài khẽ nhíu mày lại.
Anh lấy khăn quàng cổ trong túi xách ra, quàng lên cổ của Trang Thâm, dịu dàng quan tâm nói: “Trên đường quàng nó lên, ít nhất có thể chắn được gió. Khăn quàng cổ này anh mới mua, chưa dùng qua.”
Cử chỉ của người thanh niên rất lịch sự, cho dù là khoảng cách hay khi giúp cậu quàng khắn lên cùng không khiến Trang Thâm cảm thấy khó chịu.
Dưới tình huống nào đó, Trang Thâm cũng không ghét sự quan tâm của Trang Trần Húc, ngược lại có hơi quen thuộc. Phần lớn nguyên nhân có lẽ chính là cho tới bây giờ Trang Trần Húc luôn duy trì khoảng cách vừa phải, sẽ không thân mật với cậu quá mức cho phép.
Trang Thâm tự mình sửa lại khăn quàng trên cổ một chút, hơn nửa cằm đều giấu vào trong chiếc khăn quàng cổ màu xám đậm. Khuôn mặt giữa những cơn gió lạnh mà trở nên lạnh lùng, lại bởi vì sự mềm mại phù hợp của khăn quàng cổ khiến cho khuôn mặt cậu trở nên dịu đi một ít.
Trang Trần Húc nhìn chiếc khăn quàng cổ trên người cậu, y càng cảm thấy em trai của y vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.. nhẹ giọng cười nói: “Lúc nào về có thể gọi điện thoại cho anh, anh sẽ lập tức đến đón em. Em có thể dẫn theo bạn học của mình, cùng mọi người ăn một bữa cơm.”
Trang Thâm ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng lại cảm thấy gọi Thẩm Văn đến cùng ăn bữa cơm thật sự quá không thực tế.
Người này không phải mạch suy nghĩ có hơi kỳ lạ, mà là luôn nói lung tung. Không biết Trang Trần Húc sẽ có cảm nhận gì về anh.
Bạn trai sẽ không nói, hiện tại không thích hợp để ra mặt người trong nhà.
Trang Thâm kéo kéo khắn quàng cổ, nhìn Trang Trần Húc lái xe đi rồi xoáy người đi đến hiệp họi mỹ thuật.
Cửa của hiệp hội mỹ thuật tự động mở ta, Trang Thâm liếc mắt đã thấy được một người đứng ở phía trước.
Thẩm Văn nhìn người trước mặt đi đến, nhướng nhương mày, khóe miệng mang theo ý cười: “Khăn quàng cổ rất đẹp.”
Nhưng ánh mắt của anh khi nhìn vào khăn trên cổ rất lâu, hơn nữa còn mang theo những ý tứ khác, không rõ tâm trạng.
Bên trong phòng mở điều hòa, Trang Thâm cảm thấy hơi nóng nên bỏ khăn xuống. nói: “Anh muốn cho anh mượn.”
Vẽ mặt cậu nhàn nhạt, nhìn thoáng giống như không nghe hiểu ý trong lời nói của Thẩm Văn.
Thẩm Văn nhìn thấy nụ cười bình thường của cậu, nhẹ nhàng nở nụ cười theo đi đến gần cậu, hỏi một câu: “Khi nãy người bên ngoài khi nãy đứng rất gần em, em không phải không thích tiếp xúc quá gần với người khác sao?”
Trang Thâm mở to mắt nhìn lên, khuôn mặt nhàn nhạt, đôi mặt yên lặng nhìn anh.
Cậu khi nãy không có chăm chú nghe, nhưng hiện tại đã biết Thẩm Văn có ý gì.
Trong đại sảnh của hiệp hội mỹ thuật chỉ có một người bảo vệ, ngôi trước cửa thông dong sưởi ấm.
Thẩm Văn đến càng gần, đôi mắt đen nhánh kia hạ xuống nhẹ giọng hỏi: “Bạn trai của anh, vì sao còn để cho người đàn ông khác mang khăn quàng cổ giúp?”
Giả vờ giả vịt thôi mà giống y như đang tra hỏi.
“…” Trang Thâm hỏi kỹ: “Anh nhìn thấy được bao nhiêu?”
