Đọc truyện Xuyên thành vợ cũ của quân nhân – Chương 78
Chương 78
Da mặt của thiếu niên đều mỏng, tình huống giống như nhìn lén này bị người phát hiện, nếu là người bình thường thì đã sớm xấu hổ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Vu Đắc Bảo thì không, cậu ta không chỉ nhìn lén, mà còn nhìn một cách quang minh chính đại.
Thấy Tạ Miêu nhìn lại đây, cậu ta dùng một tay đặt túi lên vai, thế mà nhướng mày cười cười với cô.
Tạ Miêu tự thấy không có gì liên quan tới đối phương, bị cười đến mức không thể hiểu được, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng của Triển Bằng ở khắp nơi.
Quả nhiên, Triển Bằng đứng ở chếch phía sau cô, đang nhíu mày nhìn Vu Đắc Bảo ở đằng kia.
Xem ra lại là oan gia cũ ngõ hẹp, chuẩn bị dùng ánh mắt để khiêu khích Triển Bằng trước khi thi.
Tạ Miêu không để ý tới nữa, thu lại tầm mắt nhỏ giọng nói chuyện với Phó Linh: “Trung học Dệt May tới rồi, tớ đoán chắc là các trường khác cũng ngồi xe xuất phát sớm như chúng ta, nghỉ một đêm rồi ngày mai bắt đầu thi luôn.”
Phản ứng của cô với việc này rất thờ ơ, thậm chí có thể nói là việc không liên quan tới mình.
Vu Đắc Bảo hơi kinh ngạc, không rõ đây là cô giả bộ quá giỏi hay là thật sự không phát hiện ra cậu ta đang nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc này, các học sinh khác của trung học Dệt May cũng nhìn thấy đội ngũ của trung học số hai thành phố ở bên kia, truyền ra vài tiếng xì xào bàn tán.
“Lần này Triển Bằng thi Toán đứng thứ nhất toàn thành phố trong cuộc thi vòng loại, Vật lý cũng đứng thứ nhất toàn thành phố, không biết trận chung kết có thể đạt được thành tích gì.”
“Điểm của cậu ta rất cao, giành được giải nhất chắc là không thành vấn đề.”
“Không chắc đâu, cậu ta phải ôn tập hai môn, tớ thấy chưa chắc đã có thể thi tốt hơn Vu Đắc Bảo trong trận chung kết này. Gần đây Vu Đắc Bảo học tập chăm chỉ, tớ đã quen cậu ấy từ hồi cấp hai rồi, cậu ấy vẫn luôn vừa chơi vừa học, đã khi nào bỏ ra nhiều công sức như vậy?”
“Vậy cũng khó nói, cậu ta cũng học hai môn trong cuộc thi vòng loại nhưng vẫn đứng đầu hai môn đấy thôi, còn có Tạ Miêu trong trường bọn họ……”
Nhắc tới Tạ Miêu, lập tức có người nhìn xung quanh trung học số hai thành phố bên kia: “Rốt cuộc thì ai là Tạ Miêu đấy? Tớ nghe nói trong băng ghi âm mà lớp bồi dưỡng Tiếng Anh của trường chúng ta dùng có một đoạn do cậu ta ghi âm đấy, phát âm vô cùng chuẩn. Cậu ta chuyển tới từ huyện xung quanh, thực sự giỏi như vậy hả?”
Tin tức ở thời đại này không nhạy bén, một vài việc nhỏ cũng có thể trở thành tin tức để mọi người bàn tán xôn xao lúc rảnh rỗi.
Trong cái nhìn của mấy học sinh này, Tạ Miêu cũng đang học lớp 11 giống như bọn họ, vậy mà đã có thể làm băng ghi âm cho lớp bồi dưỡng, vậy tuyệt đối không trâu bò như cách bình thường.
Kiểu nhân vật trâu bò như vậy đang ở ngay bên cạnh mình, ai mà không hưng phấn, ai mà không tò mò, ai không muốn mở mang kiến thức một chút?
Vu Đắc Bảo nghe thấy, cười khẽ hơi hất cằm lên về phía Tạ Miêu bên kia: “Chính là người có vẻ ngoài xinh đẹp nhất.”
