Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa

Chương 46


Đọc truyện Xuyên tới trước khi lão đại hắc hóa – Chương 46:

Nguồn: hoanguyet (Wikidich.com) + TG.
Editor: Nguyệt Lượng.
———————————————————–
* tiêu đề do edit tự đặt.
————————————————————-
 
Ngày thứ hai đầu tuần, khi chuẩn bị vào lớp, Thời Mộ bị gọi lên phòng thể thao.
 
Lão Hoàng đang dọn dẹp lại đống dụng cụ ở bên trong, sàn nhà được lau đến bóng loáng.
 
Nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, lão Hoàng thở hổn hển đem cây lau nhà để vào một góc, “ Mấy tuần nữa chúng ta sẽ tập luyện ở đây, Bối Linh sắp đến rồi, em đợi một chút.”
 
Vừa dứt lời, tiếng bước chân tiến đến gần hơn.
 
Thời Mộ quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đầy sự ngạc nhiên của cô nàng.
 
“ A a.” Cô bé che miệng kêu lên sợ hãi, đôi mắt hạnh trợn tròn: “ Thời Thời Thời Thời…..Thời Mộ.”
 
Hai tai đỏ ửng, trông phản ứng này thật đáng yêu.
 
Thời Mộ mím môi nhịn cười: “ Anh tên là Thời Mộ, chứ không phải là Thời Thời Thời Thời Mộ.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bối Linh chớp chớp mắt, tim đập thình thịch.
 
Dáng vẻ này khiến của cô khiến ý cười trên môi của Thời Mộ ngày càng đậm hơn: “ Em không biết chúng ta sẽ hợp tác với nhau sao?”
 
Bối Linh lắc đầu, vài sợi tóc lòa xòa trên gương mặt trắng nõn: “ Em nghĩ đàn anh Thời Mộ sẽ không tham gia mấy cuộc thi nội hàm như thế này đâu.”
 
Cô nàng tham gia cái này cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nếu không phải do ban nhất buộc phải chọn ra một bạn nữ để tham gia với một nam sinh nhưng đa số mọi người khi biết bạn nam kia là đàn anh ban 15 thì ai cũng tránh như tránh tà. Mặt khác, cuộc thi thể dục nhịp điệu trên đài này thật là quá ngu ngốc….

 
Thấy cả lớp cứ đùn đẩy cho nhau, giáo viên liền quyết định bỏ phiếu quyết định mà sau đó số phiếu của Bối Linh là cai nhất nên cô mới bất đắc dĩ tham gia. Nhưng không ngờ trong cái rủi lại có cái may được ở cùng với crush.
 
Vui vẻ.
 
Quá hạnh phúc.
 
Quá sung sướng.
 
“ Thầy Hoàng, chúng ta sẽ nhảy thứ mấy vậy.” Bối Linh cười để lộ ra hai cái răng khểnh, ánh mắt hăng hái.
 
Lão Hoàng nhớ lại: “ Chúng ta không quá lồng lộn nên đứng thứ chín.”
 
Thời Mộ thầm nghĩ, bộ môn thể dục nhịp điệu này hình như ra đời năm 2011, lúc đó bọn cô cũng đã được nhảy qua, nhưng…..mấy động tác ấy trông xấu thậm tệ.
 
“ Các em tập thử một lần cho thầy xem nào.”
 
Bối Linh cẩn thận nhìn Thời Mộ, xấu hổ đứng ở cạnh cô.
 
Khi tiếng nhạc quen thuộc nổi lên, nhịp điệu sắp đến đoạn dậm chân tại chỗ, cô mới đứng thẳng người, mắt nhìn về phía trước, bày tư thế dậm chân tại chỗ như các chú quân lính diễu binh anh dũng. Quay sang lại thấy “ crush” đang rất nghiêm túc, Bối Linh cũng không dám mất tập trung nữa, bắt chước theo từng nhịp điệu, động tác của cô.
 
“ Động tác đầu tiên, bài tập vươn người——”
 
Khi Thời Mộ làm theo trí nhớ, đang rất nghiêm túc suy nghĩ thì ngực bị ai đó đụng vào, cô giật mình nhìn qua.
 
Bối Linh thu tay lại luống cuống nói: “ Em em em em em không cố ý……..”
 
Thời Mộ chớp mắt, không để ý: “ Không sao đâu.”
 
Bối Linh mới thở phào nhẹ nhõm, giữa khoảng cách với Thời Mộ, tập rồi lại tập, cuối cùng không kìm được mà nói nhỏ: “ Thời Mộ, cơ ngực của anh mềm quá  “

 
Vừa rồi cô giống như đụng phải một cục thịt, mềm mại lại còn có chút săn chắc.
 