“Nhìn thấy em đứng với người đàn ông xá lạ, anh ta còn giơ tay giúp em choàng khăn lên.” Thẩm Văn rũ mắt, châm rãi đáp: “Nhưng mà anh nhìn thì chắc là hai giây.”
Còn tại sao lại nhìn hai giây, thì không cần nói cũng biết.
Trang Thâm: “…”
Cậu ngập ngừng hỏi: “Anh có nhìn thấy tin nhắn em gửi cho anh không?”
Thẩm Văn nâng mắt: “Nhìn, làm sao?”
Trang Thâm: “Bởi vì đó là anh trai của em.”
Đuôi mắt của Thẩm Văn rũ xuống rồi lại nâng lên, âm cuối kéo dài: “…Hả?”
Trang Thâm nhìn thẳng vào anh, trong mắt không có tâm trạng gì, trần thuật đáp lời: “Em có một người anh ruột, cái đồng hồ cũng là quà sinh nhật em tặng anh ấy. Hôm này anh ấy cố ý đưa em đến thấy, thấy lạnh nên mới cho em khăn quàng cổ.”
Thẩm Văn: “…”
Trang Thâm: “Khăn quàng cổ cũng có mới mua.”
Thẩm Văn: “…Được.”
Thẩm Văn chống lại đôi mắt của cậu, có chút bất đắc dĩ hiếm thấy: “Em còn bao nhiêu anh trai hay em gái?”
Trang Thâm suy nghĩ một chút, hai giây sau mới đáp: “Không có.”
Nhìn thấy vẻ không vui trên gương mặt của Thẩm Văn hoàn toàn biến mất, ngược lại có chút không dược tự nhiên hiếm thấy. Trang Thâm cầm cho anh khăn quàng cổ trong tay, khóe môi hơi cong lên: “Anh cảm thấy em sẽ tặng đồng hồ cho người nào? Tại vì anh hỏi đối tượng nghi ngờ không phải, nên hôm qua mới hỏi em. Em đoán đúng không?”
Thẩm Văn: “…”
Bạn trai của anh đúng là một tiểu quỷ thông minh.
Thẩm Văn nhận lấy khăn quàng cổ của cậu, giọng nói nhẹ nhàng chầm chậm: “Anh còn cho rằng em kiếm tình địch cho anh.”
Trang Thâm chỉ có một, mà tình địch của anh lại rất nhiều. Anh chỉ có thể dựa vào bản năng mà đề phòng.
Không có tật xấu gì cả.
“Bọn Tưởng Hoài có tổ chức một buổi tụ hội, ở vila nghỉ ngơi tổ chức BBQ, cùng đi đến đó chơi một chút.” Thẩm Văn một lần nữa quàng khăn lên cho Trang Thâm, động tác cẩn thận quấn hai vòng hỏi: “Em cảm thấy thế nào?”
Mùi hương bạc hà xen lẫn với không khí ấm áp ở trong phòng, bị tách ra khỏi những hơi lạnh chỉ còn lại hương ngọt trong trẻo.
Thẩm Văn dựa vào cậu rất gần, Trang Thâm có thể cảm nhận hơi thở cùng nhiệt độ của anh. Giống như cậu hoàn toàn bị hơi thở của đối phương bao bọc lấy.
Trang Thâm giơ tay lên, vỗ nhẹ vào mu bàn tay của Thẩm Văn.
Lại mở tay anh ra, rồi sờ tay anh một cái.
Thẩm Văn không có bỏ tay ra, trái lại còn nắm chặt lấy tay cậu. Khóe môi cong lên: “Sao vậy?”
Đầu ngón tay của Trang Thâm hơi lạnh, đặt ở lòng bàn tay cảm thấy rất thoài mái.
Trang Thâm chỉ nói: “Không cần vì những chuyện nhỏ như vậy mà phí thời gian.”
Tuy là Trang Thâm nói rất ngắn gọn, cũng không nói tỉ mỉ nhưng Thẩm Văn có thể hiểu được cậu đang muốn nói cái gì.
Trong khoảng thời gian này, anh vẫn luôn để những chuyện nhỏ nhặt trong lòng, cho nên không cần lãng phí thời gian vào những chuyện đó.
