Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 50
Nguồn: hoanguyet (Wikidich) + TG.
Editor: Nguyệt Lượng.
———————————————————–
Xem ra đêm nay không được yên rồi.
Thời Mộ vốn nghĩ người như lão Hoàng khi gặp phải tình huống như thế này sẽ sợ hãi, nhưng nào có ngờ được anh ta lại bước chân nhẹ tênh, sắc mặt như thường.
Trên đường dẫn bọn họ về ký thì lão Hoành đã nhắc đến nguồn gốc của trường trung học trực thuộc An Nam.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng , bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ được đang duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây nơi này từng là nghĩa địa, sau đó bên trên có một nhà xưởng, không ngờ rằng nhà xưởng ấy bốc cháy làm cho sáu mười ba người bị nhốt ở bên trong không còn ai sống sót. Qua vài năm sau, nhà xưởng ấy lại được sửa chữa tân trang lại, nhưng bình an vô sự làm ăn chưa được bao lâu thì lại bất ngờ phát nổ. Liên tục có hai sự kiện bốc cháy cùng một nơi là điều vô cùng quái dị, sau đó người ta mời đạo sĩ đến xem bói nói nơi đây có tà khí rất nặng, cần có một đôi đồng nam đồng nữ dương khí thịnh vượng đè nén, sau đó phía bên trên được sửa sang thành trường học, phía dưới trường còn chôn rất nhìn bùa chú dùng để trấn áp ma quỷ.
Ngay cả như vậy thì từ khi trường trung học trực thuộc An Nam được hoạt động đến nay cũng xảy ra không ít chuyện kỳ lạ. Lúc nhậm chức, vào ban đêm khi lão Hoàng đi tuần tra có nhìn thấy mấy lần như anh ta gan to búa lớn, dương khi sung mãn cộng thêm từng đi lính nên ma quỷ không dám quấy phá trêu chọc, trường hợp như hôm nay đã sớm thấy qua nên cũng không có gì là lạ cả.
“ Thầy và bạn trai của thầy xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải thầy nói tình cảm của hai người rất tốt sao? “ Thời Mộ tò mò hỏi.
Lúc trước ở quán bar đồng tính, mỗi tối lão Hoàng đều uống đến say mèm, nói chuyện thì câu được câu mất, trừ việc anh ta luôn miệng nói bị bạn trai đá thì không còn nói gì nữa.
Lão Hoàng vò đầu: “ Đã sớm không còn gì để nói nữa rồi.”
“ Kể một chút đi thầy, Phó Vân Thâm chắc chắn cũng đang rất tò mò.” Thời Mộ chạy đến thùng rác trước mặt, ném bình nước vào rồi nhanh nhẹn chạy về.
Phó Vân Thâm lườm cô, giọng nói thản nhiên:” Em không tò mò.”
“ Được rồi, biết các em tò mì, vậy để thầy kể sơ qua vậy.” 🙂
Phó Vân Thâm: “ Em không…”
“ Kể ra chuyện của bọn thầy bắt đầu từ bảy năm trước rồi……..”
Phó Vân Thâm: “………….” :)))))
Hắn đã nói là không muốn nghe rồi mà.
Nhớ về ký ức với người yêu cũ, cơ mặt nam tử hán của anh hiếm khi để lộ ra vẻ thẹn thùng.
Bảy năm trước lão Hoàng mới tốt nghiệp trường cảnh sát ra không được bao lâu thì ngay lần làm nhiệm vụ đầu tiên ở bên ngoài chính là một vụ bắt cóc nguy hiểm, vì để bảo vệ cho con tin rút lui, chân lão Hoàng bị trúng đạn, vết thương rất nặng, anh vẫn không hé răng nói lời nào mà chỉ cõng con tin chạy thoát khỏi hang sói.
