Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 49


Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 49:

Nguồn: hoanguyet (Wikidich)+TG.
Editor: Nguyệt Lượng.
————————————————-
* tiêu đề là do editor tự đặt.
—————————————————-
 
Sàn nhà vừa lạnh vừa cứng, ở bên ngoài cửa sổ vừa tối vừa đáng sợ không thể nhìn ra được một chút ánh sáng nào lọt qua, ở trong tối đến nỗi giơ năm ngón tay lên nhìn còn không thấy, Thời Mộ chỉ có thể nghe được duy nhất tiếng hít thở đầy vững vàng của người thiếu niên bên cạnh.
 
Vì quá nhàn chán cộng thêm không tài nào ngủ được, cô chớp chớp mắt vài cái, bí mật trộm ngắm bóng lưng của thiếu niên.
 
Khoảng cách để mở ra nhiệm vụ cấp cao chỉ kém 500 giá trị huynh đệ nữa là mở ra rồi, thế nên giờ có được tình như đang ngủ cùng nhau không……
 
Truyện được dịch, edit bởi Nguyệt Lượng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang  Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tròng mắt đảo quanh, chăm chú để ý đến điều vừa nghĩ.
 
Thời Mộ cẩn thận nhích người đến gần Phó Vân Thâm, từ từ đặt đầu lên balo, cô không biết nên gối đầu lên cái gì, để đâu, Thời Mộ khịt mũi, trở mình, đưa tay lên nắm lấy góc áo của hắn, kéo lấy nó trùm lên người, phạm vi của nó rất nhỏ, chẳng được mấy.
 
Nhưng cô lại rất dễ dàng cảm thấy thỏa mãn, thở dài nhắm mắt ngủ.
 
Nghĩ thầm, sớm biết sẽ xảy ra chuyện này nhất định bằng mọi giá cô cũng phải mặc thêm áo đồng phục rồi mới tới, như thế sẽ không bị lạnh đến nỗi tay sắp đóng thành băng rồi.
 
Bốp.
 
Một tiếng vang đau đớn, gáy của Thời Mộ tiếp xúc thân mật với mặt đất, tiếng rên đầy đau đớn vang lên thành tiếng, cô bất mãn trừng mắt Phó Vân Thâm đang kéo balo lại chỉ biết thấp giọng oán giận: “ Phó Vân Tâm, cậu có phải người không vậy, sao lại nhỏ mọn như vậy hả?”
 
Đưa lưng về phía Thời Mộ, Phó Vân Thâm cười đầy xấu xa: “ Balo của tôi sợ người lạ.”
 
Sợ……
 
Sợ người lạ???
 
Sợ cái con khỉ ấy.
 
Cô ngồi dậy, phụng phịu hỏi: “ Rốt cuộc cậu có cho tôi gối chung một tí được không?”
 
Phó Vân Thâm nhanh chóng trả lời: “ Không cho.”
 
Thời Mộ hừ nhẹ: “ Không thèm.”
 
Cô lồm cồm bò dậy lần mò trong bóng tối, đi đến góc tủ đựng đồ, tìm kiếm thử ở bên ngoài, ngăn tủ đều trống không, cô liền theo quán tính đưa sâu tay vào bên trong, trong bóng tôi, hình như có cái gì đang bò trên tay, Thời Mộ đưa tay sợ một cái, thứ kia rất trơn trượt, có chút lông xù, chân đang động đẩy, hình như là———
 
 “ A bà nội bà ngoại nó!!! Gián!!! Á á á á á con mẹ nó gián mông bự nở hoa!”
 
Thời Mộ bị dọa đến quên phản ứng, mãi sau mới lập tức vất ngay thứ đầy ghê tởm này đi.
 
Con gián đã giang đôi cánh mỏng bay giữa không trung phát ra tiếng đập cánh nho nhỏ, bay quanh một vòng, sau đó vững vàng đáp xuống đúng mặt Phó Vân Thâm.
 
Phó Vân Thâm liền mở mắt ra, lấy khí thế sét đánh không thèm bịt tai hất con con gián xuống đất, dùng chân nghiền nát.
 
Hắn vốn có tính khiết phích* thì làm sao có thể chịu nổi mấy thứ này.
(* khiết phích: bệnh cuồng sự sạch sẽ.)
 
Hắn lập tức đưa tay lên lau mặt, chán ghét không chịu được.
 
Do vừa sờ phải tiểu cường, da ga da vịt của Thời Mộ nổi lên từng cơn, người ta nói trong nhà có một con gián tức là sẽ có tới mười nghìn con khác nữa, nếu hôm nay cô bị bắt pử cùng với một đám như vậy thì cô thà chết còn hơn.
 
“ Cậu cậu cậu cậu……. Cậu giết nó rồi phải không?”
 
Phó Vân Thâm: “Ừ.”
 
