Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 49


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 49


Cảm nhận được ánh nhìn kinh ngạc của Thi Khải Tân, Quân Thanh Dư dịu ngoan dụi đầu vào lòng Phó Viễn Xuyên, chỉ lộ ra góc mặt tặng cho anh ta một cái lườm.
Thi Khải Tân vội ho khan che giấu đi sự thất thố của bản thân, tiếp đấy vội vàng đi lên trước mở cửa.

Phó Viễn Xuyên cúi đầu nhìn cá nhỏ trong lòng, muốn nói gì đó nhưng lại thấy nói gì cũng chẳng có tác dụng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng anh chỉ xoa đầu cá nhỏ, “Cẩn thận đấy”.
“Anh yên tâm”.

Quân Thanh Dư cười đáp: “Em sẽ tự bảo vệ mình thật tốt”.
Cá nhỏ lúc nghe dặn dò luôn vô cùng ngoan.

Chỉ là…!có làm theo lời hứa hay không thì lại là chuyện khác.

Phó Viễn Xuyên suy tư một hồi, nói tiếp: “Tôi dẫn em lên chiến hạm tham quan”.
“Hửm?”, Quân Thanh Dư ngẩn người, cậu định đợi Phó Viễn Xuyên lên chiến hạm rồi lén theo sau, sao giờ lại tự dưng muốn dẫn cậu lên chiến hạm vậy?
Quân Thanh Dư hỏi: “Không phải sắp xuất phát rồi sao? Như vậy sẽ không làm chậm trễ công việc chứ?”.

Chiến hạm lớn như vậy, dù không tham quan hết mà chỉ đến một vài chỗ đã mất không ít thời gian, đi lên rồi đi xuống cũng rất phiền.
Phó Viễn Xuyên dửng dưng đáp: “Không vội”.

Dù sao cũng đã đến nước này, còn ngại gì muộn thêm chút nữa.
Quân Thanh Dư lúc đầu nghĩ là sẽ lén lút tìm đến phòng nhiên liệu mà cậu từng thấy trong bản đồ chiến hạm.

Đó là thứ cơ mật, nhưng Phó Viễn Xuyên chưa bao giờ đề phòng cậu.

Chỉ là xem qua bản đồ chưa chắc có thể tìm thấy vị trí phòng nhiên liệu bên trong chiến hạm thật, bây giờ đi xem qua trước, lát nữa tự tìm cũng dễ hơn chút.
Nghĩ thông suốt rồi Quân Thanh Dư ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên, nói: “Đi thôi, đi tham quan nào”.
“Ừm”.
Chiến hạm lơ lửng cách mặt đất một khoảng, tại cửa vào có đặt cầu thang lên xuống.

Trên tầng thượng không hề có ai, Quân Thanh Dư nghĩ hẳn là Thi Khải Tân lên trước, tập hợp mọi người vào chiến hạm rồi, nếu không thì nơi đây không thể nào tĩnh lặng thế được.

Độ rộng của cầu thang chỉ đủ cho một người lên xuống, hai người không thể nào đứng song song được.

Phó Viễn Xuyên cho Quân Thanh Dư đi trước, mình ở sau đỡ cậu, “Đi chậm thôi”.
Cầu thang hơi dốc, dù sao cũng là loại gập vào mở ra, độ rộng và độ cao sẽ khác so với cầu thang trong nhà.

Nhưng chút khác biệt này không hề ảnh hưởng đến Quân Thanh Dư.

Bước lên trên, cúi đầu là có thể thấy bàn tay Phó Viễn Xuyên đặt trên eo.

Quân Thanh Dư cười hỏi: “Nếu em ngã thì anh có đỡ được không?”.
“Tôi sẽ không để em bị ngã”.

Nghe được lời nói chắc chắn của Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư cong cong đôi mắt, bước lên bậc thang cuối cùng, cậu quay lại chìa tay với Phó Viễn Xuyên.

