Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 50
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sững sờ.
Đến cả Thi Khải Tân là sĩ quan tùy tùng cũng nửa ngày trời chưa hoàn hồn.
Vẻ mặt Quân Thanh Dư hơi đổi, cậu ngẩng lên nhìn Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên đúng lúc cũng nhìn xuống, mắt chạm mắt với cá nhỏ ôm trong lòng.
Quân Thanh Dư hai mắt cong cong, Phó Viễn Xuyên cong ngón tay cọ nhẹ lên má cậu.
“Thi Khải Tân”.
“Có, thưa nguyên soái”, Thi Khải Tân bước lên, nhìn người còn đang nằm trên đất, khẽ nói: “Đã là thiếu úy rồi mà sao chẳng có chút mắt nhìn nào vậy”.
Hạng Tu Hoa há miệng nhưng chẳng nói ra được lời nào.
Tinh thần lực càn quét mạnh bạo như lưỡi dao sắc bén cắt vào tận xương cốt, Hạng Tu Hoa nghiến chặt răng, giữa hai hàm răng không ngừng phát ra tiếng “kèn kẹt”, ánh mắt hận thù nhìn thẳng Phó Viễn Xuyên.
Thi Khải Tân thấy vậy thì trực tiếp giơ tay, “Dẫn người đi đi”.
“Rõ”, đội trưởng đội tuần tra cùng đội viên tiến lên kéo người đi mất.
Thi Khải Tân liếc qua hai người vẫn còn đang ôm nhau kia, nghĩ nghĩ rồi nói: “Nguyên soái, em đi theo xem thế nào”.
“Cậu đi đi”.
Được cho phép, Thi Khải Tân vội chuồn lẹ.
Phó Viễn Xuyên nói: “Về phòng nghỉ trước đã”.
Quân Thanh Dư gật đầu, nhưng rồi lại khựng lại, nói: “Đợi chút, em phải làm xong đã”.
Dù sao Phó Viễn Xuyên cũng biết cậu ở đây rồi, cứ thẳng thắn cài thuốc nổ điện tử ngay trước mặt anh cũng được.
Lúc cài đặt xong, Quân Thanh Dư không nhịn được mà nói: “Anh thấy em ở trên chiến hạm nhưng hình như không bất ngờ gì nhỉ”.
Cậu dám chắc lúc nhìn thấy cậu, bộ dạng Phó Viễn Xuyên giống như đã biết trước được vậy.
Phó Viễn Xuyên bước lên đưa tuốc nơ vít cho cậu, tiện tay giúp cá nhỏ buộc tóc lại ra sau, “Em không đi theo tôi mới thấy bất ngờ”.
Tính cách cá nhỏ ra sao thì khỏi cần nói.
Anh đã lo liệu từ sớm để tiện cho cá nhỏ lén đuổi theo.
Hệ thống đường ngầm đều đã chuẩn bị, anh cũng ở mãi trong phòng không ra ngoài vì sợ cá nhỏ không tìm thấy.
Cuối cùng, đợi hoài đợi mãi chẳng có ai đến, lại nhận được tin từ phòng nhiên liệu là bắt được hai tên gián điệp.
Quân Thanh Dư ho nhẹ một tiếng, nói: “Em định lắp xong cái này sẽ đi tìm anh, nào ngờ lại đụng phải Hạng Tu Hoa”.
Nếu không thì kế hoạch của cậu đã cực kì hoàn hảo rồi.
“Hạng Tu Hoa xử lí thế nào đây? Tội danh cố ý phá hỏng chiến hạm có thể định tội không?”.
“Có thể”.
Phó Viễn Xuyên nói tiếp: “Thi Khải Tân vẫn luôn để ý Hạng Tu Hoa, cái bẫy hôm nay vốn là để cho hắn”.
Quân Thanh Dư tỏ vẻ suy tư mà gật đầu.
Cái bẫy sao? Bảo sao người của đội tuần tra lại đến đúng lúc đó, hóa ra là đến bắt người.
Nhưng có một điểm Quân Thanh Dư không nghĩ ra được, cậu hỏi: “Sao lúc đó đội trưởng kia lại có vẻ tin tưởng những lời của Hạng Tu Hoa vậy?”.
