Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 79
Chương 79
Điều kiện trong nhà khách vô cùng đơn sơ, trong phòng ngoại trừ từng cái giường chen chúc thì cũng chỉ có một cái bàn nhỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phòng của mấy người Tạ Miêu có tổng cộng năm cái giường, bảy tám bạn nữ chen chúc nhau.
Không còn cách nào khác, mấy ngày nay có quá nhiều người từ nơi khác tới tham gia thi, không đủ giường ngủ, chỉ có thể ghép hai cái giường đơn vào nhau để ba người ngủ.
Đương nhiên Tạ Miêu và Phó Linh chen chúc một chỗ, hai người ăn cơm xong, còn nằm bò trên giường cùng nhau làm bài điền từ vào chỗ trống một cách thú vị.
Chính là chia từ đơn thành các chữ cái, có chữ cái lặp lại hai lần giao nhau giữa trục hoành và trục tung, suy đoán thông qua chữ cái đã có để ghép toàn bộ thành từ đơn.
Kiếp trước khi Tạ Miêu vừa mới học Tiếng Anh đã được làm rồi nhưng ở thời đại này thì còn rất mới lạ. Vừa kiểm tra từ mới vừa có sự thú vị riêng, dùng để ôn tập trước khi thi là cực kì tốt, sẽ không khiến đầu óc luôn luôn ở trạng thái căng chặt.
Hai người ra đề cho nhau làm, yên lặng không quấy rầy người khác, nhưng có thể thấy rõ ràng là nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi gấp rút nắm bắt thời gian để học hành chăm chỉ.
Phùng Lệ Hoa chuẩn bị đi vệ sinh, khi đi ngang qua bên này thì nhìn thấy, đứng ở mép giường có phần không thể dời chân.
Sở dĩ từ nhỏ cô ta đã học tốt Tiếng Anh, cũng không chỉ là vì có một dì nhỏ là giáo viên Tiếng Anh, mà bản thân cô ta cũng rất thích Tiếng Anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bài điền từ vào chỗ trống này của Tạ Miêu khiến cô ta cảm thấy rất hứng thú, thậm chí cô ta cũng quên là còn muốn đi vệ sinh, thầm làm theo ở trong lòng.
Đúng lúc Phó Linh nhất thời không nghĩ ra một chỗ từ mới, do dự đi do dự lại ở chỗ đó, cô ta có chút gấp, không nhịn được lên tiếng: “Điền E.”
Phó Linh dừng bút, cô ấy và Tạ Miêu đều ngẩng đầu lên.
Phùng Lệ Hoa lập tức lộ ra vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Tôi không quấy rầy các cậu chứ?”
“Không có.”
Phó Linh cúi đầu điền “E”, quả nhiên còn lại mấy từ đơn rất nhanh đã được viết ra hết.
Cô ấy ngẩng đầu mỉm cười với Phùng Lệ Hoa: “Cậu nói đúng rồi.”
Phùng Lệ Hoa cũng mất tự nhiên mỉm cười lại với cô ấy, biết rõ mình cần phải đi nhưng chân lại giống như mọc rễ trên mặt đất.
Một lúc lâu sau, cô ta mới cúi đầu gọi Tạ Miêu một tiếng.
“Sao vậy?” Ta Miêu nghi hoặc nhìn cô ấy.
“Lúc trước là dì nhỏ của tôi vu oan cho cậu, thật xin lỗi.”
Phùng Lệ Hoa nói nhỏ như muỗi kêu, vội vàng nói xong câu đó rồi xoay người ra khỏi phòng.
Người đổ oan cho cô chính là dì nhỏ của cô ta chứ không phải là cô ta, thế mà còn đính chính thay cô, sao lại có dáng vẻ không dám ngẩng đầu thế này?
Trên mặt Tạ Miêu có vẻ kinh ngạc trong nháy mắt, lúc này, hai bạn nữ lớp (1) bước nhanh đi đến, đóng chặt cửa hạ giọng xuống, vô cùng có tinh thần hóng chuyện hỏi mọi người: “Hạ Đào đưa chúng ta tới nhà khách hôm nay ấy, các cậu biết là ai không?”
Mặc dù Hạ Đào hơi gầy nhưng không thể nghi ngờ là một anh trai nhỏ đẹp trai. Các cô vừa hỏi, lập tức có người hỏi lại: “Là ai?”
Phó Linh cũng hơi nâng đầu, có vẻ cảm thấy hứng thú.
