Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 47:
Nguồn: hoanguyet (Wikidich)+ TG.
Editor: Nguyệt Lượng.
——————————————
Bảy giờ tối, Thời Mộ đi đến phòng thể thao tập luyện rất đúng giờ.
Vốn nghĩ Phó Vân Thâm chỉ nói đùa nhưng không ngờ hắn lại vác mặt đến thật, còn đem theo cả mấy cái đuôi Chu Thực và Hạ Hàng Nhất đến góp vui cùng, mà sao hai tên này đến thì là do rảnh rỗi sinh nông nổi mà tới thôi.
“ Đàn anh Thời Mộ, anh đến rồi ạ ~”
Bối Linh đến sớm hơn nên cô ấy đã thay một chiếc áo thể dục màu đen không tay, mái tóc dài chạm đến vai đã được búi thành củ tỏi nhỏ, vừa trẻ trung vừa tràn đầy sức sống.
Chu Thực phì cười: “ Em chỉ nhớ mỗi đàn anh Thời Mộ của em thôi ấy hả.”
Nghe thấy sự trêu ghẹo, Bối Linh xấu hổ vân vê vạt áo: “ Anh Phó cũng đến ạ ~”
“ Còn ai nữa không?” Chu Thực vẫn tiếp tục trêu đùa cô nàng.
Gương mặt nhỏ nhắn của Bối Linh ửng hồng: “ Em chào anh Chu Thực ạ ~”
Nhưng khi ánh mắt nhìn sang Hạ Hàng Nhất đứng phía sau, cô lại không vui phồng má.
Cô có chút hơi ghen tị với Hạ Hàng Nhất tốt số, rõ ràng cô mới là người biết Thời Mộ trước mà, kết quả thì cậu ta lại hay rồi, đạp đúng vận c** chó (ý chỉ may mắn), không tốn chút sức lực nào mà lại được chuyển vào phòng 415, lại còn được ngủ ở phía trên Thời Mộ nữa chứ.
“ Tại sao em chỉ gọi mỗi Thời Mộ là đàn anh thôi vậy hả?”
Bối Linh thành thật trả lời: “ Bởi từ đàn anh nghe rất đứng đắn hơn ạ”? ? ?
Ý nói bọn họ đều không đứng đắn hả???
Một lát sau, lão Hoàng cũng xách theo máy ghi âm bước vào
Thấy trong phòng tập đã có thêm hai ba người, đuổi cũng không đi, lại nhìn Phó Vân Thâm với ánh mắt đầy thâm trường: “ Rất tốt đấy Thời Mộ, ngày đầu tiên tập đã có khán giả rồi?”
Thời Mộ ngượng ngùng: “ Thầy Hoàng thầy đứng nói vậy, ba cái tên này chỉ đến đây mua vui thôi ạ.”
Lão Hoàng nói: “ Cũng coi như là khán giả rồi.”
Chuẩn bị qua vài phút, lão Hoàng không đùa giỡn nữa: “ Trước hết nhảy qua 20 phút trước đã để thích ứng trước đã, sau đó nghỉ một lát rồi sẽ luyện tập lại bài thể dục theo nhịp điệu. Còn ba thằng kia, có muốn vào góp vui không?”
Chu Thực miệng méo xệch; “ Không phải chứ lão Hoàng, chỉ có luyện thể dục theo nhịp điệu thôi cũng cần có người luyện cùng cơ hả? Thôi em vái thầy, thầy tự mình xuất trận đi ạ.”
Dứt lời, liền kéo ghế ngồi xuống, tiện tay lấy luôn hai gói que cay từ trong cặp ra. Cậu biết Phó Vân Thâm sẽ không thích ăn mấy thực phẩm như thế này nên cậu ta trực tiếp đưa cho Hạ Hàng Nhất: “ Ăn thử xem?”
Hạ Hàng Nhất nhận lấy rồi ăn thử, xong phải nhíu mày vì vị cay nồng của nó. Sau đó, cậu cũng lấy từ trong cặp ra một bọc đồ ăn vặt to tướng: “ Ăn thử đi?”
Chu Thực: “ Đây là cái gì?”
Hạ Hàng Nhất: “ Rết chiên giòn*.”
