Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 88
Chương 88
Cố Hàm Giang cũng nhìn thấy cậu bạn đang ngồi trên bậc thềm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triển Bằng vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo khi đến, bởi vì Bắc Kinh nóng hơn tỉnh Băng, tay áo của cậu ta bị xắn lên ba bốn phân, trên đầu gối phải còn có nửa cuốn tập đang giở ra.
Mắt Cố Hàm Giang híp lại thành một đường, cảm thấy giờ này người kia xuất hiện ở đây thì chỉ có thể là đang chờ Tạ Miêu.
Mặt Tạ Miêu hơi nóng.
Kể từ khi làm rõ cốt truyện của cuốn sách gốc, cô ấy luôn cảm thấy rằng mình có thành kiến với Cố Hàm Giang, đối xử bất công với Cố Hàm Giang.
Cái gai trong tim cô đã biến mất, lại không hiểu sao có chút chột dạ, cô cũng hết cách, cũng không muốn từ chối sự tiếp cận của Cố Hàm Giang.
Nhưng lần đầu tiên trong cả hai kiếp trong lúc đang dính lấy người khác bị bạn học nhìn thấy, cô cảm thấy có hơi ngượng ngùng.
Ngược lại Triển Bằng không lộ ra điểm nào khác thường, gấp lại quyển tập rồi bước xuống bậc thềm.
“Bụng còn đau không? Có đi bệnh viện khám qua chưa?” Cậu nhìn kĩ sắc mặt của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy sắc mặt người kia giống như bình thường, Tạ Miêu cũng thoải mái đứng lên, “Tôi không sao, chỉ là lạnh quá nên khó chịu, uống nhiều nước ấm là ổn.”
“Vậy cậu uống nhiều nước ấm lên giường nghỉ ngơi một chút đi.”
“Ừm.” Tạ Miêu gật gật đầu, “Chỗ ở sắp xếp ổn thỏa rồi chứ?”
“Sắp xếp xong rồi, cậu được xếp ở phòng 307 phía đông tầng ba. .”
Triển Bằng nâng nâng cằm chỉ về phía ký túc xá, lúc nghiêng người qua ánh mắt đảo một lượt trên người Cố Hàm Giang, “Nhớ đi nói với giáo viên của tụi mình một tiếng, cô Hà đã hỏi mấy lần luôn rồi đó.”
Cậu cũng không ngờ Cố Hàm Giang là sinh viên đại học Bắc Kinh.
Nhưng cho dù Cố Hàm Giang ở tận đại học Bắc Kinh lại có thể có thời đi xa như vậy để về thành phố vọng Sơn thăm Tạ Miêu, có lẽ là rất để ý tới Tạ Miêu. .
Triển Bằng cảm thấy mình lo lắng cũng bằng dư thừa, nhưng nằm trong phòng lòng dạ không yên, dứt khoát đi xuống dưới lầu ngồi chờ.
Quả nhiên, Cố Hàm Giang đưa Tạ Miêu trở về đàng hoàng, sắc mặt Tạ Miêu cũng có những thay đổi rõ rệt.
Cậu ta lẽ ra phải yên tâm, trong lòng hiện tại lại không dễ chịu cho lắm, thậm chí còn có chút tự giễu.
Tạ Miêu không chú ý đến tâm trạng phức tạp của Triển Bằng, nghe nói xong thì bước chân vội vàng, “Cô Hà hỏi về tôi mấy lần luôn hả?”
“Ừ.”
Triển Bằng kiềm chế cảm xúc, đi theo cô lên bậc thềm trước cửa. , “Đúng rồi, túi của cậu vẫn còn đang ở chỗ tôi, lát nữa cậu tới lấy hay tôi đưa thẳng đến kí túc xá của cậu?”
“Để tôi tự lấy đi”
Hai người nói xong thì chuẩn bị vào kí túc xá, Cố Hàm Giang nghe Triển Bằng nhắc tới túi của Tạ Miêu, ánh mắt liền trầm xuống.
“Chờ đã.” Anh ta đuổi kịp Tạ Miêu từ phía sau.
“Sao thế?”
“Nút áo của em bung ra rồi.”
