Bạn đang đọc Xuyên Vào Sách Làm Tình Địch Với Hotboy [đm] – Chương 107
Edit: Lũy Niên
Vốn dĩ Hách Chỉ đăng ảnh Trang Thâm lên mạng chỉ muốn để cho bạn bè của mình xem.
Bạn bè xung quanh cô đều biết Trang Thâm chơi game rất giỏi, vẫn luôn muốn xem khuôn mặt Trang Thâm ra sao.
Không nghĩ đến cô mới đăng ảnh lên mạng không được bao lâu, vậy mà bài của cô lại được một vị thái thái mà cô quen share.
Trước đây, Hách Chỉ có từng lăn lộn trong giới vẽ tranh, ở đây lúc mà cuồng nhiệt nhất cô gặp được một vị thái thái khi đó còn rất ít fan. Hai người cùng nhau call rồi làm quen với nhau.
Lúc nãy vị thái thái kia đã có mấy trăm ngàn fan, share một cái lập tức được thu hút được một blog khác. Chỉ mới share hai lầm. Hách Chỉ thu về hơn vạn lượt like.
Thái thái vẽ tranh đã share: [ Năm mới, tại sao quốc gia còn không phát cho tôi một người anh như vậy? doge ]
Blog Doanh Tiêu share lại: [ Tôi không tham lam, không cần một người anh như vậy. Tôi làm chị dâu của em là được! [ liếm màn hình ]]
Bên dưới không tít người gọi cô là em gái, người hâm mộ cũng tăng mấy trăm.
Lúc mở điện thoại di động Hách Chỉ rất ngạc nhiên. Hiện tại biết phát hỏa là vì Trang Thâm, cô lại cảm thấy lo lắng sợ làm ảnh hưởng không tốt đến Trang Thâm.
Sau khi Trang Thâm xem xong rất bình tĩnh, Hách Chỉ không đoán được: “Anh, anh có muốn xóa tấm hình này đi không?”
Trang Thâm trả lời: “Không cần xóa.”
Hách Chỉ thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng nói: “Vậy là tốt rồi, nhưng mà anh hiện tại thật sự quá quý hiếm luôn! Trong một đêm mà em có nhiều chị dâu đến vậy ha ha ha ha ha. Nếu như biết anh còn độc thân không biết giây tiếp theo các chị ấy có bay qua đây không nhỉ…”
“Anh không còn độc thân.” Trang Thâm cắt đứt lời của cô.
Đôi đũa trong tay Hách Chỉ rơi thẳng xuống đất.
“Anh không còn độc thân? Anh, bạn gái anh là ai? Có ảnh chụp không, dáng vẻ ra sao?” Hách Chỉ thấp giọng, thần thần bí bí hỏi cậu.
Hai người bọn họ thấp giọng nói chuyện, người lớn vừa nói chuyện vừa xem tivi không chú ý đến họ.
Trang Thâm rũ mắt, không chút dao động đáp lại. Giống như là đang nói thời tiết hôm nay như thế nào, không chút gợn sóng: “Là bạn trai.”
“Keng.” một tiếng, chiếc đũa Hách Chỉ mới nhặt lên lại rơi xuống đất.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Hách Duệ Thành nhíu mày nhìn về phía bọn họ, nhìn thấy cô làm rơi đũa hai lần, giọng không được vui nói: “Chiếc đũa bẩn để bên cạnh, lấy đũa mới ở bên kia. Lúc nào cũng động là rầm rầm, học anh con một ít đi.”
Hách Chỉ: “…”
Nếu như ba cô biết chuyện này, sẽ không thể bình tĩnh đi so sánh cô được. Chỉ sợ lúc đó sẽ không để cho cô học Trang Thâm
Trang Thâm cảm nhận được điện thoại trong túi rung nhẹ, lấy ra nhìn thoáng.
Là Thẩm Văn gọi điện cho cậu.
Màn hình điện thoại vẫn còn hiển thị cuộc gọi, Trang Thâm quét mắt nhìn người xung quanh.
Hách Chỉ nhìn cậu đang ngó điện thoại di động, biểu cảm trên mặt hơi do dự. Trong nháy mắt nghĩ đến điều gì đó, cô nhỏ giọng nói: “Có phải bạn trai của anh hay không?”