( Vâng bạn đã không nhìn nhầm thực sự là món rết chiên giòn. Rết chiên là một món ăn được chế biến từ con rết . Nó có chức năng xua gió, giảm co thắt, chống độc và xua tan khối u, nạo vét hạch và giảm đau. Dùng chữa co giật , co giật và co giật ở trẻ em , mộng mị, mắt lệch, liệt nửa người, uốn ván, phong thấp tê bại, lở loét, ghẻ lở, rắn cắn.
)
Chu Thực: “………….”
Con mẹ nó, cậu thực sự là một thằng tồi.
Một bàn tay đưa quá cầm lấy vài con, Phó Vân Thâm bình tĩnh nhai kĩ nuốt chậm, vừa lòng gật đầu: “ Ngon.”
Hạ Hàng Nhất nghe vậy, cười tươi không cần tưới.
Chu Thực: “………..”
Con mẹ nó, hai thằng cặn bã!!
Tiếng nhạc nổi lên.
Thời Mộ và Bối Linh bắt đầu tập luyện cơ theo lão Hoàng, bài tập đốt mỡ mà anh ta đưa ra quá khó để thực hiện, nếu không để ý sẽ rất dẽ bị chấn thương cơ. Vì vậy lão Hoàng đã cố ý tạo ra một bài tập cho bọn họ, vừa có thể giúp Thời Mộ và Bối Linh trở nên cường tráng hơn trong thời gian ngắn.
Lão Hoàng cảm thấy bản thân mình quả là một giáo viên tốt nhất quả đất hiếm có khó tìm.
Kể từ khi “ ăn” mấy con quỷ kia, Thời Mộ ở bây giờ đã khác xưa rất nhiều, không những thể lực của cô tăng lên mà còn có cảm giác mạnh hơn so với người thường, chạy nhảy mười phút không hề đỏ mặt hay thở gấp, vậy nên khi nhìn Bối Linh ở bên cạnh thì thấy cô bé đã không thể theo kịp được.
“ Không nhìn ra đấy, Mộ ca còn có tài năng này.” Nhìn Thời Mộ tập nãy giờ đến một giọt mồ hôi cũng không có, Chu Thực không khỏi cảm thán.
Cô đang tập luyện cho phần chân, để cho tiện, Thời Mộ xắn luôn ống quần lên đến đầu gối để lộ ra bắp chân trắng nõn thẳng tắp, đường cong cơ trông rất rắn chắc, rất hữu lực( mạnh mẽ), không hề có chút yếu đuối như vẻ ngoài của cô.
“ Thầy ơi.” Bối Linh yếu ớt giơ tay.
Lão Hoàng tắt nhạc, ôn tồn nói: “ Không chịu được nữa hả?”
Bối Linh mở to đôi mắt to tròn: “ Em….em không muốn tập luyện cơ nữa đâu ạ.”
“ Vì cái gì?”
Ánh mắt Bối Linh lóe lên: “ Dáng người em đáng yêu như thế này, nếu mà có cơ bắp trông xấu lắm, người khác thấy nhất định sẽ gọi em là nữ lực sĩ mất.”
Cô nàng này mà thành thật quá.
Từ bé cô đã rất tự tin về nhan sắc của bản thân, nếu nói cách khác thì nhan sắc của cô cũng được coi là nổi trội trong đám đông đấy nhá.
Lão Hoàng nghe vậy lướt qua nhìn Bối Linh vài lần, cảm thấy rất có lý, nếu một cô gái đáng yêu yếu ớt với gương mặt khả ái ( đáng yêu) bỗng luyện ra hai cánh tay có cơ bắp thì trông hơi quái dị…….
“ Được rồi, sau này em không cần phải tập nữa, cứ luyện thể dục nhịp điệu là được. Thời Mộ thì khác, luyện tiếp đi, đàn ông đàn ang phải cường tráng, phải mạnh mẽ, nếu không sẽ không khiến mấy bạn nam……. à nhầm bạn nữ thích đâu.”
Dứt lời liền hung hăng vỗ mạnh hai cái lên vai cô.
Thời Mộ ôm vai đau nói không lên lời, cô đang nghĩ về cuộc đời của mình.
