Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 106


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 106


Edit: Lũy Niên

Ở bên trong buổi tiệc, không ít những danh gia vọng tộc ở Kinh Thành, đến để dự bữa tiệc tụ họp cuối năm. Nói là bạn bè lâu ngày ngồi lại nói chuyện với nhau nhưng ở giữa cũng không tránh được đề tài làm ăn. Người bên dưới muốn làm quen lấy quan hệ, người bên trên thì muốn đôi bên cùng có lợi.

Những con em ở đây thì đều muốn nhân cơ hội này được ấn tượng tốt với người nào đó.

Thẩm Văn từ gia thế, dáng dấp hay năng lực đều rất tốt. Không còn gì nghi ngờ khi anh là lựa chọn tốt nhất.

Từ khi Thẩm gia đặt chân vào phòng tiệc, không chỉ riêng con em mà cả nhóm người lớn cũng sôi nổi tiến đến gần lấy lòng cha mẹ Thẩm.

Ở Kinh Thành, tập đoàn của Thẩm gia độc chiếm rất nhiều lĩnh vực khác nhau. Nếu có thể móc nối quan hệ, thì việc làm ăn sau này cũng có thể được nâng cao hơn một bước.

Thẩm Văn luôn không thích mấy loại tiệc như vậy, trước khi đợi mọi người vây đến, đã yên lặng không một tiếng động rời đi, còn thuận tiện lấy một ly rượu vang đỏ, chậm rãi thong thả đi về phía cầu thang.

Đi theo dọc cầu thang xoắc ốc, Thẩm Văn lên đến sân thượng nhỏ phía trên. Anh dựa vào lan can lấy điện thoại di động ra.

Ở phía sau, có không ít thiếu nữ xinh đẹp nhìn về phía bóng lưng anh biết mất đến mòn con mắt.

Thẩm gia đang nói chuyện với Lâm gia. Lâm Nghiên nhìn thấy Thẩm Văn bỏ đi, cảm thấy hơi tức giận. Dù sao thì cũng coi như là bạn bè, một tiếng chào hỏi cũng không có đã bỏ đi.

Cô nói khẽ với bảo vệ bên cạnh: “Tôi đi lên trên kia xem, cậu không cần đi theo.”

Bảo vệ nhìn về phía phu nhân đang đứng bên cạnh, nhìn thấy bà gật đầu mới không đi theo sau.

Mẹ Lâm lắc đầu nói: “Nghiên Nghiên lại chạy theo sau Thẩm Văn rồi, tôi có nói với con bé mấy lần…”

Mẹ Thẩm dịu dàng nở nụ cười đáp lời: “Nghiên Nghiên có thể thích thằng bé, ánh mắt không được tốt lắm.”

Mẹ Lâm không tán thành đáp: “Không thể nói như vậy được, tính tình Nghiên Nghiên không được tốt. Con bé tính tình thẳng thắn, cũng khó trách Tiểu Văn không thích con bé.”

“Hiện tại thằng bé có người mình thích, tôi cũng không quản được. Nghiên Nghiên tôi rất thích, nếu không…để con bé làm con gái nuôi của tôi đi. Như vậy thân càng thêm thân.”

Mẹ Lâm ngạc nhiên một trận: “Sao tôi chưa nghe Nghiên Nghiên nói đến…?”

“Tôi cũng chỉ mới vừa biết đến thôi, những chuyện như vậy tốt nhất nên để bọn trẻ nói chuyện với nhau.”


Vài cô gái đứng phía sau sắc mặt đông cứng lại, trong nháy mắt kinh ngạc.

Là thần tiên hạ phàm nơi nào lại có thể đem một người ngàn năm không động lòng như Thẩm Văn câu đi mất?

Từ sau khi Nhiếp Bính Tĩnh nói chuyện Thẩm Văn lui đến với nam sinh ra, vẫn luôn đợi Thẩm gia nổi giận. Khiến cho những người lớn ngăn cản Thẩm Văn gặp gỡ Trang Thâm.

Người có thể cùng Thẩm Văn ở bên nhau, nhất định phải môn đăng hộ đối. Chí ít thì cũng phải có lợi đối với sự phát triển của Thẩm gia. Nhiếp Bính Tĩnh vẫn luôn cảm thấy đối thủ của cô ta chỉ là những tiểu thư ở bên trong những gia tộc. Cô ta chưa từng như đến người biến thành đối thủ của mình lại là học sinh của một trường phổ thông, mà lại còn học cùng lớp.

Hơn hết lại còn là nam sinh.

Cái này không đúng.

