Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 87
Chương 87
Đối với những sinh viên mũi nhọn mà nói, Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh là mục tiêu để họ phấn đấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ xa xa nhìn thấy cổng trường Đại học Bắc Kinh, đám sinh viên trên xe đã nháo nhào nhìn ra cửa xe, trong mắt chứa đầy sự tò mò và mong đợi.
Triển Bằng quay đầu nhìn Tạ Miêu bên cạnh, khẽ cau mày, “Có phải cậu bị say xe không?”
“Không phải.”
Tạ Miêu lúng túng lắc đầu, miễn cưỡng nở ra một nụ cười yếu ớt.
Triển Bằng nhìn thấy đôi mày còn nhăn lại hơn, “Vậy cậu có chỗ nào không thoải mái tôi nhìn sắc mặt cậu không ổn lắm.”
Tạ Miêu không thoải mái, nhưng loại cảm giác không thoải mái này không cách nào nói với một người con trai được.
“Tôi thật sự không sao, từ từ sẽ ổn à.”
Cô định nói đại khái cho qua, vừa đúng lúc xe dừng lại, cô vội vàng cầm lấy túi đứng dậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Để tôi cho.”
Động tác của Triển Bằng nhanh hơn cô, động tác nhanh nhẹn lấy hành lý túi xách từ trên nóc xe cầm trên tay.
Tạ Miêu lúc này đau đến không còn bao nhiêu sức lực, cũng không phô trương, nhỏ giọng nói chữ cảm ơn.
Vu Đắc Bảo ngại trong xe buồn nên đã sớm xuống khỏi xe, thấy Triển Bằng xách hai chiếc túi của họ đi xuống liền bĩu môi, “Khi không lại nịnh nọt.”
Triển Bằng lười để ý đến cậu ta, vẫn lo lắng nhìn Tạ Miêu, “Nếu cậu không thoải mái thì phải nói ra, đừng kiềm chế.”
“Tạ Miêu khó chịu hả?”
Hạ Đào nghe thấy cũng bước qua xem, “Có phải cậu say xe không?”
Lần này Vu Đắc Bảo thần kinh thô cũng nhận thấy sắc mặt không ổn lắm.
“Cậu sao thế, say xe thật à?”
Cậu ta vừa định hỏi kỹ tình hình của Tạ Miêu, nhưng đã bị người từ phía sau kéo ra, “Nhường đường.”
Người kia sức lực không hề nhỏ, giọng điệu vô cùng lạnh lùng khiến người nghe bực bội.
Vẻ mặt Vu Đắc Bảo lập tức lộ ra vẻ không hài lòng, nhìn chằm chằm người kia, “Anh làm gì vậy?”
Người kia tới nhìn cũng không nhìn cậu, đi vài bước tới trước mặt Tạ Miêu, cau mày cúi người hỏi cô: “Em khó chịu hả?”
Trong cuộc thi quốc gia lần này, các đội từ các tỉnh và thành phố khác nhau sẽ ở lại Đại học Bắc Kinh trong một tuần.
Tạ Miêu từng nghĩ mình sẽ chạm mặt Cố Hàm Giang, nhưng không ngờ vừa mới đến đã gặp ngay anh ta.
Cô hơi kinh ngạc, vô thức che lấy bụng mình, “Có chút không thoải mái.”
Cố Hàm Giang theo ánh mắt của cô mà nhìn cô, “Đau bụng hả?”
“Dạ.”
Tạ Miêu nhỏ giọng dáp lại, lông mi không tự nhiên mà chớp hạ hai lần.
“Anh đưa em đến bệnh viện trường học.”
Cố Hàm Giang cũng không thèm suy nghĩ mà đã đứng thẳng người, muốn đến kéo cô đi liền bị Vu Đắc Bảo tách ra: “Anh muốn làm gì?”
Khi Tạ Miêu vừa đến, ánh mắt Cố Hàm Giang toàn bộ đều hướng về phía cô, thậm chí sau đó còn nhận ra sắc mặt của cô không tốt.