Sắc mặt Thời Mộ lập tức thay đổi, hôm nay cô chỉ mặc mỗi chiếc áo lót định hình ở bên trong nhưng cũng bởi vì để phòng nơi ấy nhô lên quá cao hình dán miếng dán ngực mỏng nữa, cái quan trọng là sao cô nàng này lại có thể sờ ra được như thế này? Đã thế còn nói cơ ngực cô mềm nữa chứ???????
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc được đăng duy nhất trên Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ mình có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đợi mãi không thấy Thời Mộ đáp lại, Bối Linh nghĩ rằng cô đang tức giận, vội vàng giải thích: “ Em không có ý khác, Thời Mộ, anh đừng hiểu nhầm.”
 
“ Anh không có hiểu nhầm.”
 
“ Vậy thì tốt quá.” Bối Linh thở phào nhẹ nhõm: “ Anh yên tâm, lần này em sẽ cẩn thận hơn, sẽ không đụng vào anh nữa đâu.”
 
“ Tập luyện kiểu gì đấy!! Hai đứa đứng cứ mà đứng đấy liếc mắt đưa tình có được không.” Lão Hoàng ngồi xem không nhịn được mà gõ quạt trên tay đen đét.”
 
Bối Linh phồng má, có chút không vui: “ Thầy không được đổ oan cho Thời Mộ, Thời Mộ nghiêm túc như vậy, không thèm liếc mắt đưa tình với ai đâu, là em quấy rầy Thời Mộ, thầy đừng hiểu nhầm.”
 
“………? ? ? ?”
 
Nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của cô nàng làm cho lão Hoàng muốn mắng cũng không được.
 
“ Dừng lại, các em dừng lại đã.”
 
Tiếng nhạc vang lên tiếng lạch cạch, lão Hoàng đi đến trước mặt hai người: “ Các em vươn tay ra.”
 
Bối Linh và Thời Mộ đồng loạt giơ tay lên.
 
Lão Hoàng đưa tay ra nhẹ nhàng ấn, chân mày dần cau lại: “ Các em làm như vậy là không được, chẳng thể hiện được tí cơ bắp nào cả, khi tập hoàn toàn không cảm nhận được sức của tay chân. Còn chân nữa, giơ nên cho tôi xem nào.”
 

Hai người lại đồng loạt giơ chân lên.
 
Lão Hoàng dùng cây quạt đập đập hai cái: “ Chân của Thời Mộ thì tạm ổn, rất có sức nhưng vẫn còn thiếu, còn Bối Linh thì không được, đứng như sắp ngã vậy.”
 
Bối Linh nghe thấy vậy, hai tai liền đỏ bừng: “ Em, em sẽ dần dần cho có sức ạ!”
 
“ Em đừng cứ nói dần dần, cái dần dần ấy có mà đến tối. Không được, các em ra kia đứng nâng tạ tay cho tôi, sau này mỗi ngày dù sớm hay tối đều phải nâng 50 cái cho tôi, nâng xong thì ra ngoài chạy bộ với tôi, như vậy cơ thể các em mới khỏe mạnh được. Mà nhìn em này, đàn ông con trai mà yếu như sên vậy là càng không được, bây giờ em cao bao nhiêu?”
 
Lời này là đang hỏi Thời Mộ.
 
Cô thành thật trả lời: “ Em cao 1m7.”
 
Lão Hoàng lắc đầu: “ Không được không được, quá lùn.”
 
Nghe vậy, trái tim Bối Linh rơi lộp bộp, hình như con trai đều rất sợ ai đó nói mình lùn, vì sợ nội tâm Thời Mộ bị đả kích, Bối Linh vội vàng nói: “ Không lùn không có lùn, đấy gọi là cô đọng tinh hoa đất trời!”
 
Trong mắt của Bối Linh cũng như hội chị em bạn bè thì dù Thời Mộ có cao 2m8 thì đó vẫn là người hoàn mỹ!!!
 
Lão Hoàng liếc mắt nhìn, thấy dáng vẻ cuồng nhiệt của cô bé này khiến cho anh nhớ lại mấy cô y tá trẻ tuổi trong bệnh viện của bạn trai cũ, học cũng mù quáng theo đuổi người đấy như vậy, cho dù anh ấy đã công khai giới tình thật của mình thì họ vẫn si mê không đổi, đáng tiếc là thằng nào càng đẹp thì thằng đấy càng đểu cáng, càng cặn bã.
 
