Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm]

Chương 105


Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 105


Edit: Lũy Niên

“Bạn ngồi cùng bàn với con, Trang Thâm.” Thẩm Văn không thờ ơ đáp lại. Lúc nhắc đến cái tên ấy, giọng nói của anh như mang theo ý cười: “Là bạn trai của con.”

Mẹ Thẩm đặt chén bằng sứ cầm trên tay lên bàn, dùng khăn giây lau qua miệng ngước mắt nở nụ cười yếu ớt với anh: “Thằng bé có thể coi trọng con?”

Thẩm Văn cười, bất đắc dĩ đáp lại: “Mẹ, mẹ khinh thường con mẹ vậy sao?”

“Con thật sự cùng với thằng bé sao?” Mẹ Thẩm vẫn cười, nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ chuyện này: “Trước khi mẹ đi họp phụ huynh cho con, hai đứa khi đó đã yêu nhau rồi?”

Thẩm Văn lười biếng đáp lại: “Không phải, lúc đó vẫn còn đang theo đuổi. Khoảng thời gian ấy chỉ có theo đuổi.”

Mẹ Thẩm gật đầu, bật cười: “Mẹ cũng biết con là người động tâm trước, mẹ nhìn thằng bé không giống như có ý đồ gì với con.”

Thẩm Văn: “…”

“Trước mẹ với mợ của thằng bé cũng có tán gẫu mấy lần, chỉ biết thằng bé từ nhỏ đã mất mẹ. Chuyện này con có biết không?” Người phụ nữ ngồi thẳng. lông mày lo âu nhíu lại.

Thẩm Văn: “Biết, nhưng không phải chuyện gì lớn. Chủ yếu là cha con bên kia…”

Anh nâng mắt ra hiệu với người đối diện.

Mẹ Thẩm thở dài, nói: “Mẹ biết, nhưng mà thằng bé kia cũng không tính là quá phiền phức. Cha con từ khi mà xảy ra chuyện không may của anh trai con, ông ấy cơ bản cũng đã thả lỏng chuyện các con yêu đương. Nếu thật sự có thể đi đến bước lấy chứng nhận, nói sau cũng không muộn.”

Thẩm Văn rũ mắt, khuôn mặt uể oải lấy điện thoại di động ra nhìn.

………………………….

“Căn phòng này từ trước đến giờ có người đến quét dọn một luôn, có cái gì mà cảm thấy không quen thì nói anh nghe.” Trang Trần Húc mở cửa phòng ngủ ra, lại nhìn người phía sau nở nụ cười: “Muốn mua đồ gì thì cứ mua, tấm thẻ bên trong kia em cứ tùy ý mà xài.”

Trang Thâm đi vào trong lại quay đầu nhìn lại. Cậu thấy đồng hồ Trang Trần Húc đeo trên tay, hình dáng vô cùng quen thuộc.

Là đồng hồ mà trước đây cậu tặng cho Trang Trần Húc.

Nụ cười của Trang Trần Húc rất dịu dàng, y thấy cậu nhin chằm chằm vào đồng hồ ý cười trong mắt ngày càng sâu: “Sau này không cần phải mua cho anh món quà quý giá như vậy đâu. Chỉ cần có tâm là được rồi, em chưa đi làm có tiền nên dùng ở trên người mình.”

“Em có tiền.” Trang Thâm đáp: “Em livestream game so anh cho nhiều hơn.”


Trang Trần Húc hơi sửng sốt. Mặc dù là anh biết việc livestream kiếm ra rất nhiều tiền nhưng không được thoải mái.

Em của anh cơ bản không cần phải lộ diện trên mạng để livestream kiếm tiền. Cậu không thể ở nhà ngồi chờ tiền của y rồi sống vui vẻ cả đời đươc hay sao?

Trang Trần Húc chỉ gật đầu, trên mặt vẫn là nụ cười ấy: “Livestream có mệt khong? Làm sao mới có thể tìm được em? Anh có thể tặng qua cho em không?”

Nghe ba câu hỏi liên tiếp của Trang Trần Húc, Trang Thâm lựa chọn im lặng đáp: “Không mệt, anh tốt nhất là đừng đến quấy rối em.”

Cậu gần như có thể đoán được nếu nói cho Trang Trần Húc nghe sẽ xảy ra chuyện gì. Trang Trần Húc có thể không ngăn cản việc cậu làm đã khiến cho cậu rất hài lòng.