Thời Mộ đấm ngực vì tức: “ Cậu giết chết nó, vậy giờ chúng ta ngủ ở đâu?”
 
Lâm vào trầm mặc.
 
Thời Mộ liếc mắt: “ Cậu mau dùng khăn lau sạch đi.”
 
Ánh mắt Phó Vân Thâm lóe lên, nói: “ Trong balo tôi lấy đâu ra khăn giấy.”
 
Thời Mộ muốn ngất: “ Vậy cậu đi tiểu xong không có dùng giấy để lau hả?”
 
Vừa dứt lời, cả bóng tối tràn ngập không khí yên tĩnh cũng quỷ dị.
 
Cho dù không thể nhìn thấy nhau nhưng cô vẫn cảm giác được ánh mắt đầy sự sâu sắc đang nhìn chằm chằm mình. Thời Mộ hốt hoảng, sao, sao đấy? Chẳng lẽ cô nói sai cái gì hả?
 
Ngay lúc ấy vang lên giọng nói đầy ý cười của Phó Vân Thâm: “ Nói vậy, mỗi lần cậu đi tiểu xong đều sẽ lau?”
 
Thời Mộ cố tỏ ra bình tĩnh: “ Không, không lau nhiều không lau nhiều.”
 
Hắn chế giễu: “ Bình thường bọn tôi đều sẽ rung rung nó lên, không cần lau.”
 
Thời Mộ ngạc nhiên thì ra con trai khi đi vệ sinh đều chỉ vẩy vẩy là xong hả, hóa ra là như vậy, lại học thêm được một kiến thức mới quan trọng rồi! Khi trở về phòng cô nhất định phải viết vào sổ tay để nhớ kỹ mới được!
 
Không, cái quan trọng không phải cái này mà!!!
 
Phó Vân Thâm nói như vậy là có ý gì! Đang nói cô không phải đàn ông đích thực đấy hả???
 
“ Chỉ là cậu khác với bọn tôi, lau một chút cũng không có gì.” Trong lời hắn nói có ý gì vậy.
 

Trán Thời Mộ đổ đầy mồ hôi lạnh, Phó Vân Thâm……..có phải đang nghi ngờ cái gì rồi không? Khác với bọn tôi? Hắn biết thân phận thật của cô rồi hả? Thời Mộ hít một hơi khí lạnh, không, không đúng, cô đã ngụy trang vô cùng tốt không chê vào đâu được mà, hoàn hảo đến từng góc khuất mà,sao có thể nói lộ là lộ ra được chứ?
 
Phó Vân Thâm mắng nhẹ: “ Nhóc con đồng tính.”
 
….?
 
“ Cút, khuynh hướng giới tính của ông đây rất bình thường!”
 
Sau khi mắng xong, Thời Mộ thở phào nhẹ nhõm, khom lưng kéo balo Phó Vân Thâm ra, xé một trang vở, lau đi đóm đen ở dưới đất, Phó Vân Thâm nhướng mày, xách balo đi ra chỗ khác.
 
Bị giày vì cả tâm lý lẫn tâm hồn như vận nên cơn buồn ngủ cũng đã không còn một mảnh, bây giờ chắc đã tầm mười giờ đêm, xem ra đám Chu Thực kia thực sự không đến rồi. Thời Mộ tuyệt vọng, tiếp tục mặt dàu đi đến bên cạnh Phó Vân Thâm, mặc kệ đối phương đang mạnh mẽ khống cự không cho cô gối đầu cùng.
 
Vừa mới nhắm mắt lại, một cơn buồn tiểu đột nhiên đánh tới, cô nhắm chặt mắt nhịn xuống, nhịn đến nỗi mặt đỏ rực lên.
 
Thời Mộ kẹp chặt hai chân lại, run rẩy kéo kéo ống tay áo của Phó Vân Thâm.
 
Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng: “ Cậu lại làm sao nữa.”
 
Thời Mộ cắn răng: “ Tôi….. tôi muốn đi tiểu.”
 
“.……….”
 
“ Nhịn đi.” Hai chữ phát ra như tiếng rít ra từ kẽ răng.
 
Thời Mộ gấp đến sắp khóc: “ Chính là do không nhịn được nữa tôi mới nói với cậu.”
 
“ Vậy cậu nói với tôi thì có tác dụng gì không?” Hắn gầm lên: “ Chẳng lẽ cậu định đi tiểu nên người tôi đấy hả?”
 
Thời Mộ suy ngẫm, hỏi: “ …….Được hả?”
 
“ Cút!”
 
Phó Vân Thâm tức quá, búng thẳng vào trán cô.
 
Cô ôm bụng, miệng rầm rì: “ Không nhịn được nữa rồi, Phó Vân Thâm, cứu cứu tôi mau lên…..”
 