Động tác của Cố Hàm Giang rất nhanh, Tạ Miêu nghe xong thì nhìn lại, ngón tay thon dài của anh đã tháo nút áo dưới cùng của cô, đang nghiêng người để giúp cô ấy thắt lại.
Vòng tay Tạ Miêu vẫn đang ôm cuộn giấy vệ sinh và túi chườm nước nóng, vốn không thể nào đưa tay ra được, đành phải cúi đầu để cho anh làm.
Nhưng trong con mắt của người khác, dáng vẻ Cố Hàm Giang vừa đẹp trai lại lạnh lùng, tựa như người luôn luôn xa cách người khác, lại có thể kiên nhẫn và cẩn thận giúp cô gái nhỏ cài lại nút áo như vậy, không biết là có bao nhiêu sủng ái.
Mà cô gái nhỏ được sủng ái này thì quá mức xinh đẹp, lúc cười lên còn xinh đẹp hơn cả mấy nụ hoa đào hé nở ngày xuân.
Rất nhiều những chàng trai cô gái khi đi qua lại vô thức bước chậm lại, nhìn sang bên cạnh có chút không thể rời mắt.
Triển Bằng nhìn cảnh này chỉ cảm thấy chướng mắt.
Cậu ta nhớ về ánh đèn tờ mờ nơi hành lang, trong màn đêm đó động tác Cố Hàm Giang sượt qua môi Tạ Miêu, lại nhờ đến lúc ở cổng trường, Tạ Miêu kéo ống tay áo Cố Hàm Giang lộ ra sự thân mật, cử chỉ duyên dáng …
Ngay lúc này, Cố Hàm Giang đứng thẳng người, xoa xoa đầu Tạ Miêu, “Xong rồi.”
Tạ Miêu gật gật đầu, xoay người ôm đồ đi vào.
Triển Bằng vô thức nhìn theo hướng Cố Hàm Giang đi, vừa đúng ngay lúc mắt người kia cũng nhìn về phía này, tầm mắt hai người cùng lúc giao nhau.
Sau đó chàng trai với ánh mắt lúc ẩn lúc hiện vẻ sắc sảo lạnh lùng, cứ thế mà cong môi nở một nụ cười. Trong nụ cười rạng rỡ đó không hề che dấu sự bá đạo và chiếm hữu, một đôi mắt thâm trầm đen như mực sâu không thấy đáy.
Triển Bằng sững sờ, tựa như chạm phải một cái xúc giác tận nơi thâm sâu, ngay cả da đầu cũng hơi tê dại.
Một chiều lều đơn giản dùng vải áo mưa dựng lên ngay cổng vào trường đại học Bắc Kinh, vẫn còn đặt vài chiếc ghế dùng tạm thời làm điểm đăng ký tạm trú.
Ngay khi các đội tuyển của tỉnh đến, trước tiên họ phải đăng ký tại đây, sau đó các học viên phụ trách lễ tân sẽ được đưa về chỗ ở của họ.
Vừa mới làm việc với đội của hai tỉnh xong, một cậu bạn đeo kính không nổi nữa liền nới lỏng cổ áo sơ mi. “Mọi người đến gần đông đủ rồi nhỉ?”
“Gần đủ rồi” Cậu bạn phụ trách đăng ký lật xem sổ đăng ký. “Bây giờ vẫn còn thành phố Giang, tỉnh Quế, tỉnh Điền là mấy nơi khá xa, nhưng mà ngày mai là khai mạc kì thi rồi, trễ nhất là tối nay kiểu gì mọi người cũng phải có mặt.”
“Xem như cũng xong cả rồi.” Cậu bạn đeo mắt kính phì ra một hơi dài, đứng dậy lấy cái ly đi đến phòng nước gần nhất để lấy nước.
Cậu ta vừa rời đi, Tiêu Miểu bưng hai ly nước trở về.
Tiêu Miểu lấy một ly trong số đó nhét vào cái lỗ trên bàn, còn mình lấy một ly kia ngồi ở trên ghế trong góc, thổi rồi uống một ngụm nhỏ.
Mấy tên con trai gặp nhau, nháy mắt với nhau, trong nụ cười có chút mờ ám.
Lúc này, có người nhớ tới chuyện lúc nãy xảy ra ở cổng trường, quay đầu hỏi Tiểu Miêu: “Cậu cứ luôn ở chung một tổ với Cố Hàm Giang, có biết cô gái nhỏ khi cậu ấy dẫn đi là ai không?”
