Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 86
Chương 86
Lương Vĩnh Ngôn hành động rất nhanh, buổi chiều cùng ngày lúc đến xem tự học liền mang theo mấy bài kiểm tra cho mấy người nhóm Tạ Miêu: “Các em làm trước mấy tờ này đi, làm xong thì qua tìm tôi lấy đáp án, tôi lại tìm thêm mấy bài khác cho các em.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả nhóm nói cảm ơn rồi đón lấy, sau đó trở về chỗ ngồi của bọn họ trực tiếp mở ra dạng bài điên cuồng đánh trắc nghiệm.
Vu Đắc Bảo vốn có chút ngồi không yên, nhưng mỗi lần cậu ta muốn trốn để lười một lát, nhưng ngẩng đầu lên là thấy ngay Tạ Miêu và Triển Bằng đang chạy đua với thời gian để học. Hết cách, cậu ta chỉ có thể kiềm lòng lại rồi tiếp tục viết.
Lương Vĩnh Ngôn đưa một đợt năm bộ bài kiểm tra, đến cuối tiết một của buổi tự học đêm, mấy người bọn họ cũng đã làm xong.
Nhìn thấy ba người đến tìm mình để đối chiếu đáp án, Lương Vĩnh Ngôn cũng có hơi bất ngờ, “Buổi tối các em đã ăn cơm chưa vậy?”
“Ăn rồi ạ.” Ba người gật đầu.
Vậy bọn họ cũng làm nhanh quá rồi, nhất là Tạ Miêu và Triển Bằng, hai đứa trẻ này đều không chỉ tham gia mỗi một cuộc thi.
Chỉ không biết có phải là làm cho nhanh mà chểnh mảng chất lượng hay không.
Lương Vĩnh Ngôn đẩy đẩy gọng kính, nhận lấy bài kiểm tra của bọn họ rồi chuyên chú xem, sau đó chân mày khẽ nhướng nhướng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không ngờ, tỷ lệ chính xác của của bọn họ lại cao như vậy, nhất là cái em Tạ Miêu này …
Lương Vĩnh Ngôn chỉ vào một vài kí hiệu trên bài kiểm tra của Tạ Miêu, hỏi: “Mấy cái này nghĩa là gì?”
Tạ Miêu: Hình tam giác là chưa làm qua bao giờ nên không chắc, còn hình dấu sao là hoàn toàn không biết làm ạ.”
Lần đầu tiên Lương Vĩnh Ngôn thấy có học sinh lúc làm bài kiểm tra đánh dấu kí hiệu, để sau này xem kĩ lại mấy câu hỏi đó.
Đừng nói, ngoại trừ câu hoàn toàn không biết làm, cô gái nhỏ này làm mấy câu chưa nắm chắc lắm tỷ lệ chính xác cũng hơn một nửa.
Còn những câu cô không đánh dấu thì không câu nào sai, sức học đúng thật là không hoàn toàn vững chắc.
Trong lòng Lương Vĩnh Ngôn hài lòng, lại tỉ mỉ lật qua lật lại bài kiểm tra của Triển Bằng và Vu Đắc Bảo, chọn ra vài câu điển hình giảng giải cho bọn họ.
Số lượng nội dung của năm bộ bài kiểm tra không ít, thầy ấy lại giảng tỉ mỉ, chờ thấy nói xong, tiết một của giờ tự học đã sớm kết thúc.
“Hôm nay trước tiên tới đây đã, ai còn chỗ nào không hiểu, giờ tự học ngày mai lại đến hỏi tôi.”
Lương Vĩnh Ngôn cầm lấy cái ly uống mấy ngụm rồi thu dọn đồ đạc rời đi.
Tạ Miêu cũng không vội về, lấy mấy câu mình làm sai ra bắt đầu chỉnh sửa lại.