Vì bị trọng thương dẫn đến mất máu quá nhiều nên cả đêm lão Hoàng được đưa đên bệnh viện số ba để điều trị, mổ chính cho anh là một bác sĩ ngoại khoa còn trẻ tuổi, Ninh Phong Lai.
Anh nằm trên bàn mổ, ba hồn bảy vía bay gần hết, không thể nhìn thấy cái gì cả nhưng lại có thể nghe được âm thanh, con mẹ nó giọng nói đó thật dễ nghe, sau này lão Hoàng nghĩ có lẽ mình đã yêu Ninh Phong Lai từ khi ấy.
Chỉ cần nghe một câu nói đã đưa anh trở về nhân gian.
Ninh Phong Lai khác hoàn toàn với đám đàn ông trong quân đội, dáng người anh ta thon gầy sừng sững như một cây dương liễu, quanh năm suốt tháng chỉ mặc áo blouse trắng, mắt kính gọng vàng luôn không thay đổi, gương mặt có rất ít biểu cảm, lạnh lùng như một cỗ máy móc.
Nhưng lại đúng gu của lão Hoàng.
Trong khoảng thời gian nằm viện đó, anh luôn trong sáng ngoài tối quấy rầy người kia nhưng Ninh Phong Lai vẫn luôn lạnh lùng như một tảng đá, sừng sững không đổ.
Lão Hoàng cũng không phải kiểu người si tính, thấy người mình thương luôn chướng mắt với mình, hừ chướng mắt thì chướng mắt thôi, đàn ông cũng đâu cần lằng nhằng như phụ nữ. Hơn nữa, anh cũng không phải không có lòng tự trọng, cần gì phải mặt dày sống chết theo đuổi.
Nửa năm sau, lão Hoàng đến tái khám.
Đó là vào buổi trưa, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng báo động chói tai, ngay sau đó là tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng nam nữ cãi nhau, ý ta trưởng lớn giọng hét, nói có bác sĩ gặp nạn.
Anh đi ra đến cửa.
Thấy Ninh Phong Lai đang nằm trên băng ca, trên người toàn máu.
Băng ca đi qua ngay trước mắt, đột nhiên Ninh Phong Lai níu lấy ống tay áo của nah.
Trên mặt anh ta lúc này dính đầy máy, mắt kính không biết đã bị rơi ở đâu rồi, cả đôi mắt đều là anh.
“ Nếu tôi còn sống, anh có thể tiếp tục theo đuổi tôi được không?”
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng , bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ được đang duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong tình huống này, anh chỉ có thể nghe được câu này.
Đường về ký túc khá xa, lão Hoàng không phải người dễ dàng sầu não, là quân nhân dù sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua nên nam tử thường tình sao có thể đạp đổ được anh ta. Chỉ là khi nhớ đến Ninh Phong Lại, lão Hoàng vẫn cảm thấy khó chịu.
“ Sau đó thì sao ạ?”
Lão Hoàng cười khổ: “ Sau đó, làm nhiệm vụ bị hai tên tội phạm đâm vào chân làm cho vết thương tái phát dần chuyển biến xấu, mới giải ngũ, đi làm thầy giáo nhàn hạ, rất được.”
Thời Mộ hỏi nhỏ: “ Em đang nói, bạn trai cũ của thầy mà?”
Dưới anh đèn đường, ngũ quan của anh ta vặn vẹo, trông như hung thần mặt mày càng thêm dữ tợn: “ Cái tên súc sinh kia nói có một bệnh viện ở nước ngoài muốn mời, muốn được qua đó học bảy năm, có thể sau này sẽ không trở về. Thầy nói vậy có thể dẫn theo thầy đi cùng không, em đoán xem tên chó má đấy đã nói gì?”
“ Anh ta nói thầy thô tục ngu dốt không biết tiếng anh, chỉ như vậy mà chia tay, còn con mẹ nó cho ông đây một căn nhà với hai triệu làm phí chia tay, ông đây cóc thèm?! Ông đây thích tiền của anh ta hả? Được rồi, tên nhãi ranh đấy đúng là rất có tiền nhưng đại ca đây cũng không thể khuất phục dễ dàng như vậy được!”