Động tác uống nước của Tiêu Miểu ngưng một chút, “Tôi không biết, có thể là em gái cậu ấy.”
“Chưa từng nghe Cố Hàm Giang có em gái nha.” Cậu bạn hỏi cô ta có chút không tin.
Chàng trai phụ trách ghi danh xoay bút trên tay, “Tôi nhớ cô gái đó hình như đến từ đội tỉnh Băng. Không phải nói Cố Hàm Giang đến từ tỉnh Băng sao? nói không chừng đó là em gái cậu ta.”
“Cố Hàm Giang từ tỉnh Băng thi lên đây?”
Một bạn nữ vẫn đang cúi đầu lật sách kinh ngạc ngẩng đầu lên, “Nhà cậu ta không phải người ở đây à?”
Cuối tuần nào Cố Hàm Giang cũng về nhà, chuyện này lại phải chuyện bí mật gì.
Thậm chí còn có tin đồn trong trường rằng bố anh ta là một sĩ quan cấp cao trong quân đội và gia đình anh ấy ở Bắc Kinh chắc chắn là dạng tuyệt đối không thể trêu chọc tới.
Tất nhiên, có nhiều cô nàng thích anh ta như vậy, còn không phải vì biết rõ chuyện nhà cửa thật giả hay sao.
Bỏ qua chuyện thế sự không bàn tới, bản thân Cố Hàm Giang là một anh chàng vô cùng tài giỏi nổ bật.
Học hành giỏi giang, chuyên môn kỹ thuật vượt trội, tùy rằng bình thường ít tham gia các hoạt động, nhưng chỉ cần anh ta ra tay thì sẽ luôn luôn là người nổi bật nhất.
Lúc trước khi mấy sinh viên trong viện thi đấu bóng rổ, bạn học chung phòng của anh ta vô ý bị thương, nhất định phải nhờ anh ta giúp cho một lúc. Mọi người đều cảm thấy bạn chung phòng của anh ta liều lĩnh, nhưng anh cứ thế mà dập tắt toàn trận, bất ngờ đảo ngược lại tình thế.
Chưa kể anh ta còn có khuôn mặt đẹp trai như vậy, cùng với khí chất lạnh lùng khiến người ta luôn muốn đến gần và muốn tìm hiểu.
Nghe có một bạn gái hỏi, mấy cậu bạn trai cũng không cảm thấy kì lạ, “Cậu ta từ tỉnh Băng thi lên, hạng ba tỉnh Băng.”
“Hạng ba tỉnh băng? Ai chứ?”
Cậu bạn trai đeo kính lấy nước xong quay trở về vừa vặn nghe câu này, thuận miệng hỏi một tiếng.
“Là Cố Hàm Giang.” Có người giải thích cho cậu ta.
Cậu ta gật gật đầu, “Thì ra hạng ba tỉnh Băng.” Nghĩ tới gì đó liền hỏi mọi người, “Các cậu nói cô bạn ở tỉnh Băng kia có khi nào là đối tượng hồi học trung học của cậu ta không? tôi thấy hình như lúc cô gái đó túm lấy tay áo cậu ta, cậu ta tại chẳng hề trở mặt.”
Chẳng những không trở mặt, cậu ta còn nắm lấy ngón tay người ta, quan tâm người ta có lạnh hay không.
Trong lòng Tiêu Miểu có chút hỗn loạn, liền bất cẩn uống phải một ngụm nước nóng lóng là đầu lưỡi phỏng, đau đến nỗi mặt mũi nhăn nhó co dúm lại.
Cố Hàm Giang con người này trước tới nay là người cổ quái, chẳng ai nghĩ tới cậu ta còn biết đối xử với con gái như vậy, mấy cậu con trai tranh thủ trong lúc bận rộn có chút tò mò.
“Tôi vẫn cảm thấy đó là em gái cậu ta, với tính cách của cậu ta, tôi thật sự không tưởng tượng ra cậu ta còn có đối tượng kết hôn.”
“Được rồi, chờ cậu ta quay lại hỏi thì chả phải sẽ biết cô gái đó là ai sao? nếu không được thì hỏi người trong phòng bọn họ cũng được.”