Bạn học đang bàn tán không ngờ cậu ta sẽ đột nhiên tiếp lời, sửng sốt nhìn theo tầm mắt của cậu ta.
Hai cô gái nhỏ đang tay trong tay nhỏ giọng trò chuyện trông đều rất đẹp.
Một người điềm đạm nho nhã, một người xinh đẹp rực rỡ; một người cười rộ lên có lúm đồng tiền, một người có đôi mắt đào hoa long lanh như sóng nước mùa thu.
Chẳng qua nếu muốn nói là xinh đẹp nhất, tất cả mọi người sẽ không hề do dự nhìn về phía Tạ Miêu.
Cô gái này giống như nguồn sáng tự nhiên, xinh đẹp đến mức cực kì chói mắt, cũng rất có tính xâm lược, khiến người ta muốn xem nhẹ cũng khó.
Có người không thể tin nổi quay đầu hỏi Vu Đắc Bảo: “Cậu ấy thật sự là Tạ Miêu à? Cậu không nhầm chứ?”
“Cậu ấy không phải thì cậu phải chắc?” Vu Đắc Bảo nhướng mày hỏi lại.
Người nọ lại nhỏ giọng lẩm bẩm: “Sao lại có vẻ ngoài như vậy? Tôi còn tưởng là một người đeo kính chỉ biết cắm đầu vào học tập.”
“Các cậu tới đi thi hay là tới ngắm Tạ Miêu?”
Vương Phương ở bên cạnh nghe trong chốc lát, thấy vẻ mặt kinh ngạc thán phục của mọi người, rốt cuộc không nhịn được mở miệng.
Lời này nói với vẻ quái gở, toàn bộ mọi người dùng ánh mắt không thể hiểu được nhìn cô ta, Vu Đắc Bảo còn liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Bọn tôi học không giỏi bằng cậu, không biết giành giật từng giây để học tập. Nếu cậu nhìn không quen thì tự mình đi tìm chỗ đọc sách đi.”
Môn Toán của Vu Đắc Bảo đứng thứ ba toàn thành phố, môn Tiếng Anh của Vương Phương là thứ năm toàn thành phố. Cậu ta nói bản thân học không giỏi bằng Vương Phương, rõ ràng là đang châm biếm ngược.
Vương Phương bị nghẹn họng, vừa muốn nói gì thì giáo viên đi mua vé đã quay lại, bắt đầu bố trí mấy người họ vào phòng chờ.
Cũng không có ai có hơi sức đi quan tâm tới cô ta, cô ta chỉ có thể cứng rắn nghẹn mấy lời định nói lại, vô cùng bực mình.
Tàu hỏa mà mấy người Tạ Miêu ngồi là xe màu xanh kiểu cũ, tuy rằng đi chậm nhưng nó là phương tiện giao thông duy nhất để đi xa nhà ở thời đại này.
Khi cô và Phó Linh lên xe, hai bạn nam Triển Bằng và Trần Lập Quốc người cao chân dài đã xông lên trước, chiếm trước hai cái ghế dài lớn: “Ngồi ở bên này đi.”
Tạ Miêu nhanh chóng kéo Phó Linh đi qua đó: “Cảm ơn.”
“Đều học chung một lớp, cảm ơn cái gì chứ.”
Trần Lập Quốc xoay người ngồi kế Triển Bằng, ném cặp sách sang bên cạnh: “Chỉ cần cậu đừng lôi kéo bọn tôi làm đề dọc đường là được.”
Gần đây Tạ Miêu rất liều mạng, cho dù nhìn thấy cô ở trong lớp vào lúc nào thì về cơ bản cô đều đang học.
Trần Lập Quốc thường xuyên tò mò không biết cô lấy nghị lực lớn như vậy ở đâu ra, nếu đổi thành cậu, cậu không làm được ba ngày thì cậu đã phát điên rồi.
Nhưng ngẫm nghĩ lại một chút, có lẽ chính bởi vì sự cố gắng này, thành tích của Tạ Miêu mới có thể luôn luôn vững bước đi lên, đặc biệt vững chắc.
Đọc sách ở trên xe không tốt cho mắt, Tạ Miêu vốn dĩ cũng không có ý tưởng này.