Dứt lời, lão Hoàng bắt đầu tức giận, anh ta cô lấy lại bình tĩnh: “ Anh ta chê tôi hoa tàn ít bướm, cúc hoa không chặt, muốn đi tìm tiểu thịt tươi khác, ai con mẹ nó không biết người trong bệnh viện có hàng dài người theo đuổi anh ta, mẹ nó, đừng để tôi gặp lại anh ta, nếu gặp, ông đây sẽ cắt phăng cái “chân thứ ba” của anh ta!!”
Mắng đã miệng, cuối cũng cũng đã đi đến tòa nhà ký túc, lão Hoàng móc chìa khóa cửa ra mở cửa: “ Được rồi, các em vào đi, chuyện hôm nay đừng kể cho người khác. Nếu các em mà nói ra thì tôi cũng chả có cách nào cả, bất quá chỉ bị người ta gọi là thằng đồng tính thôi.”
Lão Hoàng xem ra nghĩ rất thoáng, chủ yếu là miệng người khác không lợi hại như nắm đấm của anh ta, cho dù biết cũng chả có ai dám nhiều lời trước mặt anh.
Thời Mộ liên tục gật đầu, đi theo Phó Vân Thâm vào ký túc xá, thấy họ đã rời đi, lão Hoàng lại khóa cửa. Sợ nguồn điện lại bị mất như lúc nãy, hai người nhất trí quyết định leo thang bộ.
Vì để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của người khác, Thời Mộ cố bước đi vô cùng nhẹ.
Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của lão Hoàng, nội tâm của cô lại muốn bật khóc. Lão Hoàng từng nói rất hận Ninh Phong Lai, dù miệng luôn nói là đã là quá khứ nhưng khi nhìn dáng vẻ kia của anh ta nhất định là vẫn chưa thể buông bỏ xuống được, nói không chừng anh trai cơ bắp đầy mình này đều trốn trong chăn khóc thút thít mỗi đêm đây mà.
Cô cắn môi: “ Phó Vân Thâm, rất có thể Ninh Phong Lai đã chết rồi.”
Hắn dừng bước: “ Sao cậu biết?”
Thời Mộ đứng sát lại Phó Vân Thâm, nhỏ giọng nói: “ Sinh tử cổ là một trong những vu thuật cổ, nó lấy hồn vía của con người, khi con người chết đi, ba hồn bảy vía sẽ luôn bất ổn nhất, chính lúc ấy là thời kỳ lấy hồn chủng cổ tốt nhất. Cho nên tôi hoài nghi……Ninh Phong Lai thực sự không hề xuất ngoại mà có thể anh ta mắc phải một căn bện nan y nào đó. Ninh Phong Lai biết mình sắp không qua khỏi đại nạn này, vì vậy…….đã nhân cơ hội gieo sinh tử cổ lên người lão Hoàng.
Đôi mắt Thời Mộ lóe lên trong đêm: “ Con người sau khi chết ba hồn bảy vía sẽ thoát ra khỏi cơ thể, như vậy sinh tử cổ mới có hiệu lực, thế nên, Ninh Phong Lai có lẽ 80% là đã chết.”
“Còn 20% còn lại?”
“ Anh ta vẫn còn sống và sinh tử cổ kia là của người khác cho.”
Thời Mộ và Phó Vân Thâm đều biết, 20% này là điều không thể.
Hắn nắm chặt balo, bước chân tăng nhanh, không nói gì nữa.
Thời Mộ sửng sốt, vội vàng đuổi theo: “ Tôi hỏi cậu, nếu kết quả thật là như vậy, chúng ta có cần nói rõ chân tướng cho lão Hoàng biết không?”