Anh hoàn toàn không để ý đến những người khác, lần này bị Vu Đắc Bảo chặn lại, mới phát hiện xung quanh Tạ Miêu có đến mấy tên con trai vây lại.
Ánh mắt Cố Hàm Giang trầm xuống nhìn bàn tay vỗ tách ra, bờ môi mỏng mím lại, ánh mắt nhì Vu Đắc Bảo trong phút chốc trở nên bén nhọn.
Nhưng Vu Đắc Bảo lại đứng chắn ngang trước mặt Tạ Miêu, không chút sợ hãi mà quay mặt qua trừng, “Nói chuyện nói chuyện đi chứ, bớt động tay động chân nha.”
Điều này lại khiến cho Tạ Miêu xấu hổ.
Cô gọi Vu Đắc Bảo một tiếng, muốn giải thích cho cậu ta biết là mình và Cố Hàm Giang có quen biết nhau.
Vu Đắc Bảo lại che chắn kĩ càng hơn, “Tạ Miêu đừng sợ, chúng ta đông người đứng xem như vậy, ai cũng không thể ức hiếp cậu.”
Cậu ta nói, mắt quét qua thẻ công tác trước ngực Cố Hàm Giang, “Cố Hàm Giang đúng không, nếu không muốn bị xử phạt thì tôn trọng một chút, nếu không bọn tôi nhất định sẽ báo lại với ban tổ chức.”
Tiêu Miểu tỉnh táo trở lại thì đi qua đó, nghe thấy mấy lời đó vội vàng mang theo nụ cười giảng hòa, “Các bạn ơi chắc có hiểu lầm rồi …”
“Tôi không hiểu lầm.” Vu Đắc Bảo cũng mặc kệ người kia là một cô nàng xinh xắn, không chút nghi ngại mà ngắt lời.
“Bạn học, cậu thật sự hiểu lầm rồi, Cố Hàm Giang tuyệt đối không phải loại người như vậy …”
Tiêu Miểu còn đang tính tiếp tục giải thích, Hạ Đào từ đầu đến cuối vẫn đứng ở bên nhịn không được mà bật cười.
Rõ ràng là muốn đưa đối tượng của mình đến bệnh viện, nhưng lại bị coi là lưu manh, anh Hàm Giang cũng quá thê thảm rồi nhỉ?
Nụ cười này của Hạ Đào ngay lập tức khiến Vu Đắc Bảo nhíu chặt mày khó chịu.
Cậu ta liếc nhìn Hạ Đào, vừa định nói gì đó, Cố Hàm Giang đã trầm giọng từ sau lưng cậu ta mà lớn tiếng gọi :”Miêu Miêu” *
Miểu Miểu ?*
*Tên hai người này đồng âm.
Tiêu Miểu còn tưởng là Cố Hàm Giang gọi mình, sững sờ nhìn anh ta, không thể tin vào tai mình.
Chính ngay lúc này, Tạ Miêu đẩy Vu Đắc Bảo rồi từ phía sau cậu ta mà bước ra, “Người này, mình có quen.”
“Cậu quen sao?” Vu Đắc Bảo kinh ngạc không thua gì Tiêu Miểu lúc ban nãy.
“Quen.”
Tạ Miêu cười khan một tiếng, cảm thấy bây giờ giải thích thế nào cũng thật xấu hổ, dứt khoát nắm lấy ống tay áo Cố Hàm Giang, “Em muốn đi nhà vệ sinh.”
Hành động vô cùng thân thiết này càng khiến Vu Đắc Bảo kinh ngạc hơn.
Đôi mắt của Tiêu Miểu cũng ngập tràn sự khó tin, cô ta thậm chí còn cảm thấy cô gái nhỏ trước mắt cũng to gan quá.
Bao nhiêu người ở đây mà cô ta dám kéo tay áo Cố Hàm Giang, không sợ Cố Hàm Giang gây khó xử cho mình trước mặt mọi người sao?