Phó Vân Thâm thực sự kìm nén cảm giác muốn bóp chết cô, hắn khẽ cắn răng đi đến trước cửa chống trộm, cửa khóa rất kín, trên tay không hề có bất kỳ dụng cụ nào có thể mở cửa, lưới bảo vệ cũng rất kín kẽ, nhìn qua khe cửa chỉ có thể nhìn thấy mấy tòa nhà dạy học đã khóa cửa, đến nửa bóng người, à không, nửa bóng ma cũng chả có.
 
Hắn vò loạn mái tóc: “ Nếu không cậu không nhịn được thì tiểu vào trong thùng rác đi.”
 
“ Tôi không muốn!” Thời Mộ liều mạng lắc đầu,” Nếu ngày mai mà bị người ta nhìn thấy thì mất mặt lắm!”
 
Dù da mặt có dày thật nhưng mặt mũi thì cô vẫn cần nhá, với cả, đi tiểu trong thùng rác cũng là hành động hủy hoại của công, cô là người có tam quan vững chắc, chắc chắn là không được, có chết cũng không được, đi tiểu nên người Phó Vân Thâm càng không được nốt.
 
Trong lòng Thời Mộ rất khó chịu, có chút hoài nghi nhân sinh, tuy bây giờ cô đang giả dạng thành cánh phái mạnh nhưng cô vẫn là tiểu tiên nữa nha, Thời Mộ cũng xem qua không ít tiểu thuyết ngôn tình thấy rất nhiều tình tiết nam nữ chính bị nhốt với nhau trong phóng tối, sau đó như này sau đó như thế đấy, ngọt ngào như hũ mật,tình chàng ý thiếp gắn bó như keo nhưng tại sao đến lượt cô lại biến dạng vậy? Cô không cần ngọt ngào như mật hay keo sơn gắn bó mà cũng không thể……không thể mắc tiểu chứ!
 
Sự thật chứng minh rằng tiểu thuyết ngôn tình đều là giả hết, giả hết!!
 
Thời Mộ quỳ rạp trên mặt đất tiếp tục oán giận Phó Vân Thâm: “ Đều tại cậu, một thằng con trai to tướng như vậy mà bị khóa ở bên trong, cậu nói xem cậu có phải quá ngốc không hả? Ừ thì chúng tôi quên cậu thật thì cậu không biết gào lên bằng cái miệng cao quý của cậu hả? Nếu cậu bỏ cái ngại ngùng đấy đi thì chúng ta đã không phải rơi vào hoàn cảnh này rồi!”
 
Bàn tay của Phó Vân Thâm bây giờ thực sự rất ngứa ngáy, nói cách hoa mĩ hơn là rất muốn đập tòe mỏ thằng đang cằn nhằn kia.
 
Hắn chỉ biết nhanh chóng nắm chặt tay thành nắm đấy cố gắng điều chỉnh hơi thở, bước lên vài bưỡc xách balo lên, sau đó lấy ra một chiếc bình đựng nước, Phó Vân Thâm tức giận đưa bình nước qua: “ Này.”
 
Khóe miệng Thời Mộ co rút, hét lên: “ Tôi đã bị như thế này rồi mà cậu còn cho tôi uống nước, cậu có còn là con người không vậy?”
 
Phó Vân Thâm tiếp tục hít sâu: “ Tôi, đưa, để, cậu, tiểu.”
 
Yên tĩnh.
 
Thời Mộ đỏ mặt: “ Không được không được, ghê lắm, tôi không muốn.”
 
Cái bình nước vẫn còn tốt như vậy, sao có thể biến thành cái đựng nước tiểu được? Không được, tuyệt đối không được.
 
“ Con mẹ nó tôi không chê cậu ghê tởm cái gì, cậu ngại ông đây ghê tởm hả?” Phó Vân Thâm ném bộp chiếc bình nước vào người Thời Mộ, “ Cho cậu đấy, muốn đi hay không thì tùy, lúc muốn dùng nhớ đổ nước vào thùng rác.”
 
Thời Mộ ôm chặt bình nước, mày chíu chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con nhặng, cái…này ai có thể hạ mông xuống được cơ chứ.
 
Cô yếu ớt nói: “ Tôi, tôi không muốn, cậu còn có cách nào khác nữa không?”
 
“ Có.” Hắn nói, “ Giải quyết ngay tại chỗ.”
 
Thời Mộ: “………”
 
Cậu thiếu niên kia khoanh tay lại, nằm xuống.
 
Hết nhìn bình nước rồi lại nhìn Phó Vân Thâm, Thời Mộ chỉ có thể co người vào trong một góc.
 
Thời gian cứ vậy trôi qua từng phút từng giây, bụng dưới ngày càng căng trướng đến đau nhức, cô cảm thấy nếu cứ tiếp tục nhìn thì chắc chắn cái bàng quang của cô hưởng dương sớm mất, nhưng mà…. với sự e thẹn của một người đẹp lại không cho phép cô giải quyết nhu cậu sinh lý của bản thân vào bình nước mà ngay trước mặt tên giống đực kia.
 
