Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 85
Chương 85
“Dì ơi, làm ơn cho cháu một cái bánh bao hấp, một ít dưa chua và một chén cháo.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tạ Miêu cầm hộp đựng cơm bằng nhôm vào phía trong, đưa đến trước mặt bà dì nấu cơm.
Bà dì mặt tròn tròn lập tức cầm một cái kẹp tre gắp đưa cho cô một cái bánh bao hấp nóng hổi. “Cô gái nhỏ trước đây chưa gặp qua, là đến đây tập huấn hả?”
“Dạ” Tạ Miêu gật đầu, chờ người bên kia lấy xong đồ ăn, lễ phép giơ tay ra cầm lấy hộp cơm, “Cảm ơn dì ạ.”
Gương mặt cô tuy trong trẻo, xinh xắn, khi cười lên vô cùng lanh lợi, khá là dễ dàng khiến cho người lớn yêu thích.
Bà dì nheo nheo mắt, lúc múc cháo cho vào cà mên cho cô tay nghiêng, múc thêm cho cô nửa muỗng, “Học hành cho tốt nhé.”
“Dạ.”
Tạ Miêu đưa tiền và phiếu cơm, bưng chiếc hộp rồi đến một góc tìm chiếc bàn nhỏ ngồi xuống, lấy đũa và muỗng ra bắt đầu ăn.
Đây là bữa sáng đầu tiên của cô kể từ khi cô đến trường trung học số 4 của tỉnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì tập trung toàn lực cho kì thi quốc gia, học kỳ trong trường còn chưa kết thúc kì thi, trên tỉnh đã thông báo tới, gọi Tạ Miêu, Triển Bằng mấy người đứng mười hạng đầu trong kì thi chung kết đến trường trung học số 4 báo danh, để cùng tham gia một đợt tập huấn trước kì thi một tháng rưỡi.
Tạ Miêu vội vàng ở nhà ăn tết, mùng 8 liền xuất phát, ngày hôm qua mới đến trường trung học số 4 của tỉnh báo danh.
Cùng đi đến đó, ngoài Triển Bằng, còn có Vu Đức Bảo cũng được chọn vào đội tuyển toán.
Tạ Miêu vừa hớp được hai ngụm cháo, Triển Bằng và Vu Đức Bảo cũng vừa lấy cơm xong, ngồi xuống băng ghế đối diện với cô.
Hai tên oan gia này cùng được xếp chung một kí túc xá, từ hôm qua đến hôm nay cả hai tên đều trong trạng thái chán ghét lẫn nhau, nhất là Vu Đức Bảo.
“Tôi nghe nói từ tối hôm qua cậu cứ luôn trở mình, có phải bụng dạ cậu bồn chồn, lo lắng không ngủ được phải không?”
Vu Đức Bảo vắt chéo đôi chân dài, hững hờ, vừa ngồi xuống là bắt đầu moi chuyện này ra nói.
Triển Bằng cũng mặc kệ chả quan tâm, chỉ hỏi Tạ Miêu, “Phòng của các cậu hiện tại chỉ có mình cậu thôi phải không? có lạnh không?”
“Còn có một bạn nữ tổ hóa học ở cùng kí túc xá với tôi, trong kí túc xá có bếp lò, không lạnh.”Tạ Miêu nói.
“Vậy cậu chú ý một chút, buổi tối đi ngủ đừng để than đá ẩm ướt, cẩn thận than đá bóc khói.”
“Tôi nói này Triển Bằng, cậu từ khi nào trở thành bà cụ rồi vậy, lúc trước có khi nào thấy cậu nhiều lời như này đâu?”
Vu Đức Bảo liếc nhìn sang một bên, nhìn thấy hộp cơm của hai người, đột nhiên la lên một tiếng mẹ ơi, “Cơm của chúng ta là cùng một người nấu sao? sao cháo của Tạ Miêu vừa đặc vừa nhiều, của cậu ta cũng không ít, chỉ có của tôi là có chút xíu vậy?”