Trang Thâm nhìn sang hỏi: “Sao em biết?”
Hách Chỉ đè giọng mình lại: “Em biết, mấy người nói chuyện yêu đương toàn như thế! Bạn trai anh không phải thấy cái kia nên ghen chứ? Nếu như vậy anh phải dỗ anh ấy.”
Trang Thâm: “…”
Dỗ?
Hách Chỉ lộ ra vẻ mặt sáng tỏ mà chỉ cậu: “Nếu như người yêu của em ở trên mạng được người ta gọi là chồng, em cũng sẽ nổi giận. Cho nên em hiểu, bạn trai của anh hiện tại cũng đang rất giận. Anh tốt nhất là nên an ủi anh ấy một chút.”
Trang Thâm: “…Cảm ơn đề nghị.”
Hách Chỉ rộng lượng đáp: “Không cần khách khí! Anh mau đi đi! Nhanh lên rồi về là được.”
Mấy ngày này Trang Thâm vẫn nhận được nhưng tin nhắn của Thẩm Văn, thỉnh thoảng sẽ gọi điện.
Tuy rằng Trang Thâm không thích nhăn tin, còn có thể bị lộ, Thế nhưng bây giờ anh gọi video đến, cậu không có khả năng làm như không thấy.
Trang Thâm đứng lên nói: “Cháu đi ra ngoài nghe điện thoại, lập tức quay lại.”
Trang Trần Húc cảm thấy hơi kỳ lạ mà nhìn cậu.
Y nhớ Trang Thâm không có bạn bè gì cả. Trước đây lúc còn ở Thất Trung, nhưng bàn bè cũng cậu đều là những giáo bá thành tích không tôt. Nếu là những người đó,
Trang Thâm cũng sẽ không đi ra ngoài nghe điện thoại như vậy.
Xem ra là điện thoại của một người quan trọng.
Mợ Hách thuận miệng nhìn sang bên cạnh hỏi: “Ai gọi điện cho anh con vậy?”
Hách Chỉ làm bộ nói: “Không biết, hình như là bạn cùng lớp.”
Nếu như Trang Thâm không nói rõ với người nhà, cô tuy biết cũng không thể để lộ chuyện này ra được. Nếu không…không phải trượng nghĩa.
Sau khi Trang Thâm bước ra thì đóng cửa lại. Dừng lại ở cửa sổ cuối hành lang nhận điện thoại của Thẩm Văn.
Buổi trời bên ngoài đen kịt, chỉ còn ánh đèn từ những căn nhà xung quanh.
Trên màn hình điện thoại hiện lên mộ lớp lông màu vàng mềm như nhung, Trang Thâm nghe được giọng nói ở phía đối diện truyền đất, âm cuối còn kéo dài lười biếng: “Đừng nhúc nhích.”
Vật nhỏ đằng trước mặt hơi lùi về phía sau, là bé mèo nhỏ quen thuộc.
Trước khi Thẩm Văn về nhà, cũng thuận tiện đóng gói mang theo mèo nhỏ. Mèo nhỏ dưới sự chăm chọc đầy đủ, cơ thể vốn dĩ gầy yêu cũng đã mập hơn chút. Trên mặt còn có chút thịt, nhìn đẹp hơn nhiều.
Thẩm Văn thuần thục nắm lấy gáy mèo nhỏ, mèo nhỏ không nhích bị anh đật lên ghế salon.
Anh ngồi ở bên cạnh, những khớp xương trên bàn tay rất rõ ràng mà vuốt ve mèo nhỏ. Giọng nói hơi dãn ra: “Em đang ăn cơm đúng không?”
“Mới vừa ăn được một nửa.” Trang Thâm đáp lại anh, ở bên trong màn hình mèo nhỏ bên cạnh Thẩm Văn không dám cử động, giọng hiếm khi trở lên mềm mại hơi chút: “Đừng chọc bé.”
Thẩm Văn buông tay ra, có hơi bất đắc dĩ: “Em không chọc nó, nó cứ thích ở trước mắt em giả bộ đáng thương.”