Cậu thiếu niên đang bước đi đột nhiên dừng lại, Thời Mộ không để ý nên đâm sầm vào người hắn.
Cô xoa mũi, nhe răng trợn mắt đau.
Ánh trăng trong trẻo nhưng đơn bạc, giọng của hắn: “ Có lẽ trong lúc này nói dối sẽ tốt hơn là nói thật.”
Thời Mộ nhíu mày, bước nhanh đuổi theo: “ Vậy cậu nói thử xem, tôi có cần hội tụ hồn vía của Ninh Phong Lai lại để cho anh ta gặp lại lão Hoàng một lần nữa không?”
Con người sau khi chết ba hồn bảy vía đều tụ lại ở một nơi, người nào thiện lương thì sẽ được nhập thẳng vào vòng luân hồi, người chết oan ức sẽ bị biến thành cô hồn dã quỷ. Còn Ninh Phong Lai lại không thuộc trước cũng chả thuộc sau, lúc sinh thời anh ta đã rút một hồn một vía của mình ra ngoài, cho đến khi chết đi, những hồn vía còn lại không thể hội tụ lại được, nó giống như một chuỗi dây hạt không dây vậy, cứ vậy mà phiêu bạt tán loạn.
Cô hồn dã quỷ ban đầu đều là hồn là ma, Ninh Phong Lai thuộc loại…..đĩa bay hả?
Càng nghĩ Thời Mộ càng cảm thấy thật đáng thương, bạn trai cũ của lão Hoàng thật quá bi thảm.
Phó Vân Thâm liếc nhìn cô: “ Liên quan rắm gì đến cậu, làm tốt chuyện của cậu là được.”
Thời Mộ cắn môi, thầm mắng Phó Vân Thâm quá máu lạnh.
Đến trước phòng 415, hắn tìm chìa khóa ra mở cửa.
Ở bên trong, Chu Thực cùng Hạ Hàng Nhất đang ngủ chả biết sao trăng đâu cả, rõ ràng, hai người này đều không phát hiện ra sự mất tích của hai bọn họ.
“ Phó Vân Thâm, cậu định đi tắm sao?”
Hắn lại trắng mắt nhìn cô: “ Cậu nói xem?”
Nằm trên tấm màn sân khấu bẩn như vậy lại còn có dấu tích của con gián ở dưới đất, quần áo cũng trở nên nhăn nheo không nói lên lời, đặc biệt nhất trên người luôn có cảm giác đinh dính một mùi ẩm ướt kinh khủng.
“ Vậy cậu mang đèn để bàn này vào đi.”
Dù bên trường đã có điện nhưng ở trong khu kí túc vẫn đang mất điện.
Cô thở dài, cái quy định mười rưỡi tối tắt điện thật là quá đáng.
“ Không cần.” Phó Vân Thâm cởi áo ra, dưới ánh trăng tôn lên vòng eo cường tráng: “ Tôi sợ bị điện giật.”
Hắn trực tiếp đi thẳng vào phòng tắm.
Thời Mộ thừa cơ thay đồ đồ lót mới, vừa mới mặc xong quần áo ngủ thì nghe thấy giọng của Phó Vân Thâm truyền ra từ bên trong.
“ Ê, lấy hộ tôi cái quần lót.”
“ Ờ.” Cô đi đến trước tủ quần áo của Phó Vân Thâm: “ Quần lót của cậu để ở đâu?”
Phó Vân Thâm không kiên nhẫn: “ Ngăn thứ hai từ dưới lên.”
“ Ờ.”
Thời Mộ không nhìn thấy, lần mò tìm một chiếc đèn pin bật lên, thành thật mà nói lần đầu cô nhìn thấy quần lót của con trai……lại chẳng có chút cảm xúc nào.