Hai bạn nữ kia ngồi xuống ngay ở mép giường của mình, mặt mày tràn ngập hưng phấn: “Vừa rồi ăn cơm xong, tớ và Hoàng Tiểu Huệ đi lòng vòng quanh trung học số bốn, hỏi thăm người trong trường học của bọn họ một chút. Nghe nói, về cơ bản giải nhất của ba môn Toán, Tiếng Anh, Vật lý lần này đã tới tay trung học số bốn rồi.”
“Còn chưa thi đã tới tay, bọn họ cũng quá ngông cuồng nhỉ?” Có người nhịn không được lầu bầu.
Cũng có người không quên nhắc tới vấn đề lúc trước với các cô ấy: “Nói Hạ Đào mà, các cậu nhắc tới cuộc thi làm gì?”
“Ôi, cậu chờ tớ nói xong đã. Không phải tỉnh thống nhất ra đề thi vòng loại à? Trường bọn họ có ba môn đứng đầu vòng loại, Toán 94 điểm, Tiếng Anh 96.5 điểm, Vật lý 94.5 điểm. Điểm như này, thử hỏi các cậu là trâu bò hay không trâu bò?”
“Trâu bò.” Bạn nữ vừa rồi cảm thấy học sinh Tứ Trung quá ngông cuồng đã ỉu xìu rồi.
Còn có người nhắm thẳng về phía Tạ Miêu bên này: “Tiếng Anh 96.5? Cao như vậy hả?”
“Đúng vậy, lúc ấy tớ và Hoàng Tiểu Huệ cũng không dám tin tưởng, còn xác nhận lại với người ta đấy, thật sự là 96.5. Nghe nói bố của người nọ là nhà ngoại giao, từ nhỏ đã học giỏi Tiếng Anh rồi, cấp hai cấp ba toàn đạt điểm tối đa.”
Nhà ngoại giao?
Tạ Miêu lập tức nghĩ tới người chú của Cố Hàm Giang đã giúp bọn họ thu băng ghi âm kia, nhưng lại lắc đầu ở trong lòng, cô cảm thấy chưa chắc đã trùng hợp như vậy.
Nhà ngoại giao nhiều, huống chi Cố Hàm Giang cũng không nói tỉ mỉ với cô, ai biết em họ anh năm nay bao nhiêu tuổi, học lớp mấy.
Đột nhiên Phó Linh nghĩ tới điều gì: “Đừng nói một trong số những người đứng đầu đó chính là Hạ Đào nhé?”
“Cậu thật sự nói đúng rồi đấy.”
Hoàng Tiểu Huệ vẫn luôn không lên tiếng liếc mắt nhìn cô ấy một cái, lại nhìn về phía Tạ Miêu: “Hạ Đào chính là người đứng đầu môn Tiếng Anh, Tạ Miêu, cậu gặp đối thủ rồi.”
Thật đúng là gặp đối thủ rồi.
Tạ Miêu thi vòng loại nhiều hơn người đứng thứ hai thành phố khoảng sáu, bảy điểm, có thể thấy được muốn thi được 90 điểm trở lên có bao nhiêu khó khăn. Vậy mà Hạ Đào này lại có thể thi được 96.5……
Tạ Miêu cười, giống như có cái gì đang thức tỉnh, ngo ngoe rục rịch.
Giấu dốt quá lâu, cô cũng đã quên cảm giác có đối thủ là như thế nào, xem ra lần này phải nỗ lực hết mình trong môn Tiếng Anh rồi.
Hoàng Tiểu Huệ còn tưởng rằng sẽ nhìn thấy biểu cảm nghiêm túc của Tạ Miêu, không ngờ thế mà Tạ Miêu lại sáng mắt lên, dáng vẻ nóng lòng muốn thử.
Cô ấy sửng sốt, tâm trạng hơi lo lắng vì thành tích của trung học số bốn cũng thả lỏng lại: “Cậu cố lên.”
Quan tâm xem chênh lệch lớn thế nào làm gì, dùng hết sức lực đạt được thành tích tốt nhất của bản thân, lần này bọn họ đã không đến vô ích.
Không chỉ có hai người Hoàng Tiểu Huệ chạy đến trung học số bốn nghe ngóng tình hình, một ngày này, không biết có bao nhiêu trường học, có bao nhiêu học sinh bị chấn động rồi.
Người được thảo luận đến nhiều nhất, Hạ Đào, bây giờ lại đang dựa vào bên cạnh bàn gọi điện thoại với người khác.
