Xuyên thành vợ cũ của quân nhân

Chương 81


Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 81

 
Chương 81
 
Tạ Miêu hoảng hốt lo sợ, vừa nhìn thấy người phụ nữ liền ôm lấy rồi khóc lên: “Dì Viên, Hàm Giang muốn ly hôn với cháu, cháu, cháu nên làm gì đây?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phụ nữ vỗ vỗ lưng của cô một cách yêu thương, dịu dàng an ủi: “Cháu đừng gấp, nói cho dì biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
 
Tạ Miêu qua quýt gật gật đầu, vừa khóc như mẹ chết vừa đứt quãng kể lại việc Cố Hàm Giang tìm cô đề cập tới chuyện ly hôn vào ngày hôm qua cho đối phương nghe: “Dì Viên, dì chắc chắn có cách đúng không? Không phải vậy thì cháu cũng không thể thuận lợi gả cho Hàm Giang……”
 
Đây là một đoạn cốt truyện không quá hấp dẫn trong sách nguyên tác.
 
Thực ra cũng không thể coi như là không đáng chú ý, chẳng qua lúc đó Tạ Miêu vừa đọc xong một đoạn nam chính đề cập tới chuyện ly hôn kia, trong lòng đang cảm thấy bất bình nên cũng không đọc kĩ. 
 
Mà mãi cho đến khi cô bỏ truyện, dì Viên này cũng chỉ xuất hiện ở một màn ngắn ngủi này, khiến cô gần như không có ấn tượng gì đối với vai phụ tuyến mười tám này.
 
Bây giờ, bên cạnh cô cũng xuất hiện một dì Viên dịu dàng săn sóc, trông giống như vô cùng đáng tin cậy, nhưng rất có thể đã động tới thư từ mà Cố Hàm Giang viết cho cô, thực sự không thể không khiến người ta phải suy nghĩ nhiều.
 
Tạ Miêu rũ mắt xuống, cẩn thận nhớ lại đoạn cốt truyện kia, càng nghĩ càng cảm thấy chắc chắn có kỳ quặc.
 
Nguyên chủ quá gần gũi quá tin tưởng dì Viên này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nam chính muốn ly hôn với cô ấy, cô ấy không về nhà khóc lóc kể lể với cha mẹ với người nhà, cũng không tìm bố mẹ chồng làm chủ cho mình, trái lại, đi cầu xin một người ngoài giúp mình nghĩ cách trước. Sao cô ấy có thể chắc chắn rằng dì Viên có thể giúp đỡ cô ấy?
 
Trừ khi, trước đó dì Viên này đã cho cô ấy một chủ ý gì đó ngay lúc cực kì then chốt trong truyện.
 
Tạ Miêu nghĩ đến câu kia “Không phải vậy thì cháu cũng không thể thuận lợi gả cho Hàm Giang”, lại nghĩ tới việc trước đây bản thân cô đã nhiều lần nghi ngờ, dựa theo tính tình của Cố Hàm Giang chắc chắn sẽ không bao giờ cưới một cô gái mà mình không yêu chỉ bởi vì một mối hôn ước bằng miệng, sau đó bỏ đối phương ở quê nhà sống như góa phụ.
 
Có phải dì Viên này ra chủ ý gì cho nguyên chủ khiến cho Cố Hàm Giang không thể không cưới nguyên chủ, vì lẽ đó nguyên chủ mới tin tưởng cô ta như vậy?
 
Một khi có nghi ngờ trong lòng, Tạ Miêu liền nhớ lại lúc dì Viên và mình tiếp xúc với nhau và những lời cô ta đã nói, cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.
 
Cô ta nói nhà mình có một người hàng xóm, đối tượng chạy đi thi đại học, bản thân cô ấy thi ba năm không đỗ, cuối cùng chia tay bởi vì yêu xa.
 
