Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 80
Chương 80
Uống xong một viên thuốc trợ tim khẩn cấp, quả nhiên sắc mặt của Hạ Đào khá hơn rất nhiều, tay cũng không run rẩy như vậy nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có bạn học phản ứng nhanh đã tranh thủ lúc Tạ Miêu cho uống thuốc để chạy đi tìm giáo viên, hai giáo viên bước chân vội vã tiến vào: “Hiện tại em ấy thế nào rồi?” Bọn họ vội vàng lại đây xem xét tình hình của Hạ Đào.
“Em không sao, đã khá hơn nhiều rồi.”
Hạ Đào suy yếu mỉm cười, giọng nói nhẹ như lông chim vậy.
Trong đó có cô giáo mà Tạ Miêu đã gặp qua trước khi thi nghe vậy thì nghiêm mặt: “Đã bảo em phải chú ý một chút, không thoải mái thì nhanh chóng uống thuốc, thật sự khó chịu thì không thi nữa, em còn cố gắng gượng à? Thi cử có quan trọng như sức khỏe của em không?”
Thấy lần này cậu phát bệnh rất nghiêm trọng, cô ấy vừa sơ tán học sinh trong phòng học vừa nói với thầy giáo trẻ tuổi tới cùng mình kia: “Tiểu Trương, thầy đi xem có thể đón xe hay không, em ấy như vậy không ổn, phải nhanh chóng đưa đi bệnh viện.”
Hạ Đào nghe xong, đôi mắt trong trẻo chậm rãi chuyển sang Tạ Miêu: “Cậu đi trước đi, hôm nay cảm ơn cậu.”
Dù sao thì Tạ Miêu cũng là từ nơi khác tới dự thi, ở tỉnh thành lạ nước lạ cái, có muốn giúp cũng chưa chắc có thể giúp được.
Thấy có giáo viên trong trường hiểu rõ tình huống của Hạ Đào ở đây, cô cũng không ở lại thêm phiền, dùng giọng nói nhỏ nhẹ chào tạm biệt với cậu: “Tôi đi đây, cậu không thoải mái thì đừng nói chuyện, tiết kiệm sức lực.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi mắt của Hạ Đào trong veo đến mức dường như có thể liếc mắt một cái là nhìn tới tận đáy con ngươi đang yên lặng nhìn cô, không tiếng động gật gật đầu, dáng vẻ tái nhợt và yếu ớt.
Tạ Miêu vẫn là lần đầu nhìn thấy một thiếu niên đẹp như vậy nhưng lại giống như vừa chạm vào là vỡ, chỉ cảm thấy khi cậu ngoan ngoãn gật đầu, người có lòng dạ cứng rắn hơn nữa cũng có thể mềm xuống trong nháy mắt.
Thiếu niên ưu tú lại tốt đẹp như vậy, sao lại không được ông trời yêu mến, nhận được một cơ thể ốm yếu như vậy?
Tạ Miêu mang theo tia tiếc nuối một cách khó hiểu ra khỏi phòng học, lập tức bị mấy bạn nữ vội vàng chạy tới vây quanh: “Bạn học, nghe nói Hạ Đào phát bệnh? Bây giờ cậu ấy thế nào rồi? Có nguy hiểm hay không?”
Mấy người vừa nói lại vừa lo lắng nhìn xung quanh vào phía trong phòng học nhưng không dám đi vào.
Tạ Miêu thấy thế, liền nói sơ qua về tình hình của Hạ Đào cho các cô ấy biết.
Đối phương rõ ràng rất quan tâm tới Hạ Đào, vừa nghe vừa gật đầu, không ngừng nói cảm ơn cô.
Chờ thầy giáo đi đón xe vội vàng chạy về, cuối cùng Tạ Miêu mới rời đi.
Ngoài cổng trường, Vương Chấn Hưng và Phó Linh đang đợi: “Sao ra muộn như vậy? Phòng thi của các em thu bài chậm à?”
“Không ạ.” Tạ Miêu lắc đầu, nói: “Hạ Đào đưa chúng ta tới nhà khách ngày hôm qua bị lên cơn đau tim, làm chậm trễ thời gian một chút.”
“Cậu ấy bị lên cơn đau tim à?” Phó Linh cả kinh: “Nghiêm trọng không? Có nặng lắm không?”
“Đã uống thuốc trợ tim khẩn cấp, lát nữa thầy cô của cậu ấy sẽ đưa cậu ấy đi bệnh viện.”