Có vẻ như Phó Vân Thâm ngủ rồi, từ nãy đến giờ cô không thấy hắn nói gì cả, cũng như không lên tiếng nữa.
 
Cô khẽ cắn môi, im lặng ôm chặt lấy bình nước đi đến trước tử đựng đồ bóng rổ, cẩn thận nhìn Phó Vân Thâm, nhẹ nhàng cởi quần ra, còn có… cả “ cậu nhỏ giả” ở trong quần.
 
Thời Mộ thực sự rất sợ Phó Vân Thâm tỉnh lại, điều đáng mừng nhất là bây giờ bốn xung quanh cô đều rất tối, ánh trăng cũng bị mây che khuất, nếu mà bị nhìn thất, giả thích thế nào cũng chả có người tin.
 
Truyện được dịch, edit bởi Nguyệt Lượng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang  Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 

Sau khi giải quyết xong, Thời Mộ im lặng suy nghĩ trong chốc lát, tay cầm thứ kia cũng run lên.
 
Khi làm xong, Thời Mộ bắt đầu hối hận, mẹ ơi xấu hổ quá đi mất!! Có người con gái nhà lành nào lại làm một chuyện như thế này chứ!!!
 
“ Nhớ vặn chặt nắp lại.”
 
Đến lúc này, Phó Vân Thâm tưởng như đã ngủ bỗng mở miệng.
 
Bả vai Thời Mộ run lên, lắp bắp hỏi: “ Cậu, câu không ngủ?”
 
Hắn nói: “ Người bình thường cũng không ngủ được.”
 
Ở cái chỗ này, hoàn cảnh này, bên cạnh còn có một tên giống đực kỳ lại như thế này, ngủ làm sao được.
 
Thời Mộ nói không nên lời.
 
Nội tâm Thời Mộ bị đả kích kịch liệt.
 
“ Vậy, vậy cậu nghe thấy rồi?”
 
Phó Vân Thâm nằm ngửa ra, đầu gối lên hai tay, liếc nhìn: “ Cậu nói thử xem.”
 
Cô cắn môi, khó chịu, muốn khóc, lúng túng cùng xấu hổ.
 
Phó Vân Thâm như nhận ra điều này, khẽ nhướng mày: “ Cậu khóc đấy hả?”
 
Thời Mộ sụt sịt, cố nén nước mắt.
 
Hắn cười: “ Đây có phải là đi tiểu thôi, cậu có cần tới múc đó không?”
 
Thời Mộ cúi đầu dụi mắt: “ Cút.”
 
Khó chịu quá.
 
Cô sống hơn hai mười năm trên đời rồi sao lại có ngày rơi vào tình huống éo le như hôm nay cơ chứ, lại còn, ở ngay trước mặt một thằng nhóc mười mấy tuổi, nếu là người bình thường thì làm sao thoải mái được. Thời Mộ lại cảm thấy mình quá thê thảm, xuyên thì cứ xuyên đi, làm nhiệm vụ thì làm nhiệm vụ, cho luôn cô cái thân phận là bạch phú mĩ* không được hả? Còn bày đặt làm anh em với nhân vật phản diện các kiểu.
(*白富美- bạch phú mĩ- là một ngôn ngữ phổ biến trên mạng, nó dùng để chỉ những phụ nữ có nước da trắng trẻo, kinh tế vững vàng, ngoại hình xinh đẹp , dáng chuẩn và tính tình tốt. là một thuật ngữ đáng khen ngợi. => nói chung là người con gái đẹp người vừa đẹp dáng còn giàu.)
 
[ Ký chủ, đây là do chính ngài lựa chọn mà.]
 
Thời Mộ: [ Cậu cũng cút ngay.]
 
Hệ thống: [……….]
 
Tính khí này đáng sợ quá, bảo bảo không dám trêu vào.
 
Phó Vân Thâm bật cười, còn cười đến không biết bình minh đâu, cười to là đằng khác, nó khiến cho Thời Mộ cảm thấy hắn đang cười nhạo cô, càng thấy khó mà nén giận xuống được.
 
“ Đều là con trai với nhâu, cậu để ý cái gì.”
 
Thời Mộ vặn chặt lại để lên lề cửa sổ, chờ sáng mai sẽ ném đi.
 
Phó Vân Thâm lại thở dài, hắn đứng dậy mở tủ đồ mà Thời Mộ chưa kịp mở ra ra, lấy từ bên trong ra một tấm màn sân khấu rách rưới ra, không biết đã được nhà trường để ở đấy từ lúc nào, phía trên đã bám một lớp bụi cặn, có lẽ do để quá lâu nên quên chưa kịp vất đi.
 
