Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 48:
Nguồn: hoanguyet( Wikidich) + TG
Editor: Nguyệt Lượng.
——————————————
May quá không phải bị ma giấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thở phào nhẹ nhõm nhưng Thời Mộ lại cảm thấy có chút tiếc, ài vậy không có bữa ăn khuya rồi……
“ Vậy chúng ta đi đón Thâm ca đi, lão Hoàng có đưa chìa khóa cho cậu không?”
Dù gì bọn họ đều đang đứng trước cửa ký túc xá nếu cả ba người cùng đi thì có chút lãng phí thời gian. Thời Mộ cất điện thoại vào trong cặp, nói: “ Để một mình tôi đi thôi, các cậu vác balo của về phòng trước đi.”
Sau đó ném balo vào ngực Chu Thực, Thời Mộ cầm chìa khóa đi về phía khu dạy học.
Thấy bóng lưng của cô đã đi xa, hai người Chu Thực và Hạ Hàng Nhất mới quay người đi vào ký túc xá.
Phòng thể thao ở tầng một, mượn ánh trăng sáng, Thời Mộ chậm rãi đi về phía trước đến đứng trước cửa phòng, lạch cạch dùng chìa khóa mở cửa chống trộm ra.
Ở trong phòng, Phó Vân Thâm hai tay ôm ngực, lạnh lùng đứng nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thời Mộ sờ sờ cánh mũi, chậm chạp bước vào, ngượng ngùng cười lấy lòng hai tiếng: “ Thâm ca, vẫn ổn chứ?”
Phó Vân Thâm hít một hơi thật sâu, đưa tay lên bóp mũi cô, Thời Mộ kêu đau nhưng hắn ta không hề có ý sẽ buông tay, cứ vậy mà cắn răng nghiến lợi mà bóp: “ Mấy tên các cậu được lắm, vất tôi ra sau đầu quên không còn một mảnh hả, sao cậu không quên cái đầu này của mình ở đây hả?”
Bị bóp mũi, giọng nói của Thời Mộ ồm ồm: “ Buông ra, đau……”
Phó Vân Thâm hừ lạnh buông tay.
Cô ôm chặt lấy mũi mình, ánh mắt lên án: “ Cậu không nói tiếng nào mà, ai mà để ý mãi được, cậu cũng có gọi Chu Thực hay Hạ Hàng Nhất đâu?”
Phó Vân Thâm không cảm xúc nói: “ Tôi không có số của hai người đấy.”
Thời Mộ cười khanh khách.
Từ trước đến nay Phó Vân Thâm không ưa gì Chu Thực, cho dù ở cùng một phòng, mỗi ngày chỉ cần ngẩng đầu là đã nhìn thấy mặt nhau nên cần gì phải lưu số điện thoại, Wechat thì có nhưng cậu ta cứ đôi ba ngày lại tỏ ra mình trâu bò mạnh mẽ trên vòng bạn bè nên hắn đã sớm kéo thằng nhỏ vào danh sách ở ẩn. Vừa rồi có gọi cho Chu Thực nhưng hay rồi cậu ta chỉ biết lo kể chuyện mà có để ý đến điện thoại đâu. Còn về phía Hạ Hàng Nhất? Người ta mới đến ở được có một ngày thì lấy đâu ra số mà lưu. Vì vậy hắn chỉ có thể gọi chi người có liên lạc nhiều nhất là Thời Mộ thôi nhưng gọi rồi phải đợi một lúc lâu mới bắt máy, rồi sao nữa bắt máy rồi thì máy lại rơi vào tình trạng sắp tèo vì hết pin.
Phó Vân Thâm bực mình, dùng mũi chân dã vào bắp chân của cô: “ Cậu còn muốn nói cái gì với tôi?”
Thời Mộ gãi gãi đầu, mím môi: “ Ừm, ở đây một mình…….. vẫn ổn chứ?”
Ánh mắt của hắn càng thêm thâm trầm.
Thời Mộ vội vàng đứng thẳng lưng, thành thật nói: “ Con trai ngoan, xin lỗi nhá, sau này ba sẽ không bao giờ để con một mình nữa đâu.”