Phó Linh nghe vậy, gật gật đầu không nói nữa, nhưng dọc đường trở về đều có chút thất thần, giống như có tâm sự.
Tạ Miêu rất ít thấy cô ấy như vậy, nhịn không được nhỏ giọng: “Tớ phát hiện hình như cậu rất quan tâm tới cậu ấy nha.”
Phó Linh bị hỏi đến sửng sốt, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Cậu đừng nghĩ linh tinh, tớ chỉ có cảm giác thân thiết với cậu ấy, không hy vọng cậu ấy có việc gì.”
“Cảm giác thân thiết ư?” Tạ Miêu đảo đôi mắt đào hoa: “Em gái Lâm có cảm giác thân thiết đối với anh trai Bảo không?”
Câu này khiến Phó Linh càng đỏ mặt hơn: “Cậu, cậu nói bậy cái gì thế?”
Bởi vì xuất hiện một đoạn nhạc đệm như vậy, sau khi trở về, Vương Chấn Hưng nói chuyện với mấy người thầy Cao, mấy thầy cô dứt khoát dặn dò từng học sinh mà bản thân mình dẫn đến một lần, nếu có không thoải mái ở chỗ nào thì phải nhanh chóng nói ra, tuyệt đối đừng cố chịu đựng.
Dù sao thì học sinh là do bọn họ dẫn dắt, bọn họ luôn phải có trách nhiệm với sự an toàn và sức khỏe của học sinh.
Phó Linh chỉ tham gia thi một môn Tiếng Anh, hai môn của Tạ Miêu cũng thi xong trong ngày đầu tiên rồi.
Sáng hôm sau thi Vật lý, hai người đều không có việc gì làm, nói một tiếng với giáo viên phụ trách dẫn đội, chuẩn bị đi dạo ở gần đây.
Đều là một đám trẻ con choai choai, trông cậy vào việc bọn họ ở yên trong nhà khách hai ngày là không thực tế. Các giáo viên cũng không ngăn cản không cho đi ra ngoài, chỉ dặn dò phải có ít nhất là hai người kết bạn cùng đi, trước khi đi ra ngoài phải báo cho thầy cô biết, đến bữa ăn cơm thì nhất định phải quay về.
Phòng ở của trung học số hai và trung học Dệt May đều ở tầng hai, khi Tạ Miêu và Phó Linh đi qua hành lang, vừa vặn đi ngang qua bên trung học Dệt May.
Có mấy bạn nam cũng không sợ lạnh, tháng mười mà còn mở to cửa rồi chơi bài ở trong phòng, cãi cọ ầm ĩ náo nhiệt giống như chợ bán thức ăn.
Tạ Miêu tinh mắt, lập tức nhìn thấy Vu Đắc Bảo ngồi khoanh chân ở đối diện cửa, trên mặt có chút không kiên nhẫn.
Vu Đắc Bảo cũng nhìn thấy cô, hất hất cằm về phía cửa: “Tạ Miêu, vào đây chơi hai ván với nhau đi?”
“Không được.” Tạ Miêu lắc đầu: “Hai chúng tôi muốn đi ra ngoài.”
“Tôi đi cùng các cậu.”
Vu Đắc Bảo ném bài trong tay xuống: “Các cậu tự chơi đi.” Cậu ta bước nhanh đi ra ngoài.
Bên trong cánh cửa lập tức truyền ra một tiếng chửi nhỏ: “Mẹ nó! Còn chưa chơi xong cậu đã chạy rồi à? Linh hồn nhỏ bé bị người câu mất hả?”
“Nếu cho tôi cơ hội này, tôi cũng sẵn lòng chạy theo người ta. Qua thôn này, lại muốn nhìn thấy một bạn nữ xinh đẹp cũng không có nơi nào mà tìm đâu.” Bạn nam bên cạnh cậu ta nhanh chóng nhân cơ hội này để ném bài xấu trong tay xuống: “Nào nào nào, chơi lại đi chơi lại đi.”
Mấy bạn nam bắt đầu chia ván mới, có người cười nói: “Cậu ta không ở đây không phải là vừa vặn tốt à? Tránh việc chúng ta lúc nào cũng bị thua. Nhưng các cậu nói xem, có phải Vu Đắc Bảo nhìn trúng Tạ Miêu kia không? Nếu không, sao cứ sấn tới trước mặt người ta thế……”
Tạ Miêu cũng có chút buồn bực, Triển Bằng cũng không ở đây, Vu Đắc Bảo đi theo cô và Phó Linh làm gì.