“Bởi vì cậu cực kì phiền phức.” Triển Bằng đâm một dao không thương tiếc.
“Cậu nói ai á?”
Vu Đức Bảo trừng mắt nhìn sang, đang muốn bật nhau tại chỗ,nhưng Tạ Miêu đã nhắc nhở hai người họ: “Nhanh chóng ăn đi nào, hôm nay bảy giờ phải điểm danh, tôi nghi giáo viên sẽ cho làm bài thi cuối kỳ. Các cậu cũng tự chuẩn bị một chút đi.”
“Bài thi cuối kỳ? “Vu Đức Bảo chưa bao giờ thấy một hoạt động như vậy.
Kiếp trước Tạ Miêu đã học ở trường trung học trọng điểm. Việc giáo viên tổ chức các kỳ thi vào đầu năm học là điều rất bình thường, đặc biệt là trong các lớp cạnh tranh.
Cô “Ừ” một tiếng: “Vừa mới kết thúc kì nghỉ, cho làm kiểm tra là cách lấy lại tinh thần học tập nhanh nhất.”
Quả nhiên, các giáo viên phụ đạo của đội tuyển tỉnh làm việc thẳng thắng, tập hợp ba mươi người của bốn đội lại giới thiệu vắn tắt với nhau sau đó sắp xếp khóa học trong kì tập huấn, cũng không để mọi người kịp thời phản ứng, lớp học toán cho kỳ thi đã bắt đầu.
“Từ giờ đến 9h20, cứ hai tiếng thì làm một bộ đề. Bộ đề này đơn giản hơn đề thi quốc gia, đây là độ khó của vòng chung kết cấp tỉnh năm ngoái. Chúng ta cùng làm bài kiểm tra cuối kì một chút nhé, để xem bốn tháng sau khi kết thúc kì thi chung kết tinh thần thi đua học tập của các em có buông lỏng hay không.”
Các học sinh bên dưới thắt chặt da đầu, Vu Đức Bảo lại càng nhíu mày, phóng tầm mắt nhìn về phía Tạ Miêu.
Đúng y lời cô ấy nói rồi, cậu ta nên nói cô ấy liệu sự như thần, hay là miệng quạ đây nhỉ?
Giáo viên phụ đạo ở trường trung học số hai phụ đạo cho kì thi cấp tỉnh không sao, kì thi quốc gia có độ khó mà bản thân bọn họ còn không hiểu được, chứ nói chi tới chuyện dạy dỗ người khác.
Mấy tháng nay toàn trường gấp rút tiến độ học tập để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, ngoại trừ thỉnh thoảng làm bài thi và giải đề, Tạ Miêu và Triển Bằng đều không chính thức tham gia các lớp ôn tập. Vừa đến liền kiểm tra, đối với bọn họ cũng là một thách thức.
Cũng may, Tạ Miêu trong kì nghỉ vẫn không buông lỏng chuyện học hành, lại có Cố Hàm Giang đưa cho cô mấy đề thi để làm, cho nên thật ra cũng không đến nỗi tay chân luống cuống.
Cô đại khái liếc qua hai mặt trái phải của bài thi, nhanh chóng ổn định và bắt đầu viết.
Bước lên bục giảng,thầy giáo Lương Vĩnh Ngôn của nhóm giáo viên phụ đạo đội tuyển tỉnh đem từng phản ứng của mỗi em học sinh ghi nhớ lại, hai tay sau lưng bước xuống, vừa đi trên lối đi vừa thỉnh thoảng dừng lại bên một học sinh nào đó để xem em đó làm bài.
Có vài học sinh của trường trung học số bốn thầy ấy khá quen thuộc, vì vậy thầy tập trung vào những học sinh từ các trường khác, đặc biệt là nhóm Tạ Miêu từ thành phố Vọng Sơn.
Vu Đức Bảo dường như không theo kịp chuyện học hành, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, nhưng cũng không lộ ra hoảng sợ.