Đang nói chuyện, có người ho một cái nhắc nhở mọi người, “Cố Hàm Giang trở lại rồi.”
Tiêu Miểu vừa nghe liền ngẩng đầu lên nhìn, đã thấy ngay một bóng dáng to lớn sải bước dài đi đến, cô ta lại giả vờ rũ mắt uống nước.
Mấy tên con trai lại không có chút tâm tư nhỏ nhặt như cô ta, thấy anh ta liền hỏi, “Cố Hàm Giang, hỏi cậu một chuyện được không hả.”
“Ừ.”
Cố Hàm Giang đứng bên cạnh bàn, cúi xuống chuẩn bị đến chỗ lỗ bàn để lấy ly của mình.
Cậu bạn đeo kính mở miệng nói thẳng, “Cô gái tỉnh Băng vừa rồi là em gái hay là đối tượng của cậu?”
Động tác Cố Hàm Giang dừng lại, dứt khoát đứng thẳng người nghênh đón ánh mắt đàm tiếu của mọi người, “Đều không phải”
Đều không phải?
Vậy là gì chứ?
Bất kể là bạn nam hay bạn nữ đều sửng sờ tại chỗ.
Cố Hàm Giang một tay dựa vào bàn, hiếm khi có tâm trạng tốt mà muốn thỏa mãn trí tò mò của người khác, “Đó là vị hôn thê của tôi.”
“Vị hôn thê ?”
Mọi người kinh ngạc, đều sửng sốt, Tiêu Miểu cầm ly nghiêng một đường, nước rơi vãi lên trên chân.
Cô ta kéo quần mình chùi chùi, cũng không chú tâm lau chùi mà chỉ biết kinh ngạc nhìn về Cố Hàm Giang.
“Là vị hôn thê, vị hôn thế tôi đã đính ước từ khi còn nhỏ.
Cố Hàm Giang nói xong liền cúi người đi lấy ly nước, vì chiếc quần bó sát mà đường cong eo hông lộ ra toàn bộ, dáng người vô cùng hấp dẫn.
Đáng tiếc là giờ phút này không ai chú ý đến mấy điều này, mọi người sửng sờ vì chuyện Cố Hàm Giang vậy mà lại có vị hôn thê mà chưa thể tỉnh táo lại.
Ngay tại lúc này, Cố Hàm Giang tâm trạng vừa rất tốt mặt mày đột nhiên mây mù bao phủ.
Anh đặt ly nước của mình xuống bàn, “Ai đã di chuyển ly của tôi?” Giọng nói trầm thấp, tràn đầy lực đàn áp.
Mọi người còn chưa kịp ứng lại, vô thức nhìn về phía Tiêu Miểu.
Tiêu Miểu lập tức cảm nhận một ánh mắt như biết nói cố định trên người mình, lạnh lẹo như lưỡi kiếm sắc nhọn trực tiếp xuyên thủng người cô ta.
Trong lòng cô ta hoảng sợ, “Cái đó, khi nãy mình đi lấy nước , thấy ly cậu không có nước nên mới lấy cho cậu một ít.”
“Tôi không thích người khác đụng vào đồ của tôi.”
Cố Hàm Giang lạnh lùng nói xong, bưng theo ly nước bước đi, đem cả ly nước đầy ắp đổ ra bên đường.
Nơi tiếp đón đột nhiên chìm vào một màn yên tĩnh khiến người ta xấu hổ, mặt Tiêu Miểu đỏ rồi trắng, rồi từ trắng thành đỏ, sống chết cắn chặt lấy môi mình.
Tạ Miêu bị một tràng âm thanh nói chuyện và tiếng bước bước chân đánh thức.
Sau khi chào hỏi mấy thầy cô giáo xong, cô châm nước vào túi chườm nước nóng rồi ôm leo lên giường nằm.
Không ngờ sau khi bụng dễ chịu một chút, cảm giác mệt mỏi liền ùn ùn kéo tới, cô cứ thế mà khép lại mi mắt chìm vào giấc ngủ.
Tạ Miêu lật người, mở to đôi mắt hoa đào mù sương, khẽ lẩm bẩm: “Có phải lại có người tới phải không?”
“Chắc là vậy.”