Mèo nhỏ thoát khỏi bàn tay của anh. lập tức nhảy xuống so pha. Tránh anh như tránh mãnh thú vậy, trong nháy mắt chạy mất xác,
“Anh cũng phải về nhà cũ ăn cơm tất niên.” Thẩm Văn nhìn người bên trong điện thoại di động, nói tiếp: “Đại khái là ngày kia, anh trở về Giang thành. Lúc đó anh đến tìm em.”
Trang Thâm hỏi: “Anh về sớm như vậy làm gì?”
“Năm sau Giang thành sẽ có một buổi triển lãm tranh. Thầy Khâu là quản lý. Anh đến thổi phồng cho thầy, thuận tiện thăm hỏi.” Thẩm Văn nhìn cậu, giống như hơi mệt mỏi giọng nói hơi nhẹ: “Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu vẫn là muốn gặp bạn trai anh.”
Anh dừng lại một lát, giọng nói mang theo ý cười: “Anh mới không cẩn thận nhìn thấy một thứ liên quan đến em. Em có cái gì…muốn nói không?”
Trang Thâm: “…”
Lời của Hách Chỉ quanh quẩn bên trai, Trang Thâm hơi ngập ngừng.
“Bạn trai anh không phải ghen chứ? Anh phải dỗ anh ấy.”
Dỗ?
Dỗ như thế nào?
Trang Thâm nghĩ chốc lát, trả lời: “Người chụp hình với em là em họ em trước có nói qua với anh.”
Thẩm Văn cong môi: “Hửm?”
Trang Thâm nhẹ giọng chậm rãi nói: “Em ấy không có chị dâu, nhưng lại có một người anh khác.”
Thanh âm của cậu rất lạnh, nhưng khi truyền qua lại rất rõ ràng. Thẩm Văn nghe được lời của cậu, khóe miệng cong nên ngày càng rõ.
Ngồi cùng bàn với anh, sao mà đáng yêu vậy chứ.
Hiện tại, ngay cả những lời tâm tình như vậy cũng nói.
Cửa phòng bị gõ vài cái, người làm bên ngoài nói: “Cậu chủ, xe đang chờ ở bên ngoài chuẩn bị xuất phát.”
Thẩm Văn khẽ cười một tiếng, nói với Trang Thâm: “Em của em cũng là em của anh. Vậy chờ anh về, sẽ tặng cho em của chúng ta một chút quà.”
Lên xa, mẹ Thẩm nhìn thấy trên khuôn mặt anh đều là ý cười, nâng lông mi hỏi: “Có chuyện gì tốt mà vui vẻ như vậy?”
“Không có gì.” Thẩm Văn ngồi ở phía sau, không để ý đáp: “Chỉ là bạn trai nói với con mấy lời ngọt ngào.”
“…” Mẹ Thẩm tức giận liếc nhìn cửa cổ, rời ánh mắt nói: “Chờ lát nữa bớt tranh cãi lại, giống y như một đứa trẻ.”
Mẹ Thẩm nói xong, lại nói thêm: “Khi nào có thời gian, có thể dắt thằng bé đến nhà chơi.”
“Con biết.”
………………………………….
Sau khi mọi người ăn cơm xong đã hơn mười giờ. Những đồ ăn trên bàn đều được thu dọn sạch sẽ. Hai người lớn Hách gia đều lấy bao lì xì ra.
“Cầm lấy tiền lì xì, đêm nay đặt ở dưới gối đảm bảo bình an.” Mợ Hách đặt hai bao lì xì to vào tay của Trang Thâm, còn ní: “Không cần biết bao nhiêu tiền, đây là đồ may mắn.”
Trang Thâm không cần mở ra cũng biết bọn họ nhét đến nỗi không còn chỗ để nhét. Số tiền lì xì không nhỏ.
Mợ Hách vốn dĩ cho rằng Trang Thâm sẽ không nhận. Dù sao lúc trước cho cậu tiền, cậu đều lạnh lùng từ chối.
Lần này nhìn tâm trạng cậu không tệ, nên lấy ra.
Không nghĩ đến Trang Thâm sẽ nhận, nhìn qua không giống như sẽ ghét bỏ rồi vứt lì xì đi. Thậm chí còn rất hiểu chuyện mà cảm ơn.