Dứt lời, cô không sợ chất mà còn kéo đầu người ta xuống ngang vai mình, cẩn thận xoa đầu hắn: “ Con trai ngoan, bị dọa sợ mất rồi.”
Phó Vân Thâm: “…………”
Phó Vân Thâm: “ Cậu có tin tôi bóp chết cậu ngay tại đây không?”
Tin chứ.
Thời Mộ sợ sệt buông tay.
Khi hai người nói chuyện đã không chú ý đến tiếng bước chân ở bên ngoài đang đến gần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên trang Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão Hoàng đi tuần tra thì thấy chìa khóa cắm ở trong ổ, sắc mặt lập tức thay đổi, thầm mắng Thời Mộ với mấy tên nhóc chết tiệt kia, rõ ràng đã nhắc đi nhắc lại về phải nhớ khóa cửa nhưng kết quả là vẫn quên không khóa.
Bất đắc dĩ lắc đầu, sau đó anh ta khóa cửa lại rồi cầm chìa khóa bước ra khỏi khu dạy học.
Do tạm thời không có điện nên sau khi tuần tra xung quanh thấy không có gì bất ổn nên lão Hoàng quyết định sẽ đi về phòng ngủ sớm.
—
Thời Mộ chủ động lấy lòng đem balo của Phó Vân Thâm lên trên lưng, nịnh nọt chạy đi ra mở cửa, nhưng cô đẩy hết sức mấy lần nhưng chiếc cửa chống trộm vẫn không hề có chút dịch chuyển. Thời Mộ buồn bực, rõ ràng cô nhớ là cô không có khóa cửa lại mà……
“ Làm sao vậy?”
Thời Mộ hung hăng kéo cánh cửa, nói: “ Cửa bị hỏng rồi hả, sao tôi mở mãi không ra vậy?”
Phó Vân Thâm nhíu mày, hỏi: “ Cậu rút chìa khóa ra chưa?”
Bầu không khí lâm vào trầm mặc.
Thời Mộ vỗ đầu một cái như mới khai phá ra cái gì: “ Chết mịa, tôi quên rút rồi…..”
Phó Vân Thâm cố nén cảm giác muốn bóp chết đối phương xuống. Cả phòng thể thao này chỉ co duy nhất một cánh cửa ra vào này, trước đó do có học sinh trộm vào để lấy dụng cụ nên vì để phòng ngừa chuyện đấy xảy ra một lần nữa, trường đã cố ý lắp thêm lưới chống trộm, trừ khi người được làm bằng giấy thì căn bản cả có cách nào vào đây được.
Phó Vân Thâm nhoái người trên bậu cửa sổ nhìn ra ngoài: “ Không thấy có chìa khóa ở bên ngoài, rốt cuộc cậu có rút ra thật không đấy hả?”
Bị hỏi như vậy, Thời Mộ thực sự bối rối, tìm kỹ càng từ trên xuống dưới, ánh mắt mờ mịt: “ Nếu tôi rút rồi thì trên người lại không có chứ? Nếu tôi rút rồi thì sao bên ngoài kia cũng không thấy có chìa khóa chứ?”
Lẽ nào cô lại gặp ma?
Mà cũng không đúng, ma quỷ thì ai lại đi ăn trộm mỗi chiếc chìa khóa làm gì?
Phó Vân Thâm khẽ cắn môi, hung hăng tung một cú đấm đến trước mặt cô: “ Tôi thực sự rất muốn đánh cho cậu một trận.”
Nhưng giờ có đành thì cũng không thể dời khỏi nơi này được.
“ Nhanh gọi cho Chu Thực, bảo cậu ta đi tìm lão Hoàng mở cửa cho chúng ta nhanh lên.”
Thời Mộ ừm một tiếng, đưa tay sờ túi tìm điện thoại, không sờ thấy không quan trọng* khiến biểu tình của cô lại co rúm lại như lúc nãy, cô đưa chân cẩn thận lùi về sau hai bước, thận trọng nhìn hắn: “ Điện thoại…điện thoại để ở balo rồi.”