Phải biết rằng tính tình Cố Hàm Giang cổ quái, phàm là có người chọc tới anh ta, anh ta cũng không giữ thể diện bất kể người kia là nam hay nữ.
Cố Hàm Giang lại không chút khó chịu, ngược lại còn nắm chặt ngón tay người kia, “Được, đi ngay nào.”
Anh rũ mắt nhìn gương mặt có chút trắng bệch của cô gái nhỏ, trong lời nói có chút lo lắng, “Tay đã lạnh như này, em bị lạnh rồi sao?”
Đôi mắt hạnh xinh đẹp của Tiêu Miểu từ từ mở to, chỉ cảm thấy tất cả những điều hôm nay nhìn thấy đều lật đổ mọi hiểu biết của cô ta về Cố Hàm Giang.
Tạ Miêu thực sự muốn đi vệ sinh.
Bụng đau quá, cô cũng không quan tâm tới ánh mắt của mọi người xung quanh, vội vàng đi gặp giáo viên dẫn đoàn xin phép nghỉ.
Trong đoàn cũng có vài bạn học sinh sau này mới ngồi xe khách, say xe cực kì nặng, từ lúc xuống xe là bắt đầu nôn ọe.
Một vài giáo viên vừa phải chăm sóc bọn họ cừa phải dọn dẹp mấy thứ dơ bẩn trên mặt đất, bận rộn tới nỗi không chú ý tới tình hình bên này.
Nghe Tạ Miêu nói muốn đi nhà vệ sinh, Hà Tú Trân vừa vỗ lưng cho Dương Hiểu Xuân vừa liếc nhìn thẻ công tác trước ngực Cố Hàm Giang sau đó thì để cho cô đi.
Vu Đắc Bảo nhìn bóng lưng hai người vội vàng rời đi, nhíu mày thật sâu, “Cái người tên Cố Hàm Giang này, có phải mình đã gặp ở đâu rồi không nhỉ?”
“Gặp qua rồi.” Triển Bằng mặt vô cảm lườm cậu ta một cái, “Kỳ thi sơ tuyển năm ngoái đã gặp qua.”
” Kỳ thi sơ tuyển năm ngoái?”
Vu Đắc Bảo ngẫm nghĩ kĩ càng về chuyện đó, suýt chút nữa nhảy dựng lên, “Anh ta chính là người đi đón Tạ Miêu lúc đó hả? Bởi tôi mới nói sao khi nãy cậu chỉ đứng một bên mà xem, hóa ra là xem tôi làm trò cười!”
Triển Bằng trước sau vẫn không nói gì, để mặc cho cậu ta nhảy dựng lên, trong đáy mắt chỉ có cảm xúc khó có thể phản bác.
Cố Hàm Giang đứng đợi bên ngoài nhà vệ sinh rất lâu, Tạ Miêu mới từ từ chầm chậ đi ra, nhìn kĩ thì dáng đi còn có chút gượng gạo.
“Hàm Giang, anh có thể quay về lấy cho em ít giấy không?” Cô rũ mắt nhìn ngón chân, nhẹ giọng nói.
“Em bị tiêu chảy hả?” Lông mày của Cố Hàm Giang vẫn cứ nhíu chặt, “Như vầy không được, em phải đến bệnh viện khám xem sao.” không được nới lỏng, “Chuyện này không tốt, anh phải đến bệnh viện khám.”
Giọng nói của Tạ Miêu càng nhỏ hơn, “Không có tiêu chảy, mà là, là …”
“Mà là cái gì?”
“Aiz, anh hỏi quá nhiều làm gì hả, anh đi về lấy đồ cho em là được rồi.”
Tạ Miêu đỏ mặt đẩy cánh tay của anh, “Túi của em ở chỗ Triển Bằng, anh giúp em mang đến đây.”
Vừa nghe tới tên Triển Bằng này, Cố Hàm Giang càng không thể động nữa, trực tiếp ấn giữ bàn tay nhỏ đang đẩy ở cánh tay mình, giữ trong lòng bàn tay, “Em rốt cuộc là làm sao? có phải bị đau bụng rồi không? đau bụng sao lại không đi bệnh viện?”