Trước đây, Trang Trần Húc rất ít khi nói những chuyện hằng ngày với Trang Thâm. Hôm nay, cậu đồng ý nói chuyện này trong lòng y thật sự rất vui.

“Anh ngủ ở phòng đối diện, có chuyện gì cứ qua gõ cửa. Buổi tối chúng ta đi ra ngoài anh.” Trang Trần Húc hơi im lặng: “Trưa mai, anh về nhà. Em có muốn đi với anh cùng nhau về nhà ăn một bữa cơm không?”

Khuôn mặt Trang Thâm lạnh đi: “Không cần, ngày mai em có việc phải ra ngoài.”

Trang Thâm: “Đi đâu?”

“Hiệp hội mỹ thuật, em đến gặp thầy.”

Ánh mắt Trang Trần Húc sáng lên. Trước anh vẫn luôn muốn tìm cho Trang Thâm một người thầy, nhưng cậu từ chối nên anh cho rằng cậu không muốn. Không nghĩ đến bây giờ lại có thể liên lạc được với giáo viên của của hiệp hội mỹ thuật. Anh vô cùng đồng ý.

“Vậy được, có muốn chuẩn bị quà cho giáo viên không? Anh bảo người mua nhanh cho em, ngày mai để em mang đi.”

So với cậu, Trang Trần Húc còn sốt sắng hơn. Trang Thâm bất đắc dĩ đáp: “Không cần, thầy sẽ không nhận.”

Trang Trần Húc còn muốn nói với cậu điều gì đó, nhưng Trang Thâm trực tiếp cắt đứt lời của y: “Không phải anh còn có việc cần làm sao? Không cần phải để ý đến em đâu anh.”

Trang Trần Húc chợt run sợ, nhìn em trai của cuối cùng cũng tỉnh lại bật cười đáp: “Được, anh sẽ không nhúng tay vào chuyện của em. Nhớ kỹ có chuyện gì cứ đến tìm anh.”

……………………………..

Kỳ nghỉ của hiệp hội mỹ thuật so với trường cấp ba thì muộn hơn, lúc Trang Thâm đến cũng còn nhiều người qua lại.

Hệ thống sưởi của hiệp hội mỹ thuật được trang bị đầy đủ, Khâu Lăng đi cậu đi đến phòng học vẽ tranh lớn, Trên đường đi y nói: “Bên phía tạp chí đồng ý cho cháu cố định bản vẽ. Hiện tại tiếng tăm cũng đã có một ít, về sau vẽ tranh tổ chức triển lãm cũng khá thích hơp. Trước bác có tìm người nghe ngóng, hiện tại tất cả mọi người đều tò mò cháu là ai. Hiện tại cháu có ý kiến gì không?”

Trang Thâm: “Tùy ý.”

Khâu Lăng có chút buồn cười.


Nhưng bây giờ công bố Trang Thâm với bên ngoài cũng không tốt lắm. Dù sao thì tuổi của cậu vẫn còn nhỏ. Lại không thích những chuyện xã giao, Khâu Lăng cũng không ép buộc.

“Vậy thuận theo tự nhiên đi! Sẽ luôn có thời điểm thích hợp!”

Lần này, Trang Thâm qua đây để cùng mọi người vẽ. Khâu Lăng muốn cậu phải luôn ổn định cảm xúc, bình thường Trang Thâm có thời gian cũng sẽ luyện tập. Cũng như là kiếm chuyện gì đó để làm mỗi lúc nhàm chán.

Trong phòng học cũng là thời điểm tan học, Trang Thâm vừa bước vào đã thu được không ít ánh mắt.

Cô gái thắt bím đuôi ngựa ngày trước có từng hợp tác với Trang Thâm đi đến với cậu: “Hôm nay chúng ta tự do sáng tạo, cậu cứ tìm đại một chỗ rồi vẽ cái gì cũng được.”

Trang Thâm gật đầu, cầm giá vẽ đi đến góc ngồi.

Bên này dụng cụ vẽ đều có thể tùy ý dùng, lấy cái gì cũng thuận tiện. Sau khi Trang Thâm ngồi xuống cũng sẽ không đứng lên, cũng không chú ý đến những người khác trong phòng vẽ.

Thế nhưng, những người khác lại không được bình tĩnh như cậu.

“Cậu ta đến hiệp hội mỹ thuật mấy lần, tại sao lại không nghe nói chuyện thầy Khưu nhận học trò mới?” Có người thấp giọng hỏi.