“Cậu không chơi bài à?” Cô hỏi bạn nam đút hai tay vào túi đi ở bên cạnh mình.
“Trình độ của bọn họ kém xa cậu, chơi không vui.”
Vu Đắc Bảo hờ hững cười một tiếng, nghiêng đầu hỏi cô: “Các cậu định đi đâu thế?”
Tạ Miêu nhớ rõ đa số con trai đều không thích đi dạo phố với con gái nên nói thẳng: “Chúng tôi định đi mua sắm ở cửa hàng bách hoá.”
Vu Đắc Bảo nghe vậy thì quả nhiên nhăn mày lại: “Cửa hàng bách hoá thì có gì hay để đi dạo? Vẫn nên tới công viên đi, tôi nghe nói ở gần đây xây một cái công viên không tệ đâu.”
“Vậy cậu tự mình đi đi.” Tạ Miêu xua xua tay với cậu ta: “Chúng tôi còn muốn mua chút đồ.”
Vu Đắc Bảo nghẹn lại: “Được rồi, đi dạo phố thì đi dạo phố, tôi cũng xem xem.”
Cậu ta cảm thấy cửa hàng bách hoá ở tỉnh thành có lớn thì cũng sẽ không lớn hơn ở thành phố quá nhiều, ước chừng không đến một giờ đã đi hết.
Ai ngờ cái gọi là đi dạo phố của con gái căn bản không giống với suy nghĩ của cậu ta, muốn mua thì xem, đồ không mua cũng có thể xem một lúc lâu.
Hai cô gái nhỏ đứng ở chỗ bán khăn quàng cổ một lúc lâu, còn cầm lên khoa tay múa chân một trận, cuối cùng lại không mua một cái nào.
Vu Đắc Bảo thật sự không chịu được: “Các cậu không mua à?”
Tạ Miêu: “Mẹ tôi đan còn đẹp hơn cái kia.”
Phó Linh: “Tôi không mang nhiều tiền như vậy.”
Vu Đắc Bảo quả thực muốn phát điên: “Không mua mà các cậu còn ở chỗ đó xem một lúc lâu?”
“Không mua thì không thể xem à?” Tạ Miêu liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Đi dạo phố, chính là để hưởng thụ quá trình.”
Vu Đắc Bảo: “……”
Mãi đến khi Tạ Miêu và Phó Linh đi vệ sinh, Vu Đắc Bảo mới bực bội cúi đầu vò tóc, dựa vào bên tường để thở dốc.
Thật không biết hai cô gái nhỏ trông gầy yếu mảnh mai như vậy thì thể lực ở đâu mà tốt như vậy, đây là gần hết buổi sáng rồi, các cô cũng không ngại mệt.
Trong nhà vệ sinh, Tạ Miêu chịu đựng mùi giải quyết xong, nhanh chóng lôi kéo Phó Linh ra ngoài.
“Sắp giữa trưa rồi, không phải chúng ta cần phải trở về à?” Phó Linh nhỏ giọng hỏi cô.
“Ừ.” Tạ Miêu lấy tay che mũi, giọng nói mơ hồ không rõ: “Dù sao tớ cũng đã mua hết mọi thứ, có thể về rồi.”
Ai ngờ đi ra vừa mới hít một hơi không khí tươi mới, Vu Đắc Bảo đứng ở cách đó không xa quan sát Phó Linh: “Cậu có chị em sinh đôi không thế?”
Vu Đắc Bảo làm việc tương đối tùy ý, ở chung với hai cô gái nhỏ cũng không hề có cảm giác mất tự nhiên một chút nào, đã có thể nói chuyện với Phó Linh.
Nhưng cậu ta hỏi như vậy vẫn khiến Tạ Miêu và Phó Linh kinh ngạc: “Sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới hỏi cái này?”
“Không có gì, chỉ là vừa rồi nhìn thấy một cô gái, vẻ ngoài vô cùng giống Phó Linh.” Vu Đắc Bảo nói: “Thật sự rất giống, nếu không phải mặc quần áo không giống nhau, mới nhìn, tôi còn tưởng rằng cùng một người đấy.”
“Còn có chuyện trùng hợp như vậy sao?”
Tạ Miêu nhìn khắp nơi, không thấy cô gái mà Vu Đắc Bảo nói nhưng vẫn hỏi Phó Linh: “Rốt cuộc cậu có chị em sinh đôi không vậy?”
Phó Linh lắc đầu: “Không có, tớ không có chị em gái, chỉ có một anh trai.”