Phủi sạch lớp bụi, Phó Vân Thâm gấp tấm màn ấy lại rồi trải xuống sàn nhà, hắn quay đầu lại, ánh mắt chuẩn xác nhìn về phía Thời Mộ đang ở trong bóng tối, dịu dàng nói: “ Ở đây chỉ có một tấm màn sân khấu này thôi, cậu chịu khó nằm đi, năm rưỡi sáng sẽ có người đi mở cửa, đến lúc đấy thì có thể ra ngoài.”
 
Cô mím môi, sờ soạng nằm xuống.
 
Tấm màn vải hơi ẩm ướt, dù hơi khó chịu nhưng dễ chịu hơn rất nhiều khi nằm trần trên mặt đất.
 
Thời Mộ nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy trên người mình ấm lên, người thiếu niên đem áo khoác đắp lên người cô.
 
Cô sửng sốt, một dòng nước ấm từ từ dâng lên trong lòng.
 
Từ nhỏ đến lớn chỉ có ba người đắp áo cho cô, một là ba cô, hai là mẹ cô, còn một người nữa….lại là cậu thanh niên ở ngay trước mắt này.
 
Mắt Thời Mộ dần đỏ hoe, cô hơi nhích người sang một bên, kéo kéo ống tay áo đối phương: “ Cậu nằm ở đây đi.”
 
“ Không cần, tôi không lạnh.”
 
Thời Mộ ngồi dậy, kéo tấm màn kia rộng ra: “ Trải qua một lớp là được rồi, cậu nằm đi.”
 
Phó Vân Thâm không còn cách nào khác, xoay người nằm xuống.
 
Mây đen dần tản đi, ánh trăng trong trẻo xua tan đi màn đêm dày đặc, mượn ánh trăng yếu ớt, khuôn mặt đầy xinh đẹp của cậu bé với mái tóc đen nhánh nằm gần ngay gang tấc, gương mặt đầy sức sống, ở ngay giữa đêm khuya này lại trở thành niềm an ủi trong phút chốc đối với cô.
 
“ Phó Vân Thâm, cậu thật tốt.”
 
Sáu từ, thật lòng thật ý.
 
Cậu thiếu niên mở mắt ra, con ngươi đen nhánh đầy thanh tỉnh lại rất nhanh nhắm lại: “ Đừng nghĩ nhiều, tôi sợ cậu sẽ vì lạnh mà chết ở đây, đến lúc đó người ta chắc chắn sẽ nghĩ là tôi làm.”
 
Thời Mộ phồng má: “ Tôi sẽ không dễ chết vậy đâu.”
“ Ừm.”
 

“ Cậu chết chứ tôi sẽ không chết đâu.”
 
Phó Vân Thâm nhếch mép, đưa bàn tay lên che kín mặt cô, kể cả mũi miệng: “ Câm mồm, tôi muốn ngủ.”
 
Bị hành hạ cả thế xác lẫn tinh thần nguyên một ngày trời, Thời Mộ cũng rất mệt, cô ngáp một cái, chậm rãi nhắm chặt hai mắt lại.
 
Ba giờ sáng.
 
Đèn trên đầu nhấp nhày vài cái, sáng bừng lên.
 
Cả tòa nhà đều chìm trong bóng tối nhưng chỉ có duy nhất một cán phòng sáng rực như ngọn đuốc trong đêm rất gây chú ý.
 
Ánh đèn chợt sáng lên khiến cho cậu thiếu niên đang ngủ say phải cau mày, càng tức hơn là cánh tay hắn phải chịu một sức nặng, lông mi run rẩy, hắn chậm chạp mở mắt.
 
Ánh đèn sáng chói, Phó Vân Thâm phải mất một lúc mới làm quen được.
 
Khi quay đầu sang, hắn nhìn thấy gương mặt đầy tinh xảo của cô.
 
Chẳng biết từ khi nào hai người đã ôm lấy nhau, hắn ôm eo cô, cô gối đầu lên cánh tay hắn, vô cùng thân mật, lại mất thêm một khoảng thời gian nữa Phó Vân Thâm vẫn chưa hoàn hồn.
 
Tích tắc.
 
Tiếng đồng hồ vang lên trong đêm.
 
Kết hầu hắn nhấp nhô, đôi mắt bình tĩnh ngắm nhìn gương mặt người trước mắt.
 
Mặc dù Thời Mộ đã cố gắng làm cho da rám nắng nhưng làn da của cô lại không có bất cứ biến hóa nào, vẫn cứ nhẵn nhụi đến cả lỗ chân lông cũng không nhìn thấy được. Phó Vân Thâm đưa tay lên so da tay hắn với cô, nếu nói hắn là người trắng nhất trong đám con trai rồi thì Thời Mộ còn trắng hơn cả hắn.
 