Cô ta nói Cố Hàm Giang ưu tú như vậy, chắc chắn có các cô gái ở trường học nhớ thương, không nhanh chóng giữ chặt, nhỡ đâu bị người bắt cóc thì phải làm sao bây giờ.
 
Những thứ này nghe có vẻ như là lời nói quan tâm trêu chọc, những nghĩ sâu hơn thì nơi nơi lộ ra cố ý dẫn đường.
 
Nếu Tạ Miêu thực sự là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi coi trong việc yêu đương, nghe nhiều thì khó tránh khỏi việc lòng thấy bất an. Mà một khi loại cảm giác bất an này phát triển dữ dội, lại thêm bị người có tâm lợi dụng, nói không chừng cô cũng sẽ bị người nắm mũi dắt đi.
 
Huống chi, dì Viên này còn từng có ý đồ gửi thư giúp cô ……
 
Tạ Miêu càng nghĩ càng cảm thấy sợ, thậm chí mơ hồ toát mồ hôi lạnh ở phía sau lưng.
 
Kim Liên Ngọc nhìn thấy vẻ mặt cô không tốt, vội vàng quan tâm hỏi: “Tạ Miêu, cậu thấy thế nào? Khó chịu à?”
 

“Có một chút.”
 
Tạ Miêu bỗng nhiên lấy lại tinh thần, thuận tiện che bụng của mình: “Có thể bị lạnh, bụng không thoải mái lắm.”
 
“Vậy cậu nhanh uống ít nước nóng đi.” Kim Liên Ngọc nói: “Cố gắng hai ngày, sắp có lò sưởi ấm cho học sinh rồi.”
 
“Ừ.”
 
Tạ Miêu nhỏ giọng trả lời, rót cho mình cốc nước nóng, vừa uống vừa nghĩ xem nên làm cái gì đối với chuyện này.
 
Cô là một học sinh cấp ba bình thường có gia cảnh tầm thường, thứ có giá trị nhất trên người, có lẽ chính là tầng quan hệ này với nhà họ Cố.
 
Nếu như dì Viên thật sự chính là dì Viên trong sách kia, cố gắng tiếp cận như thế, e rằng chưa chắc là tới vì cô. 
 
Xem ra, nhất định phải nói chuyện này cho Cố Hàm Giang biết.
 
Tạ Miêu lộ ra vẻ mặt thản nhiên, viết hai bức thư trả lời như thường lệ, ngày hôm sau cô lấy cớ quá bận rộn vì phải thi cử, nhờ dì Viên có thời gian thì gửi thư giúp mình.
 
Chẳng qua khi cô gấp thư, “Không cẩn thận” làm rơi một sợi tóc vào trong bức thư trả lời Cố Hàm Giang, cất vào cùng một chỗ cất trong phong bì.
 
Làm xong hết thảy, Tạ Miêu đi tham gia thi giữa kỳ như thường lệ, chờ cuối tuần về đến nhà, cô mới thừa dịp không có người để gọi điện thoại tới nhà họ Cố.
 
Người nghe điện thoại chính là Tống Vân, thời gian trôi qua đã hơi lâu rồi, bà rõ ràng không nhận ra giọng nói của Tạ Miêu, nghe nói muốn tìm Cố Hàm Giang thì còn sửng sốt một chút.
 
“Hàm Giang, điện thoại của con này.”
 
Bà gõ gõ cửa phòng của con trai nhà mình, thấy Cố Hàm Giang đang đọc sách, nhịn không được nhỏ giọng bổ sung một câu: “Là một cô gái nhỏ.”
 
Ở chung cùng một chỗ càng lâu, Tống Vân lại càng phát hiện ra con trai quái gở, lạnh nhạt, không thích giao tiếp với người khác.
 