Cô ấy nói tới đây thì nghĩ tới điều gì, đột nhiên rũ mắt xuống, nhẹ giọng chuyển chủ đề: “Thời gian không còn sớm, chúng ta mau quay về đi.”
Trận chung kết kéo dài trong vòng hai ngày đã kết thúc, thầy Cao và Vương Chấn Hưng liền dẫn theo nhóm học sinh trở về thành phố Vọng Sơn.
Đối với hầu hết mọi người mà nói, cuộc thi khiến bọn họ bận rộn hơn nửa năm cũng chỉ đến đó mới thôi. Ngoại trừ chờ đợi thành tích thì việc quan trọng hơn chính là nắm chặt thời gian để ôn tập, chuẩn bị cho kì thi giữa kỳ tiếp theo.
Tạ Miêu tranh thủ cuối tuần mang mấy đồ chơi nhỏ mua ở tỉnh thành về nhà, sau đó nhanh chóng vùi đầu vào trong công cuộc ôn tập khua chiêng gõ mõ, cũng chỉ khi nhận được thư do Cố Hàm Giang gửi thì mới thư giãn đọc thư, trả lời, chia một chút tâm tư bị học tập chiếm hết hoàn toàn cho thiếu niên kia.
“Tạ Miêu, lại có thư của cháu đấy, lần này là hai bức.”
Dì Viên xách phích nước nóng đang chuẩn bị đi phòng tắm lấy nước, thấy Tạ Miêu trở về thì nhanh chóng về phòng lấy thư giúp cô.
“Hai bức?” Tạ Miêu ngạc nhiên.
Dì Viên đã đưa thư tới trước mặt cô, ý cười tràn ngập trên khuôn mặt tròn trịa: “Cháu và cậu người yêu kia tình cảm tốt thật đấy, dì thấy tháng nào cậu ấy cũng viết thư cho cháu, còn không chỉ một bức. Hai cháu đã gặp người lớn của nhau chưa?”
Tạ Miêu cúi đầu nhìn hai bức thư trong tay, phát hiện có một bức là Cố Hàm Giang, ngoài ra, một bức thư còn lại là của Hạ Đào đến từ tỉnh thành.
Mặc dù cô và thiếu niên đẹp trai ốm yếu chỉ có duyên gặp mặt vài lần nhưng lại có ấn tượng rất sâu đối với cậu, cũng không biết tại sao cậu lại viết thư cho cô.
Còn đang nghi hoặc, cô đã nghe dì Viên hỏi như vậy, cô liền thuận miệng trả lời: “Cháu còn chưa tốt nghiệp cấp ba đâu.”
“Việc này cũng không thể nói như vậy, cậu người yêu của cháu ưu tú như vậy, lên đại học thì không biết có bao nhiêu cô gái nhớ thương đâu. Cháu không nhanh chóng giữ cậu ta đi, không sợ cậu ấy bị người bắt đi à?”
Dì Viên cười cô một câu, lại xách phích nước nóng trống không lên: “Hiện tại không để tâm, cẩn thận sau này khóc nhè đấy.”
Bây giờ Tạ Miêu đang vội vàng nâng cao bản thân để vào Bắc Đại, căn bản không có quá nhiều thời gian và sức lực để chia cho Cố Hàm Giang.
Lại nói, nếu Cố Hàm Giang thật sự là kiểu người có thể dễ dàng bị các cô gái bắt cóc đi, vậy cũng không đáng giá để cô thích, cần gì phải tốn tâm tư giữ lấy?
Tạ Miêu chỉ cười cười không nhiều lời, cầm hai bức thư đi lên tầng.
Trở lại phòng ngủ, cô mở thư của Hạ Đào trước.
Chữ của Hạ Đào cũng đẹp như người cậu vậy, xinh xắn, thanh tú, thoạt nhìn vô cùng sạch sẽ.
Mở đầu bức thư, đầu tiên cậu lại trịnh trọng nói cảm ơn Tạ Miêu một lần nữa vì ngày đó cô đã giúp đỡ cậu, nói với Tạ Miêu rằng bởi vì uống thuốc kịp thời nên lần này cậu phát bệnh cũng không có gì đáng ngại, hiện giờ đã xuất viện quay lại trường học tiếp tục đi học.
Tiếp theo cậu nói cho Tạ Miêu biết, kì thi quốc gia sang năm sẽ diễn ra vào tháng tư, tỉnh quyết định năm sau sẽ bắt đầu thành lập đội tuyển cấp tỉnh để chuẩn bị thi quốc gia.