“Chắc là cậu ấy không đông ý!”

“Vì sao lại không đồng ý? Chuyện tốt như vậy còn không đồng ý!”

“Nếu không thì…nếu như cậu ta đã đồng ý thì tại sao một tí thông báo cũng không có?”

“Nhìn cậu ta lạnh lùng như thế, tôi cảm giác được là một người tàn nhẫn nhưng thiên phú thật sự khác với chúng ta.”

Ánh mắt mọi người nhìn về cậu càng thêm hâm mô.

Lúc Khâu Lăng nhìn Trang Thâm, sự hàng lòng trong mắt không phải là giả. Có thể được thầy Khâu khen ngợi đã không dễ dàng. bọn họ nằm mơ cũng muốn được trở thành một người như Trang Thâm vậy.

Cậu trai ngồi trong góc có khuôn mặt xinh đẹp, tinh xảo. Lúc không nói chuyện đặc biệt lạnh nhạt.

Dây tai nghe cong cong lượn xung quanh thì bên mặt rũ xuống, ngày cả làn da cũng nhẵn nhụi giông như người từ tranh đi ra.

Nhìn như thế nào cũng không bình thường.

Mọi người thu lại tầm mắt của mình, nhìn về phía cảnh sắc thiên nhiên chưa vẽ xong kia, nhỏ giọng cảm thán.


Trịnh Húc mới vẽ được một nửa nghe thấy tiếng xì xào của mọi người. Trầm mắt không cam lòng mà nhìn về phía người ngồi trong góc.

Cái gì là thiên phú không giống như bọn họ?

Hắn ta cảm thấy Trang Thâm chẳng khác gì bọn họ ra, chỉ là biết bắt chước một tí thôi mà.

Loại kỹ thuật này người khác nhìn không ra, nhưng hắn liếc mắt cũng có thế nhìn ra. Chỉ là không tìm được cách xé rách tấm mặt nạ này trên mặt của Trang Thâm mà thôi.

Nhìn thấy mọi người vây quanh phía sau Trang Thâm, nhìn cậu vẽ rồi lại khen ngợi. Trong lòng Trịnh Húc buồn phiền, ném bút sang một bên đi đến phía sau Trang Thâm.

Không thể không nói, cậu vẽ thật sự rất đẹp. Rõ ràng chỉ mà một khung cảnh của gió bình thường, nhưng hơi cải biến một chút về màu sắc và độ bão hòa. Nhìn qua cũng có thấy được tình cảm và khí chất đong đầy.

Nét vẽ của Trang Thâm luôn có một loại đau buồn.

Khuôn mặt Trịnh Húc lạnh mấy giây, đột nhiên lên tiếng: “Trang Thâm, gần đây cậu có xem qua tác phẩm của một người có bút danh là Ẩn danh hay không?”

Trang Thâm nghe được giọng nói của hăn, tháo ống nghe một bên xuống trả lời: “Có xem qua.”

Trịnh Húc nở nụ cười, càng có lòng tin với suy đoán trong lòng.

Nếu như xem qua mà cậu còn vẽ giống như vậy, đây tuyệt đối không phải không cẩn thận.

“Cậu nên cố gắng vẽ cho tốt, đừng nghĩ dùng đến đường ngang ngõ tăt. Nếu không…rơi xuống sẽ rất thảm.” Trinh Húc híp mặt nhìn cậu, dùng cái giọng như thể mình ngồi tít trên cao nói: “Đến lúc đó không biết ai sẽ cứu cậu?”

“?” Trang Thâm không giải thích chỉ liếc mắt nhìn hắn ta.

Cái người này đang nói cái gì vậy?

Trịnh Húc cho rằng cậu ít nhất sẽ tức giận, hoặc là nghe ra ý trong lời của hắn rồi trức tiếp cãi lại. Nhìn thấy khuôn mặt của cậu không có biểu cảm gì liền tức giận.

Loại người này dựa vào cái gì có thể khiến thầy Khâu để ý?

Trang Thâm cơ bản không xứng!

“Ẩn danh thật sự vẽ rất đẹp, nhưng mà có người nào ấy tâm tư bất chính. Ở nơi nào đó không dùng não, tuy là chốc lát sẽ tốt nhưng sẽ có một ngày sẽ bị moi ra khuôn mặt đằng sau. Đến lúc đó ấy tự đi mà giải quyết cho tốt.” Trong lời nói của Trịnh Húc tràn đầy ý tứ châm chọc.