Triển Bằng và Vu Đắc Bảo nhìn thấy cũng ngồi xuống chỉnh sửa lại bài kiểm tra, đợi Tạ Miêu làm xong hết mới đưa cô trở lại phòng ngủ.
Ngày hôm sau, Lương Vĩnh Ngôn lại đưa cho nhóm Tạ Miêu bốn bộ đề kiểm tra, so với mấy bộ ngày hôm qua, độ khó của những bộ này có cao hơn chút xíu.
Ba người ngồi cạnh nhau, có câu nào không biết làm thì cùng nhau thảo luận, nếu hiện tại thảo luận không ra kết quả thì mới đi tìm thầy giáo.
Ngay cả khi họ ăn trên miệng cũng là công thức, đường phụ, khi thảo luận tới vấn đề mấu chốt còn lấy một cuốn sổ trên bàn ăn để viết ra.
Hạ Đào nhìn thấy, miệng cũng không nói gì, chưa đầy hai ngày, liền thu gom một xấp bài kiểm tra đưa cho Tạ Miêu, “Đây là số bài kiểm tra trong mấy tháng gần đây tôi làm qua, trên đó có luôn cả đáp án, cậu có thời gian thì thì lấy ra mà xem.”
Tạ Miêu chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta sẽ đặc biệt đưa bài kiểm tra cho mình, nhưng vẫn chân thành nói tiếng cảm ơn cậu ta, hỏi: “Số bài này cậu không đến nữa à?”
“Tạm thời không dùng đến.” Nụ cười rạng rỡ của Hạ Đào rất sạch sẽ.
Tạ Miêu gật gật đầu, “Vậy tôi sẽ nhanh chóng xem xong rồi trả lại cho cậu.”
Cảnh tượng này ít nhiều cũng khiến người khác khó chịu, đặc biệt là mấy cô nàng ở trường học số bốn.
Hạ Đào đẹp trai, học giỏi, tính cách cũng tốt, rất nổi tiếng ở trong trường.
Thêm cả việc cậu ta bị bệnh tim, khơi gợi mong muốn bảo vệ của mấy cô nàng yếu ớt bẩm sinh, vẫn luôn quan tâm chăm sóc cậu ta.
Như hiện tại, con trai trong nhà không chỉ bỏ lỡ mất cơ hội vì thân thể, mà còn ngu ngơ đem bài kiểm tra cho đối thủ cạnh tranh mạnh nhất. Thật giống như cải trắng non xanh nhà mình bị con heo nhà đối thủ đùn mất vậy, bọn họ có thể dửng dưng chấp nhận mới là lạ.
Đặc biệt là khi con heo này cô ta đã đùn mất cấy cải trắng mà còn không trân trọng cả trái tim của cải trắng, bài kiểm tra tới tay rồi nhưng cũng chỉ lật qua lật lại xem khi nào rảnh rỗi, tinh thần chủ yếu vẫn đặt ở lớp học toán.
“Giành được hạng nhất của chung kết cấp tỉnh rồi, cũng không thể vì vậy mà buông lỏng môn tiếng Anh chứ, há chẳng phải lãng phí mất bài kiểm tra của Hạ Đào rồi sao?”
Dương Hiểu Xuân không kiềm chế mà bất bình thay cho Hạ Đào.
Cô ta và Hạ Đào không chỉ là bạn chung lớp bồi dưỡng, còn là bạn chung lớp, người đứng chặn Tạ Miêu ở trường thi ngày Hạ Đào phát bệnh chính là cô ta.
Mấy cô nàng khác cũng có chút không vui.
“Cậu nói xem, vì sao Hạ Đào lại đối xử với cô ta tốt như vậy chứ, lần đầu tiên tôi thấy cậu ta chủ động đưa đồ cho người khác.”
“Mình không biết, có lẽ là do lúc đi thi cấp tỉnh quen biết nhau.”
“Mình nghe nói, ngày thi chung kết cậu ta phát bệnh ở trường thi, có một cô gái giúp cậu ta tìm thuốc, có thể nào là Tạ Miêu không?”