Trong giọng nói của cậu tràn ngập ý cười: “Hôm nay không phải là cuối tuần, anh thật đúng là đặc biệt gọi về nhà một lần chỉ vì chút chuyện này à?”
“Gặp được người chưa?” Đối phương không để ý tới sự trêu chọc của cậu, trực tiếp hỏi.
“Gặp được rồi.” Ý cười của Hạ Đào càng sâu: “Thật sự giống như anh nói, chính là người có vẻ ngoài xinh đẹp nhất.”
“Trạng thái của em ấy thế nào?”
“Còn ổn.”
“Còn ổn là như thế nào?” Giọng nói bên kia ống nghe trầm xuống, dứt khoát hỏi thẳng: “Em ấy vẫn khỏe chứ? Nhìn có căng thẳng không?”
Cuối cùng Hạ Đào cũng cười ra tiếng: “Anh, cậu ấy có căng thẳng hay không thì em không nhìn ra, nhưng em cảm thấy anh rất căng thẳng.”
Thật đúng là có chuyện trùng hợp như vậy trên thế giới này.
Hạ Đào trâu bò thi Tiếng Anh vòng loại được 96.5 ở trường trung học số bốn thật ra chính là con trai cô của Cố Hàm Giang.
Vốn dĩ việc vặt đi đón người này cũng không rơi tới trên đầu cậu, là cậu chủ động xin ra trận muốn đi, lý do rất đơn giản, được người nhờ vả.
Anh họ Cố Hàm Giang gặp mặt cũng rất ít nói chuyện của cậu, thế mà lại khó có được một lần chủ động gọi điện thoại tìm cậu, bảo cậu giúp đỡ chăm sóc một bạn nữ tên Tạ Miêu ở trong đội ngũ tới tỉnh thành thi lần này của trung học số hai ở thành phố Vọng Sơn.
Nghe giọng nói tràn đầy ý cười ở đầu bên kia, Cố Hàm Giang cũng không buồn bực: “Em ấy không căng thẳng là được.”
Hạ Đào nghe vậy, nhìn một cái thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng nói: “Anh, đó là người yêu của anh à? Sao anh lại quen biết cô gái nhỏ ở trung học số hai thành phố Vọng Sơn chứ? Em nhớ rõ anh học cấp ba ở huyện Hồng Hà mà.”
Cố Hàm Giang không trả lời câu hỏi thứ nhất của cậu: “Em ấy vốn học cùng trường với anh, sau đó chuyển tới trung học số hai thành phố Vọng Sơn bởi vì sáng lập ra góc Tiếng Anh.”
“Anh nói góc Tiếng Anh kia là do cậu ấy sáng lập á?” Điều này thật sự khiến Hạ Đào hơi giật mình.
Lúc ấy thầy Cao hỏi tại sao cậu lại biết Tạ Miêu, cậu nói là nghe thầy cô nhắc tới, quả thật là không nói dối.
Có điều mặc dù 92 điểm rất khiến người khác kinh ngạc nhưng còn lâu mới đến trình độ khiến cậu giật mình.
Góc Tiếng Anh thì lại khác, sở giáo dục thành phố Vọng Sơn báo cáo chuyện này lên tỉnh, sau khi trung học số bốn nghe nói, cũng mở rộng trong trường học. Ngay cả bố của cậu làm nhà ngoại giao cũng cảm thấy hình thức này không tệ, rất có ích đối với việc nâng cao phát âm.
Hạ Đào thật sự không ngờ, anh họ Cố Hàm Giang sẽ bảo cậu chăm sóc một cô gái nhỏ xinh đẹp, thế mà lại chính là người sáng lập ra góc Tiếng Anh.
……
Tuy rằng có hơi chật nhưng dù sao thì các cô gái nhỏ vẫn còn trẻ, ba người chen chúc trong hai cái giường cũng ngủ ngon.
Tâm lý dự thi của Tạ Miêu rất tốt, ngủ một giấc đến hơn 6 giờ sáng, mới tỉnh lại dưới tác dụng của đồng hồ sinh học.
8 giờ rưỡi sáng bắt đầu thi Toán, khi cô đi phòng tắm xếp hàng rửa mặt với tinh thần sảng khoái, còn đụng phải mấy người Triển Bằng và Trần Lập Quốc.
Có lẽ cũng có người trong mấy bạn nam bên kia nghe được một ít tình hình ở trung học số bốn, Tạ Miêu vừa đến đã nghe thấy Trần Lập Quốc vừa đánh răng vừa nói mơ hồ không rõ với Triển Bằng: “94, cũng chỉ nhiều hơn cậu chưa đến 3 điểm, hạng nhất, cậu cố gắng hơn một chút, chụp chết hắn trên bờ cát.”