Triển Bằng tương đối ổn định hơn, có một số đề cậu ta hình như chưa từng đụng đến, nhưng cậu ta có thể giữ vững tâm lý và cố gắng giải quyết chúng theo nhiều cách khác nhau.
Ngay cả Tạ Miêu quá mức xinh đẹp này, nền tảng cũng có thể nói là vô cùng vững chắc, khi giải đề cũng rất tỉ mỉ.
Lương Vĩnh Ngôn đứng bên cạnh bàn mấy học sinh này một lúc lâu, phát hiện bọn họ làm gì thì cứ làm, không hề bị chuyện khác ảnh hưởng tới, âm thầm gật gù.
Đều là những hạt giống tốt tham gia kì thi lớn, nên quan tâm nhiều hơn chút.
Phải biết rằng, trẻ em đầu óc thông minh thì có rất nhiều, nhưng không phải đứa trẻ nào cũng có thể phát huy hết sức lực của mình trong cuộc thi.
Trường trung học số bốn vẫn chưa khai giảng, toàn bộ khuôn viên trường đều yên tĩnh, chỉ có phòng học này và phòng tự học của lớp tập huấn bên cạnh.
Trong tiếng sột soạt nhẹ, hai tiếng đồng hồ vừa chậm vừa nhanh. Tạ Miêu kiểm tra lại bài thi hết một lượt, sau đó thu lại bài thi.
Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, mở nắp bút ra xem thử, thấy trong đó không có nhiều nước, cầm lấy bình mực trên bàn qua.
Triển Bằng ngồi phía sau lưng cô nhìn thấy, vừa thu dọn đồ đạc vừa hỏi cô, “Xem chừng lát nữa môn tiếng Anh cũng làm bài kiểm tra, cậu vẫn ổn chứ?”
“Không sao.” Tạ Miêu nói, sau này bài kiểm tra sẽ càng ngày càng khó, sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.”
Các bạn học khác trong lớp nghe thấy, lại nhịn không được mà nhìn hướng về phía bên này, ánh mắt đánh giá dò xét.
Buổi sáng vừa đến, bọn họ đã chú ý đến cô bạn nhỏ nên xuất hiện tại buổi tuyển chọn diễn viên hơn là trong đội tuyển tỉnh này.
Chỉ là buổi kiểm tra đến ngay lúc không kịp đề phòng, mọi người đều lo lam bài kiểm tra, ai còn tâm trạng mà suy nghĩ đến chuyện khác.
Ngay lúc này còn nghe nói người kia nằm trong đội tuyển môn tiếng Anh, trong lòng mọi người đều có suy đoán, người này có lẽ là Tạ Miêu của thành phố Vọng Sơn.
Học bá ở các trường trung học số bốn của tỉnh và trung học thuộc đại học sư phạm liền trở nên nghiêm túc.
Lúc trước khi tuyển người, đều là chọn người từ hai trường của bọn họ. Không ngờ chỉ năm đầu tiên tổ chức thi đấu cấp tỉnh, liền bị một bạn học nữ đến từ trường khác thành phố khác chiếm lấy cả hai cái hạng nhất, trực tiếp vả vào mặt.
Giờ khắc này Tạ Miêu trong mắt bọn họ, làm gì còn là cô gái nhỏ xinh đẹp, mà đã là một đối thủ cạnh tranh khó giải quyết.
Đi khá gần cô là Triển Bằng và Vu Đức Bảo cũng nhận được không ít sự chú ý.
Nhóm học bá đoán người kia là Triển Bằng đồng hạng nhất với Tạ Miêu, trong lòng âm thầm nổi lên sự cạnh tranh, nhất định là do tham gia kì tập huấn này và thi quốc gia mà được gộp chung lại.
Vì giới thiệu lịch học làm tốn hết mấy tiếng đồng hồ, nên buổi học đầu tiên trễ hơn bình thường hai mươi phút.
Bên này thu lại bài thi chưa lâu, người còn chưa đi hết, các bạn học bên đội tiếng Anh đã đeo cặp sách đi vào.