Phó Viễn Xuyên nắm lấy tay cậu bước lên.

“Trước khi cất cánh mọi người đều phải ở trong phòng, mỗi phòng sáu người, sẽ có người phụ trách chuyên quản lí việc kiểm kê nhân số cũng như các vấn đề khác”.
Quân Thanh Dư gật gù, chia thành các đội nhỏ sẽ dễ quản lí hơn, nếu không một đám người ở chung, cài cắm một, hai người thì quá đơn giản.

Giờ vẫn chưa cất cánh, trong hành lang không hề có một bóng người, có lẽ sau khi cất cánh ổn định rồi mọi người mới được phép ra ngoài.

Mà không có ai cũng tốt, lát nữa cậu hành động càng tiện.

Quân Thanh Dư khẽ đẩy mặt nạ đang đeo, nếu có thể thì cậu còn mong không ai thấy dáng vẻ mình đeo mặt nạ.

Mang theo thân phận “có” vấn đề, sau đó biến mất, để lại nghi ngờ cho mọi người là đủ rồi.

Thi Khải Tân sắp xếp xong xuôi đang định bước lại đây, ở chỗ ngoặt nhìn thấy hai người nắm tay nhau, bước chân khựng lại, cuối cùng cũng không dám lại gần.

Phó Viễn Xuyên nhận ra động tĩnh bên kia, chỉ nhìn lướt qua rồi thôi, anh dẫn Quân Thanh Dư lên tầng, “Chỗ này là phòng nghỉ, tôi rất hay ở lại chỗ này”.

Trừ những lúc phải chỉ huy trực tiếp, thời gian khác, ngay cả khi ăn anh cũng đều ở trong phòng, Thi Khải Tân đúng giờ sẽ mang đồ ăn đến.

Quân Thanh Dư gật đầu, chỉ đứng ngoài cửa nhìn qua một lượt.

Trong phòng cũng khá rộng, dù sao thì Phó Viễn Xuyên cũng là vị tướng chỉ huy cao nhất trên chiến hạm, nơi ở chắc chắn sẽ không quá nhỏ.


Hơn nữa trước và sau phòng nghỉ đều không có căn phòng nào khác, hẳn là để giữ cho nơi này được yên tĩnh.
Tham quan xong phòng nghỉ, Phó Viễn Xuyên dẫn Quân Thanh Dư dọc theo hành lang đi về phía trước.

Bên trong chiến hạm không hề khiến người ta chấn động như nhìn từ bên ngoài, nó giống như máy bay nhưng bỏ đi hàng ghế, dùng tường vách chia thành các phòng nhỏ vậy.

Cũng hơi có cảm giác giống du thuyền.

Ngắm nhìn mấy thứ này xong, Phó Viễn Xuyên lại mở ra mấy con đường bí mật.

Quân Thanh Dư nghiêng đầu, cảm thấy có vẻ không đúng lắm.

Nhưng Phó Viễn Xuyên vẻ mặt vẫn bình thản giải thích rõ cho cậu những máy móc bảo vệ bên trong con đường bí mật, “Đại khái là như vậy, em còn muốn đi xem chỗ nào nữa không?”.
Quân Thanh Dư thấy đã không còn sớm, cũng không làm trễ nải thời gian của Phó Viễn Xuyên nữa, “Không xem nữa, em nên đi xuống rồi”.

Cậu đã áng chừng được kha khá từ bản đồ so với tình huống thực của chiến hạm rồi.

Phó Viễn Xuyên gật đầu: “Ừ, tôi đưa em xuống”.
“Không cần đâu, em tự xuống được rồi”, vốn dĩ Quân Thanh Dư không định lên đây mà đợi lúc chiến hạm cất cánh thì lợi dụng không gian rồi lẻn vào.

Nhưng giờ người đã lên đây rồi, tìm bừa một chỗ trốn đợi cất cánh là được.