Nhớ về ngày xưa, cô còn không có sức vặn nổi chai nước, mùa hè khi ra ngoài đều phải che ô, khi đi xem phim kinh dị “ Shin- cậu bé bút chì” thì cô công chúa nhỏ cô đây chỉ biết che kín mắt không dám xem nữa, nhưng tại sao bây giờ cô lại biến thành như thế này? Tại sao phải cố gắng hết sức tập luyện thể hình? Cuộc sống này rốt cuộc đã làm gì một đứa trẻ như cô?
Khó chịu.
Tủi thân.
Không thể nói lên lời.
“ Lão Hoàng, thầy vỗ Mộ ca nhẹ thôi, cậu ấy bị bệnh tim đấy!”
“ Có con mẹ cậu ấy, cậu mời bị bệnh tim—-!” Thời Mộ trợn mắt nhìn Chu Thực.
Tiếp đó là thời giam tập thể dục theo nhịp điệu, khi tiếng nhạc dậm chân tại chỗ vừa vang lên thì Chu Thực đã ôm bụng cười đến không thấy mặt trời ở hướng nào nữa, thậm chí cả Phó Vân Thâm cũng ngồi cười không ngừng.
Thời Mộ cảm thấy cái đám người này quá tầm thường, không cảm nhận được cái hay cái đẹp của thể dục nhịp điệu.
Tám rưỡi tối, buổi tập luyện kết thúc, bên ngoài bầu trời đã đen sì.
Thời Mộ đang thu dọn đồ đạc thì bóng đèn trên đầu chớp chớp hai cái, rồi bụp một cái tắt rụi. Trải qua mấy cái sự kiện gặp phải ma quỷ trong phòng dụng cụ rồi nhưng Chu Thực vẫn rất sợ hãi đứng núp sau lưng Phó Vân Thâm.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy đèn của cả trường đều tắt sạch.
“ Mẹ nó, sớm biết đường dây điện yếu rồi, sao không sửa chữa vậy, bây giờ thì tốt rồi, mất điện rồi.” Lão Hoàng mắng mấy câu, “ Được rồi, hôm nay tập đến đây thôi, giải tán đi, lúc về nhớ khóa cửa đấy.”
Đoàn người thu dọn đồ đạc, lần mò rời khỏi khu dạy học.
Đến giờ này, học sinh trong trường cũng đã về hết ký túc xá rồi, khi cả trường học cùng chìm vào màn đêm đen vắng lặng thì lại để lộ ra vài phần quỷ quái.
Ký túc cá nam với ký túc xá nữ lại đi ngược hướng nhau, với cả ký túc xá ở hơi xa. Mặc dù cô nàng nói không cần nhưng trông vẫn rất sợ sệt nên cả đám không nên tiếng mà nhất trí làm vệ sĩ hộ tống cô về.
Nhìn thấy Thời Mộ luôn đi sát Bối Linh, đôi mắt Chu Thực đảo quanh một vòng tròn, bắt đầu nói: “ Này, tôi có chuyện ma này hay lắm tôi kể cho mấy cậu nghe nhé.”
Chưa đợi ai đáp lại, Chu Thực đã nói tiếp: “ Nghe nói đây là chuyện có thật, còn là do bà nội tôi kể cho tôi nữa, kể rằng ở một thôn làng có tên là Bình Sa có một người trẻ tuổi, cả ngày hết ăn lại rồi nằm, vô công rỗi nghề lại nổi tiếng là côn đồ khắp nơi…….”
“ Nhà tên côn đồ này vốn là địa chủ, không ngờ gặp phải vận, người lớn trong nhà đều bị bắt đi đầy nên nhà của tên đấy xuống dốc không kịp phanh. Không lâu sau ba mẹ cũng bị bệnh mà lần lượt qua đời, tên côn đồ kia chỉ biết dựa vào số gia sản còn lại sống qua ngày, cái hay nhất là tên này lại nghiện thuốc phiện, cứ vậy không bao lâu cái nhà bị tên này vét sạch tận đáy.”
Chu Thực vừa nói vừa nhìn Bối Linh. Cô nhóc nhát gan, sớm đã bị dọa nhưng vẫn không kìm được tò mò mà vểnh tai lên nghe tiếp.