Dương Hiểu Xuân ngồi đọc sách trên giường đối diện cô, mở cửa ra nhìn rồi nói. : “Là đội của thành phố Giang đến.”
Đội đại diện của thành phố Giang?
Về tiếng Anh, mạnh nhất là tỉnh Việt, thành phố Giang và Bắc Kinh, các giải nhất, nhì trong cuộc thi hàng năm hầu như đều do bọn họ lãnh cả.
Vài cô bạn đội tiếng Anh ngẩng đầu lên, có vài người còn ra ngoài xem, “Đúng thật là thành phố Giang, trong đội của họ còn có một cô nàng uốn tóc xoăn, trang điểm rất giống Tây.”
Mọi người gật đầu rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc sách, vẻ mặt có vài phần ngưng trọng.
Tạ Miêu nằm trên giường một hồi, cảm thấy túi nước nóng không còn nóng cho lắm, đang vừa định đi đến phòng nước châm thêm, trên hành lang đột nhiên truyền đến một tiếng hét chói tai, suýt chút nữa khiến cô giật mình.
“Chuyện này là sao vậy?” Dương Hiểu Xuân cau mày.
Tạ Miêu đã hoàn hồn, mang giày bước xuống giường, “Tôi đi xem xem.”
Vừa mở cửa liền phát hiện hành lang đã thành một đống hỗn độn.
Một cô gái thân hình nhỏ nhắn tóc uốn xoăn hoảng hốt từ phòng ngủ bên cạnh chạy ra ngoài, vừa chạy vừa la:”Có nhện! Có nhện!”
Phía sau cô ta, hầu như tất cả các cô gái trong phòng ngủ bên cạnh đều chạy ra ngoài, bao gồm cả mấy người trong đội vật lý hóa học chung tỉnh với Tạ Miêu.
Bạn bè của cô gái tóc xoăn đang ở mấy phòng khác thấy cô ta hoảng sợ như kia cũng bị dọa cho một chập, “Ở đâu? Con nhện ở đâu?”
“Trên giường, trên giường của tôi!”
Đôi mắt cô gái tóc xoăn đỏ hoe, trong giọng nói như chất chứa nghẹn ngào, “Cái trường rách nát gì thế này, trên giường có nhện còn để cho người ngủ được sao?”
Muốn lấy nước thì phải đến phòng nước ở lầu 1, hiện tại ở hành lang đang lộn xộn cả đống người, Tạ Miêu muốn đi qua cũng đi không được.
Hết cách cô đành trở lại phòng, đặt túi nước nóng xuống, xé một miếng giấy vệ sinh, “Nhện ở đâu?”
Cô gái tóc xoăn đã bị dọa tới khóc, mấy người bạn đồng hành đang an ủi cô ta. Chỉ có Thường Hoa trước kia ở chung phòng lúc tập huấn với Tạ Miêu là miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, chỉ ngón tay về chiếc giường tầng sát bên trái cánh cửa: “Chiếc giường đó.”
Tạ Miêu không nói gì, bước vào cửa đứng cạnh giường tìm kĩ một vòng, cởi giày ra leo lên thang, lót miếng giấy kẹp con nhện lại.
Thứ dưới ngón tay mềm nhũn, cô cau mày nhảy ra khỏi giường, mấy cô gái đang cẩn thận đứng ở cạnh cửa nhìn vào bên trong lập tức lùi ra sau một bước.
Tạ Miêu không thèm để ý, mở cửa sổ quăng con nhện ra ngoài, “Xong rồi.” vo tờ giấy lại rồi đi về.
Cô gái trên hành lang vô thức nhường đường cho cô, cô quay lại phòng ngủ ném tờ giấy đi, cầm túi chườm nước chuẩn bị đi đổi nước mới.
Dương Hiểu Xuân nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nhịn không được mà giương ngón cái lên, “Cậu thật là can đảm.”
Tạ Miêu buồn cười, “Không phải là tôi can đảm, cô bạn đó phản ứng quá quyết liệt, bọn Thường Hoa đại khái chắc cũng bị cô ta dọa sợ rồi nên nhất thời tay chân lúng túng. Còn không thì chờ bọn họ bình tĩnh trở lại là tự mình có thể xử lý rồi.”