Nhưng vừa nghe Trần Lập Quốc nói như vậy, cô giả bộ muốn mở cặp sách ra: “Cậu không nói thì tớ cũng quên mất, tớ có mấy bộ đề thi ở đây……”
Trần Lập Quốc lập tức căng da đầu: “Đừng đừng đừng, đừng bao giờ đưa cho tôi xem, tôi bị say xe.”
“Xe còn chưa chạy mà cậu đã say xe.” Tạ Miêu bật cười vui vẻ.
Triển Bằng ngồi vị trí gần cửa sổ đang chống một tay lên bàn cũng cong cong môi: “Cậu ấy nói đùa với cậu thôi, cậu tưởng thật à?”
Mấy người nói đùa vài câu, Tạ Miêu lấy ra một bộ bài mới từ trong cặp sách rồi mở ra: “Được rồi, tớ không định làm bài ở trên xe đâu, chúng ta đánh bài đi.”
“Cái này thì được.” Trần Lập Quốc xoa xoa tay: “Đánh cái gì? Tiến lên hay là nương nương*?
*nương nương: là một kiểu chơi bài của Trung Quốc, người thua cuộc bị gọi là nương nương một cách khinh bỉ nên kiểu chơi này có tên như vậy.
“Hôm nay chúng ta chơi trò mới nhé?” Tạ Miêu hỏi.
Triển Bằng không có ý kiến gì: “Tớ thế nào cũng được, cậu tự quyết định đi.”
Phó Linh thì tỏ vẻ cô ấy chơi bài không giỏi lắm, chơi cái gì cũng như nhau.
Tạ Miêu liền lấy ra hai quân bài joker, giới thiệu cách chơi 21 điểm cho bọn họ: “Trò này rất thử thách tính toán, coi như chúng ta rèn luyện não bộ.”
Thử, thử thách tính toán?
Đầu Trần Lập Quốc to ra, cứ cảm thấy bản thân mình giống như bị Tạ Miêu lừa rồi.
Chẳng qua là trò 21 điểm xem như là trò chơi rất phổ biến ở kiếp trước của Tạ Miêu trong ngành công nghiệp…… bài bạc, vẫn có sức hấp dẫn riêng của nó.
Khi thật sự lên tay, làm sao Trần Lập Quốc còn có sức để ý xem có phải mình mắc mưu hay không, toàn bộ đầu óc đều là tính bài như thế nào.
Quả nhiên Phó Linh giống như lời cô ấy đã nói là không biết chơi bài, từ lúc bắt đầu chơi thì gần như chưa từng thắng.
Trần Lập Quốc cũng có chút không theo kịp tiết tấu của Tạ Miêu và Triển Bằng, nhanh chóng bị dán mấy tờ giấy nhỏ lên mặt.
Nhưng từ trước đến nay cậu là người có tố chất tâm lý tốt, thua cũng không hề nóng nảy, còn vui vẻ hớn hở nói: “May mà mặt tớ to, có rất nhiều chỗ để dán.”
Cậu vừa dứt lời, một tiếng cười vang lên ở bên cạnh.
Vu Đắc Bảo đút hai tay trong túi quần, không biết đã đứng ở bên cạnh nhìn từ bao giờ.
Thấy mấy người nhìn tới đây, cậu ta đặt mông ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Trần Lập Quốc, tùy tiện duỗi chân về phía ghế ngồi đối diện: “Cách chơi này của các cậu rất mới mẻ đấy, cho tôi chơi cùng nhé?”
Phó Linh chưa từng gặp Vu Đắc Bảo, còn tưởng rằng cậu ta quen biết với Tạ Miêu, quay đầu nhìn Tạ Miêu một cái.
Trần Lập Quốc lại nhớ tới lúc trước cậu ta châm chọc Triển Bằng và trung học số hai thành phố của bọn họ như thế nào: “Không cho, muốn chơi thì về trường học của các cậu ở bên kia mà chơi, chạy tới chỗ chúng tôi xem trò vui làm gì.”
“Tôi cũng muốn về chơi, nhưng thứ nhất là bọn họ đều sẽ không chơi, thứ hai là tôi cũng không có ‘đồ nghề’.”
Vu Đắc Bảo duỗi hai tay ra hai bên: “Ở thành phố, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, đi ra ngoài thì đều đại diện cho thành phố Vọng Sơn, cậu nói đúng không, Tạ Miêu?”