“ Đến một ngày nọ, sau khi hút thuốc phiện từ trấn trên trở về nhà vào lúc 12 giờ đêm. Trên đường về gã ta thấy một chiếc kiệu mà hồng đi ngang qua, kiệu phu hỏi gã có muốn đến chợ phiên chơi không? Tên cô đồ lúc đấy đầu óc đã mơ mơ hồ hồ mà bước lên, chỉ trong chớp mắt đã thấy bản thân đã sang một con phố khác. Con phố ấy lại tràn ngập ánh sáng, ca múa mừng cảnh thái bình, hai bên là các sập hàng bán rong, đường đi đường thì quần áo hao lụa mượt mà. Khi thấy cảnh này tên côn đồ kia đã lập tức đờ người ra.
Đúng lúc này có người đi tới hơi gã có muốn mua vàng thỏi không, tên côn đồ kia chỉ nghĩ người kia nói điêu, ai mà thiếu đạo đức đi bán rong vàng thỏi trên đường bao giờ, không sợ bị cướp hả. Nhưng kết quả là khi tên bán hàng vừa mở rương đựng ra, gã đã lập tức trợn tròn mắt bởi ở bên trong đấy để đầy những thỏi vàng ròng sáng chói.
Tên côn đồ ngay lập tức hỏi giá.
Người bán hàng nói một thỏi bằng hai lượng( = 100g=0.1kg bên mình nhá) thịt trên cơ thể của gã.
Tên côn đồ kia chỉ nghĩ rằng cứ hai lượng thịt trên người mà mua được hẳn một thỏi vàng thì không lỗ lắm gì nên đồng ý bán luôn.
Đến khi gã mở mắt ra thì lại thấy gã đang nằm bên một ngôi mộ trên tay còn cầm một thỏi vàng. Gã đưa tay sờ soạng xung quanh thấy trên người không có thiếu một miếng thịt nào cả thì ngay lập tức gã ta cười to thấy bản thân mình quá lời, ngay lập tức cầm lấy thỏi vàng kia đi mua thuốc phiện hút.”
Nghe mãi không thấy nội dung đâu, Thời Mộ không nhịn được mà thúc giục: “ Cậu có thể nói luôn cái kết có được không hả.”
Chu Thực ngượng ngùng sờ mũi: “ Sắp đến đoạn hay nhất rồi, cậu vội cái gì chứ.”
Cậu ta ho nhẹ tiếp tục nói: “ Từ đấy về sau, mỗi lúc trời tối tên côn đồ đó luôn đi chợ phiên, đồ bán đi càng lúc càng lớn hơn, đầu tiên là một thỏi vàng, tiếp đó là đất đai, thậm chí có bán cả vợ. Tên buôn kia “ ra giá” ngày càng quái gở, đầu tiên là hai lượng thịt, tiếp đó là một con mắt, cuối cùng là tim gan phèo phổi. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, tên côn đồ đều vẫn sống nhăn răng.
Cuối cùng đến buổi phiên chợ lần này, tên côn đồ đã tiêu hết số “gia sản” còn lại của mình để mua một căn nhà cao cấp thì người buôn kia lại cười rất quái dị để lộ ra hàm răng đầy giòi bọ, tên đấy nói………”
“ Á, em đến nơi rồi!!” Bối Linh sớm đã bị dọa cho nghe không nổi nữa nên khi thấy ký túc xá ở trước mắt, cô nàng đã nhanh chân chạy biến, nhanh đến nỗi không kịp nói tạm biệt.
Chu Thực mím môi, có chút không vui: “ Ít nhất cũng phải đợi tôi kể xong đã chứ, làm gì có ai kể chuyện ma hai lần bao giờ. Này mấy cậu có muốn nghe tôi kể nốt cho không, đoạn sau mới gay cấn, chỉ thấy người buôn kia……..”
“ Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh!*” Thời Mộ quay đầu đi, “ Qúa dong dài, không muốn nghe.”
( Ảnh minh họa)
Hạ Hàng Nhất gật đầu một cái: “ Đúng vậy, quá dài dòng, không khủng bố bằng một câu của tôi.”
Chu Thực không phục: “ Tên bốn mắt nhà cậu giả vờ thâm trầm cái gì? Có bản lĩnh cậu dùng một câu nào dọa ông đây đi xem nào?”
Dưới lớp mắt kính, đôi mắt Hạ Hàng Nhất nhìn chằm chằm cậu ta, ánh trăng sáng hòa cùng với gương mặt xanh tím của cậu ta, Chu Thực nuốt nước miếng cái ực một cái, sợ hãi đứng lùi dần ra sau lưng Thời Mộ.