Nhiếp Bính Tĩnh nhìn về phía Thẩm Văn rời đi, cũng nhấc bước theo sau.

Thẩm Văn đứng trên sân thượng, anh mới vừa gửi tin nhắn xong đã nghe thấy phía sau truyền đên âm thanh của giày cao gót.

Không đợi người đến gần, giọng nói đã đến trước.

“Thẩm Văn, cậu tại sao không chào tớ một câu đã bỏ đi rồi?” Lâm Nghiêng nắm lấy tà váy dài. Bước chân khi đến gần cũng chậm lại, sau đó thả váy xuống nhìn anh.

Người con trai trước mặt có dáng người thon dài, lười biếng nửa dựa vào lan can đằng trước. Ly rượu trong tay đã uống một nửa, thờ ơ nhìn lại về phía cô. Khuôn mặt lạnh lùng sắc bén.

Lâm Nghiên hỏi anh: “Cậu trốn ở đây làm gì?”

“Hóng gió một lát.” Thẩm Văn đút điện thoại lại vào trong túi, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi, nghe còn rất vui vẻ: “Thuận tiện gửi tin nhắn cho bạn trai của tôi.”

Khuôn mặt Lâm Nghiên ngẩn ngơ: “…Bạn trai?”

Lầu hai yên tĩnh vang lên tiếng bước chân.

Nhiếp Bính Tĩnh đi lên tìm hiểu tình hình cũng giống như cô mà ngây cả người.

Thẩm Văn có thể nói chuyện này một cách tự nhiên vậy chứng tỏ anh thật sự nói chuyện yêu đương với Trang Thâm. Và Thẩm gia cũng không phản đối.

Tại sao lại có thể như vậy chứ?

Thẩm Tu coi như đã rời khỏi Thẩm gia một nửa, hiện tại chỉ còn lại mỗi Thẩm Văn có thể tiếp nhận tập đoàn. Thẩm gia không chọn những người từ danh môn lại đồng ý cho anh gặp gỡ với một nam sinh?


Một tập đoàn lớn như vậy, chẳng lẽ muốn người kế thừa không có con cái?

Lâm Nghiên sửng sốt vài giây, cau mày hỏi: “Nhà cậu biết chuyện này không?”

“Biết, không nói gì.” Thẩm Văn nhìn về phía cảnh đêm xa xa kia.

Khuôn mặt Lâm Nghiên hiện lên vẻ mất mác mấy giây, một lần ngẩng đầu lên nói với anh: “Nếu đã như vậy, thì sau này chúng ta vẫn sẽ làm bạn nha!”

Thẩm Văn nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh xảo của người trước mặt, một cô gái với vẻ ngoài trang nhã. Anh hơi buồn cười: “Trước đây chúng ta không phải bạn bè sao?”

“Trước đây tớ theo đuổi cậu, tính chất hai cái không giống nhau. Hiện tại tớ nói chuyện với cậu như những bạn bè bình thường, cậu đừng hiểu lầm.” Lâm Nghiên giải thích.

Thẩm Văn: “Tớ cũng chưa từng hiểu lầm.”

Lâm Nghiên thở dài: “Thật sự hâm mộ cậu ấy, cậu ấy nhất định là một người rất tốt.”

“Đối với tôi.” Khuôn mặt Thẩm Văn lộ ra sự vui vẻ: “Em ấy tốt.”

Lâm Nghiên lại cùng anh trò chuyện vài câu về chuyện hằng ngày sau đó mới quay người rời đi. Đúng lúc nhìn thấy Nhiếp Bính Tĩnh đứng ở cầu thang nghe trộm đã nửa ngày. Mặt không thay đổi chuẩn bị rời đi, lại nghe được đối phương nói: “Cậu cứ bỏ qua như thế?”

Nhiếp Bính Tĩnh biết Lâm Nghiên thật sự rất thích Thẩm Văn. theo đuổi anh đã nhiều năm. Cô là người chân thành nhất trong đám người kia.

“Nếu không…?” Lâm Nghiên không biểu cảm nhìn cô ta một cái: “Tuy tôi thích cậu ấy, nhưng không muốn làm người thứ ba phá hư tình cảm của người khác. Theo đổi cũng phải theo đuổi một cách quang minh chính đại.”

Nhiếp Bính Tĩnh yên lặng, cô ta nhìn ra được sự châm chọc trong lời nói của cô. Cắn môi tiến lên phía trước nói: “Cậu nói cái gì?”

Còn chưa đến gần, bảo vệ áo đen ngay lập tức xông đến chắn trước mặt cô ta.