Lông mi Phó Vân Thâm khẽ run, từ từ rút cánh tay mỏi nhừ của mình ra.
 
Thời Mộ đang ngủ say không thoải máu gãi gãi má, trông giống hệt như một con chuột Hamsterinae. Cậu thiếu niên liền to gan lớn mật, chậm rãi đưa tay lên nhéo mặt cô, nhưng khi chạm đến làn da nhẵn mịn, đầy đặn và đàn hôi thì hắn lại nhanh chóng giật tay lại như bị điện giật.
 
Nhịp tim tăng lên nhanh chóng, hoàn toàn khác với trạng thái bình thường.
 
Hăm nhắm mắt lại, rồi tiếp tục nhìn.
 
Đến lúc này, Phó Vân Thâm mới phát hiện cổ họng Thời Mộ nhẵn bóng, không nổi rõ kết hầu như những đứa con trai khác, cũng không có gì kỳ lạ, chỉ là…

Phó Vân Thâm nhanh nhạy thấy được rằng cô có cái gì khác biệt, nhưng không thể biết rõ là khác ở chỗ nào.

Đang trầm tư, Thời Mộ nâng cánh tay lên, dưới nách lộ ra mấy cọng lông màu đen rất rõ. Phó Vân Thâm mới vừa cạo lông nên rất ngứa, biểu tình hắn dần trở nên phức tạp.
 
Bộp.
 
Cô ôm lấy eo của Phó Vân Thâm, ngoại trừ không có cảm giác gì,nếu không chắc hắn cũng sẽ chả để ý hay phản cảm với hành động đụng chạm như như thế này.
 
Phó Vân Thâm khẽ cắn môi, không thể nhịn được nữa.
 
Có lẽ hắn điên rồi mới nghĩ đến cái này.
 
“ Con bà nó, cậu dậy ngay cho bố—!”
 
Một cước đạp trực tiếp.
 
Đúng lúc ấy, ở bên ngoài có sự xuất hiện của ánh sáng đèn cầm tay đi đến.
 
Rắc, cửa được mở ra.
 
Vai Thời Mộ run lên, lập tức ngồi bật dậy.
 
Đôi mắt mông lung buồn ngủ nhìn về hướng lão Hoàng đang cầm đèn pin đứng ở cửa.
 
Ba giây sau sự yên lặng đầy quỷ dị, lão Hoàng mới chửi tục một câu: “ Cái đệch—!”
 
Trong phòng lúc này, hai người quần áo lộn xộn lại cùng ngủ với nhau trên một tấm màn sân khấu, hình ảnh cô nam quả nam nào đó hình như rất hay xảy ra trong phòng thể thao trên ti vi thì phải, mà bây giờ nhìn thấy lại làm cho người ta xuất hiện một sự mơ mộng hão huyễn. Tâm hồn hủ nam của lão Hoàng bỗng cháy lên ngùn ngụt.
 
Không được không được, tụi này vẫn còn là học sinh.
 
Sau khi đem hết suy nghĩ không sạch sẽ ném ra sau đầu, lão Hoàng mới bước vào: “ Sao các em lại ở đây? Sao không về ký túc hả?”
 
Nếu không phải anh đi tiểu dêm thì thấy tầng một khu này còn sáng đèn, còn tưởng là có trộm đấy, ngay lập tức tất cả nhân viên trong ký túc xá chạy qua nhưng ai ngờ được ở bên trong đấy lại là hai tên học sinh của mình.
 
Thời Mộ dụi dụi mắt, mới tỉnh ngủ nên giọng có chút khàn khàn: “ Phó Vân Thâm bị nhốt ở bên trong, em thì đến tìm người, kết quả là không biết tên nào ăn ở thất đức tút mất chìa khóa? Rút thì thôi đi, còn khóa cửa lại nữa chứ, thầy nói xem có tức không? Tốt nhất đừng để em tìm ra cậu ta, nếu không em sẽ đánh cho cậu ta phải gọi em là ông mới được.”
 
Lão Hoàng: “ Tôi rút đấy.”
 
Không khí dần trở nên xấu hổ.
 
“ Quên đi quên đi, các em về trước đã, để thầy đưa các em về ký túc xá.”
 
Hai người thấy vậy vội vàng đứng dậy, lúc gần đi, Thời Mộ không quên cầm chiếc bình đựng nước tiểu đi.
 
Lão Hoàng tắt đèn, khóa cửa lại, rồi cầm đèn pin dẫn đường đi trước, vừa đi vừa dạy dỗ hai người. Thời Mộ đâu dám cãi lại, dù sao thì đều do bọn họ không để ý nên chỉ có thể biết vâng vâng dạ dạ cả đường đi.
 