Cậu ta nói: “ Cuối tuần này thi tháng.”
“.………..”
“.…………………”
“ Mẹ cha nhà cậu Hạ Hàng Nhất!” Chu Thực đã chuẩn bị tâm lý, nào ngờ không biết được lại nghe được một cậu như vậy, cậu ta tức điên người lên, đuổi theo đối phương mà tung chiêu. Hạ Hàng Nhất không phản kháng lại để mặc cậu ta nổi điên.
Hai thằng con trai trước mắt cãi nhau tung trời thì Thời Mộ cũng đã chuẩn bị tâm lý để nghe xem đối phương nói cái gì thì bỗng thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa ngực: “ Phó Vân Thâm, bọn họ đúng là quá ngây thơ mà.”
Không có ai đáp lại.
Thời Mộ quay đầu lại thì thấy trống không.
“ Phó, Phó Vân Thâm.”
Cô giật mình, mù mịt nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng chàng ta đâu cả.
Cô cẩn thận nhớ lại, hình như từ khi ra khỏi phòng thể thao đã không nghe thấy tiếng hắn ta đâu cả.
Chẳng lẽ………..
Sắc mặt Thời Mộ ngay lập tức thay đổi.
Đúng lúc này ở trong bóng tối vang lên tiếng rung của điện thoại, cô nuốt nước bọt, cứng ngắc nghiêng đầu nhìn balo ở sau lưng.
Hai người kia vừa đuổi vừa đánh nhau thấy cô không đi theo thì chạy vòng lại.
Chu Thực thở hổn hển: “ Mộ ca, cậu làm sao đấy?”
Thời Mộ run lên: “ Phó, Phó Vân Thâm mất tích rồi……”
Chu Thực và Hạ Hàng Nhất nghe thấy vậy , lúc này mới chú ý đến nhóm mình thiếu mất một thành viên.
“ Lẽ nào……đi theo vào ký túc xá nữ sinh rồi?”
“ Đi chết đi!” Thời Mộ đạp cậu ta một đạp, nhíu mày lo lắng: “ Chẳng lẽ bị ma giấu đi rồi?”
Thời Mộ càng nghĩ càng cảm thấy có thể, đột nhiên biến mất nhất định có liên quan đến sự kiện linh dị, còn có cú điện thoại vừa nãy, đúng rồi, điện thoại!
Thời Mộ bừng tỉnh, lấy điện thoại từ trong cặp ra trước mặt hai người kia, nhấn gọi rồi mở loa ngoài.
Âm thanh vang ra từ chiếc điện thoại rất mỏng manh, ba người đứng yên tại chỗ nín thở chờ người kia đáp lại, ai nấy đều lo lắng.
Một lúc sau.
Hắn đã bắt máy.
“ Cuối cùng cũng biết gọi điện hả?” Giọng điệu có vài phần bất mãn.
Là Phó Vân Thâm.
Thời Mộ cẩn thận hỏi: “ Phó Vân Thâm, có phải cậu bị ma giấu đi rồi không vậy? Nếu cậu bị giấu thật thì ừ một tiếng, chúng tôi sẽ đến cứu cậu!!!”
Bên cô có nam chủ biết trừ yêu diệt ma nha, nhất định sẽ chiến thắng vẻ vang!!
“ Ừ.”
Ừ rồi kia.
Thời Mộ che loa điện thoại lại nhìn về phía hai người kia, mặt mày tái mét: “ Xong rồi xong rồi, Phó Vân Thâm bị ma giấu đi rồi, cậu ta vừa ừ kìa.”
Nhưng hắn ta lại nói vọng lại: “ Đùa cậu đấy.”
“………..”
Ở trong điện thoại, cuối cùng hắn đã mất hết kiên nhẫn, nóng tính hơn so với ngày thường: “ Còn không biết hồn quay lại mở cửa cho ba mày.”
Cái đồ chết tiệt.
Vừa mới cúi người xuống buộc lại cái dây giày khi ngẩng lên thì lại thấy cửa ra vào khóa trái gọi thế nào cũng không có ai đáp lại. Mấy người mù hay đui hết rồi hả?? một người sống sờ sờ như thế này mà không ai thấy là sao hả, lại còn chả thèm quay đầu lại nhìn xem có thiếu ai không chứ? Lũ chết tiệt kia!!!!!!!!