Phó Viễn Xuyên không có mặt từ đầu, chẳng qua lúc sau anh đã được diện kiến khả năng diễn xuất của Hạng Tu Hoa nên có thể đoán ra được đại khái là có chuyện gì.
“Không phải cậu ta tin tưởng lời của hắn mà chắc hẳn là do phân vân, đã nói là bắt một người, cuối cùng lại thành hai người”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Hiểu rồi.
Một kẻ có thân phận mang theo nghi ngờ như Hạng Tu Hoa, nói muốn gặp nguyên soái, người của đội tuần tra lại đi báo cáo ngay.
Hóa ra không phải vì Hạng Tu Hoa, mà vì kế hoạch lúc đầu là một người giờ lại thành hai người, người của đội tuần tra không xác định được.
Quân Thanh Dư cài thuốc nổ điện tử, Phó Viễn Xuyên nhận lấy, giúp cậu cố định lại.
Xong việc, anh nói: “Đi thôi”.
“Ưm”.
Hành lang chỗ này cực kì yên tĩnh, hai người bước ra không hề gặp bất cứ người nào.
Quân Thanh Dư nhớ lại kế hoạch của mình đại để là đã tan tành rồi, “Em vốn định đợi phòng nhiên liệu gặp vấn đề thì sẽ biến thành người cá trốn trong túi áo anh cơ, như vậy có thể làm như thực sự có người cố ý phá hoại, có điều tra cũng chẳng điều tra ra là ai, cho bọn họ ăn đắng, kết quả giờ lại…”.
Người của đội tuần tra đều nhìn thấy cậu rồi, thêm vào những lời Phó Viễn Xuyên vừa nói, nhiệm vụ có thể coi như đã thất bại.
Phó Viễn Xuyên an ủi cậu: “Không sao, ngoại trừ Hạng Tu Hoa, những người có thể tự do ra vào đều có thể tin được, có biết cũng không sao, những kẻ có vấn đề đều đã bị khống chế rồi”.
Quân Thanh Dư chớp chớp mắt, “Anh định nhân cơ hội này thanh lọc vài kẻ sao?”.
“Ừ”.
Phó Viễn Xuyên đã quyết định trở mặt với người lãnh đạo Đế Quốc thì những kẻ này chắc chắn không thể giữ lại nữa.
Chiến hạm hoạt động ngoài không gian, xảy ra vấn đề gì đều là chuyện khó tránh khỏi, mà có thương vong cũng là chuyện thường tình.
Quân Thanh Dư nghe vậy cũng hiểu được ý Phó Viễn Xuyên, đã thẳng thừng trở mặt thì đương nhiên không cần để ý chút tiểu tiết rồi.
Thấy Quân Thanh Dư không có phản ứng gì, Phó Viễn Xuyên hỏi tiếp: “Đang nghĩ gì vậy?”.
“Không có gì đâu”, vừa dứt lời, Quân Thanh Dư đột nhiên nhớ ra một vấn đề, đến tận bây giờ cậu vẫn chưa biết Hạng Tu Hoa là người do ai sai đến đây.
Quân Thanh Dư vội hỏi: “Không cần tra hỏi Hạng Tu Hoa chút sao?”.
Không chỉ vì người đứng sau Hạng Tu Hoa, mà biết đâu còn có thể biết thêm được nhiều thông tin hơn từ miệng Hạng Tu Hoa nữa.
Phó Viễn Xuyên dẫn Quân Thanh Dư đi về phía phòng nghỉ, “Tôi đưa em về phòng nghỉ trước rồi mới sang bên kia xem sao”.
Phòng thẩm vấn không phù hợp với cá nhỏ.
Quân Thanh Dư gật đầu đáp: “Anh đi thẩm vấn cùng Thi Khải Tân đi, một mình em về phòng nghỉ được rồi”.
Cậu tò mò kết quả thẩm vấn hơn, quá trình thì không cần thiết phải xem.
Phó Viễn Xuyên đã không muốn để cậu nhìn thấy quá trình thì cậu có thể tự mình về phòng nghỉ đợi kết quả.
“Không cần vội”.
Quân Thanh Dư khó hiểu, hỏi lại: “Không cần vội gì cơ?”.
Vừa nói xong thì đằng trước có người bước đến.