Thẩm Văn vẫn nắm lấy tay cậu, không có buông ra, mang theo ý cười dáp lại: “Bạn trai nói đúng.”
……………..
Ở vila, nam sinh cùng nữ sinh đều tụ tập ở bên ngoài trời.
Các nam sinh chuyển đồ vào bên trong, Tưởng Hoài chào hỏi mọi người: “Đến đến, ai có khả năng nấu nướng tốt thì bắt đầu nào.”
“Muốn chết rồi, làm sao mà lạnh thế chứ?” Lưu Phàm đeo găng tay, giơ hai tay để gần vỉ nường ra sức sưởi ấm: “Vì sao trời lạnh như thế này mà lại muốn liên hoan ở ngoài trời?”
Tưởng Hoài liếc mắt, lại nhìn lên trời cảm thán nói: “Cái này người ta gọi là sở thích! Hơn nữa tôi xem dự báo thời tiết rồi, họ bảo hôm này xác suất 16% là tuyết sẽ rơi! Ở dưới tuyết rơi ăn nướng thì phải nói là quá tuyệt vời.”
Y vừa nói xong lập tức có tiếng vỗ tay bên cạnh.
Tưởng Hoài nhìn Diệp Phân Phân đứng bên cạnh, khuôn mặt nữ sinh nhỏ nhắn, vô hại. Hai con mắt của Tưởng Hoài lập tức sáng lên: “Cậu có phải hiệu được những lời tôi nói không?”
Diệp Phân Phân gật đầu, cô khẽ mỉm cười giong nói chân thành đáp: “Thật sự là rất tuyệt, nếu như thật sự có tuyết rơi thì còn tốt hơn.
Cô vừa nói vừa nhìn thoáng qua bên cạnh.
Trang Thâm đứng chung với Thẩm Văn trước một vỉ nướng. Trang Thâm vẫn giống như cũ trong trẻo lạnh lùng, có lẽ bởi vì cúi đầu nên nửa khuôn mặt đều chôn ở bên trong khăn quàng cổ.
Cậu đứng bên cảnh không hề động, ngược lại Thẩm Văn lại cầm đồ để lên.
Đặt vỉ nướng sáng một bên nói với người bên cạnh, vẻ mặt luôn lạnh lùng nhưng trong đôi mắt lại lộ ra vẻ dịu dàng.
“Anh hùng hiểu ý!” Tưởng Hoài nhìn khuôn mặt của Diệp Phân Phân hơi hồng, cảm thấy cô hơi hướng nội lại ngoan ngoãn, Xuất phát từ lòng làm quen bắt chuyện kêu cô qua đây: “Cậu đến đây, muốn ăn cái gì thì thả lên.”
Diệp Phân Phân lắc đầu, đứng tại chỗ chân thành nói: “Không cần phải thêm tớ, cậu tự nướng cho mình là được rồi.”
Lần tụ tập này Tưởng Hoài thảo luận trên nhóm trường rất nhiều lần, một số bộ phận cũng biết hơn nữa có thời gian nên cùng đi. Chủ yếu là nhiều người náo nhiệt hơn chút.
Lúc Diệp Phân Phân muốn đến, Tưởng Hoài còn cảm thấy có hơi kỳ lạ.
Diệp Diệp lấy cameras từ trong cặp ra, mỉm cười ôn hoà nói: “Tớ nướng không được tốt, vậy tớ sẽ chụp ảnh cho các cậu!
Tưởng Hoài cảm thấy chuyện này cũng được: “Có thể có thể, đúng lúc lưu lại làm kỷ niệm, sẽ có niềm vui.”
Lúc mà mọi người còn đang ở bên cạnh bó tay, thì Thẩm Văn đã nướng xong một trái cà tím. Rút một giấy bác gói kỹ lại bên dưới mới đưa cho cậu: “Vẫn còn hơi nóng.”
Trang thâm cắn một miếng, chậm rãi ăn xong mời đáp: “Cũng không tệ lắm.”
Cậu ăn vài miếng rồi đặt lại trong đĩa, Thẩm Văn biết đây là thói quen của cậu.