Quân Thanh Dư ôm Phó Viễn Xuyên hôn một cái, “Phải nhớ em đấy”.
Phó Viễn Xuyên khẽ đáp: “Được”.
“Em đi đây!”, nói đoạn, Quân Thanh Dư cười vẫy tay với anh rồi quay người chạy về hướng cũ.

Đoạn đường này rất đơn giản, đi đến cuối rồi xuống tầng là được.

Phó Viễn Xuyên đứng đấy mãi đến khi Quân Thanh Dư rời khỏi phạm vi tầm nhìn mới quay đi, nhập thông tin vòng tay thông minh của Quân Thanh Dư vào máy móc trong con đường bí mật.

Thông tin đã được lưu, thân phận sẽ mặc định là an toàn.
___
Quân Thanh Dư không hề chạy thẳng ra ngoài, cậu quẹt mở cửa chiến hạm nhưng không đi xuống, dùng quyền hạn trong vòng tay thông minh can thiệp vào máy quay an ninh.

Tiếp đó trốn vào góc chết bên dưới của máy quay an ninh, đợi sau khi cửa chiến hạm tự động đóng lại thì lại tìm chỗ trốn tiếp.

Như vậy chiến hạm sẽ mặc nhiên chấp nhận cậu.
Trước khi cất cánh Thi Khải Tân có đến kiểm tra cũng không hề phát hiện ra Quân Thanh Dư.

Thi Khải Tân rời đi không bao lâu thì cậu cảm nhận được chiến hạm đang từ từ cất cánh.

Lúc cất cánh, phòng nhiên liệu sẽ rơi vào trạng thái hoàn toàn đóng lại, sau khi đạt độ cao lí tưởng thì mới mở ra, đúng giờ sẽ có người đến nạp nhiên liệu.

Việc nạp nhiên liệu hoàn toàn làm bằng tay, những người đó trước khi nạp còn phải kiểm tra phòng nhiên liệu một lượt, mỗi lần nạp là một lần kiểm tra.

Dù sao thì nếu nhiên liệu có vấn đề, chiến hạm chắc chắn sẽ gặp vấn đề theo.

Thời gian cũng hòm hòm rồi, Quân Thanh Dư từ chỗ ẩn nấp đi ra, chuyển sang trốn trong phòng nhiên liệu.

Thứ tự những người có thể đi lại trên chiến hạm gồm đội tuần tra, tiếp đến là cảnh vệ, cuối cùng mới là binh sĩ của quân đoàn.

Quân Thanh Dư đến được phòng nhiên liệu trước khi đội tuần tra đến.

Cửa phòng nhiên liệu vừa mở là cậu lẻn vào ngay, như vậy thì chưa đến giờ nạp nhiên liệu, sẽ không có người nào vào đây.

Quân Thanh Dư đã chuẩn bị xong thuốc nổ điện tử hẹn giờ, đặt ở trong phòng nhiên liệu có thể giả như xảy ra sự cố ngoài ý muốn.

Phòng nhiên liệu gặp sự cố, đương nhiên phải dừng lại tại hành tinh gần nhất để kiểm tra.

Dừng lại rồi lại cất cánh, thêm cả thời gian kiểm tra, chắc chắn đủ thời gian cho phía Ôn Thừa Dao gây ra động tĩnh.

Nhưng Quân Thanh Dư vừa lấy thuốc nổ điện tử ra thì tay nắm cửa bị đè xuống.
Quân Thanh Dư nhướn mày, vội cầm theo đồ nghề trốn đằng sau máy móc.

Hiện giờ đội tuần tra còn chưa đi, binh sĩ bình thường không thể nào đến đây được, kẻ này có vấn đề…
Quân Thanh Dư yên lặng trốn đằng sau, không gây tiếng động nào, cậu đang đợi để xem kẻ kia làm gì.


Tên đàn ông dừng lại ngay tại chỗ cậu vừa đứng, lấy ra một thứ không khác là bao so với thuốc nổ điện tử trong tay cậu rồi đặt lên bàn.