Mấy cô nàng cùng nhìn nhau, cảm thấy rất có khả năng, nếu không thì kiểu gì cũng không hiểu được vì sao Hạ Đào đối xử với cô ta tốt vậy.
Qua một lúc sau, Dương Hiểu Xuân mới cúi đầu trước tiên, “Kệ đi, học hành là để cho bản thân, cô ta thích làm sao thì cứ vậy đi, chúng ta cũng không quản nổi. Ngày mai đến lượt tôi diễn thuyết, tôi phải nhanh chóng vê soạn bản thảo đây.”
Năm nay hình thức thi toàn quốc hoàn toàn thay đổi, môn toán gần với IMO hơn, tiếng Anh ngoài thi viết và nghe, còn phải phát âm nhiều hơn.
Hiện tại mỗi ngày trước khi lên lớp, Hà Tú Trân đều cho hai bạn học sinh mỗi bạn thuyết trình trong ba phút, ngày mai vừa đúng lúc tới phiên Dương Hiểu Xuân.
Không chỉ họ, Hà Tú Trân còn cau mày khi thấy Tạ Miêu dành hết phần lớn thời gian cho môn toán.
Tranh thủ giờ tự học tối nay, cô ấy gọi riêng Tạ Miêu ra hành lang để nói chuyện, “Có phải gần đây em đã giành không ít thời gian cho môn toán không?”
“Dạ.” Tạ Miêu gật đầu, “Cả bốn tháng trước em không tham gia lớp bồi dưỡng, trình độ em có chút lạc hậu.”
“Tôi biết em tham gia cả hai môn thi cấp quốc gia, thời gian có hơi hạn hẹp, cung vất vả hơn các học sinh khác. Nhưng tiếng Anh mới là môn sở trường của em, tôi thấy em nên nắm bắt môn tiếng Anh cho tốt, nhất định nỗ lực một chút là giành được hạng nhất.”
Lần đó khi Hạ Đào phát bệnh, ở trường thi Hà Tú Trân đã gặp Tạ Miêu, biết là Tạ Miêu giúp đỡ Hạ Đào.
Ấn tượng của cô ấy về Tạ Miêu rất tốt, cũng là thực sự vì cô ấy mà lo nghĩ, “Môn nào cũng biết không bằng chỉ giỏi một môn, hai vị trí hạng nhì sao so được với một vị trí hạng nhất. Cô cảm thấy tinh lực em không đủ, cách tốt nhất là không thể đánh đổi tất cả mà phải nắm chặt lấy sở trường của mình.”
Hà Tú Trân có thể đảm nhận vị trí giáo viên phụ đạo cho đội tuyển tỉnh, bất kể trình độ bài giảng hay mức độ trách nhiệm, Đường Quyên đều không thể so sánh được.
Tạ Miêu biết cô giáo suy nghĩ cho mình, nhưng cô quả thực không hề buông lỏng việc học môn tiếng An.
Chỉ là kiếp trước cô đã tham gia đủ loại các cuộc thi tiếng Anh, tiếng Anh nghiễm nhiên trở thành ngôn ngữ thứ hai của cô, không cần phải bỏ nhiều tâm trí như môn toán, cho nên cô mới dành nhiều thời gian hơn cho môn toán.
Nghĩ cô giáo cũng vì muốn tốt cho mình, nên cô nghiêm túc nghe hết, trịnh trọng dảm bảo với cô, “Cô ơi, cô yên tâm, em tuyệt đối không buông thả việc học môn tiếng Anh, không tin cô cứ xem kết quả em đem đến.”
Hà Tú Trân nhìn thấy sự kiên trì của cô, cũng không biết nên nói gì nữa, đành chờ tới khi cô đụng phải khó khăn rồi tìm thời gian tới nói chuyện lại với cô.