“Tạ Miêu, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Thiếu niên mặt mũi sáng sủa đẹp trai vừa đi vào liền đặt cặp sách sau lưng Tạ Miêu, ánh mắt trong veo nhìn cô đầy ý cười.
Tạ Miêu nhìn sắc mặt cậu xanh xao hơn so với những người khác, nhưng trạng thái lại rất tốt, mỉm cười nhìn cậu ta: “Cậu khỏe rồi?”
“Tôi khỏe nhiều rồi.”
Vừa vặn Triển Bằng đeo cặp sách chuẩn bị rời đi, Hạ Đào trực tiếp ngồi vào chỗ của cậu, nghiêng người nói chuyện với Tạ Miêu, “Nói ra thì cũng phải cảm ơn lần trước cậu đã giúp đỡ, nếu không thì tôi thật sự gặp nguy hiểm rồi.”
Triển Bằng thấy vậy, liền dừng bước chân, hỏi Tạ Miêu, “Hai người nhìn như rất thân nhau?”
“Cũng được à, lần trước tham gia kì thi gặp nhau vài lần.” Tạ Miêu nói.
Hạ Đào cong mắt, nụ cười ngây thơ tự nhiên vô hại, “Trước đây không thân, nhưng sau này nhất định sẽ thân.” Dù gì hai người cùng tham gia cuộc tập huấn một tháng rưỡi và kì thi quốc gia vào tháng tư, sau này khả năng rất lớn Tạ Miêu còn trở thành chị dâu của cậu ấy.
Lời cậu vừa dứt, bên cạnh liền vang lên tiếng cười chế nhạo, “Tự mình mà thân.”
Hạ Đào ngoái đầu, nhìn thấy một bạn nam mày rậm mắt to khoanh tay đứng tựa ngay một chiếc bàn khác cạnh lối đi nhỏ, ánh mắt giễu cợt.
Cô gái đi cùng Hạ Đào không vui, “Con người cậu nói chuyện kiểu gì thế, có hiểu lịch sự là gì không?”
Hạ Đào liền nghĩ tới cái tên khiến anh họ mình ăn dấm, “Cậu là Triển Bằng?”
“Cậu nói ai là Triển Bằng hả?”
Vu Đức Bảo vốn không phản ứng gì khi bị bạn nữ kia nói mặt liền biến sắc, cứ như bị bao nhiêu là sỉ nhục vậy.
Không phải à?
Hạ Đào giật mình.
Vu Đức Bảo nói một câu với Tạ Miêu, “Tôi đi trước đây.” hậm hực xoay người đi ra khỏi lớp học.
Triển Bằng nhìn thấy người trong đội tiếng Anh đến cũng khá đầy đủ rồi, lườm Hạ Đào một cái, nói lời chào tạm biệt với Tạ Miêu, “Buổi trưa ăn cơm gặp lại.”
Lẽ nào đây mới là Triển Bằng? vậy cái tên con trai ban nãy phản ứng mạnh như thế làm gì chứ?
Hạ Đào nhìn hướng hai bạn nam kia rời đi, lại nhìn về Tạ Miêu, ánh mắt lóe ra sự hứng thú.
Xem ra buổi tối nhất định phải gọi cho anh Hàm Giang, kể lại tình huống ngày hôm nay.
Chỉ là không biết sau khi anh ấy nghe xong, sẽ có phản ứng gì, cứ không nói lời nào như cũ rồi cúp máy sao?
Tạ Miêu mới nghỉ ngơi được mười phút, bài kiểm tra của môn thứ hai đã tiếp nối.
Đợi tới mười một giờ rưỡi giáo viên thu bài, đừng nói tới đầu óc xoay chuyển tốc độ nhanh, tới tay cô cũng rã rời rồi.
Sang hôm sau, giáo viên liền cho phát những bài kiểm tra này ra.
Đoán chừng trường học số bốn và trung học thuộc đại học sư phạm vẫn tham gia lớp ôn tập sau kì thi, kết quả thi khá là tốt. Ngược lại với kết quả không khả quan của ba người đến từ thành phố Vọng Sơn. Nhất là Vu Đức Bảo, trực tiếp đứng cuối lớp.