Trang Thâm: “…?”

Cậu không đáp lại, trong phút chốc cậu không biết Trịnh Húc muốn cái gì.

Cái người Trịnh Húc đứng trước mặt cậu, cậu mơ hồ nhận ra. Thiếu chút nữa thì cậu quên mất ở đây có người như vậy.

Trịnh Húc nhìn cậu thờ ơ, cảm giác như mình ở đây đàn gảy tai trâu. Nên chỉ có thể cười xùy một tiếng. Xoay người rời đi, hắn ta lười diễn kịch với Trang Thâm.

Trang Thâm nhìn về phía bức tranh, cậu nghi ngời người này không được bình thường.

Cô gái thắt bím đuôi ngựa phía sau nói với cậu: “Trịnh Húc là người thích xen vào chuyện của người khác, cậu đừng để bị cậu ta ảnh hưởng. Miệng của cậu ta nói chẳng được cái gì tốt, cậu ta chỉ cảm thấy mình là kẻ giỏi nhất.”


Trang Thâm gật đầu, cậu không muốn dây dưa với loại người như vậy.

……

Kinh Thành – dưới những ánh đèn của buổi tiệc giao lưu giữa những gia tộc với nhau.

Trên người Thẩm Văn mặc một bộ tây trang màu đen, chậm rãi ung dung từ trên xe bước xuống.

Cha Thẩm đưa chìa khóa xe cho phục vụ đứng ở cửa, quay đầu liếc nhìn anh nói: “Vào bên trong nói chuyện cẩn thận, không ít đang chờ con đấy.”

Mẹ Thẩm khoác áo choàng, cười nói: “Tiểu thư Lâm gia nói luôn nhớ con, con phải nói chuyện vui vẻ với con bé đấy.”

Thẩm Văn tức giận trả lời: “Đã biết.”

Bên cạnh xuất hiện một cô gái trang điểm nhẹ nhàng, Thẩm Lạc cười với anh một cái nói: “Chuyện của em với bạn trai em, cha mẹ tiếp thu thật nhanh.”

Thẩm Lạc vừa quay về đã nghe được chuyện này từ miệng của Thẩm Văn, lúc ấy cô vô cùng ngạc nhiên.

Trước đây, cô đã từng ngạc nhiên khi anh của mình quen với một cô gái mặc bệnh ung thư. Vốn nghĩ rằng cha cô biết sẽ không đồng ý chuyện của Thẩm Văn, không nghĩ đến hai ngày này đều hòa bình.

“Chị, chị không cần về lại trêu chọc em đâu.” Thẩm Văn lười biếng, chậm rãi đáp: “Tiếp thu nhanh là bởi vì cha mẹ cảm thấy chuyện tình cảm lần này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu.”

Thẩm Văn cũng rất kỳ lạ. Nếu như cha Thẩm đặc biệt đi hỏi thăm không nói đến kinh tế của gia đình Trang Thâm như thế nào. Chỉ cần là mồ côi mẹ, cha tái hôn thôi cũng đã không đồng ý rồi.

“Chị nào có trêu chọc em. Dù sao thì bên trong cũng có rất nhiều cô gái tốt. Tất cả đều vì em mà độc thân. Chị còn đang muốn biết em sẽ xử lý thế nào.” Thẩm Lạc cong môi cười, trong mắt cô hiện lên chút hả hê.

Thẩm Văn nhìn về phía bóng người lắc lư trong phòng, ánh mắt rơi vào hư không. Không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Thẩm Lạc nói tiếp: “Trước chị cùng bạn bè tám chuyện bọn họ còn nói. Môn đăng hộ đốt thì Lâm gia với Nhiếp gia là thích hợp nhất. Không biết hai nhà bọn họ cuối cùng ai sẽ là người chiến thắng.”

Thẩm Văn cảm nhận được ánh mắt bốn phía xung quanh bắn đến, đều là từ những cô gái xinh đẹp bên trong.

Môn đăng hộ đối?

Có cái gì hay?

Bạn cùng bàn của anh ngoài trừ nghèo, so với những con cháu nhà giàu có chỗ nào không tốt hơn?

Cuộc sống của những người có tiền vừa khô khan lại vừa chán nản, chỗ nào cũng toàn mùi tiền.

Anh thích cùng với bạn cùng bàn của mình cùng nhau uống cháo hoa, cùng nhau mặc

đồng phục làm những học sinh bình thường.

Giản dị tự nhiên nhưng lại thoải mái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.