Lão Hoàng nghĩ Thời Mộ hẳn phải là một người có tâm địa rất gian xảo nên mới chỉ mấy ngầy ngắn ngủi như vậy mà đã khiến cho lũ con gái này mê như điếu đổ vậy.
 
“ Thầy Hoàng, em cảm thấy chúng ta nên tập luyện với dụng cụ trước thì tốt hơn?” Tuy Thời Mộ rất muốn nhanh chóng rèn luyện được cơ bắp đầy mình, nên lúc nào cô cũng rất cố gắng nhưng lần này thi đấu cô lại phát hiện ra sự quan trọng của tập luyện đến như vậy.
 
Lão Hoàng lắc đầu: “ Tập thể dục nhịp điệu thì các em đều có thể dễ dàng làm được, với cả các động tác của các em cũng rất đẹp, để hai ngày tập được như vậy là rất ổn rồi nhưng thể chất của cơ thể các em thì lại không theo kịp, như vậy thì làm sao tập cho đẹp được. Nếu chúng ta đã tham gia thi đấu thì nhất định phải hoàn hảo nhất nhất định phải khiến cho bọn họ lau mắt mà nhìn, hiểu không hả? Để cho bọn họ biết thế nào mới là thể dục nhịp điệu là một sự kết hợp giữa sức mạnh với cái đẹp!!”
 
Nói rất hay, Thời Mộ rất muốn vỗ tay tiếp ứng.
 
“ Bớt xàm ngôn đi, đi tập tạ tay cho tôi.”
 
Mỗi ngày Thời Mộ đều chạy bộ, thể lực cũng rất nhanh làm quen nhưng Bối Linh thì khác. Cô là một cô gái được cưng chiều từ nhỏ nên khi mới nâng được đôi ba cái thì bắt đầu thở hồng hộc nhưng cô bé vẫn không cam chịu, bởi cô không thể làm mất thể diện trước mặt nam thần được nên cô nàng chỉ biết cắn răng mà chịu đựng.
 
Rất nhanh sau đó tin tức Thời Mộ và Bối Linh đại diện cho trường đi thi thể dục nhịp điệu lan ra khắp ngóc ngách.
 
Vừa mới kết thúc buổi tập luyện buổi sáng, khi vừa mới về đến lớp, mấy anh con trai đã cười cợt nhả bu lại: “ Giỏi nha, Thời Mộ lại làm cho ban 15 ta vẻ vang rồi.”

 
“ Cái gì mà ban 15, phải nói là trường học chứ?”
 
“ Nghe nói sắp đấu vòng loại rồi, Thời Mộ cố lên nhá, phải nói cho mấy người ngoài xã hội kia biết thể dục nhịp điệu của An Nam chúng ta là trâu bò nhất!”
 
Một đám người cứ ríu rít liên tục không ngừng. Thời Mộ cũng kệ, cô ném balo xuống ghế.
 
“ Ơ.” Cô ngửa đầu về sau nhìn Phó Vân Thâm: “ Hạ Hàng Nhất được phân lớp rồi a?”
 
Phó Vân Thâm chống má, lười biếng đáp: “ Nghe bảo là ban 14.”
 
Ban 14…..
 
Thời Mộ có chút lo lắng: “ Cái thằng Chu Thực kia sẽ không bắt nạt con nhà người ta nữa chứ?”
 
Phó Vân Thâm ngáp một cái, không đáp.
 
Cô xoay người lại mở sách toán ra, lúc này, sau lưng bị đầu bút nhẹ nhàng đâm đâm.
 
“ Làm trò gì đấy.”
 
Ở sau lưng, Phó Vân Thâm cười tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) : “ Nghe nói cậu phải đi tập thể dục nhịp điệu, không biết có ngại khi người nhà đến thăm không nhỉ.”
 
Hơi thở của Thời Mộ cứng đờ lại, hai mắt trợn tròn: “ Cái đồ không biết xấu hổ, ai là người nhà với cậu.”
 
Hừ lạnh một tiếng, cô quay đầu lại ngồi thẳng lưng.
 
Hắn ta cúi đầu cười, giọng nói đầy sự trêu chọc: “ Tối hôm qua, tôi cũng đã gọi cậu là ba rồi mà, còn không được xem như là người nhà à?”
 
Mọi người xung quang nghe thấy vậy đều đống loạt ngoái đầu lại hóng hớt.
 
Lông mày Thời Mộ khẽ nhíu lại, yên lặng rụt cổ lại.
 
Mặc đù đó là sự thật nhưng lại bị cậu ta nói quang minh chính đại như vậy, sao cứ có cảm giác….lạ lạ thế nào ấy?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.