Tạ Miêu và Triển Bằng thì khá hơn một chút, một người hạng năm, một người hạng bảy.
Mấy học bá vốn lo lắng đều thở phào, ánh mắt lại lần nữa rơi vào người La Tân, người đều đứng hạng nhất cả vòng sơ khảo và kì kiểm tra này.
Trình độ giảng dạy ở thành phố Vọng Sơn vẫn kém hơn một chút, bốn tháng là đủ để nới rộng khoảng cách. Đây cũng chỉ là kiểm tra sơ bộ, độ khó của kì thi quốc gia còn hơn kì thi tỉnh cả một đoạn, có lẽ Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ khó mà giành được thành tích tốt.
Tạ Miêu không biết trong lòng các bạn học đang nghĩ gì, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng áp lực đang đè nặng lên người mình.
Ngồi ở đây đều là những học sinh mũi nhọn được chọn từ khắp tỉnh, đẳng cấp hoàn toàn khác với những bạn cùng lớp học tập huấn hồi học lớp 11 của cô.
Lúc thi cấp tỉnh cô đạt hạng nhất một phần nhờ vào may mắn, nếu không muốn bị tụt lại phía sau người khác và giành được phần thưởng, e rằng phải lao động vất vả không ít.
Tạ Miêu suy nghĩ, giờ học vừa tan, liền chạy ngay đi tìm Lương Vĩnh Ngôn, “Sau kì thi tỉnh lớp luyện thi của tụi em đã dừng lại, em cảm thấy mình quên kiến thức khá nhiều. Trong tay thầy còn giữ lại mấy bài kiểm tra trong lớp luyện thi đó không ạ? em muốn làm thêm vài đề để nhanh chóng theo kịp tiến độ.”
Nhìn điểm số, Lương Vĩnh Ngôn liền đoán rằng hai người hạng nhất kì thi chung kết Tạ Miêu và Triển Bằng sẽ có biểu hiện gì đó, nhưng không dự liệu tới Tạ Miêu vậy mà đã nhanh chóng nhận ra sự lạc hậu của hiện tại, chủ động làm thêm bài thi để đuổi kịp tiến độ.
Nền tảng vững chắc, siêng năng cần cù lại biết điều chỉnh tâm trạng đúng lúc, cũng không có gì lạ khi cô giành hạng nhất vòng chung kết cấp tỉnh.
Gương mặt Lương Vĩnh Ngôn nở một nụ cười rạng rỡ, ngay lúc này, Triển Bằng cũng đi đến, “Thầy ơi, em cũng muốn một phần ạ.”
“Còn em nữa ạ.”
Vu Đức Bảo không phải loại học sinh chăm chỉ như vậy, nhưng Triển Bằng đã lên tiếng, cậu ta chắc chắn cũng không thể tỏ ra yếu đuối. Huống hồ, môn toán còn là sở trường của cậu, đứng ở cuối lớp, cậu quả thực chịu không nổi.
Ba người bọn họ đều như vậy, ngược lại khiến cho nhóm học bá càng thêm chú ý tới họ.
Nhưng có thể ngồi ở nơi này, ai mà không thông minh, ai lại không nỗ lực, có ai lại chịu đứng im tại chỗ chờ người khác tới đẩy mình lên kia chứ?
Nhóm học bá nhanh chóng thu hồi tầm mắt,vừa thảo luận những câu hỏi vừa trình bày trên lớp vừa trở lại phòng tự học.
Phàm là giáo viên, có ai không thích học sinh đạt thành tích tốt lại biết cầu tiến cơ chứ?
Lương Vĩnh Ngôn vô cùng sảng khoái đồng ý, “Được, tôi trở về sẽ giúp các em tìm xem sao.”
Thầy đang định bước đi, có một giáo viên nữ từ bên ngoài bước vào, “Thầy Lương, chủ nhiệm gọi chúng ta sang phòng làm việc thầy ấy họp.”