Lâm Nghiên nhìn cô ta từ trên xuóng dưới, hơi kỳ lạ nhưng không thèm để ý đến cô ta xoay người rời đi.

Nhiếp Bính Tĩnh còn đang tức giận, nhưng lại không dám đến gần. Những bảo vệ bên người Lâm Nghiên là những vệ sĩ bí ẩn trong liên mình trên thế giới. Nghe người của tổ chức này không chỉ phòng thủ lợi hại mà còn có thể giết người không tiếng động và không để lại bất cứ bằng chứng gì.

Bởi vì ngày bé Lâm Nghiên từng bị bắt cóc một lần. Lâm gia không tiếc tiền tìm những vệ sĩ này bảo vệ cô.

Nhiếp Bính Tĩnh nhin thoáng qua ánh đèn bên kia.

Thẩm Văn dựa vào lan can, rũ mắt nhìn điện thoại di động, tư thế nhàn nhã.


Nghe được tiếng bước chân, Thẩm Văn lơ đãng nhìn về phía đằng trước một cái. Khi nhìn thấy Nhiếp Bính Tĩnh. biểu cảm lạnh lùng.

“Tấm hình kia, là cô chụp?”

Nhiếp Bính Tĩnh mở to hai mắt.

Những lời này của Thẩm Văn là trần thuật, không phải câu hỏi.

Nhiếp Bính Tĩnh biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng cô ta đã chuẩn bị không thừa nhận: “Không phải, là người khác đưa hình cho tớ.”

Cô ta giơ tay lên, trong mắt hiện lên sự uất ức: “Thẩm Văn, tớ thật sự rất thích cậu. Nhưng mà trước tớ nói cho bác trai, bác gái cũng chỉ vì thật sự sợ hãi, cho nên mới đem ảnh đến cho bọn họ xem…”

Cô ta cho rằng làm như vậy có thể chia rẽ hai người, Thẩm Văn với Trang Thâm không thể nào tiếp tục, không nghĩ đến một chút ảnh hường cũng không có. Thẩm Văn còn rất thoái mái.

Nhưng nói như thế nào, người này biết rõ chuyện ảnh là do cô ta chụp. Vì lợi ích lâu dài, cô chỉ có thể nói lời xin lỗi.

Thẩm Văn lạnh lùng nhìn cô ta một cái rồi quay đi.

“Thẩm Văn, tớ thích cậu là thật lòng. Cho nên trong lúc đó đầu tớ bị nóng mới làm việc này.” Viền mắt Nhiếp Bính Tĩnh đỏ lên, trong mắt cô ta chứ đựng sự ngưỡng mộ đối với người thiếu niên kia, ngập ngừng nói: “Tớ chỉ muốn có chút gì đó cơ hội, nhưng cậu lại không muốn cho tớ…”

Màn hình điện thoại trong tay của Thẩm Văn sáng lên, anh rũ mắt nhìn thoáng có. Hình như là nhìn thấy cái gì đó.

Khi anh ngẩng đầu lên, khuôn mặt đã không còn cau có.

Nhiếp Bính Tĩnh sờ sờ tóc, biểu cảm chân thành, cúi thấp đầu.

Thẩm Văn đi đến phía cô, giọng nói lười biếng: “Tôi còn muốn nói chuyện với bạn trai của mình, không rảnh để ở đây nghe cô kể chuyện xưa. Tôi đi trước.”

Thân thể Nhiếp Bính Tĩnh cứng đờ, tay nắm chặt tà váy trên người.

Cô ta nói hơn nửa ngày, người kia cái gì cũng không nghe mà chỉ nhìn điện thoại di động!

Rốt cuộc là Trang Thâm đã cho anh ăn bùa mê thuốc lú gì?

Nhiếp Bính Tĩnh nhìn bóng lưng anh rời đi, đầu ngón tay nắm chặt. Không cam lòng mà kiềm chế lại cảm xúc.

Loại người như Trang Thâm không thể nào đi bên Thẩm Văn lâu dài được, đợi đến khi Thẩm Văn chính thức nhìn thấy định kiến. Thẩm gia không có khả năng lưu lại một người không có giá trị lợi dụng như Trang Thâm.

…………………….

Những ngày nghỉ đầu tiên thoáng cái đã trôi qua, chớp mắt một cái đã đến đem giao thừa.

Trang Trần Húc đặt một phòng riêng ở nhà hàng Trung Quốc nổi danh ở Giang Thành. Năm người đi vào bên trong còn cảm giác phòng rộng thì không biết như lúc đầu có hai người bọn họ ở phòng này sẽ là khung cảnh gì.