Lúc tên đó ngồi xuống nghí nguáy, Quân Thanh Dư nhìn kĩ thứ kia, có chút giống, nhưng không phải cùng một loại.

Mà tên đó còn mang quân hàm thiếu úy nữa, là người của ai phái đến?
Quân Thanh Dư trong lúc nhất thời không nghĩ ra được, dù sao người đã đắc tội đến không hề ít.
Mắt thấy kẻ kia đang muốn gắn đồ vào, lúc hắn bật công tắc, Quân Thanh Dư bước thật khẽ lại gần, cậu đứng đằng sau hắn, mở lời: “Đang bận à?”.
“Ai?!”, tay hắn run bắn lên, suýt thì không cầm được, vội vàng đỡ lấy, lạnh lùng nhìn Quân Thanh Dư.
Vừa nhìn thấy có người khác ở trong phòng nhiên liệu, tên đàn ông đầu tiên là truy cứu trách nhiệm: “Ai cho phép cậu vào phòng nhiên liệu giờ này hả?!”.

Sau đó nhận ra trên người Quân Thanh Dư hiển nhiên không phải quân trang của quân đoàn, hắn đặt đồ trong tay xuống, tiếp đó đánh một cú về phía cậu.

Quân Thanh Dư trở tay túm lấy cổ tay hắn, đạp cho một cái.

Đánh nhau trong phòng nhiên liệu nên hai người đều không phát ra bất cứ tiếng động nào.

Tên kia bị đánh mấy cú, trên mặt sưng đỏ vẫn cố chết cắn răng không phát ra tiếng nào.

Quân Thanh Dư trước đấy còn nghi ngờ, hiện giờ đã chắc chắn kẻ này có vấn đề.

Nếu không thì lúc hắn phát hiện có người bên trong đã hô hoán gọi người đến giúp chứ không phải lén lén lút lút như này.

Nghĩ như vậy, Quân Thanh Dư càng không nương tay.

Tên kia chủ động ra tay vì cho rằng người trước mặt đây yếu xìu, không phải đối thủ của hắn, nào ngờ qua vài chiêu mới biết được mình căn bản là đánh không lại người ta.

“Hự…!Khụ khụ! Dừng tay!”.
Quân Thanh Dư mặc kệ, thẳng tay quăng người xuống đất, vỗ vỗ tay, giọng nói dửng dưng: “Ai sai mày đến đây?”.
Tên đàn ông cắn chặt răng, “Mày có cửa tra hỏi tao?…!Ai da!”.
Quân Thanh Dư cũng không ảo tưởng một câu hỏi có thể hỏi ra cái gì, này giống làm cho có lệ thôi vậy.

Trên bàn có dây cói dùng để buộc nhiên liệu, Quân Thanh Dư có gì dùng nấy, lấy luôn sợi dây cói trói hai tay tên đàn ông ra sau lưng.

Tên kia bị trói lại, vẻ mặt sa sầm buông lời dọa nạt: “Tao cảnh cáo mày, người đứng sau tao mày không đụng được đâu, mặc kệ mày là người bên nào, tốt nhất là nghĩ cho kĩ rồi hẵng làm”.
Quân Thanh Dư bỏ ngoài tai những lời đó, cúi đầu xem xét thứ mà tên kia mang theo, rất nặng, hẳn là thuốc nổ hẹn giờ hàng thật.

Mặc kệ thứ này đã mở ra hay chưa, Quân Thanh Dư thẳng tay phá tung, biến nó thành cục phế liệu.
Tên kia nhìn thấy thì hoảng hồn, vội gào lên: “Thằng kia…”.

Gào xong rồi mới nhớ ra phải giữ yên lặng, lần nữa đè giọng xuống: “Mỗi người mỗi phe, nước sông không phạm nước giếng, mày đâu cần đụng chạm đến tao.