Mợ Hách cảm nhận được thời gian gần đây Trang Thâm thay đổi rất rõ ràng. Trong lòng rất vui vẻ. có chút cảm động: “Không có gì, chỉ là chút tiền nhỏ.”
Cho dù là như thế nào, Trang Thâm hiện tại giống như một đứa trẻ nhận lấy tiền lì xì mà bà cho.
Mỗi nhà đi một ngả. Ở trên xe, Trang Trần Húc chạy được một nửa thì nhận được điện thoại, nghiêng mắt nhìn ngời bên cạnh: “Tiểu Thâm. chờ lát nữa đến nhà hàng trước mắt anh dừng một lát. Em gái em…Nhược Doanh có mấy câu muốn nói. Em có muốn xuống xe nói với em ấy hai câu?”
Mấy người nhà họ Trang bên kia cũng đi ăn. Biết Trang Trần Húc vừa mới ăn xong, Trang Nhược Doanh muốn khi năm mới đến thì gặp mặt anh một lần.
Trang Thâm lạnh nhạt đáp: “Em không xuống xe.”
Trang Trần Húc gật đầu, rồi đi thẳng đến chỗ hẹn.
Bên cạnh xe, Trang Nhược Doanh nhìn y đi xuống. Lập tức đưa ra hộp qua trong tay, cười nói: “Anh, năm mới vui vẻ! Đây là quà năm mới em chuẩn bị cho anh.”
Ả nói, vô thức nhìn thoáng vào bên trong xe.
Kính xe bảo vệ được thiết kế trống nhìn lén, nên ả ta không thể nhìn thấy bất cứ cái gì cả.
Trang Trần Húc lấy ra bao lì xì sớm chuẩn bị đưa cho ả. Sau khi Trang Nhược Doanh nhìn thấy, dè dặt nhìn vào phía trong xe: “Anh hai có ở bên trong không? Em cũng muốn nói với anh ấy mấy câu.”
Trang Trần Húc ngập ngừng, đáp lại: “Em ấy không ra, em có chuyện gì thì gọi điện thoại cho em ấy.”
Trang Nhược Doanh không nghĩ đến ngày mừng năm mới mà Trang Thâm cũng không cho ả ta sắc mặt tốt. Trong lòng tức giận, nhưng trene mặt vẫn duy trì vẻ mặt bình thường nói: “Anh, trước em vẫn chưa chính thức nói với anh. Cuộc thi em đạt được giải nhì, đều là nhờ anh. Lần này trở về vẫn còn chưa cảm ơn anh, ngày mai anh có thể ăn với em một bữa cơm không?”
Trang Nhược Doanh nhìn y, đáy mắt đều trần ngập sự khẩn trương và mong chờ.
Trang Trần Húc vỗn dĩ ngày thứ hai của năm mới sẽ về. Ngày mai có thể ở cùng Trang Thâm một ngày. Dù sao Trang Thâm cũng không thích đi lại, một mình thật sự quá cô đơn.
Trang Trần Húc thở dài đáp: “Ngày kia! Ngày kia anh về nhà tìm em!”
Trang Nhược Doanh cắn môi dưới, chỉ có thể nói: “Vâng…cảm ơn anh.”
Ả nhìn xe của hai người đi xa, không cam lòng nhéo một cái vào đầu ngón tay lạnh như băng.
Nhưng hiện tại cũng không có chán ghét cậu nhiều, bởi vì vốn liếng của ả ta bây giờ nhiều hơn Trang Thâm. Trang Thâm dù thế nào cũng không sánh bằng ả.
Lúc ở trên bàn Trang Thâm có uống một ngụm rượu, lúc này cảm thấy hơi mệt mỏi. Rất nhanh đã đến 0 giờ, điện thoại di động hiển thị mấy tin nhắn chúc mừng. Trong đó có tin nhắn của Khâu Lăng.
Trang Thâm trả lời y một câu, bên kia nhìn thấy cậu nhắn lập tức đáp lại: [ Tiểu Trang, trên tay cháu có hai bức tranh nào để đóng góp không? Hai ngày này rảnh rỗi thì gửi cho bác, đúng lúc bên nãy có một triển lãm. Bác giúp cháu. ]