Đã nói không phải bị tiêu chảy, vậy đau bụng thì còn là vì cái gì hả?
Tạ Miêu sắp bị cái tên trai thẳng chuyện gì cũng không biết hỏi đến mức không nói nên lời.
Nói đến là đến cũng không đúng lúc, tính toán ngày tháng, kì sinh lý của cô có lẽ sẽ có vào hai ngày gần về. Không ngờ lần này vậy mà lại đến sớm, cô vừa mới rời khỏi ga xe lửa chưa bao lâu là cảm thấy có gì không đúng lắm, đợi đến khi vừa đến đại học Bắc Kinh thì đã đau kinh hoàng.
Chỉ là ngoài cái này thì cũng không có cảm giác gì khác, cô cũng là vào nhà vệ sinh kiểm tra qua mới xác nhận đúng thật là họ hàng mình đến.
Cố Hàm Giang cứ nhất quyết đưa Tạ Miêu đến bệnh viện, cũng hết cách Tạ Miêu đành phải đi cà nhắc tới bên tai anh ta nhỏ giọng nói ra vài câu.
Nghe cô nói xong hết nội dung, tai trái của Cố Hàm Giang cũng bị hơi thở của cô thổi nhẹ mà dần dần nóng lên.
Hàng mi anh rung rung, ho nhẹ một tiếng để che dấu sự ngượng ngùng của bản thân, “Em đợi ở đây, anh đi lấy cho em.”
“Vậy anh nhanh lên chút.”
Tạ Miêu đỏ mặt không dám nhìn anh, vẫy tay với anh rồi chui trở lại vào nhà vệ sinh.
Cố Hàm Giang vộ vã chạy về cổng trường, nhưng tất cả các thành viên của Đội tỉnh Băng đã không còn ở chỗ cũ nữa.
Có một bạn học cũng đeo thẻ công tác trước ngực nói với anh, “Trong đội của họ có một người nôn ói rất dữ dội, Tiêu Miểu dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi trước rồi, bảo tôi chuyển một tiếng cho cậu biết, lát nữa trực tiếp dẫn người trở về kí túc xá.”
Người kia nói chuyện, còn tỏ mò nhìn ra phía sau lưng anh, đáng tiếc lại không gặp được cô gái nhỏ có quan hệ bất thường với anh.
Cố Hàm Giang nghe vậy, tính toán một chút khoảng cách về kí túc xá, xoay người sải bước lớn đi về phía cửa hàng gần hơn.
Khi anh vừa bước vào cửa, vừa vặn đụng phải bạn cùng phòng Trương Lượng cũng đi mua đồ.
Nhìn thấy anh ta, Trương Lượng vẫn còn sững sờ, “Cậu đón người xong xuôi cả rồi?”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang trả lời đại một tiếng, mặt không cảm xúc đi về phía kệ hàng giấy vệ sinh, “Lấy cho tôi một cuộn giấy vệ sinh tốt nhất.”
Nhân viên bán hàng nghĩ cũng không thèm nghĩ, lấy một cuộn giấy nhò màu trắng đưa cho anh, “Sáu xu một cuộn.”
Cố Hàm Giang lại không nhận lấy, anh ta tiếp tục nhìn vào kệ, “Cần cuộn to ấy.”
“Đây là loại to nhất. “”
Cố Hàm Giang dừng lại một chút, hơi hạ giọng, “ Cần loại dài.”
“Loại dài hả?” Người bán hàng liếc nhìn anh một cách kỳ lạ, “Cái đó dành cho con gái dùng.”
Cố Hàm Giang có vẻ hơi mất kiên nhẫn. “Anh quan tâm tôi mua để làm gì, bao nhiêu tiền?”
Khi anh nói câu này ánh mắt có hơi hung dữ, người bán hàng bị nhìn tới mắc nghẹn, “Loại này một xu.”