“Là chuyện gì cô biết không?” Lương Vĩnh Ngôn bước đi vội vã.
“Nói là thời gian và địa điểm kỳ thi quốc gia đã ấn định xong, năm nay cách thức thi đấu có chút thay đổi …”
Cách thức thi đấu có chút thay đổi ? Là thay đổi như nào chứ?
Tạ Miêu nghĩ, thu dọn mặt bàn đơn giản một chút, mặc áo khoác bông rồi đi ra nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh vào mùa đông không có mùi, khi cô đi vào, hai cô gái đang nói chuyện.
“Lát nữa lên lớp kết quả môn tiếng Anh có lẽ có rồi nhỉ, không biết lần này Hạ Đào làm được bao nhiêu điểm.”
“Bao nhiêu điểm mình không biết, dù gì cậu ấy cũng chắc chắn đạt điểm cao nhất.”
“Cũng phải, năm ngoái ở kì thi tỉnh nếu cậu ấy không phải đột ngột bị bệnh ở ngay phòng thi, cũng không đến lượt người khác đứng hạng nhất …”
Đang nói, phát hiện Tạ Miêu đi vào, hai người đột nhiên ngừng nói chuyện.
Bọn họ đều là bạn học trong lớp tập huấn tiếng Anh của Hạ Đào, đứng ở vị trí của Hạ Đào mà thấy đáng tiếc cũng là điều bình thường, nhưng sau lưng bàn luận chuyện này lại để cho đương sự nghe thấy, vẫn là cảm thấy có chút xấu hổ.
Ngược lại Tạ Miêu lại tỏ vẻ như thường, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Lần trước Hạ Đào ở phòng thi mà bệnh, không thể phát huy hết sức năng lực của mình, cô cũng cảm thấy đáng tiếc.
Nếu để cô lựa chọn, cô đương nhiên hy vọng sẽ đánh bại đối thủ của mình trong một tình huống công bằng.
Hai cô nàng thấy Tạ Miêu như vậy, còn tưởng rằng cô không nghe thấy, thở phào nhẹ nhõm, vội vã chỉnh lại quần áo rồi ra ngoài.
Tạ Miêu đi nhà vệ sinh xong, lại ra sân trường đi dạo hít thở cho thoải mái, trở lại phòng học, Hạ Đào đã ngồi sau lưng cô.
“Thời gian và địa điểm cho cuộc thi quốc gia này đã được ấn định. Cậu đoán xem nó sẽ được tổ chức ở đâu?” Thiếu niên một tay chống má nhìn cô mỉm cười.
Tạ Miêu thấy tin tức của cậu ta rất nhanh nhạy, cũng lười phải đoán, hỏi thẳng cậu ta, “Tổ chức ở đâu?”
“Đại học Bắc Kinh.”* Hạ Đào cũng không thừa nước đục thả câu, nụ cười trên mặt càng thêm thâm sâu.
Quả nhiên khi nghe thấy hai chữ này, Tạ Miêu sửng sờ một hồi.
*Nguyên văn: 北大 Bắc Đại.
Đại học Bắc Kinh?
Nói vậy là, tới lúc đó cô rất có khả năng gặp được Cố Hàm Giang?
Nhớ tới chàng trai trẻ vội vội vàng vàng từ Bắc Kinh đến đây chỉ để chính mắt xác nhận cô vẫn an toàn, nhớ tới nụ hôn nơi khóe môi cô trong bóng tối, tim Tạ Miêu đột nhiên đập vồn vã.
Đúng lúc này, giáo viên phụ đạo của tổ tiếng Anh mang theo bài kiểm tra và giáo án đi vào, “Tiết này nói về bài kiểm tra, tôi đọc một chút về điểm của bài kiểm tra ngày hôm qua, trên 95 có hai người, Tạ Miêu 96.5, Hạ Đào 96, trên 90 là … “
Còn chưa đợi cô giáo đọc xong, rất nhiều ánh mắt mang theo sự kinh ngạc trực tiếp chiếu đến người Tạ Miêu.
Lại là cô ta!