Trước đây, khi nhắc tới hôn ước với nhà họ Tạ, bà còn thấy thiệt thòi cho con trai, cảm thấy việc lớn cả đời của con trai thì không nên bị người sắp đặt như thế. Bây giờ đã giải trừ hôn ước, nhưng thật ra bà lại bắt đầu lo lắng rằng nếu con trai cứ tiếp tục như vậy thì sẽ sống hết quãng đời còn lại trong cô độc.
 
Cố Hàm Giang trở về một thời gian dài như vậy, cuối cùng đã có một cô gái gọi điện thoại cho anh, bất kể là vì lý do gì, Tống Vân đều cảm thấy hơi hơi kích động.
 
Cố Hàm Giang nghe vậy thì lập tức phản ứng lại, chắc là Tạ Miêu gọi điện thoại tới.
 
 Anh vội vàng đặt sách xuống rồi đi nghe máy, nhìn người vẫn không có biểu cảm gì giống như bình thường nhưng khóe môi hơi mím mơ hồ lộ ra ý cười.
 
Tống Vân nhìn thấy nụ cười nhạt này, càng cảm thấy không thể tin nổi, vội vàng đi theo, muốn nghe một chút xem con trai và cô gái nhỏ nhà người ta nói cái gì.
 
Cố Hàm Giang nhận điện thoại rồi khẽ alo một tiếng, nghĩ đến cái gì, con ngươi đen sẫm lại nhìn về phía Tống Vân.
 
Tống vân bị anh nhìn chằm chằm thì không được tự nhiên, bước chân chuyển hướng vào phòng bếp: “Mẹ đi xem canh của ông nội con đã hầm xong chưa.”
 
Lúc này ánh mắt của anh mới dịu lại, hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Em đã thi học sinh giỏi xong rồi à?”
 
“Thi xong, cũng đã thi giữa kỳ xong rồi.”

 
Tạ Miêu không hề nói nhảm một câu, đi thẳng vào chủ đề chính: “Cố Hàm Giang, thư anh viết cho em bị người động vào.”
 
“Bị người động vào?” Cố Hàm Giang nhăn mày lại: “Ai động?”
 
“Không biết. Khi thư đến trong tay em thì đã bị người mở ra rồi dính lại, tất cả năm bức thư đều bị.”
 
Lần này biểu cảm của Cố Hàm Giang cũng nghiêm trọng lên: “Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?”
 
Tạ Miêu cũng không hề giấu giếm chút nào, nói hết tất cả vì sao cô đồng thời nhận được hai bức thư, vì sao phát hiện ra chỗ không đúng.
 
“Rốt cuộc là ai động vào thư, lại có mục đích gì, em không rõ lắm, nhưng em hơi nghi ngờ quản lý ký túc xá dì Viên mới tới ký túc xá của bọn em.”
 
Sợ Cố Hàm Giang không đủ coi trọng, cô khéo léo bổ sung mấy câu: “Dì Viên này từng nghe ngóng về anh và người trong nhà anh từ chỗ em. Nhưng em cũng chỉ nghi ngờ cô ta mà thôi, không có chứng cứ, nếu anh có cách thì tốt nhất cứ điều tra chuyện này cẩn thận một chút.”
 
Cố Hàm Giang là người từng trải, hiểu rõ lòng người hiểm ác, bản thân cũng có chút nhạy cảm đa nghi.
 
Hoàn toàn không cần Tạ Miêu nói thêm một câu kia, anh sẽ chỉ nghĩ nhiều hơn nghĩ sâu hơn cô: “Em đừng lo lắng, anh sẽ xử lý chuyện này. Em quay lại trường học nên làm gì thì làm, không nên đánh rắn động cỏ.”
 
Nghe giọng điệu bình tĩnh của anh, còn mang theo một chút trấn an, Tạ Miêu thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Lần này viết thư trả lời anh, em bảo đi Viên giúp đỡ gửi đi, giữa trang giấy viết thư thứ nhất và thứ hai có kẹp một sợi tóc. Chuyện này cũng không gấp gáp trong chốc lát được, không thì chờ anh nhận được thư lại nói.”
 
