Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo

Chương 51


Bạn đang đọc Xuyên Thành Người Cá Nhỏ Của Lão Đại Thô Bạo – Chương 51


Quân Thanh Dư nghe vậy thì không khỏi nở nụ cười.

Bản thân cậu không hề để ý sắp đến lúc thuốc nổ điện tử phát nổ, nói đúng hơn là cài thuốc nổ xong thì cậu ngồi yên đợi thôi, cũng không còn nghĩ gì khác.

Không ngờ Phó Viễn Xuyên ở phòng thẩm vấn còn để ý chút tiểu tiết này.

Quân Thanh Dư lật chăn, cười nhào vào lòng Phó Viễn Xuyên.
Phó Viễn Xuyên đỡ lấy cá nhỏ ngồi hẳn hoi, nói: “Cẩn thận một chút”.
“Không sao hết, anh sẽ đỡ được em mà”.

Quân Thanh Dư giạng chân ngồi lên đùi Phó Viễn Xuyên, vạt áo choàng tắm hơi vén cao lên, cậu nói: “Hay là ngủ một chút đi, dưỡng sức xong rồi lại đi”.

Đợi tác dụng của thuốc nổ điện tử qua đi rồi lại đến phòng thẩm vấn thì cũng đã quá nửa đêm rồi.
“Không cần đâu, lát nữa…”, cúi đầu thấy phần cổ áo mở rộng, Phó Viễn Xuyên hơi khựng lại, anh giơ tay giúp cậu kéo lại áo choàng tắm, “Sao lại không mặc quần áo vào?”.
“Em quên mang theo rồi”, Quân Thanh Dư ngồi thẳng người chỉnh lại áo choàng tắm, chỉ có dây buộc trên eo là không thắt chặt, động tác mạnh một chút rất dễ lỏng ra, rất là phiền.

“Bộ lúc nãy dính mùi nhiên liệu nên em muốn giặt nó đi, nhưng lại không biết dùng máy giặt”.

Máy giặt trên chiến hạm có cả chức năng sấy khô nên không cần thêm máy sấy ngoài.

Giặt tay không thể nào sấy khô được, chưa kể Quân Thanh Dư còn không tìm thấy cả nước giặt, mà dùng nước không thì không thể nào tẩy sạch mùi nhiên liệu, nên cậu đành ngâm nước từ nãy đến giờ.

Phó Viễn Xuyên giơ tay định bế Quân Thanh Dư lên, bình tĩnh nói: “Tôi đi xem thế nào”.

Dù ngoài mặt trông anh vẫn thản nhiên, nhưng có vài chuyện không phải cứ làm mặt liệt là giấu đi được.

Quân Thanh Dư chớp mắt, trong mắt đong đầy ý cười nghịch ngợm, “Anh…!Ưm?”.
Trên môi ấm áp, lời chưa kịp nói ra đã bị nuốt xuống.

Quân Thanh Dư cũng không nói nữa, chỉ yên lặng mà ngắn nhìn anh.

Đôi mắt lấp lánh giống như biết nói vậy.
Phó Viễn Xuyên hơi gồng, anh giơ tay che đi đôi mắt cá nhỏ, hôn cậu thật dịu dàng.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Viễn Xuyên thả Quân Thanh Dư ra, trong mắt cậu vẫn là dáng vẻ mang theo ý cười.


Phó Viễn Xuyên ho nhẹ một tiếng, đứng lên, “Tôi đi tắm”.
“Cần em giúp không?”.
Bước chân Phó Viễn Xuyên khựng lại, “…”.
“Không cần đâu, bánh ngọt trên bàn là hàng mới, em ăn chút gì đi”, nói rồi Phó Viễn Xuyên đi thẳng vào phòng tắm.
Sau tiếng đóng cửa là một khoảng lặng, tiếp đó là tiếng “lạch cạch” khóa cửa.

Quân Thanh Dư thấy thế thì không nhịn được mà cười ra tiếng.

Tiếng nước trong phòng tắm vùi đi tiếng cười của cậu.

Quân Thanh Dư cảm giác Phó Viễn Xuyên sẽ không tắm xong nhanh nên đứng lên pha cho anh cốc trà an thần.

Miếng bánh ngọt trên bàn trà từ lúc cậu vào đã có rồi, nhưng lúc đó cậu không có hứng thú nên chưa động vào.