Tuy là Trang Thâm cái gì cũng ăn, nhưng thực sự cậu hơi kén ăn. Cái gì cũng ăn vài miếng, nhưng lại không ăn nhiều lắm.
Thẩm Văn cong môi cười, cầm miếng cà cậu đã ăn qua lên. Xử lý hết chỗ còn dư hơn nửa, rồi ném vỏ cà tìm vào thùng rác. Tiếp tục lật lật nướng nướng những thứ trên vỉ, vừa lật vừa hỏi: “Khoai tây em thích mềm một chút hay là cứng một chút?”
Trang Thâm: “Mềm một chút.”
Thẩm Văn: “Có muốn ăn thử đùi gà không?”
Trang Thâm: “Không muốn ăn.”
…………….
Trang Thâm cảm thấy có cái gì đó không đúng, quay đầu nhìn lại thì thấy Diệp Phân Phân cầm cameras hướng về phía bọn cậu. Vẫn không nhúc nhích, gương mặt bên dưới cameras ngượng ngùng nở nụ cười kỳ lạ.
Trang Thâm nhìn về phía ống kính: “?”
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, cameras chậm rãi di chuyển ống kính rời sang hướng khác.
Trang Thâm cảm thấy kỳ lạ, tiếp tục chờ Thẩm Văn nướng xong.
Đến khi Trang Thâm gần như thử hết mấy món trên bàn hai người chuẩn bị đi đến nhà wc rửa tay.
Mới vừa tay xong, Trang Thâm nhận được tin nhắn là Khâu Lăng trả lời cho cậu: [ Mấy bức tranh đều đã được đưa vào, triển lãm cũng đã sắp xếp xong. Con có thể đi xem cùng với Thẩm Văn. ]
Trả lời tin nhắn của Khâu Lăng, Trang Thâm vô tình nhìn liếc qua bên ngoài.
Nhìn thoáng qua, ánh mắt mắt liền dừng lại.
Ở bên ngoài cửa sổ phòng khách ở tầng một, là một hoa viên rộng lớn. Mùa đông cây cỏ yếu ớt, chỉ có cây Tùng Bách cao lớn còn vẻ xanh biếc hiếm thấy.
“Tuyết rơi?” Một giọng nói trầm thấp từ phía sau truyền đến, Trang Thâm nhìn thấy bóng của Thẩm Văn trên mặt kính cửa sổ.
Cách một lớp thủy tinh trong suốt, những bông hoa tuyết càng lúc càng lớn phiêu phiêu bay bay từ phía chân trời rồi hạ xuống. Dường như ùn ùn kéo đến về phía bọn họ.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, cũng là trận tuyết rơi đầu tiên mà hai người cũng nhau nhìn thấy.
Trang Thâm còn đang nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên cảm thấy trên mặt hơi nóng lên.
Nụ hôn như chuồn chuồn bay qua của Thẩm Văn rơi trên má cậu.
Cậu mở to hai mắt, ánh mắt nhìn Thẩm Văn đang cúi đầu, hầu như tai anh đều dán vào sườn mặt của cậu.
Trang Thâm: “Anh không sợ sẽ có người đến sao?”
Thẩm Văn không thèm để ý nói: “Bọn họ nhất định đều ở bên ngoài xem tuyết rơi, bên này rất ít tuyết sẽ không có ai đến đây…”
Lời còn chưa nói hết, phía sau đã truyền đến một vật nặng rơi xuống đất cắt ngang bầu không khí yên lặng.
Hai người đồng thời quay đầu lại.
Diệp Phân Phân một tay nhắt cameras dưới đất lên, một tay che mặt vội vội vàng vàng nói, giọng nói hơi run rẩy: “Xin lỗi! Các cậu cứ tiếp tục!”
Cô dùng tốc độ chạy nước rút một trăm mét rời đi, nhanh đến nỗi không giống như thiếu nữ bình thường mềm mại lại hướng nội im lặng.
Trang Thâm dựa vào mặt kính thủy tinh, nhẹ giọng chầm chậm lặp lại một lần: “Sẽ không có ai đến đây?”
Thẩm Văn nhìn Diệp Phân Phân vội vã chạy đi: “….”