“Không cần.” Cố Hàm Giang nói: “Em không phải là kiểu người ăn nói lung tung.”
 
Đây là anh tin tưởng cô vô điều kiện ư?
 
Tạ Miêu cảm thấy ấm áp trong lòng, đột nhiên cảm thấy bản thân mình cũng nên tin tưởng anh nhiều hơn.
 
“Hàm Giang.” Giọng nói của cô mềm xuống, lần đầu gọi tên của anh một cách thân mật như vậy.
 
Cố Hàm Giang nghe mà tai đều tê dại, ngừng thở trong vô thức: “Ừ.”
 
“Dạo này anh thế nào? Có phải thời tiết ở Bắc Kinh lạnh lắm không?”
 
Tạ Miêu biết rất rõ ràng bây giờ không có người ở trong phòng nhưng cô vẫn hạ giọng đảo mắt nhìn xung quanh, giống như kẻ gian vậy.
 
Bên kia, trong mắt Cố Hàm Giang đã ánh lên vụn sáng nhỏ: “Bắc Kinh cũng lạnh, bây giờ chính là thời điểm tới Hương Sơn ngắm lá đỏ.”
 
Anh đang nói chuyện thì dừng một lát, môi mỏng gần sát ống nghe hơn: “Chờ sang năm em tới, cùng nhau ngắm.”
 
“Ừ. Em nhớ lúc học tiểu học có một văn bản ngữ văn, hình như chính là miêu tả lá đỏ ở Hương Sơn……”
 
Hai người lại nói chuyện một lát nữa, khi Tạ Miêu cúp điện thoại, Cố Hàm Giang mới thả ống nghe xuống.
 
“Gọi điện thoại xong rồi à?”
 

Tống Vân từ trong phòng bếp đi ra, không để lại dấu vết đánh giá nét mặt của con trai.
 
Lúc này Cố Hàm Giang cũng đã khôi phục vẻ mặt như thường ngày, thậm chí, còn lạnh lùng hơn thường ngày mấy phần.
 
“Mẹ, canh được chưa? Được rồi thì để con mang cho ông nội.”
 
Cố Tùng Niên đã đi nhậm chức ở Vân Nam, Tống Vân năng lực và sức chịu đựng cũng có hạn, anh chuẩn bị trực tiếp đi tìm ông nội Cố Định Sơn.
 
“Sắp được rồi, khoảng mười phút nữa.”
 
Tống Vân nói, nhịn không được hơi nghi hoặc trong lòng.
 
Vừa nãy nhận điện thoại nhìn còn có vẻ hơi vui mừng, sao nghe xong một cuộc điện thoại, trái lại, vẻ mặt lại lạnh đi?
 
Lấy lý do đưa canh, Cố Hàm Giang đơn độc nói chuyện thư bị người động vào cho Cố Định Sơn biết: “Ông nội, cháu nghi ngờ đây là nhằm về phía nhà chúng ta.”
 
Cố Định Sơn nghe vậy, nhướng mí mắt lên nhìn anh một cái: “Cháu và đứa bé nhà họ Tạ kia vẫn còn lui tới à?”
 
“Vâng.” Cố Hàm Giang thừa nhận rất thẳng thắn.
 
Cố Định Sơn liền bưng bát canh lên cụp mắt uống một ngụm: “Ông biết rồi, ông sẽ sai người đi điều tra chuyện này.”
 
Một khi Cố Định Sơn nhúng tay vào thì chuyện này tiến triển còn nhanh hơn so vói tưởng tượng của Tạ Miêu. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Sau khi cô quay về trường chưa tới hai ngày thì đã có kết quả thi giữa kỳ.
 