Quân Thanh Dư pha trà xong thì để sang một bên, định đợi Phó Viễn Xuyên ra rồi cùng ăn.

Đợi đến khi khói trắng bay đi hết, trà nóng cũng dần nguội mà tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng.

Cậu uống hết cốc trà nguội, lại thêm một lượt nước nóng.

Đợi một lúc lâu nữa tiếng nước mới ngừng.

Quân Thanh Dư nhìn về phía phòng tắm, vừa nãy Phó Viễn Xuyên đi vào không mang theo khăn tắm thì phải? Hình như cả quần áo để thay cũng không luôn.

Mà cái áo choàng tắm duy nhất thì cậu đang mặc.

Tiếng nước ngừng rồi mà còn chưa ra, có lẽ là do quần áo mặc lúc đầu đã cho vào máy giặt rồi.
Quân Thanh Dư nhướn mày, đứng lên lấy khăn tắm với đồ ngủ, tiến tới gõ cửa.

“Viễn Xuyên, áo ngủ với khăn tắm này”.
“Ừm”.
Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, Quân Thanh Dư đưa đồ qua, “Xong rồi thì ra ăn chút đồ đi, sắp đến giờ rồi”.
“Được”.

Phó Viễn Xuyên chỉnh trang xong thì ra ngoài, ngồi xuống uống một ngụm trà nóng.


Quân Thanh Dư đút cho anh một miếng bánh ngọt dâu tây, dâu tây phía trên bị cậu đổi thành dâu trong không gian, “Loại bánh này chắc không ngọt lắm đâu, anh thử xem”.
Ngón tay lướt qua mu bàn tay Phó Viễn Xuyên, Quân Thanh Dư khẽ giật mình, cậu đặt bánh xuống, nắm lấy tay Phó Viễn Xuyên, “Sao tay anh lạnh thế này? Anh tắm nước lạnh à?”.
Phó Viễn Xuyên giải thích: “Trên chiến hạm thường dùng sương tắm, không dùng nước nên không có nước nóng”.
Quân Thanh Dư gật đầu, hẳn là vì để tiết kiệm thời gian.

Bánh ngọt trên bàn ăn hết một nửa thì chiến hạm bắt đầu rung lắc nhẹ.
“Cá nhỏ, lại đây nào”.
“Hửm?”, Quân Thanh Dư không thấy chút rung lắc nhẹ này có vấn đề gì, nhưng Phó Viễn Xuyên đã gọi thì cậu vẫn đứng lên bước về phía anh.
Nào ngờ vừa đứng lên, rung lắc vốn chỉ có một chút đột nhiên lại mạnh hơn.

Phó Viễn Xuyên vội ôm lấy cá nhỏ, giữ chặt cậu giữa mình và bức tường.

Tầm nhìn của Quân Thanh Dư bị Phó Viễn Xuyên chặn lại, hoàn toàn không nhìn thấy trong phòng có chuyện gì nữa, nhưng cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ.
“Bộp”.

Cánh cửa tủ quần áo âm tường mở toang, ngay cả đồ bên trong cũng rơi vãi hết ra ngoài.

Trận rung lắc này khiến mọi người đứng cũng đứng không vững.

Không biết kéo dài đã bao lâu, rung lắc mạnh mẽ mới từ từ dừng lại.

Phó Viễn Xuyên ôm chặt Quân Thanh Dư, mãi đến khi chiến hạm dần ổn định lại mới lấy vòng tay thông minh ra, hạ lệnh đáp xuống hành tinh gần nhất.

Vị trí hiện giờ của bọn họ cách hành tinh chủ rất xa, với sự cố do thuốc nổ điện tử gây ra, chiến hạm không thể nào quay về được, chỉ có thể đáp xuống nơi gần nhất.
Quân Thanh Dư cảm nhận được rung lắc không còn nữa, cậu từ trong lòng Phó Viễn Xuyên ngẩng đầu lên, “Xong rồi sao?”.
“Ừm”, Phó Viễn Xuyên tắt vòng tay thông minh, vỗ nhẹ sau lưng cá nhỏ, “Lát nữa sẽ tìm một chỗ nào đó rồi đáp xuống”.
Quân Thanh Dư gật đầu, chắc sẽ dừng khoảng ba, bốn ngày rồi mới đi tiếp.