Dù gì cũng là người trẻ tuổi, một con bê mới sinh không sợ hổ là chuyện bình thường.
Không ngờ Tạ Miêu không gặp phải khó khăn, ngược lại Tạ Miêu còn khiến cho cô giáo phải kinh ngạc.
Những bài thuyết trình hàng ngày trước giờ lên lớp được sắp xếp theo chỗ ngồi, Tạ Miêu và Hạ Đào đều là ngày thứ 4, Hạ Đào trước còn Tạ Miêu sau.
Nói ra thì, quy tắc thi toàn quốc lần này thay đổi, lại càng có lợi đối với Hạ Đào.
Bố cậu ta là một nhà ngoại giao, khả năng nghe và nói đương nhiên chiếm ưu thế, điểm hai phần này càng cao thì anh càng dễ đạt điểm cao.
Vì vậy, không ai trong lớp sẵn sàng thuyết trình phía sau cậu ta, dễ dàng bị xem như một miếng đệm vô dụng và cũng làm tổn thương lòng tự tin quá nhiều.
Ai mà biết được trước khi lên bục Tạ Miêu còn nở một nụ cười nơi khóe môi, cứ như không hề bị ảnh hưởng chút nào.
Các bạn cùng lớp hơi ngạc nhiên, Tạ Miêu thoải mái cất lời. Một giọng London lưu loát pha chút thanh lịch và tự tại, nhưng cũng có một chút hài hước. Cùng trò chuyện thu hút tất cả mọi người cùng thảo luận về văn hóa ẩm thực của Anh.
“Trong suốt lịch sử, người Trung Quốc luôn có những quan điểm độc đáo về ẩm thực. Chúng ta có tám vùng ẩm thực, chúng ta có rán xào hầm chiên(ngập dầu),chúng ta có món ăn phong phú đa dạng. Chúng ta có thể viết nên một cuốn sách, đặt tên cho nó là ‘Trung Quốc trên đầu lưỡi’ cuốn sách này có lẽ dày hơn từ điển Anh-Trung, nhưng người Anh chỉ có củ khoai trên đầu lưỡi…”
Cô nói một cách tự nhiên và trôi chảy khiến mọi người dần dần bị mê hoặc, khi nghe cảm thấy thú vị thậm chí còn khiến mọi người cùng bật cười.
Lúc này, ba phút dường như quá ngắn.
Tạ Miêu nói: “Bài thuyết trình của tôi đến đây xin hết, cảm ơn tất cả mọi người, các bạn học còn cảm thấy có hơi lưu luyến chưa muốn kết thúc.
“Em có rất nhiều nghiên cứu về văn hóa ẩm thực của Anh?” Đột nhiên HÀ Tú Trân dùng tiếng Anh hỏi.
“Cũng không xem là nghiên cứu.” Tạ Miêu trả lời, “Lúc đọc sách bản gốc tiếng Anh thì có đọc thoáng qua ạ.”
“Hả? em còn đọc cả sách gốc tiếng Anh?”
Hà Tú Trân cảm thấy thú vị, “Nói xem em đã đọc qua những cuốn sách nào, có ấn tượng với cuốn nào nhất?”
Cuốn mà ấn tượng sâu sắc nhất đương nhiên là” Kiêu hãnh và định kiến ” rồi.
Có thể là do bản thân đã có kinh nghiệm, Tạ Miêu nhắc đến cuốn sách này khá là sâu sắc, về phần tiếng Anh thì không cần phải suy xét, mở miệng là nói được ngay.
Bạn học cứ cố lắng nghe đến nỗi choáng váng, có lúc cô phát âm quá nhanh, bọn họ thậm chí còn nghe không hiểu.
Tạ Miêu này, phát âm cũng tài giỏi quá đúng không?
Trong khoảnh khắc kinh ngạc, Hà Tú Trân là người đầu tiên vỗ tay mìm cười, “Rất tốt.”