Lúc nãy sau khi nghe xong cô liền tiện tay cất luôn điện thoại vào balo, vậy mà cứ nghĩ rằng bản thân đã cầm theo….
Nhận thấy Phó Vân Thâm sắp nổi điên, Thời Mộ vội nói: “ Điện …..điện thoại của cậu đâu?”
Phó Vân Thâm cười lạnh, lắc lắc cái điện thoại đã sập nguồn từ đời nào lên: : “ Không phải nhờ ơn nhờ phúc của cậu ban cho hả, hết pin rồi.”
Mấy vạch cuối cùng đã đem ra để gọi cho tên cha nội này hết cả rồi.
Thời Mộ lắc đầu: “ Thâm ca, cái cụ gạc này của cậu không ổn rồi, trở về mau đổi mới đi.”
“ Mẹ kiếp.”
Hắn đưa chân lên đạp thẳng vào mông Thời Mộ, hạ giọng mắng: “ Còn không khôn hồn ngậm mồm vào cho tao.”
Thời Mộ che mông ấm ức, nói tới nói lui đều do Phó Vân Thâm mà, không phải do hắn bị nhốt ở đây thì làm sao cô phải trèo đèo lội suối qua đây mở cửa cho hắn chứ? Giờ thì hay rồi bị nhốt cả lũ luôn? Cô còn chưa mắng mà sao tên này phát cáu với cô vậy.
“ Không sao, Chu Thực không thấy chúng ta về, nhất định sẽ chạy đi tìm người dẫn chúng ta ngoài.” Thời Mộ cam đoan rất chắc chắn.
Nhưng Chu Thực và Hạ Hàng Nhất….. đã sớm vì mất điện mà lên giường đi, nếu tính thì hiện tại đã chăn ấm đệm êm báo danh với Chu Công cả rồi.
Việc cũng đã đến nước này rồi Phó Vân Thâm cũng không biết nên nói gì nữa, trừ ngồi chờ thì không còn cách nào khác.
Thời Mộ nhìn xung quanh một vòng thấy trong phòng không có cái gì cả, ngay cả một cái bàn cũng không có, phía sau có hai cái giá, bên trên đặt mấy quả bóng rổ với bóng đá rách nát, dưới đất thì có máy ghi âm chưa kịp cất, ngoài ra thì còn có hai cái ghế, chỉ đó đúng như vậy.
Thời Mộ kéo ghế ra ngồi xuống, rảnh rỗi lắc chân, bây giờ có lẽ Phó Vân Thâm đang không vui vẻ gì nên chắc chắn giá trị huynh đệ của cô cũng chả có mà tăng được, nghĩ đến đây khiến chi Thời Mộ cảm thấy rất khó chịu.
Thời gian cứ vậy mà bất tri bất giác trôi qua hơn nửa tiếng. Trong lúc đấy cả hai người đều không ai nói với ai câu gì. Thời Mộ ngáp một cái rõ to, có chút buồn ngủ: “ Lạ thế nhỉ, sao hai tên kia vẫn chưa tới đây?”
Phó Vân Thâm bình thản nói: “ Bọn họ sẽ không đến đâu.”
Thời Mộ nhìn về phía hắn.
“ Mất điện, có lẽ ký túc xá cũng đã sớm khóa cửa từ lâu rồi.”
“.……….”
“ Vậy chúng ta làm gì bây giờ………..”
“ Làm gì hả? Làm được gì bây giờ, chỉ có thể ngồi đây đợi một đêm thôi.”
Phó Vân Thâm vất balo xuống đất làm gối đầu, sau đó trải ái đồng phục xuống đất, đưa lưng về phía Thời Mộ nhắm mắt lại.
Thời Mộ phồng má, tủi thân: “ Vậy..tôi ngủ ở đó nha?”
Hắn không có lên tiếng.
Thời Mộ nằm xuống, chậm chạp nhích người lại gần, mặt dày hỏi nhỏ: “ Thâm ca, cậu có thể chia cho tôi một nữa cái vạt áo được không?”
Hu hu hu hu, nằm dưới nền đất lạnh lắm, cô sắp đông đá rồi.