Đặt đồ xuống, mày muốn gì thì có thể nói”.
Quân Thanh Dư làm lơ.
“Mày có nghe không hả?”.
Quân Thanh Dư nhún vai, “Mặc một thân quân trang của quân đoàn mà lại đi làm cái chuyện phản bội này, đúng là tâm thuật bất chính mà”.
“Nói ít thôi, đặt thứ đó xuống cho tao”.
“Mày có nghe không hả? Đang nói chuyện với mày đấy”.

Quân Thanh Dư nhíu mày, cái tên đằng sau này lải nhải không ngừng y như cái máy nói.

Tháo xong hai cái đinh vít rồi mà hắn vẫn còn nói, Quân Thanh Dư mất hết kiên nhẫn, cậu vớ lấy cái bút kí tên trên bàn, trở tay đâm về phía mắt của tên kia.
Đầu bút dừng lại ngay trước nhãn cầu, tên đàn ông chết sững, con mắt trợn trừng nhìn trân trân.

Quân Thanh Dư cầm cái bút dí sát hơn nữa, lạnh giọng nói: “Giữ im lặng, hiểu chưa?”.
Tên đàn ông ngơ ngác gật đầu.

Quân Thanh Dư đặt cái bút xuống, cúi đầu tiếp tục công việc.

Cậu không biết làm cái này, nhưng cũng may là chưa bật công tắc thì không có gì nguy hiểm, vần cho hỏng là được.

Dụng cụ dùng không thuận tay lắm nên Quân Thanh Dư dùng tay không mà phá thành từng mảnh, nhìn không còn ra hình thù gì nữa.
Tên đàn ông mắt nhìn lăm lăm Quân Thanh Dư, hai tay bị trói ra sau không ngừng ngọ nguậy.


Chỉ là dây cói dùng để buộc nhiên liệu quá cao cấp, cộng thêm cách thắt và nút thắt không sao hiểu được.

Không cởi ra được, cũng không thể dùng sức giật ra, tên đàn ông tức nổ phổi.
Quân Thanh Dư ném các mảnh vỡ vào góc, đợi khi nào rảnh rồi dọn sau.

Sau đó cậu bắt đầu bận rộn với món đồ giả của mình.

Vì là đồ giả nên việc chọn vị trí là cực kì quan trọng.

Còn đang làm dở tay thì bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân.

Quân Thanh Dư liếc qua đống nhiên liệu bên kia, màn hình hiển thị vẫn đủ, vả lại cũng chưa phải lúc nạp nhiên liệu, hẳn sẽ không vào đây.
Nghĩ như vậy, Quân Thanh Dư cũng mặc kệ, chăm chú vào việc của mình.

Cuối cùng lại nghe thấy có người ở bên ngoài nói: “Mở cửa”.
Quân Thanh Dư: “???”.

Mở cửa nào cơ?
Quân Thanh Dư hoang mang nhìn tên đàn ông nằm dưới đất, có khi nào là Phó Viễn Xuyên biết được gì đó nên cho kẻ này đến dàn dựng không?
Mà kệ đi, trước mắt quan trọng nhất là phải trốn cho kĩ đã.

Nhân lúc cửa còn chưa mở, Quân Thanh Dư vội lôi theo kẻ kia cùng trốn ra phía sau đống máy móc.

Tên đàn ông đột nhiên gào lên: “Cứu–“.
Mắt thấy có người muốn vào đây, Quân Thanh Dư vớ lấy đống giấy tờ trên bàn, vo thành cục rồi nhét vào miệng tên kia.

Tên đàn ông cố sống cố chết mím chặt môi phản kháng, Quân Thanh Dư cong đầu gối thụi vào bụng hắn.
“Hự– Um um!”, nhân lúc hắn há miệng, Quân Thanh Dư nhét thẳng cục giấy vào.

Bên tai lập tức trở nên yên tĩnh, nhưng tiếng hô vừa rồi đã thu hút sự chú ý của những người bên ngoài.
“Ai đang ở trong?”.
Đồ nghề chuẩn bị cầm trong tay còn chưa dùng đến, mới làm được một nửa lại cầm trở về.