Tiếng vỗ tay lần lượt vang lên, dần dần thành một tràng, ngay cả Dương Hiểu Xuân chờ mấy bạn nữ ánh mắt đầy ngạc nhiên, bội phục.
Trình độ tiếng Anh của Tạ Miêu thực sự không dưới Hạ Đào.
Cô ấy chắc chắn đạt hạng nhất nhờ vào thực lực, thậm chí còn có thực lực để tranh giải nhất quốc gia mà cả nước chỉ có mười người.
Tạ Miêu nói được làm được, bất kể có tốn bao nhiêu thời gian vào môn toán, môn tiếng Anh vẫn chưa bao giờ bị tụt lại phía sau.
Theo đà tiến bộ không ngừng của cô, Triển Bằng và Vu Đức Bảo trong môn toán, họ dần dần theo kịp các học sinh khác trong lớp và thậm chí còn được xếp vào hàng xuất sắc nhất, một tháng rưỡi của kì tập huấn trước trận đấu sắp kết thúc.
Bọn họ sẽ đến Bắc Kinh để tham gia cuộc thi kiến thức quốc gia kéo dài sáu ngày.
Có lẽ vì lo lắng cho sức khỏe không tốt của con trai, mẹ của Hạ Đào đã đích thân tiễn cậu ra ga xe lửa.
Người phụ nữ uốn một mái tóc xoăn rất thời trang, đi một đôi giày cao gót, nhìn dáng vẻ vô cùng xinh đẹp.
Sau khi cải cách và mở cửa, tóc xoăn và giày cao gót trở nên phổ biến trở lại. Chỉ là trước đây đơn giản vì đẹp, nên không có nhiều người sửa soạn như vầy, vì vậy khi bà vừa xuất hiện đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Bà hào phóng còn chào hỏi với các bạn học, “Trên đường đi làm phiền các cháu quan tâm chăm sóc cho Đào Đào nhà bác với nha.”
Đám Dương Hiểu Xuân trước đây từng gặp mẹ của Hạ Đào, vậy mà vẫn nhìn tới độ mắt sáng lấp lánh: “Không phiền không phiền đâu ạ.”
Tạ Miêu cũng không nhịn được mà nói với Hạ Đào không biết thức thời mà đứng bên cạnh mình: “Mẹ cậu trông đẹp thật, cậu rất giống mẹ cậu.”
“Vậy cậu xinh đẹp như này, là giống ai?” Hạ Đào mỉm cười hỏi.
“Giống cả bố và mẹ.” Tạ Miêu nói, “Nhưng mà bà tôi nói tôi có điểm giống bà cô nhà tôi.”
Hạ Đào vừa nghe, ngón trỏ đặt dưới mũi khẽ cười: “Di truyền cách đời của cậu cũng đi truyền đủ xa đó ha.”
“Đúng vậy, nhưng mà nói thật là tôi chưa thấy qua dáng vẻ bà cô trông như thế nào cả.”
Hai người vừa nói vừa cười, Vu Đắc Bảo tằng hắng hai tiếng đang định nói chen vào, nhưng mẹ của Hạ Đào đã chú ý đến Tạ Miêu.
“Đà Đào, đây cũng là bạn trong lớp bồi dưỡng của con à, sao đó giờ mẹ chưa gặp qua?” Ánh mắt người phụ nữ trực diện đánh giá tới lui trên người Tạ Miêu.
Không biết có phải do sức khỏe yếu hay không, nhưng tính tình của cậu ta từ bé đã tốt, cách biểu lộ cũng điềm đạm, cảm xúc rất ít khi thất thường.
Cậu ta đối xử với người khác ôn hòa lễ độ, nhưng tận trong xưởng tủy lại không thích tiếp cận người khác, người làm mẹ như bà cũng cảm thấy không thực sự hiểu rõ cho lắm.