Cho dù giành phần lớn thời gian để chuẩn bị thi tỉnh trong trận chung kết nhưng thành tích của cô và Triển Bằng vẫn vững vàng chiếm lấyhai vị trí đứng đầu toàn khối như cũ. Có lẽ điểm khác biệt duy nhất chính là lần này cô thi được điểm cao hơn Triển Bằng 0.5 điểm.
 
Mặc dù biết Tạ Miêu thành tích tốt tiến bộ nhanh, giống như là có tiềm lực vô hạn. Nhưng ai cũng không ngờ được, vậy mà cô lại có thể đánh bại thần thoại bất bại Triển Bằng, ngồi lên ngai vàng hạng nhất.
 
Toàn bộ khối 11 đều oanh động.
 
Vốn dĩ còn có người cảm thấy cho dù cuối học kì trước Tạ Miêu có thể thi ngang hàng với người đứng đầu khối, là bởi vì ăn may, lúc này thì toàn bộ đều câm nín rồi.
 
Sau khi kinh ngạc thán phục, các bạn học vội vàng sửa bài thi, tiếp tục ngựa không ngừng vó học tập nội dung trong học kì sau của lớp 11.
 
Chỉ có một số bạn nữ ở lại trường phát hiện ra, không thấy dì quản lí kí túc xá hòa ái dễ gần kia của các cô nữa, thay vào đó là một bà cụ trông đã phải có hơn sáu mươi tuổi, vệ sinh dọn dẹp rối loạn.
 
Khi lên lớp tự học buổi tối đi ngang qua tầng dưới, Phó Linh không nhịn được đã nhìn mấy lần về chỗ quản lý ký túc xá: “Dì Viên đâu rồi? Sao hai ngày nay dì ấy không tới nhỉ?”
 
“Có thể là nhà có việc nên xin nghỉ.”
 
Tạ Miêu thuận miệng đáp, cố gắng khiến giọng điệu của mình nghe tự nhiên.
 
Cô mới nói chuyện thư từ với Cố Hàm Giang không được mấy ngày, dì Viên đã không thấy tăm hơi, có vẻ quá trùng hợp rồi.
 
Tạ Miêu luôn cảm thấy, mọi việc phát triển theo hướng phức tạp nhất trong các khả năng mà cô đã tưởng tượng ra lúc trước.
 
Quả nhiên trước khi vào hai tiết tự học buổi tối, Kim Liên Ngọc đi vào từ bên ngoài vơi vẻ mặt kỳ quái, trực tiếp chạy tới chỗ Tạ Miêu và Phó Linh
 
“Dì Viên xảy ra chuyện rồi, các cậu có biết không?” Cô ấy nhỏ giọng hỏi hai người.
 
“Dì Viên xảy ra chuyện rồi?” Phó Linh giật mình.
 

Tạ Miêu cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc đúng lúc, muốn nghe xem Kim Liên Ngọc có thể biết được cái gì.
 
Kim Liên Ngọc thấy vậy, nhìn xung quanh một chút, đè ép giọng nói xuống thấp hơn nữa: “Tớ hỏi thăm người quản lý ký túc xá mới tới, bà ấy cũng không biết vì sao lại không thấy dì Viên, chỉ có điều bà cụ là người mà nhà trường tìm đến thay ca tạm thời thôi, chính bà cụ nói thế.”
 
“Cái này thì liên quan gì tới chuyện không thấy dì Viên?” Tạ Miêu khó hiểu.
 
Kim Liên Ngọc nhớ rõ Tạ Miêu và dì Viên có quan hệ không tệ, lấy tay che miệng nói ở bên tai cô.
 
“Dì Viên cũng không phải là người miệng rộng, phạm sai lầm bị đuổi, coi như dì ấy muốn đi thì dù sao cũng phải đợi trường học tìm được người thay ca chứ? Nhưng dì ấy nói đi là đi, còn là đi lúc hơn nửa đêm, các cậu không thấy kì quái à?”
 
“Cậu nói là dì ấy đi lúc hơn nửa đêm á?” Phó Linh nhíu mày.
 