Tạ Miêu không ngờ cậu ta sẽ nhắc đích danh hỏi mình nhưng phản ứng không hề chậm: “Ra khỏi thành phố Vọng Sơn, chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh, cảm ơn.”
Trần Lập Quốc vừa nghe thì vui vẻ: “Nghe thấy chưa? Ra khỏi thành phố Vọng Sơn, chúng ta vẫn là đối thủ cạnh tranh, đừng lôi kéo làm quen lung tung.”
Triển Bằng đang cúi đầu xào bài cũng tràn ngập ý cười trong mắt.
Vu Đắc Bảo thấy thế, dứt khoát nhướng mày: “Các cậu không cho tôi chơi cùng, có phải là sợ thua quá khó coi làm mất mặt trường học đúng không?”
Cái khác thì không dám nói nhưng người này hoàn toàn có tay nghề chọc người tức giận, chưa nói được mấy câu đã khiến cho Trần Lập Quốc xắn tay áo: “Chơi thì chơi, xem chúng tôi có thắng cậu đến mức ngay cả một cái quần cộc cũng không để lại hay không.”
Phó Linh thấy thế, liền nhường vị trí ra: “Tớ đánh bài quá kém, không chơi nữa.”
Vu Đắc Bảo vừa gia nhập, mùi thuốc súng…… lập tức dày đặc, Triển Bằng vốn nhàn nhã dựa vào bên cửa sổ cũng ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc.
Biết ba người đứng đầu môn Toán toàn thành phố đang đánh bài với nhau, các bạn học ở hai bên đều bám vào ghế để xem, còn có người dứt khoát đứng ở lối đi nhỏ bên cạnh, một đám người nhìn chằm chằm vào bài trên bàn không hề chớp mắt.
Một lát sau, ngay cả thầy Cao cũng đi tới, yên lặng quan sát ở bên cạnh.
Thầy ấy là giáo viên dạy toán, hiểu rất rõ ràng nếu muốn chơi giỏi trò chơi này thì không chỉ phải biết tính bài, mà tốc độ tính nhẩm cũng phải nhanh.
Tạ Miêu và Triển Bằng đều biểu hiện rất tốt, đặc biệt là Tạ Miêu, tính vừa nhanh vừa chuẩn. Thầy Cao cảm thấy nếu nhìn từ tốc độ phản ứng bây giờ của cô, trận chung kết lần này, chắc là sẽ không tiếp tục xảy ra tình trạng không trả lời hết ở cuộc thi đấu vòng loại.
Mấy người vẫn luôn đánh tới hơn 12 giờ trưa, đầu óc của người xem đã không đủ dùng, Tạ Miêu, Triển Bằng và Vu Đắc Bảo ở đối diện còn chưa thấy mệt mỏi trên mặt.
Cuối cùng là Trần Lập Quốc không chịu nổi trước: “Không được, chơi kiểu này quá hao tâm tốn sức, tôi sắp chết đói rồi.”
Trên mặt cậu ta có nhiều giấy nhất, đã sắp không còn chỗ để dán rồi, tiếp theo là đến Vu Đắc Bảo.
Tạ Miêu và Triển Bằng khống chế cục diện chơi bài tốt nhất, khi kết thúc, chỉ thua ba lần vì nhiều hơn 21 điểm, ngang tay.
Vu Đắc Bảo cũng hơi đói bụng, nghe vậy thì xé hết giấy trên mặt xuống, nhìn về phía Tạ Miêu: “Cậu học toán không tệ, lần trước là tôi nói sai rồi.”
Tạ Miêu không dự đoán được là hắn sẽ đột nhiên nói điều này với mình, cô ngẩn ra.
Vu Đắc Bảo đã đứng lên: “Tôi đi về trước, lần sau có cơ hội thì lại chơi cùng nhau.” Cậu ta xua xua tay rời đi.
Bọn họ bên này giải tán từng người đi ăn cơm, bên kia, nhóm quần chúng vây xem cũng mới cảm giác được sự kháng nghị của cái bụng.
“Thật không hổ là ba người đứng đầu toàn thành phố, đầu óc xoay chuyển rất là nhanh. Tớ còn chưa kịp phản ứng mà bọn họ đã chơi xong một ván bài rồi.”