Triển Bằng đã rửa mặt xong, đang lấy khăn lông lau bọt nước trên mặt, nhìn thấy Tạ Miêu thì đánh giá sắc mặt của cô trước: “Cậu dậy rồi à?”
“Ừ.” Tạ Miêu mỉm cười: “Các cậu dậy sớm thật đấy.”
Xem ra trạng thái không tệ, chắc là không bị ảnh hưởng gì.
Triển Bằng cầm đồ tránh ra khỏi vòi nước: “Tôi xong rồi, cậu rửa mặt đi.”
“Cảm ơn.”
Tạ Miêu đặt ca đánh răng xuống, bóp một ít kem đánh răng Trung Hoa lên trên bàn chải đánh răng, Trần Lập Quốc lại nhổ bọt trong miệng ra rồi hỏi cô: “Hạ Đào đón chúng ta ngày hôm qua thi vòng loại Tiếng Anh được 96.5, cậu nghe nói rồi đúng không? Cậu có tự tin vượt qua cậu ta không?”
“Tôi nói có, cậu tin hay không?” Tạ Miêu cười liếc mắt nhìn cậu một cái.
“Đương nhiên tin.” Trần Lập Quốc cầm lấy cái ly để súc miệng: “Cậu và Triển Bằng cố lên, tranh thủ giành hai giải nhất.”
“Kém nhiều điểm như vậy, thổi cái gì mà thổi?”
Vương Phương cười lạnh một tiếng, thu dọn đồ dùng rửa mặt loảng xoảng loảng xoảng, cầm ra ngoài.
Trần Lập Quốc bị làm cho không thể hiểu được: “Người này là ai?”
“Không biết.” Tạ Miêu nói.
Triển Bằng cũng lắc lắc đầu.
Trần Lập Quốc liền cúi đầu mắng một tiếng bệnh thần kinh, mở khóa vòi nước bắt đầu rửa mặt.
Kết quả là khi vào phòng thi Tạ Miêu mới phát hiện, trường học của bọn họ quả thật có thể lấy được giải nhất trận chung kết tỉnh lần này.
Cũng không biết là ai ra đề thi, vậy mà có vài câu hỏi tham khảo đề thi ở Bắc Kinh bên kia. Cô và Triển Bằng phát hiện ra đáp án viết sai kia, vậy mà lại bê nguyên xi vào trận chung kết lần này, muốn làm sai cũng khó.
Đây là lần đầu tiên Tạ Miêu tham gia thi tỉnh môn Toán nhưng tâm trạng thả lỏng một cách cực kì nhanh chóng, trả lời câu hỏi cũng rất suôn sẻ.
Khi còn gần hai mươi phút nữa là hết giờ thi, cô đã làm xong toàn bộ, còn có thời gian để kiểm tra lại bài thi một lần.
Tạ Miêu mang theo tươi cười ra khỏi phòng thi, nhìn thấy Triển Bằng, phát hiện vẻ mặt của cậu cũng nhẹ nhàng.
“Năm phần bảy.”
Triển Bằng nhỏ giọng nói một câu với cô, hai người nhìn nhau cười, trong lòng hiểu rõ nhưng không nói ra.
Có một khởi đầu tốt như vậy, khi thi Tiếng Anh vào buổi chiều, Tạ Miêu càng dồi dào tinh thần.
Nhưng thật ratrạng thái của Hạ Đào vừa gặp ngày hôm qua không tốt lắm, sắc mặt còn hơi tái nhợt
Khi Tạ Miêu sắp tới phòng thi, một giáo viên đang nói chuyện với cậu ở hành lang, dáng vẻ vô cùng lo lắng: “Sức khỏe của em thật sự không sao chứ?”
“Kiên trì đến khi thi xong, chắc là không thành vấn đề.” Hạ Đào nói, giọng nói mệt mỏi.
“Mang theo thuốc chưa?” Giáo viên nhíu mày hỏi cậu.
“Mang theo rồi ạ.”
“Vậy em chú ý một chút, cảm thấy không thoải mái thì nhanh chóng uống nhé.”
“Vâng.”
Hôm qua Tạ Miêu đã cảm thấy mặt Hạ Đào trắng đến mức không có máu, giống như cơ thể không khỏe lắm, không ngờ đúng là cơ thể cậu không khỏe thật.