Năm nay, đội tuyển cấp tỉnh có sáu người mỗi môn, sang năm có thể sẽ mở rộng thành mười người. Cậu nghe nói cô thi Tiếng Anh không tệ ở thi vòng loại, vào top 10 toàn tỉnh, không có gì bất ngờ xảy ra thì chắc là có hi vọng vào đội tỉnh.
Sau khi lộ ra không ít tin tức mà có thể bên ngoài còn chưa biết cho Tạ Miêu trước, Hạ Đào mới viết trong phần cuối thư: “Tôi thật lòng yêu thích Tiếng Anh, tin rằng cậu cũng giống như tôi. Hy vọng có cơ hội trở thành đồng đội của cậu, Tạ Miêu, sang năm chúng ta gặp nhau ở đội tuyển tỉnh.”
Thật sự có nhiều tin tức trong bức thư này, Tạ Miêu xem lại hai lần, mới có thể tiêu hóa được.
Ăn một quả khế, trả một cục vàng*.
*Trong bản raw tiếng Trung là “cho tôi quả đu đủ, trả bằng những thứ tinh xảo”, đó là một ẩn dụ của sự cảm ơn lẫn nhau.
Không ngờ cô chỉ làm một chuyện nhỏ không tốn sức gì, thế mà Hạ Đào lại sẽ đặc biệt viết thư nói cảm ơn cô, còn tiết lộ với cô nhiều như vậy.
Tạ Miêu nghĩ rằng cho dù là xuất phát từ lễ phép hay là cảm ơn thì chắc là bản thân cô cũng nên viết thư trả lời đối phương.
Cô cất giấy viết thư vào lại phong bì, lúc này mới cầm lấy bức thư mà Cố Hàm Giang viết cho cô, dùng dao nhỏ mở ra.
Hiếm khi cô không nằm trên giường một người lén xem thư, nhưng tay đang mở thư của cô lại bỏ xuống, mày cũng hơi nhíu lại.
Hình như có chỗ nào không đúng!
Tạ Miêu đặt song song hai chỗ niêm phong của bì thư bằng da trâu ở chung một chỗ, cẩn thận so sánh một lúc lâu. Cô phát hiện rõ ràng dùng cách giống nhau để mở thư, chỗ niêm phong trên bì thư của Hạ Đào sạch sẽ, bức thư của Cố Hàm Giang lại có các vết dính rất nhỏ và giấy vụn, như là……
Như là mở ra sau đó dính lại lần thứ hai!
Trái tim Tạ Miêu nhảy lên đập thình thịch, vội vàng lấy toàn bộ thư mà trước đây Cố Hàm Giang viết cho cô ra.
Tổng cộng có năm bức thư, vậy mà mỗi một bức đều có dấu vết, chỉ là quá nhỏ, không cẩn thận so sánh thì căn bản không thể nhận ra.
Rốt cuộc ai lại mở thư mà Cố Hàm Giang viết cho cô ra rồi lại dính vào một lần nữa? Thư có cái gì đáng để người nhìn trộm sao?
Tạ Miêu nghĩ lại những người có khả năng tiếp xúc bức thư trên đường đi, trong quá trình vận chuyển có rất nhiều thư đặt cùng một chỗ, không dễ để động tay động chân. Có lẽ người dễ dàng lợi dụng sơ hở nhất chính là người đưa thư ở Bắc Kinh bên kia, người đưa thư phụ trách truyền tin ở thành phố Vọng Sơn bên này, còn có dì Viên.
Dì Viên……Dì Viên……
Loại cảm giác quen thuộc kia lại nổi lên trong lòng, Tạ Miêu nhíu chặt mày, nhất thời không nghĩ ra đã từng nghe qua ở chỗ nào.
Đúng lúc này, Kim Liên Ngọc cũng từ nhà quay lại: “Vừa rồi tớ đụng phải một người phụ nữ ở cổng trường, vừa nhìn thấy tớ thì ôm tớ khóc khiến tớ sợ quá, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Làm ầm ĩ một hồi lâu, kết quả là cô ấy nhận nhầm người……”
Vừa nhìn thấy thì ôm khóc……
Một đoạn cốt truyện trong sách đột nhiên hiện lên trong đầu Tạ Miêu, sau đó trái tim nặng nề rơi xuống.
***
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cố Hàm Giang: Thế giới này quá nguy hiểm, chỉ khi nhét cô vợ nhỏ vào trong túi, tôi mới có thể yên tâm! [Suy nghĩ sâu sắc]