“Ừ. Có bạn nữ lớp 11/3 đi dậy đi vệ sinh lúc hơn bốn giờ đêm, phát hiện chỗ quản lý ký túc xá không có người, đồ vật cũng ít đi rất nhiều.”
 
“Không phải trường chúng ta bị trộm chứ?”
 
Tạ Miêu có vẻ hơi lo lắng, trong lòng cũng đã vô cùng chắc chắn, quả thật dì Viên không phải nghỉ việc như bình thường.
 
Cũng không biết là do đối phương phát hiện ra manh mối gì, tự chạy, hay là……
 
Tạ Miêu rất muốn gọi điện thoại hỏi Cố Hàm Giang một chút, có phải bên phía hắn đã ra tay rồi không.
 
Trực giác nói cho cô biết, có lẽ cốt truyện trong sách không đơn giản như lúc trước cô từng nghĩ, dì Viên này cũng không phải chỉ là một vai phụ tuyến mười tám.
 
Nhưng hôm nay mới là thứ sáu, nếu muốn gọi điện thoại thì dù sao cũng phải chờ đến cuối tuần về nhà.
 
Tạ Miêu hiếm khi hơi sốt ruột, một buổi tối đã ngẩn người nhiều lần, ngay cả Triển Bằng cũng phát hiện ra cô có gì đó không đúng lắm.
 
Thế là học xong hai tiết tự học buổi tối, cậu cũng không vội vã về nhà, trái lại còn hỏi cô: “Có phải cậu không thoải mái đúng không?”
 
“Không có. Chắc là mới bắt đầu đốt bếp lò trong phòng học nên tớ cảm thấy có chút buồn bực.”
 
Tạ Miêu nói, đột nhiên có một bạn nam xa lạ thò vào đầu từ cửa lớp học: “Tạ Miêu lớp các cậu có ở đây không?”
 
Người này đeo kính, dáng vẻ thành thật, hình như cũng không biết Tạ Miêu là ai, ngơ ngác đứng ở cửa.
 
Tạ Miêu đặt bút xuống đi ra ngoài: “Tớ chính là Tạ Miêu, cậu tìm tớ?”
 
“Không phải tớ tìm cậu.” Bạn nam vội vàng lắc đầu: “Có người bảo tớ giúp đỡ chuyển lời, nói là chờ cậu ở lớp học trống đầu tiên ở phía Đông trên tầng ba.”
 
Lớp học trống đầu tiên ở phía Đông trên tầng ba? Đây không phải là lớp học bồi bưỡng lúc trước hay sao?
 
Tạ Miêu còn chưa phản ứng lại xem ai tìm mình, bạn nam kia đã vội vàng chạy đi, cô chỉ có thể mang theo nghi hoặc đi lên tầng ba.
 
Bởi vì lớp bồi dưỡng đã kết thúc, mấy lớp học trống ở phía Đông không bật đèn cũng không có bếp lò, có vẻ vắng vẻ lạnh lẽo.
 
Dựa vào ánh đèn hành lang, Tạ Miêu nhìn thấy cửa lớp học trống đầu tiên ở phía Đông đang mở.
 
Cô nhíu mày đi qua, vừa định đưa tay bật đèn ở cạnh cửa trên tường thì đột nhiên bị người kéo một cái vào trong. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi LuvEva team. Nếu bạn có đọc ở trang khác xong cũng nhớ dành chút thời gian qua đọc ở trang chính chủ luvevaland.co để ủng hộ nhóm dịch nhé. Mọi thắc mắc xin gửi về page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành nhé.
 
Tạ Miêu bị dọa sợ nhảy dựng, đang muốn kêu lên sợ hãi thì cơ thể đã rơi vào một cái ôm ấp.
 
Có đôi môi mềm mại tiến sát vào bên tai cô: “Miêu Miêu, là anh.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.