Cũng không biết cậu như vậy thì có ảnh hưởng tới kì thi hôm nay hay không.
Tạ Miêu nghĩ, đang chuẩn bị vào phòng thi, giáo viên kia lại dặn dò Hạ Đào vài câu, rời đi với vẻ không yên tâm.
“Tạ Miêu.” Hạ Đào nhẹ giọng gọi cô ở phía sau.
Tạ Miêu dừng chân lại, quay đầu lại, Hạ Đào đã đi lên: “Tối hôm qua cậu ngủ ngon chứ?”
“Cũng được.”
Tạ Miêu gật gật đầu, thấy môi cậu mơ hồ chuyển thành màu tím, nhịn không được hỏi: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Hạ Đào cười với cô: “Tớ đã quen rồi.”
Giọng điệu nhẹ nhàng bâng quơ nhưng ý trong lời nói, chính là cậu không ít lần bị bệnh tật giày vò.
Dù sao thì cũng không thân, Tạ Miêu không biết nên an ủi cậu như thế nào, chỉ có thể cười lại: “Cậu tự chú ý nhé.”
Không bao lâu sau, cuộc thi bắt đầu, Tạ Miêu cũng không có tâm tư chú ý tới người khác, hoàn toàn cắm đầu vào bài thi.
Nếu muốn có tư cách được cử đi học Bắc Đại, vậy thì cần phải tham gia kỳ thi quốc gia vào sang năm. Chỉ khi điểm đủ cao, cô mới có thể được gọi vào đội tuyển của tỉnh.
Lần này Tạ Miêu không giữ lại một chút nào, bản thân có trình độ gì thì lấy trình độ ấy ra thi.
Hai tiếng nghe có vẻ dài nhưng thật ra trôi qua cực kì nhanh khi trả lời câu hỏi.
Chẳng qua là đề thi có chút khó, lấy tốc độ của Tạ Miêu cũng phải dùng gần một tiếng rưỡi mới làm xong.
Tạ Miêu kiểm tra bài thi một lượt từ đầu đến cuối, ngẩng đầu lên, lại phát hiện Hạ Đào ở chếch phía trước hơi cong người lại, giống như che ngực lại. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
Cậu phát bệnh ư?
Tạ Miêu nhướng mày, đối phương cũng không dừng bút, mãi đến vài phút trước khi hết giờ thi, cậu mới hơi nghỉ ngơi một chút.
Tiếng chuông vừa vang lên, giáo viên liền đi xuống thu bài thi, khi đi đến bên cạnh Hạ Đào thì còn nhỏ giọng hỏi cậu hai câu.
Tạ Miêu vừa thu dọn đồ đạc vừa chú ý tới bên kia, mày nhăn càng chặt hơn.
Khi giáo viên rời đi, những người khác cũng lục tục ra khỏi phòng học, cô đeo cặp sách trên lưng đi đến bên cạnh Hạ Đào: “Cậu vẫn ổn chứ?”
Vừa mới nói ra miệng, cơ thể cậu đột nhiên mềm nhũn, ngã xuống mặt đất.
Tạ Miêu nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cậu, nhanh chóng đặt cậu ở trên ghế trên một cách cẩn thận, học sinh còn chưa rời đi trong phòng học cũng bị việc xảy ra bên này làm cho hoảng sợ.
“Người này làm sao vậy? Thi không tốt nên bị kích thích ư?”
“Là Hạ Đào, có thể Hạ Đào phát bệnh rồi.”
“Sao cậu ấy lại phát bệnh ở đây vào lúc này chứ? Nhỡ đâu cậu ấy thi không tốt……”
Đã là khi nào rồi mà còn suy nghĩ tới chuyện thi tốt hay không tốt?
Tạ Miêu lạnh mặt: “Nói nhỏ một chút, cũng đừng vây quanh chỗ này, có thể là tim của cậu ấy không khỏe.”
Cô nói xong, cũng không quan tâm tới điều gì khác, duỗi tay đi lục cặp sách của Hạ Đào: “Các cậu có học cùng lớp với cậu ấy không? Có biết cậu ấy để thuốc ở đâu không?”
“Không biết.” Các bạn học nhao nhao lắc đầu.
Đúng lúc này, Hạ Đào suy yếu mở mắt ra một khe nhỏ, mấp máy môi một cách khó khăn: “Quần, túi quần.”
Tạ Miêu không hề suy nghĩ gì, trực tiếp chạm vào đùi cậu rồi mò vào trong, lấy bình sứ to cỡ ngón tay cái từ trong túi quần ra.