Quân Thanh Dư suy nghĩ một hồi, bèn tiện tay dán ở một góc khuất đằng sau.

Còn rất nhiều chức năng khác chưa kịp bật lên, đây cũng không phải chỗ tốt nhất cậu lựa chọn, hiệu quả có lẽ sẽ bị ảnh hưởng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể dùng được.
Sau khi đã cài xong, Quân Thanh Dư kéo theo tên đàn ông đi ra ngoài, cậu định là sẽ mang hắn đi gặp Phó Viễn Xuyên.

Nào ngờ cậu vừa đứng lên, tên đó đã lăn thẳng ra ngoài.

Cùng lúc đó, cửa phòng nhiên liệu cũng bị mở ra, người của đội tuần tra đang đứng ngoài cửa.
“Um um…!Ph…!”, tên đàn ông bò dưới đất, hai tay bị trói ra sau, trong miệng bị nhét một cục giấy chặn cứng đến mức lưỡi không động đậy nổi.

Dáng vẻ trông cực kì thảm hại.
Đội trưởng thấy vậy thì ngạc nhiên, “Thiếu úy? Là Thiếu úy Hạng Tu Hoa sao?”.
Tên đàn ông gật mạnh đầu, “U u!”.
Quân Thanh Dư khoanh tay trước ngực đứng dựa vào cửa, nghe được cái tên này thì khinh thường nhìn về phía tên đàn ông.
Còn là thiếu úy cơ? Thiếu úy mà đi làm cái việc này?
Thứ cậu cài là hàng giả, nhưng của Hạng Tu Hoa là thật.

Hạng Tu Hoa có ý định cho nổ chiến hạm, tuy sẽ không chết người nhưng chiến hạm bị hỏng thì Phó Viễn Xuyên sẽ bị truy cứu trách nhiệm, đến lúc đó bị người lãnh đạo Đế Quốc túm gáy thì phiền lắm.

Đội trưởng đội tuần tra giơ tay ra hiệu cho đội viên thả Hạng Tu Hoa ra, bản thân thì cầm súng ngắm thẳng Quân Thanh Dư, “Cậu là ai? Tên, tuổi, tại sao lại ở đây”.
Quân Thanh Dư đang định mở miệng giải thích: “Tôi…”.
Nhưng cậu vừa mở miệng, Hạng Tu Hoa được cởi trói tay vội móc cục giấy trong miệng ra, hắn gào lên: “Hắn là gián điệp trà trộn vào đây! Tôi thấy hắn lén lút trong phòng nhiên liệu, đi vào thì thấy hắn đang cài thuốc nổ hẹn giờ bên trong, bị tôi bắt tận tay!”.
Quân Thanh Dư: “…?”.

Hắt nước bẩn giỏi lắm, đầu óc cũng nhanh nhạy đấy.
Quân Thanh Dư nhìn Hạng Tu Hoa còn mặc quân trang trên người, chẳng mang theo hi vọng gì mà giải thích một câu: “Thuốc nổ là do hắn cài”.
Nhưng hiển nhiên là trong tình huống này, người của đội tuần tra chắc chắn sẽ tin lời Hạng Tu Hoa hơn.

So với Hạng Tu Hoa có thân phận chính đáng ra vào chiến hạm, Quân Thanh Dư trong mắt bọn họ mới là kẻ đáng nghi.

“Chuyện này rất nghiêm trọng, tôi phải báo với nguyên soái!”, Hạng Tu Hoa tức đến mức ho sặc sụa, không chỉ vì nhiệm vụ thất bại mà còn vì mối nhục bị Quân Thanh Dư đánh cho đo sàn.