Bị lão Hoàng dạy dỗ hơn mười phút, Phó Vân Thâm mới nói: “ Thầy Hoàng từ phòng thể thao ra đến cổng trường phải đi hết bao lâu vậy ?”
 
Vừa dứt lời, nhưng đây lại là lời nhắc nhở lão Hoàng với cả Thời Mộ.
 
Theo lý thuyết thì bọn họ chỉ cần một hai phút là kịch nhưng mà……
 
Phó Vân Thâm dừng bước, ngẩng đầu lên: “ Hia người xem.”
 
Hai người liền đưa mắt nhìn theo, ở trên đầu, ba từ sáng chói lọi [ Phòng thể thao].
 
Hắn lại nhìn về phía trước, kinh ngạc khi thấy cả dãy hành lang đều dần trở nên quanh co heo hút, tối đen như mực, không thấy được lối về.
 
“ Mẹ kiếp! Con mẹ nó bị ma chơi rồi!!!” Cuối cùng lão Hoàng mới nhận ra.
 
Ngược lại Phó Vân Thâm và Thời Mộ đều rất bình tĩnh, mặc dù cả hai đều chưa từng bị ma dẫn đi như thế này nhưng cũng đã không ít lần nghe được loại ma quỷ này, thế nên bây giờ đối với hai người chỉ là chuyện nhỏ.
 
Phó Vân Thâm đút hai tay trong túi nói với Thời Mộ: “ Kìa dùng nước tiểu đồng tử của cậu đi.”
 

Ế.…
 
Thời Mộ nhìn bình nước, khó xử.
 
Nước tiểu đồng, đồng nữ có được không?
 
Sự trầm mặc của cô lại biến thành ý nghĩa khác trong mắt Phó Vân Thâm, ngay lập tức sắc mặt của người thiếu niên biến sắc tối sầm lại: “ Sao hả, cậu phát sinh quan hệ tình dục với người khác rồi hả?”
 
Truyện được dịch, edit bởi Nguyệt Lượng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ được đăng duy nhất trên trang  Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hai từ người khác như tiếng gió rít qua từ kẽ răng, ba từ quan hệ tình dục càng mạnh hơn.
 
Thời Mộ đỏ mặt: “ Nói cái gì đấy, tôi đây còn là trai tân đấy!.”
 
Cho dù có ngủ với hắn cô vẫn còn nguyên tem mác nhá.
 
“ Vậy còn không mau nhanh lên.” Phó Vân Thâm không kiên nhẫn thúc giục.
 
Thời Mộ cắn môi: “ Không, không phải do tôi chưa chuẩn bị xong sao? Dùng nước ở trong bình hả?”
 
Lão Hoàng nhìn chiếc bình, càng bình tĩnh hơn so với lúc biết bị ma dẫn đi: “ Nhóc con, em uống nước tiểu à?”
 
Hô hấp Thời Mộ cứng đờ lại, vội vàng giải thích: “ Vừa rồi bị nhốt ở trong em mắc tiểu quá nên không nhịn được mà…….”
 
Lão Hoàng cũng không biết có nghe lọt tai được câu nào không mà ánh đèn pin lia qua lia lại lia lịa.
 
Ông ngoại cô từng nói nếu gặp phải ma dẫn thì không được phép hoảng sợ, mắng chửi là xong, mắng càng ác càng tốt.
 
Cô hắng giọng, đang chuẩn bị mở miệng mắng chửi một trận thì lão Hoàng đã đi đến bên cạch mà còn đi trước cô một bước.
 
Khi thấy lão Hoàng chống hai tay vào hông, đúng chuẩn tư thế của một người đàn bà đanh đá sắp chửi đổng, anh nhìn về phía hành lang tối đen như mức bắt đầu hét lớn: “ Cái con mẹ mày đồ rùa rụt cổ, có phải mẹ mày là năm đó vất cái thằng nhóc chết tiệt ném đi còn nuôi tã của mày hả? Mày có biết tao là ông nội mà không mà còn đi dọa ông nội mày hả, nếu mày là đàn ông thì mà là thằng thiếu thao dưa chuột còn nếu mày là đàn bà thì mày là loại không có ốc vít không có khả năng quan hệ, co chút bản lĩnh thì cút ngay cho ông, nếu không ông đây đem mày ra làm áo chống đạn chắc chắn hợp lắm đấy!”
 
“ Còn không mau nhường đường cho ông—!”
 
Một tiếng gào rống, bóng tối dần lui đi.
 
Thời Mộ trợn mắt ha mồm.
 
Lão Hoàng há miệng thở dốc, lau mồ hôi trên trán: “Đi thôi.”
 
Sắc mặt bình thản, bước chân bình tĩnh.
 
Lần này bọn hộ đi rất thuận lời đến cổng nhưng khi lão Hoàng muốn đẩy cửa ra thì có một chiếc bóng đen đột ngột từ trong cổng chui ra, cái bóng đen ấy gào thét hóa thành lệ quỷ đói khát giương nanh múa vuốt bay vọt về phía lão Hoàng.
 