“Cậu không cảm thấy Trần Lập Quốc mới thật sự là anh hùng à? Đánh trận nào thua trận đó, bại nhiều lần mà vẫn có thể chiến nhiều lần.”
Ngay cả trung học Dệt May bên kia, lúc trước cũng có người tìm các loại lý do tới đây xem, lúc này đang nhỏ giọng nói thầm.
“Tớ thấy Triển Bằng và người tên Tạ Miêu kia đều rất giỏi, trường chúng ta muốn thắng bọn họ trong trận chung kết cấp tỉnh, khó đấy.”
“Tớ cũng thấy thế. Lúc trước không phải nói Tạ Miêu kia được đào tới trung học số hai thành phố là bởi vì giỏi Tiếng Anh à? Sao môn Toán cũng giỏi như vậy?”
“Ôi, cậu nói xem, sao lúc trước trường chúng ta không nghĩ tới việc đào cậu ta chứ? Nếu cậu ta tới trường chúng ta, ít nhất sẽ có hai giải nhất.”
Tạ Miêu tự làm cho bản thân mấy chiếc bánh quy giòn từ quả óc chó, ăn xong một hộp cơm trưa thì đã gần một giờ chiều.
Cô và Phó Linh đầu tựa đầu ở trong xe lửa rung lắc ngủ một giấc, tỉnh lại không bao lâu thì đã tới tỉnh thành.
Trước kia, thầy Cao và Vương Chấn Hưng đã từng tới tỉnh thành học bồi dưỡng, coi như cũng có kinh nghiệm, đầu tiên dẫn học sinh ra ga tàu hỏa, sau đó lấy ra địa chỉ của trung học số bốn thành phố đã ghi chép kĩ từ trước.
Trường thi diễn ra trận chung kết lần này được quyết định ở trung học số bốn thành phố trên tỉnh thành, bọn họ muốn đi xem trường thi, còn muốn tìm chỗ trọ lại ở gần khu đó nữa.
Ai ngờ đang thương lượng nên đi như thế nào thì có mấy người nhìn giống học sinh đã đi tới: “Xin hỏi mọi người tới tham gia thi học sinh giỏi à?”
Thầy Cao gật gật đầu: “Chúng tôi là trung học số hai ở thành phố Vọng Sơn, các em là?”
“Bọn em là học sinh trường trung học số bốn ở tỉnh thành, thầy cô sợ mọi người không tìm thấy địa chỉ nên bảo bọn em tới nhà ga đón người.”
Người nói chuyện chính là một thiếu niên có vẻ ngoài cực kì nho nhã thanh tú, người cao cao gầy gầy, có điều màu da trắng nõn quá mức, nhìn không quá khỏe mạnh.
Ánh mắt của cậu giống như lơ đãng đảo qua đám người, cố ý dừng lại hai giây trên người Tạ Miêu, cười tự giới thiệu với thầy Cao rằng cậu tên là Hạ Đào, sẽ dẫn bọn họ đi tới trung học số bốn làm quen trước, sau đó sẽ đưa đoàn người đến nhà khách gần nhất.
Trước khi đi, thầy Cao và Vương Chấn Hưng cứ luôn miệng nói lời cảm ơn với cậu, có thể thấy rằng trường trung học số bốn làm việc quả thật rất chu đáo.
Hạ Đào dừng chân lại, giống như thuận miệng hỏi một câu: “Đúng rồi thầy ơi, em nghe nói trường học của các thầy có một bạn học tên là Tạ Miêu, là người nào ạ?”
“Em hỏi Tạ Miêu à?” Hai người liếc mắt nhìn Tạ Miêu một cái theo bản năng: “Sao em biết em ấy?”
Xem ra đúng là không nhận nhầm, khó trách với tính tình kia của anh ấy mà cũng nói với mình rằng người nào xinh đẹp nhất thì chính là Tạ Miêu.
Hạ Đào cười: “Em nghe giáo viên của bọn em nói trung học số hai ở thành phố Vọng Sơn có một bạn nữ học Tiếng Anh rất giỏi, thi vòng loại được 92 điểm nên em tò mò hỏi một chút.”