Hắn đường đường là Hạng Tu Hoa vậy mà lại bị nhét giấy vào mồm!
Vừa nói xong, Hạng Tu Hoa lại thấy chưa nguôi giận, tự gạt bỏ đề nghị vừa rồi, “Không, các cậu mau báo cáo chuyện này ngay lập tức, kể lại tường tận mọi việc ở đây cho nguyên soái, để nguyên soái đích thân đến đây xem tên gián điệp này làm gì! Nhắc cả tên tôi nữa, để nguyên soái xuống đây một chuyến!”.
Quân Thanh Dư vốn còn muốn gửi tin cho Phó Viễn Xuyên, hoặc đơn giản là đánh một trận cho đã.

Dù sao thì đây cũng là phòng nhiên liệu, súng của đội tuần tra lực công kích vẫn kém hơn súng thường, nếu chỉ là đánh một trận…!
Hẳn cũng không phải vấn đề to tát.
Nhưng giờ đã có cách giải quyết đơn giản hơn rồi nên Quân Thanh Dư chẳng thèm động đậy nữa.
Hạng Tu Hoa cứ tưởng mình nhắc đến nguyên soái, danh tiếng thô bạo của nguyên soái vang xa, tên gián điệp này sẽ sợ hãi run rẩy, khóc lóc khổ sở ôm chân hắn xin tha.

Nhưng quay sang nhìn, người kia không hề có một chút sợ hãi nên có nào, ngược lại còn nhàn nhã xem đồng hồ!
Quân Thanh Dư nhận ra ánh mắt hắn, giơ tay làm động tác “mời”, “Nhanh lên, tôi gấp lắm”.
Hạng Tu Hoa: “?!!”.


Ngông cuồng gớm nhỉ!
Đội trưởng đội tuần tra nhỏ giọng phân phó người bên cạnh.

Người bên cạnh xoay người chạy đi.

Tin tức ở đây phải báo cáo theo từng cấp, Phó Viễn Xuyên có đến hay không lại là chuyện khác.

Đội trưởng đội tuần tra cảm giác nguyên soái sẽ cho sĩ quan tùy tùng đến xử lí.
Quân Thanh Dư đứng yên đợi chẳng làm gì hết.

Đứng không thôi chưa được bao lâu thì thấy chân hơi nhức, cậu bước đến trước cái bàn, kéo ghế ra ngồi.

Bên cậu vừa có chút động tĩnh, đội trưởng đã chuyển nòng súng, “Đứng yên”.

Nhưng lúc nói thì Quân Thanh Dư đã ngồi xuống rồi.

Đội trưởng hơi khựng lại, “Chỉ được thế thôi, không được gây rối nữa”.
Quân Thanh Dư khẽ xoa bóp bắp chân, lâu lắm rồi không đứng lâu như vậy.
Không lâu sau, bên ngoài truyền đến tiếng Thi Khải Tân: “Gián điệp trông thế nào? Để tôi xem xem”.
Hạng Tu Hoa thấy người đến là Thi Khải Tân thì trên mặt lộ rõ thất vọng.

Quân Thanh Dư một tay chống cằm, một tay vẫy vẫy Thi Khải Tân vừa nhòm vào.

Tôi đây, không ngờ tới phải không.
Thi Khải Tân: “???”.

Ơ, a đù!?
Hạng Tu Hoa nói: “Thi Khải Tân, nguyên soái đâu? Tôi muốn gặp nguyên soái”.
Đầu óc Thi Khải Tân đứng máy, lại nhìn sang Hạng Tu Hoa thảm hại.

Mi tiêu đời rồi, mi chết chắc rồi.
Hạng Tu Hoa hiển nhiên không hề hiểu ẩn ý trong ánh mắt anh ta, nhất quyết nói: “Tôi muốn gặp nguyên soái!”.
Thi Khải Tân bước vào, “Đợi chút”.

Vừa dứt lời, chưa được bao lâu thì Phó Viễn Xuyên bước vào.
Hạng Tu Hoa lập tức bật khóc, “Nguyên soái! Ngài đến rồi! Tôi phát hiện có gián điệp cài thuốc nổ trong phòng nhiên liệu, ra mặt ngăn chặn, nhưng tôi không phải đối thủ của hắn.