Cô cứ tưởng mọi chuyện cứ thế là xong, không ngờ vừa đổi ở phòng nước trở lại, phòng kế đó lại ồn ào nữa.
“Cái kiểu giường này có thể để người ngủ được sao, tôi mặc kệ, đánh chết tôi, tôi cũng không nằm giường này, bảo cô ta đổi cho tôi.”
Từ xa xa cô đã nghe thấy tiếng nức nở của cô nàng tóc xoăn, giọng điệu khá là xấc láo.
Nhưng mà có thể uốn tóc, còn ăn mặc cực kì xinh đẹp, gia cảnh nhà cô ta có lẽ rất tốt, cho nên nuôi dưỡng thành dạng tính cách xấc láo như này cũng là bình thường.
Dù gì cũng là chuyện trong phòng người khác, Tạ Miêu cũng không định quan tâm nhiều thêm làm gì, nhưng bên trong náo loạn lại càng dữ dội hơn.
“Này, tôi nói cô đổi với tôi cô có nghe không hả, tai cô điếc rồi sao?”
“Tôi có tên, không phải gọi là này.” Giọng Thường Hoa lạnh lùng.
“Với lại con người cô sao không nói lý lẽ vậy, Thường Hoa đến trước, cô dựa vào đâu mà bảo cậu ấy phải đổi cho cô hả?”
Mấy bạn nữ của đội tỉnh Băng bên này cũng thấy bực bội, bên này cô nàng tóc xoăn vẫn dây dưa không dứt, “ Tôi muốn cô ta đổi với tôi thì sao chứ? cô ta ngủ chỗ nào mà chả như nhau? tôi còn phải đi thi, mấy người để tôi ngủ cái loại giường này là ý gì hả? không muốn để tôi thi tốt đúng không?”
“Cô đổi giường thì liên quan gì tới chuyện cô đi thi hả?” Mấy cô bạn tỉnh Băng xem chút tức tới nghẹn vì mấy lời nói này của cô ta.
Nhìn thấy cảnh này cô bạn dẫn đội thành phố Giang vội vàng bước ra giảng hòa, “Bỏ đi Nghiêm Kiều, không được thì mình đổi với cậu.”
Cả nhà ông ngoại bà ngoại và cậu của Nghiêm Kiều mấy năm trước đã trốn ra nước ngoài tị nạn, sau cải cách và mở cửa mới gửi tin tức về, nói là sống ở nước ngoài rất tốt, kiếm được rất nhiều tiền.
Đồ cô ta dùng và mặc có không ít là mua ở nước ngoài gửi về, dần dần cảm thấy mình là người tầng lớp cao cấp, tính cách rất là xấc xược.
Nhưng tiếng Anh của cô ta thực sự rất tốt, cực kì mong muốn có thể đứng hạng nhất trong kì thi lần này, giáo viên cũng đành nhờ mọi người chăm sóc cho cô ta một chút.
Không ngờ cô bạn dẫn đội đã nói như vậy nhưng Nghiêm Kiều lại không chút cảm kích, “Cái của cậu là giường trên, tôi muốn là giường ở dưới.”
Cô bạn dẫn đội thấy nghẹt thở, “Nghiêm Kiều, Ở đây là đại học Bắc Kinh, chúng ta ra ngoài nên tránh gây phiền phức…”
“Đại học Bắc Kinh thì sao chứ? Đại học Bắc Kinh thì có gì ghê gớm chứ? chả phải còn không so được với Harvard, Ivy League à?” Nghiêm Kiều ngắt lời cô.
Giọng điệu khinh thường này khiến Tạ Miêu cau mày, đám người Dương Hiểu Xuân cũng ra khỏi phòng, chuẩn bị đi qua xem chuyện gì đang xảy ra.
Khi Tạ Miêu bước đến cửa phòng ngủ bên cạnh, đúng lúc thấy cô gái tóc xoăn tên Nghiêm Kiều nhặt đồ của Thường Hoa ném ra ngoài, “Cô rốt cuộc có đổi hay không, không đổi thì đừng ở đây, dù gì người quê mùa lạc hậu như cũng thi không được kết quả gì.”
Tạ Miêu nhanh tay lẹ mắt giữ lại, sắc mặt sầm lại, “Cô nói ai thi đạt kết quả? nói ai là quê mùa lạc hậu?”