Lão Hoàng đờ người ra, một lúc lâu vẫn không thể nhúc nhích tránh đi được.
 
Đúng lúc này, một tia sáng trắng bắn ra từ ngực lão Hoàng, tạo ra một lớp màn chắn bảo vệ xung quanh anh ta.
 
Rầm!
 
Khi con kệ quỷ kia vừa đụng vào liền thét lên một tiếng đau đớn, biến mất trong bóng tối.
 
Ba người ở đó cùng ngẩn người ra.
 
Lão Hoàng sờ sờ ngực, hô hấp dồn dập: “ Con mẹ nó…….”
 
Thời Mộ lấy lại tinh thần: “ Thầy Hoàng, trên người thầy có đeo cái gì vậy ạ?”
 
“ Không đeo cái gì cả chỉ là trên ngực tôi có một hình xăm.” Anh ta nghĩ ngợi một lúc mới đáp, môi ngập ngừng, “ Bạn trai cũ……..dẫn tôi đi xăm.”
 
Đáy mắt Phó Vân Thâm hiện lên sự ngạc nhiên.
 
“ Có thể cho em xem một chút không ạ?”
 
Lão Hoàng gật đầu, cởi nút áo sơ mi ra.
 
Hình xăm có hình một con rắn, Thời Mộ ghé sát vào nhìn, kinh ngạc phát hiện trên thân con rắn có khắc một lá phù rất nhỏ, nói cách khác là con rắn kia chính là một lá bùa văn.
 
Thời Mộ dúng ngón tay lên có thể cảm nhận được có máu đang lưu động thì nội tâm cô vô cùng kinh ngạc: “ Đây là sinh tử cổ.”
 
Lão Hoàng sửng sốt: “ Có ý gì?”
 
Thời Mộ hít một hơi thật sâu: “ Sinh tử cổ, sau khi gieo loại cổ này trên người sẽ có thể giúp người ta chống lại các tai nạn, hãm hại, trừ tà mà xâm nhập vốn là một loại vu cổ bảo vệ rất hiếm gặp, chắc chắn người kia đã dẫn thầy đi xăm thừa dịp thầy không chú ý mà gieo xuống.”
 
Những lời cô nói không phải là toàn bộ.
 
Nói đúng ra, sinh tử cổ là do hồn phách của người sắp chết làm vật dẫn mới có thể kết thành, khi gieo xuống cũng không thể ngay lập tức có hiệu quả mà cổ này chỉ có thể luyện thành khi người gieo chết đi, mới có thể phát huy được tác dụng của nó.
 
Sinh tử cổ, cả đời chỉ có một cổ.
 
Ông ngoại cũng từng nói, từ khi thời kỳ cổ thuật suy vong, người luyện sinh tử cổ đều chỉ có thể đếm trên lòng bàn tay mà vu cổ bình thường phải cần đến mấy năm tuổi thọ của con người như nó tuyệt đối không cần hồn phách. Con người thường có ba hồn bảy vía, khi dương thọ cạn kiệt thì ba hồn bảy vía ấy sẽ được nhập vào hồn luân hồi. Nhưng nếu chỉ cần thiếu đi một hồn một phách thôi cũng làm cho người ấy không thể đầu thai chuyển thế được.
 
Trừ khi là người đó rất yêu đối phương, nếu không chắc chắn sẽ không bất chấp tất cả mà gieo cổ này.
 
Nói cách khác………
 
Bạn trai cũ trong lời lão Hoàng nói đã sớm mất rồi.
 
Thời Mộ gãi đầu, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp gỡ lão Hoàng, một mình anh ta uống say như chết trong quán bar, miệng thì luôn chửi mát người kia các kiểu nhưng đa phần đều là nói anh ta rất tốt.
 
Tình cảm của vị này cũng quá thâm sâu, đáy lòng Thời Mộ chua xót đồng cảm với anh ta, xem ra hôm nay mới biết trong này có rất nhiều ẩn tình.
 
“ CMN!” Mắt lão Hoàng đỏ lên, bàn tay siết chặt: “ Thằng nhãi con chó chết, ông đây mà thèm muốn đồ này của anh ta? Đợi đấy tôi sẽ đào đống thịt này ra!”
 
Mí mắt Thời Mộ nháy liên tục: “ Trừ khi thầy chết, nếu không nó sẽ không lấy ra được.”
 
“ Khốn nạn!” Lão Hoàng tức giận mắng to, “ Các em về trước đi, đợi đến ngày mai sẽ đi tìm anh ta tính sổ.”
 
Thời Mộ cúi đầu.
 
Chỉ sợ……. Đến lúc ấy không còn người để tính sổ nữa rồi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.