Cũng may đội tuần tra đến kịp thời, nếu không thì tôi đã không gặp được nguyên soái nữa rồi!”.

Hạng Tu Hoa gào khóc có thể nói là thảm thiết.

Quân Thanh Dư nghiêm chỉnh ngồi một bên, không hề chen ngang, chỉ nhìn kẻ kia khóc lóc.

Vết thương vừa nãy bị đánh hiện giờ xanh đỏ lộ ra hết, còn có không ít chỗ sưng vù lên.

Cả gương mặt không tài nào nhìn nổi, xấu đau xấu đớn.
Hạng Tu Hoa khụt khịt mũi, gào tiếp: “Nguyên soái! Ngài nhất định phải trừng phạt gián điệp này cho ra lẽ, thuốc nổ hẹn giờ hắn mang theo đã bị tôi phá hỏng rồi, ngài yên tâm, tôi xử lí rất gọn ghẽ!”.
Quân Thanh Dư: “…”.

Trong lòng không chút gợn sóng, thậm chí còn muốn túm người lại đánh một trận nữa ngay trước mặt Phó Viễn Xuyên.

Quân Thanh Dư nhìn về phía Phó Viễn Xuyên, phát hiện Phó Viễn Xuyên cũng đang nhìn cậu.

Vừa rồi sự chú ý của cậu đều đặt hết lên người vị thiếu úy giỏi diễn kịch này, lúc này Quân Thanh Dư nhìn Phó Viễn Xuyên mà nhướn mày, trên mặt mang theo nụ cười, chớp mắt với anh.
Phó Viễn Xuyên vốn còn đang làm mặt lạnh nghiêm túc, thấy vậy cũng bất lực, ý cười khó giấu, “Lại đây nào”.
Hạng Tu Hoa đang gào khóc trên đất hơi giật mình, lảo đảo đứng dậy, còn chưa kịp bước lên thì bên cạnh đã có một bóng hình chạy lướt qua.
Quân Thanh Dư ôm lấy cổ Phó Viễn Xuyên, dụi đầu cọ cọ, “Lại gặp nhau rồi!”.
Đội trưởng đội tuần tra: “???”.

Gì đây?!
Hạng Tu Hoa cũng chết đứng tại chỗ.
Phó Viễn Xuyên ôm lấy eo Quân Thanh Dư, “Đây là ngoan mà em nói sao?”.
Quân Thanh Dư chớp mắt, vô tội mà nhìn anh, “Em ngoan mà”.
Hạng Tu Hoa lờ mờ nhận ra gì đó, nhưng lại không dám tin.

Thân phận của Phó Viễn Xuyên là gì chứ, bên cạnh Phó Viễn Xuyên nào đã bao giờ có nam nữ nào? Tên gián điệp này có chút mánh khóe đấy, vậy mà có thể…
Hạng Tu Hoa nghiến răng, thử thuyết phục: “Nguyên soái, ngài đừng để bị lừa, gián điệp này cài thuốc nổ bị tôi bắt tại trận, ngài…”.
“Thiếu úy”, Phó Viễn Xuyên lạnh giọng cắt ngang, vẻ mặt vô cảm nhìn hắn, “Chú ý lời nói”.
Hạng Tu Hoa rùng mình, bắt gặp ánh mắt đong đầy ác liệt của Phó Viễn Xuyên, hắn kinh hãi đến mức cổ họng không tài nào phát ra tiếng.

Tinh thần lực che trời lấp đất nhanh chóng bao lấy hắn, Hạng Tu Hoa tim đập nhanh không ngừng.

Phó Viễn Xuyên nhẹ vuốt mái tóc dài của cá nhỏ, lời nói ra lạnh lùng khiến người ta phát run, “Cố ý phá hỏng chiến hạm, ác ý phỉ báng, vu oan bôi nhọ phu nhân nguyên soái.

Thiếu úy, cậu còn muốn nói gì nữa không?”..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.