Vì trận rung lắc vừa rồi mà trong phòng lộn tùng phèo cả lên, đồ đạc rơi vãi tứ phía, đến cả cửa tủ cũng bật ra.

Chiến hạm rung lắc kéo theo cả bộ phận giữ thăng bằng hai bên trái phải lắc lư theo, đồ vật này nọ căn bản là không có cách nào giữ yên tại chỗ.
Phó Viễn Xuyên mặc kệ trong phòng bừa bộn, “Quần áo chắc cũng giặt xong rồi, em thay quần áo đi, đợi lát nữa hạ cánh thì đi xuống luôn”.
“Được”, Quân Thanh Dư chỉnh lại áo choàng tắm rồi đi vào phòng tắm.

Phó Viễn Xuyên thay quần áo xong, đứng trước cửa sổ đọc tin nhắn.
Thi Khải Tân: [Nguyên soái, toàn bộ tin tức từ phòng nhiên liệu đã bị ngăn chặn, vài kẻ đã bị xử lí, số còn lại có Ngu Tri để mắt đến rồi].

[Vẫn chưa chọn được hành tinh để đáp xuống, nhưng em có chọn ra bảy hành tinh thích hợp để du lịch nghỉ dưỡng, anh có muốn hỏi xem phu nhân thích cái nào không].
Vì để dễ lựa chọn mà Thi Khải Tân còn sắp xếp hình ảnh về các hành tinh rồi gửi sang, bên trong có cả những địa điểm nổi tiếng của từng hành tinh.

Đợi Quân Thanh Dư thay quần áo xong, Phó Viễn Xuyên đưa vòng tay thông minh cho cậu, “Em xem những chỗ này muốn đi chỗ nào”.
“Đây là gì vậy?”, Quân Thanh Dư tò mò nhận lấy.

Nhìn lướt qua mấy hành tinh du lịch bên trên, chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác như đi du lịch nghỉ dưỡng, không hề có chút khủng hoảng khi bắt buộc phải hạ cánh khẩn cấp.
Phó Viễn Xuyên xem qua các hành tinh, hỏi: “Chọn hành tinh để đáp xuống, em xem thích chỗ nào? Nếu không thích cái nào thì mở rộng phạm vi rồi xem”.
“Thế thì…!sao Thủy Lam đi”.

Quân Thanh Dư cũng chẳng biết cái nào hơn, chọn bừa một cái trông đẹp đẹp.

Mở rộng phạm vi có hơi phiền, mà cũng không cần thiết phải chạy quá xa.
Phó Viễn Xuyên gửi hành tinh mà Quân Thanh Dư đã chọn cho Thi Khải Tân.

Tin nhắn vừa gửi đi thì hàng tá thông báo nhiệm vụ khẩn cấp nổ ra.

[Cảnh báo! Hành tinh M bị tấn công, các chiến hạm lân cận lập tức đến chi viện].
[Cảnh báo–].
Quân Thanh Dư cũng nhìn thấy thông báo này, cậu há miệng định nói gì đó thì lại thấy Phó Viễn Xuyên vẻ mặt bình thản tắt phần mềm trò chuyện đi, không hề có ý trả lời tin nhắn.
Quân Thanh Dư nhướn mày, hơi hơi nhận ra điều gì đó, hình như…!Phó Viễn Xuyên không hề ngạc nhiên khi biết hành tinh M bị tấn công.

“Anh không đến đó xem thế nào à?”.
Phó Viễn Xuyên đeo vòng tay thông minh, “Không cần, bên đó có người của tôi rồi.

Chúng ta đáp xuống gần đây, đợi mọi chuyện kết thúc rồi thì về”.
Quân Thanh Dư nghe thế thì khóe miệng khẽ giương cao, ý cười trên mặt không sao giấu nổi.
“Sao vậy? Vui đến thế sao?”.
Quân Thanh Dư lắc đầu không trả lời, chỉ ôm Phó Viễn Xuyên hôn một cái.

Đây là gì? Là thần giao cách cảm đó!
Không cần bàn bạc trước vẫn có cùng suy nghĩ với nhau, tuy là các chi tiết vụn vặt vẫn có điểm khác biệt, nhưng nhìn chung vẫn là giống nhau.