Cố Hàm Giang không nói một lời nào, bỏ lại một xu rồi cầm lấy cuộn giấy, xoay người bước đi.
Trương Lượng vừa mua thuốc lá xong, đang định nói vài câu với Cố Hàm Giang, Cố Hàm Giang đã đi qua anh ta như một cơn gió.
“Có việc gì cần dùng mà gấp tới độ như vậy kia chứ?”
Anh ta vừa mở gói thuốc vừa lẩm bẩm, đi được hai bước liền dừng chân lại.
Nếu như không nhìn lầm, khi nãy gương mặt Cố Hàm Giang có vẻ hơi đỏ.
Cái tên Cố Hàm Giang mặt không chút cảm xúc có thể so với cục đá vậy mà cũng sẽ đỏ mặt?
“Em ổn rồi.”
Tạ Miêu cúi gằm cái đầu nhỏ ôm lấy nửa cuộn giấy vệ sinh to đi ra từ nhà vệ sinh, gương mặt vốn tái nhợt thì bây giờ ửng ửng từng mảng phiếm đỏ như ráng chiều, giống như một con tôm đã nấu chín.
Lúc này Cố Hàm Giang lại không ngượng ngùng gì nữa, bước qua xoa xoa bụng cô, “Còn đau không?”
Tạ Miêu muốn đi nhà vệ sinh gấp nên Cố Hàm Giang cũng không dẫn cô đi xa, đến thẳng tòa nhà dạy học gần nhất.
Vì phải tổ chức kì thi Quốc gia nên trường được cho nghỉ học mấy ngày, bên trong tòa nhà dạy học cũng không có mấy người. Tạ Miêu thấy cả hành lang chỉ có hai người bọn họ, nắm lấy tay anh kéo nhẹ xuống phía dưới, “Là đau ở chỗ này.”
Đôi mắt hoa đào của cô ươn ướt, lông mày khẽ nhíu, ấn đường nhíu lại như lau nhẹ nỗi sầu. Nhưng đôi má trắng như sứ lộ ra lớp phấn trắng mê người vừa mâu thuẫn lại vừa tự nhiên, người nào có thể nhìn thấy đều sẽ say đắm.
Cố Hàm Giang không nhịn được mà ôm lấy vai cô, cúi đầu hôn lên đôi cô, “Em vẫn luôn đau như vậy sao?”
Thân thể của chàng trai giống như một cái bếp lò nhỏ, vẫn cố chấp thông qua lớp áo sơ mi mà truyền cho Tạ Miêu.
Tạ Miêu híp mắt nép vào lòng anh, như một cô cáo nhỏ theo bản năng mà mong muốn cái ấm áp và dễ chịu, giọng nói nhẹ nhàng, “Không phải lúc nào cũng đau như vậy, đa số do bị lạnh nên mới đau dữ dội thế này.”
“Không đi bệnh viện khám qua à?”
Cố Hàm Giang cũng cảm nhận được bàn tay phía duối lạnh cóng, không chần chừ lắm, anh vén áo Tạ Miêu lên.
Tạ Miêu theo bản năng cứng đờ, cảm nhận được lòng bàn tay nóng rực đang áp sát lên cái bụng nhỏ lạnh băng, liền nhẹ nhàng thả lỏng, “Bà em có dẫn em đi khám rồi, cũng có uống qua đợt thuốc trung y nhưng không có hiệu quả cho lắm, sau này không uống nữa.”
“Vẫn nên tìm một thầy thuốc giỏi hơn chút khám lại xem sao.”
Cố Hàm Giang thay đổi từ thế thành ôm trọn lấy người cô từ phía sau, đứng dựa vào cửa sổ cúi thấp đầu nói cô, “Có phải em gầy đi rồi không?”
“Không có nha.” Tạ Miêu lắc đầu.
“Anh thấy em mệt tới gầy luôn rồi” Cố Hàm Giang vẫn nghiêm túc xoa bụng cô, “Không còn miếng thịt nào.”