Vừa ngẩng lên thì Thi Khải Tân đã lại gần đây.
Thi Khải Tân nói: “Nguyên soái, đã chuẩn bị xong hết rồi, bắt đầu lúc nào cũng được”.
“Ừ”.
Quân Thanh Dư thấy vậy bèn nói: “Anh cứ làm việc của mình đi, em tự mình về phòng nghỉ cũng được mà”.
Đoạn đường có mấy bước chân, cần gì phải đưa về tận nơi.
Phó Viễn Xuyên thấy cá nhỏ cương quyết, hơi suy nghĩ rồi nói: “Thi Khải Tân”.
“Có!”.
“Đưa phu nhân về phòng nghỉ”.
“Rõ!”.
Phó Viễn Xuyên xoa đầu cá nhỏ, “Có chuyện thì dùng vòng tay thông minh gọi tôi”.
“Được”.
Quân Thanh Dư hôn nhẹ một cái, “Anh cẩn thận đấy”.
“Ừm”.
Thi Khải Tân đứng một góc lập tức hạ mắt, không dám nhìn ngó cái gì hết.
Thấy Phó Viễn Xuyên đi rồi mà Thi Khải Tân vẫn đứng im không nhúc nhích, Quân Thanh Dư bước lên trước, nói: “Đi”.
“A vâng”, Thi Khải Tân lúc này mới hoàn hồn.
Anh ta cười cười giở tính hóng hớt: “Nói là không hẹn hò cơ mà? Phu nhân nguyên soái là sao đây?”.
Mới có bao lâu đâu cơ chứ.
Nói bọn họ trước đây không hẹn hò, Thi Khải Tân đã không tin rồi.
Chắc chắn là do không muốn công khai nên mới cố ý khiến anh ta hoang mang!
Quân Thanh Dư bình thản đáp: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ”.
Lúc nói chuyện với Thi Khải Tân, hai người họ đúng là không hề hẹn hò, không lâu sau đó mới xác định quan hệ.
Nhưng Thi Khải Tân lại nghĩ: “Hai người quả nhiên là đăng kí kết hôn rồi mà”.
Quân Thanh Dư: “…”.
Quân Thanh Dư quay người đi thẳng.
___
Thi Khải Tân đưa Quân Thanh Dư về tận phòng nghỉ, thấy cậu vào trong rồi mới rời đi.
Anh ta còn phải đến phòng thẩm vấn có chuyện nữa.
Quân Thanh Dư về phòng rồi cũng không có việc gì làm, cậu chỉ là muốn để Phó Viễn Xuyên mau đi tra hỏi Hạng Tu Hoa thôi.
Vừa nãy ở trong phòng nhiên liệu hơi lâu nên quần áo khó tránh khỏi việc dính phải chút nhiên liệu đốt, ngửi kĩ sẽ thấy hơi có mùi.
Nghĩ đoạn, Quân Thanh Dư vào phòng tắm tắm qua một lượt.
Cậu cho quần áo vào máy giặt, tìm một lượt cũng không thấy nút điều khiển, máy giặt trên chiến hạm không giống máy giặt bình thường cho lắm.
Quân Thanh Dư bèn lấy ra ngâm nước.
Kết quả, mặc áo choàng tắm ra ngoài rồi Quân Thanh Dư mới phát hiện, cậu không hề chuẩn bị quần áo cho mình.
Cậu chỉ chăm xếp hành lí cho Phó Viễn Xuyên, quên béng mất quần áo của mình.
Giờ chỉ đành mặc tạm áo choàng tắm thôi.
Phó Viễn Xuyên bên kia không biết bao giờ mới quay lại, chuyện thẩm vấn này nọ không thể nào nhanh được.
Có những cuộc thẩm vấn phải từ từ, nghiền ngẫm mới có được kết quả.
Quân Thanh Dư ngồi dựa vào đầu giường, mở xem cừa hàng trực tuyến như thường lệ, lọc bớt tin nhắn riêng.
Vừa mở ra, một hàng dài từ trên xuống dưới đều là tài khoản nặc danh.
Nhân viên của trung tâm chăm sóc người cá?
Quân Thanh Dư không khỏi cảm thấy hoài nghi, đây là thật hay giả vậy? Người của trung tâm chăm sóc người cá mua rau quả làm gì?