Truyện được dịch và edit bởi Nguyệt Lượng , bản chuyển ngữ bạn đang đọc chỉ được đang duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuộc sống của người thiếu niên này luôn luôn sạch sẽ ngăn nắp, ngăn tủ của hắn ta chắc còn ngăn nắp hơn của cả mấy bạn nữ, quần lót được gấp ngay ngắn, có màu đen, có màu trắng, màu xám, màu xám bạc,màu….. màu lông lạc đà.
“ Oa, Phó Vân Thâm cậu còn mặc quần lót tam giác nữa hả, cậu hay thật đấy!”
Thời Mộ như phát hiện ra một châu lục mới, giơ giơ chiếc quần lót tam giác kia lên nhìn ngắm một lượt.
Răng rắc.
Cửa phòng tắm mở hé ra một khe nhỏ, hắn đè thấp giọng xuống, nóng này nói: “ Cậu mau lấy cho tôi.”
Thời Mộ quay đầu lại nhìn, cười haha: “ Cậu muốn lấy cái nào.”
“ Tùy.” Còn vội vàng bổ sung thêm: “ Trừ quần tam giác!”
Thời Mộ bĩu môi, chọn một cái đen truyền thống đưa tới.
Cách một khe cửa, cô mơ hồ nhìn thấy cơ thể trần truồng của đối phương, ánh mắt lóe lên sự kỳ dị: “ Có cần tôi chà lưng cho cậu không?”
Chà lưng một lần được 800 giá trị huynh đệ đấy, nếu tính qua thì bây giờ cô chỉ có 300 thôi!
“ Không, cút.”
Sầm.
Cánh cửa đóng sầm lại.
Vấp phải trắc trở, Thời Mộ xoa xoa mũi: “ Cậu tắm nhanh lên, tôi còn muốn tắm nữa.”
Dứt lời, liền lấy điện thoại từ trong cặp ra nằm trên giường.
Thời gian chờ đợi luôn rất buồn tẻ, Thời Mộ rảnh rỗi mở Lục JJ ra, chuẩn bị kiếm đọc mấy quyển truyện đọc trong lúc chờ Phó Vân Thâm tắm xong. Không khéo, cô đang lần mò trên bảng danh sách lại nhìn thấy một cái ID của tác giả [ Đừng tìm tôi nói chuyện.], nếu cô nhớ không lầm thì đây chính là tên tác giả tam quan bất chính viết truyện > đây mà.
Khi cô mở truyện mới có tên là>, Thời Mộ nhấn vào.
Lần này nhân vật chính không còn là cô nhi nữa, còn có hai nam phụ phối diễn, chính vì là nam phụ nên đều đáng ghét như nhau, nhưng nam ba lại không hề biết nam hai là người đồng tính, cả ngày cứ lải nhải quấn lấy, trừ cái đó ra thì tam quan vẫn làm cho người ta khó chịu.
Quả nhiên ở dưới khu bình luận vẫn có rất nhiều bình luận mắng nhiếc chửi rủa.
[ -2 chấm điểm -2: Tác giả, anh có thể viết một tình yêu bình thường được không hả? Đại JJ cũng không muốn xem mấy cái đen sì như thế này, không có tam quan như này được. Cảm ơn, nhất là cái tên chết tiệt Cổ Nhật Lâm kia nữa!!! Cứ như một con Teddy trong thời kỳ động dục ấy, cả ngày không nghĩ được cái gì khác ngoài bb động dục hả!]
Vừa mới nhấn đang lên thì âm thanh hệ thống lại vang lên.
[ Đinh! Chúc ngài và mục tiêu trải qua nhiệm vụ một đêm phi thường tuyệt vời, hệ thống thưởng cho ngài X1000 giá trị huynh đệ, hiện tại giá trị huynh đệ của ngài là 5500. chúc mừng ký chủ mở ra nhiệm vụ cấp cao, đồng thời có thể xem được các thông tin về nhân vật, để được biết rõ hơn yêu cầu ngài xem ở trang chủ.]