Mợ Hách quay đầu nhìn Trang Thâm, cười nói: “Quần áo năm này may cho Trang Thâm vừa in, sang năm lại tiếp tục tìm nhà kia làm. Ý tưởng của nhà thiết thế bên bọn rất đẹp, quần áo đặt làm cùng với quần áo mua ở trên đường vừa nhìn đã không giống nhau.

Hách Chỉ đáp: “Nếu không…sao lại đắt như vậy chứ.”

Mợ Hách giận nói: “Tiền tốn trên quần áo dù sao đi nữa vẫn đáng giá. Nói gì thì nói quần áo lúc nào cũng phải mặc trên người.

Trang Thâm cởi áo khoác ra, bên trong là một chiếc áo sơ mi màu đỏ rượu, vạt áo hơi nghiêng. Không phải theo hướng áo sơ mi khô khan bình thường. Ngay tay phần cổ tay áo thêu hình, giống như thiết kế bên Châu Âu.

Kiểu trang phục này nếu như mặc trên người bình thường nhìn qua thật sự rất khác người. Thế nhưng mặc trên người Trang Thâm cảm giác không giống.

Thiếu niên có thân hình gày, làn da trắng trẻo. Khuôn mặt lạnh nhạt, ngũ quan tinh xào khiến cho người ta muốn bỏ qua cũng khó. Màu quần áo đậm càng làm nổi bật môi hồng răng trắng.

Hách Chỉ nhìn cậu, gật đầu: “Nhưng mà anh mặc bộ này thật sự rất đẹp, có thể lên sân diễn ngay lập tức.”

Áo trên người cô cùng màu với quần, kiểu dáng cũng cổ điển trang nhã như vậy. Nhưng mặc trên người cô, hình như nhìn không hợp: “Con thấy có con cũng thích hợp mặc áo sơ mi này, chí ít cũng rất khốc. Mẹ cho người làm cho con một cái như vậy đi, con cũng muốn.”

Mợ Hách thở dài: “Mỗi ngày đều chơi game, mặc quần áo cũng giống như một đứa con trai. Con về sao phải làm sao?”

Hách Chỉ: “???”

Chơi game thì làm sao? Cô còn kết bạn với không ít con trai đấy! BF cũng là phong cách trào lưu, sao lại không?

Hách Chỉ lấy điện thoại di động ta, hướng về phia Trang Thâm: “Anh, em với anh chụp ảnh tự sướng đi! Chúng ta chưa có ảnh nào cả.”

Trang Thâm ngồi ở bên cạnh cô, Hách Chỉ cầm điện thoại thuận tiện chụp mấy tấm. Cúi đầu lướt xem mới phát hiện Trang Thâm thật sự là người 365 độ không góc chết!

Dưới sự so sánh khốc liệt, cô cũng chọn được một tấm ảnh ưng ý nhất mở mạng xã hội đăng ảnh.

Thức ăn được lên rất nhanh, buổi tiệc liên hoan mừng năm mới bắt đầu. Vui vẻ vui vẻ trong tiếng ca, Hách Duệ Thành nâng ly rượu lên, hướng về phía mọi người nói: “Cũng sắp đến năm mới, mặc kệ những chuyện trước đây. Tất cả đều là quá khứ, mấy đứa phải tiến lên phía trước. Hy vọng người đang học, người đang đi làm đều thành công.”

Trang Trần Húc cũng nâng chén nói: “Hy vọng một mới tất cả mọi người đều tốt hơn.” Y quay đầu, cười nhìn về phía Trang Thâm nói: “Năm mới vui vẻ.”

Mợ Hách cũng nói: “Hy vọng một năm sau, tất cả mọi ngươi đều thuận thuận lợi lợi, thân thể khỏe mạnh.”

Hách Chỉ cũng nâng chén chạm cốc với bọn họ: “Năm mới vui vẻ.”

Trên mặt mọi người đều là nụ cười vui mừng, người thân chúng phúc lẫn nhau. Cùng chờ mong một năm đầy mỹ mãn.

Ánh mắt của Trang Thâm mềm mại, cậu giơ ly rượu trong tay, khóe môi hơi nâng lên nhẹ giọng nói: “Năm mới vui vẻ.”

Đăng không được bao lâu, Hách Chỉ nhịn không được lấy điện thoại di động ra liếc nhìn. Khuôn mặt cô ngây một lúc, hai mắt mở to, suýt chút nữa thì làm rơi đôi đũa trong tay xuống.

Cô vội và đưa điện thoại cho Trang Thâm xem, kích động nói: “Anh, ảnh của anh em mình phát hỏa! Có rất nhiều người muốn làm chị dâu của em.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.