Mở trang trò chuyện, bên kia chỉ gửi một tin: [Xin chào, có ai không].
Không còn gì khác nữa, cũng không biết bên đó có ý gì.
Tin nhắn được gửi ba ngày trước, Quân Thanh Dư bây giờ mới nhìn thấy.
Có lẽ do bên kia cài thông báo lên mạng, lúc Quân Thanh Dư đọc được tin nhắn này thì lại gửi thêm vài tin nữa.
Khách hàng: [Tôi sẽ mua hết lượng rau quả anh có hiện giờ, ngoài ra thì lượng rau quả trong vòng một năm, không cần biết là bao nhiêu, chỉ cần anh có thể trồng ra được thì tôi đều lấy hết].
Khách hàng: [Không có rau quả thì những thứ khác chỉ cần có hiệu quả tương đương là được, chỉ cần là cửa hàng anh bán ra thì tôi sẽ mua hết].
Quân Thanh Dư trả lời: [Tác dụng của rau quả của tôi so với người cá không khác là bao, mà trung tâm chăm sóc người cá đâu có thiếu người cá, đâu cần mua thêm rau quả.
Rau quả của tôi ưu tiên cho quân đoàn cũng như các giao dịch với người lãnh đạo Đế Quốc].
Thêm vào vế cuối là vì Quân Thanh Dư muốn xem xem trung tâm chăm sóc người cá có phải đang giúp phía người lãnh đạo Đế Quốc chuẩn bị rau quả hay không.
Khách hàng: [Tôi đã mua thì đương nhiên có lí do của tôi, anh chỉ cần bán đồ thôi].
Khách hàng: [Nhưng tôi có thể nhắc anh, tôi vì cứu người nên mới mua.
Còn về việc hợp tác anh nói, những chuyện đó không hề ảnh hưởng, trung tâm chăm sóc người cá có thể thưởng cho anh thù lao hậu hĩnh hơn nữa].
Quân Thanh Dư chậm rãi nhếch mày, phách lối ghê nhỉ, chỉ là…!việc mua rau quả không liên quan gì đến người lãnh đạo Đế Quốc, nhưng cứu người là thật hay không thì còn phải đợi suy xét.
Dù sao thì từ sau khi biết trung tâm chăm sóc người cá nghiêng về phe người lãnh đạo Đế Quốc, Quân Thanh Dư không hề có thiện cảm gì với bọn họ nữa.
Mà nếu đã vậy thì cậu cũng chẳng còn ý đào sâu thêm gì nữa, thẳng thừng để lại một câu phí lời rồi thôi.
Tiếp đó chặn tài khoản rồi thoát ra, đánh dấu tất cả tin nhắn là đã đọc.
Vừa làm xong thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Quân Thanh Dư hơi giật mình, “Ai đấy?”.
“Tôi đây”.
Phó Viễn Xuyên có quyền hạn để mở cửa, nhưng anh sợ đột nhiên mở cửa ra sẽ dọa cá nhỏ nên mới gõ cửa.
Thấy người đến là Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư vô thức ngẩng lên xem giờ, thẩm vấn mới hơn năm tiếng, sao nhanh thế đã về rồi.
Quân Thanh Dư hỏi: “Bên kia có kết quả rồi sao?”.
Phó Viễn Xuyên lắc đầu, “Chưa, tiến độ khá chậm”.
“Vậy sao anh lại về trước? Có chuyện gì sao?”.
Phó Viễn Xuyên ngồi xuống giường, giơ tay xoa đầu cá nhỏ, “Không có gì, tôi thấy lúc em cài thuốc nổ giả ở phòng nhiên liệu là chín giờ, dù chỉ là giả nhưng cảm giác mô phỏng lại cũng khá thật”.
Dù sao cá nhỏ cũng là lần đầu lên chiến hạm, thuốc nổ điện tử hoàn toàn chỉ là mô phỏng lại, trừ việc không gây hại ra thì những cái khác rất chân thực.
Đến lúc đó chỗ ngồi rung lắc cũng khá đáng sợ.
Phó Viễn Xuyên nói: “Tôi sợ đến lúc chiến hạm rung lắc em sẽ sợ nên về đây ở với em một lúc, đợi hết rung lắc rồi lại sang bên kia”..