Đây là lần đầu tiên bà thấy, Hạ Đào tiếp xúc với một cô bé tự nhiên gần gũi như thế này, cho nên đương nhiên rất tò mò.
“Cậu ấy từ trường khác đến đây tham gia tập huấn ạ.”
Hạ Đào nhận ra ánh mắt mẹ mình, vội vàng giải thích: “Mẹ, lúc trước con có nói rồi đó, lần trước ở trường thi người cứu con là cậu ấy.”
Người phụ nữ nghe thấy, liền bước đến nắm lấy tay Tạ Miêu: “Thì ra người cứu Đào Đào nhà bác là cháu hả, thật sự phải cảm ơn cháu.” Rồi oán trách con trai nhà mình, “Người ta cứu con, tại sao con không nói sớm hả, ít nhiều gì cũng phải mời người ta đến nhà ngồi một chút.”
“Tập huấn bận lắm rồi, làm gì có thời gian.” Hạ Đào cười.
“Bận cỡ nào thì ăn bữa cơm cũng có thời gian mà.” Người phụ nữ quay sang nhìn Tạ Miêu, hỏi cô: “Cháu nói có phải không?”
Nhiệt tình kéo đến, nếu không phải giáo viên xuất hiện bảo bọn họ kiểm tra vè rồi lên xe còn không biết bà ấy lôi kéo Tạ Miêu nói bao lâu nữa.
Tạ Miêu thở phào nhẹ nhõm, Hạ Đào cũng có chút không nói nên lời.
Cũng may anh Hàm Giang không thấy một màn vừa nãy, nếu không thì biểu cảm của anh ấy sẽ rất tuyệt vời.
Hai ngày trước khi diễn ra kỳ thi, các đội từ nhiều tỉnh thành lần lượt bắt đầu đến Đại học Bắc Kinh.
Trường học vô cùng bận rộn chịu trách nhiệm đón tiếp học sinh, sắp xếp chỗ ăn ở, trình bày rõ ràng quy trình mấy ngày thi đấu, vô cùng vất vả.
Nhưng dù vất vả đến đâu, không ít các cô nàng trong lòng vẫn cảm thấy thỏa mãn vì có thể cùng ở một chỗ với Cố Hàm Giang cả quãng thời gian dài như vậy.
Người này dáng dấp đẹp, tính cách lại thật sự lạnh lùng, bình thường hình như nghe nói hắn ta cũng không tham gia bất cứ hoạt động nào của trường, xem ra khá khó tiếp cận.
Cho nên nghe nói lần đầu tiên hắn đăng ký làm nhân viên công tác cho cuộc thi Kiến thức quốc gia, ai cũng ngạc nhiên, tất cả cùng nhau tranh giành những vị trí còn lại.
Chỉ tiếc dù là một người chiến thắng trong số đó, còn may mắn được xếp chung tổ với Cố Hàm Giang, nhưng Tiêu Miểu vẫn không nói được mấy câu với hắn ta như cũ.
Vậy hắn ta đến đây để làm gì? Muốn làm mặt tiền cho đại học Bắc Kinh hả?
Tiêu Miểu đang nghĩ đến đây, một chiếc xe khách lại vừa đến.
Cô ta vội vàng treo lên mặt nụ cười tiêu chuẩn , chuẩn bị tiếp tục một mình hoàn thành mọi công việc giới thiệu, nhưng cô không ngờ rằng Cố Hàm Giang bên cạnh đột nhiên di chuyển.
Ánh mắt chàng trai trẻ ngưng đọng, sải bước về phía đoàn người vừa xuống xe, trực tiếp đẩy một anh chàng nào đó đang vây quanh và nói gì đó với một cô gái.
“Tránh ra.”
Giọng nói thực sự lạnh hơn bình thường mấy độ, nghe kỹ, còn cảm thấy có hơi căng thẳng.
Tiêu Miểu sửng sốt.
Người này, thực sự là Cố Hàm Giang?