Gương mặt vừa hạ nhiệt độ của Tạ Miêu lại nóng bừng lên, “Bụng em vốn không có thịt mà.”
Thịt của cô đều phát triển ở ngực với mông rồi đó, nếu không thì làm sao lại nói thân hình này là hình tượng hàng đầu của tiện nữ.
“Có thêm tí thịt vẫn tốt hơn, ấm áp.” Cố Hàm Giang dán sát bên tai cô nói.
Trên bụng có thêm nguồn nhiệt, Tạ Miêu cảm thấy dễ chịu hơn, khẽ lí nhí “Dạ” một tiếng.
Cố Hàm Giang vẫn xoa xoa trên vùng bụng trắng mịn lạnh băng đó, “Lát nữa sẽ đi mua cho em một chiếc túi chườm nước nóng.”
“Túi chườm nước nóng?” Tạ Miêu sửng sốt.
Sau khi vào trường cô có đi thành phố Vọng Sơn tìm, cũng có lên tỉnh đi tìm nhưng vẫn không tìm thấy loại túi nóng kiểu cũ đó, không ngờ ở Bắc Kinh lại có.
Cố Hàm Giang lại tưởng rằng cô không biết túi chườm nước nóng là gì, “Là cái túi bằng cao su, bên trong đựng nước nóng có thể giữ ấm.”
“Vậy chắc em phải mua hai cái, Phó Linh ở phòng em cũng hay đau bụng.”
“Ừ, muốn mua bao nhiêu thì cứ mua, cầm không hết thì anh gửi bưu điện về cho em.”
“Em mua nhiều thế làm gì chứ, em cũng chuẩn bị đem về mà bán.” Tạ Miêu mỉm cười.
Cũng không biết là do tay con trai ấm, hay là anh mãi nói chuyện cô mà phân tán suy nghĩ, bụng cô đã không còn đau cho lắm, người cũng lấy lại chút sức lực.
Cố Hàm Giang cảm nhận được, giọng nói thư thả, “Vu Đắc Bảo là ai thế?”
Tạ Miêu bị hỏi mà sửng sờ, “ Anh nói Vu Đắc Bảo? cậu ta là bạn học chung đội với em.”
“Sao anh nhớ đã từng gặp qua cậu ta lúc ở Vọng Sơn?” Giọng điệu của Cố Hàm Giang có chút khó hiểu.
“Cậu ta đến từ thành phố Vọng Sơn.” Tạ Miêu nói, “Trường trung học cơ sở Dệt may Vọng Sơn.”
Hóa ra là đến từ trường trung học Dệt may Vọng Sơn, chân mày Cố Hàm Giang giãn ra, đang định nói gì đó, từ xa xa đã thấy có tiếng bước chân đi đến.
Tạ Miêu nhảy ra khỏi vòng tay anh như một con thỏ nhỏ sợ hãi, “Suýt nữa thì em quên mất, em cũng nên quay về rồi. Đi vệ sinh một chuyến mà lâu như vậy, giáo viên không thấy em chắc là lo lắng muốn chết rồi.”
Cố Hàm Giang ngẫm nghĩ tới tình cảnh hiện tại của cô cũng cần nghỉ ngơi nhiều hơn, cũng không nói gì, “Đi mua túi chườm nước nóng rồi về.”
Cố Hàm Giang dẫn Tạ Miêu đi đến cửa hàng của trường mua túi chườm nước nóng, thuận theo đường quen thuộc, đưa cô về ký túc xá của đội tuyển tỉnh Băng lưu trú.
“Vậy anh đi trước.”
Tạ Miêu ôm đồ đang chuẩn bị nói chào tạm biệt với anh, anh lại giữ lấy tay cô, “Lần sau anh lại đến tìm em.”
Cô gật đầu, “Được.” Đang sắp đi vào, liền có một bóng dáng thân thuộc đứng ngay cổng ký túc xá, lặng lẽ nhìn về phía bên này.