Còn về hành tinh M…!đều do hải tặc không gian gây ra, liên quan gì đến Phó Viễn Xuyên đâu.

Cậu bảo Ôn Thừa Dao gây rối càng lớn càng tốt quả không hề sai mà.
Phó Viễn Xuyên nhận được tin báo chiến hạm đã đáp xuống, “Ra ngoài trước đi”.
“Ưm”.

Lúc xuống phi thuyền, Quân Thanh Dư không rời mắt khỏi vòng tay thông minh.

Lúc trước cậu đã nhấn theo dõi tất cả các tài khoản đưa tin của chính phủ lẫn phi chính phủ, hiện giờ hành tinh M gặp chuyện lớn như vậy, mấy tài khoản này đều đang tranh nhau đưa tin.

Đọc những gì bọn họ viết thì có ba quân đoàn đồng thời xuất trận, đủ để thấy được sự quan tâm của người lãnh đạo Đế Quốc đối với hành tinh M.

Ngoài ba quân đoàn được phái đi, còn truyền tin yêu cầu các chiến hạm đang có mặt phải đến chi viện nữa.

Cộng thêm quân đoàn đóng quân ngay tại hành tinh M, sức chiến đấu này hẳn không kém gì so với lúc khai chiến với tộc côn trùng trước đây.

Nhưng cũng chẳng có ích gì mấy.

Nhẩm tính thời gian, Ôn Thừa Dao hiện giờ hẳn đã xong việc rồi cao chạy xa bay khỏi hành tinh M rồi, dù sao hắn cũng là hải tặc không gian, dù sức chiến đấu không được mạnh mẽ nhưng chạy trốn cực kì là quen chân.
Nhìn tin tức từ các tài khoản cứ từng cái từng cái nối đuôi nhau, Quân Thanh Dư có thể tưởng tượng ra người lãnh đạo Đế Quốc đang hoảng loạn đến mức nào.
Yên ổn lâu như thế rồi, cũng nên hoảng loạn một phen chứ.
Chỉ là không biết phía Ôn Thừa Dao có thể lấy được thứ gì đó liên quan đến thực nghiệm ở hành tinh M hay không, nhưng nếu ngoài mặt phá tan tành, nắm được chứng cứ có lợi gì đó cũng không hề dễ.
Phó Viễn Xuyên thấy cậu xem vòng tay thông minh mãi, bèn nhắc nhở: “Đi đường phải để ý đường một chút, cẩn thận ngã”.
Quân Thanh Dư ngẩng lên nhìn anh.

Xuống khỏi chiến hạm, đường đi không được bằng phẳng, cậu vừa nhận được tin của Ôn Thừa Dao, còn chưa kịp đọc nữa kìa.

Nghĩ một hồi, Quân Thanh Dư không tắt vòng tay thông minh đi mà ôm lấy cánh tay Phó Viễn Xuyên, “Như này sẽ không bị ngã nữa”.
Phó Viễn Xuyên bất lực, anh giơ tay khẽ xoa đầu cá nhỏ rồi vòng tay ôm lấy eo cậu, cùng nhau bước đi.
Quân Thanh Dư mở phần trò chuyện với Ôn Thừa Dao.
Ôn Thừa Dao: [Hành tinh M kia có vấn đề, có phải cậu lừa tôi không?].
Quân Thanh Dư: [Anh phát hiện ra rồi à?].
Ôn Thừa Dao: [Quả nhiên là có vấn đề mà! Tiền thưởng cho việc bắt được tôi trên danh sách truy nã thay đổi rồi].
Tiền thưởng?
Quân Thanh Dư chỉ nhớ Ôn Thừa Dao nằm đầu danh sách truy nã, bắt được hắn được bao nhiêu tiền thì cậu thật sự không biết.
Quân Thanh Dư: [Thành bao nhiêu rồi?].
Ôn Thừa Dao: [Ba mươi tỉ Đế Quốc tệ!].
Quân Thanh Dư hỏi lại: [Lúc trước bao nhiêu?].
Ôn Thừa Dao nghiến răng: [Năm tỉ Đế Quốc tệ! Nhờ cậu mà tôi chớp mắt tăng gấp sáu lần rồi!].
Quân Thanh Dư: [Giỏi đấy, tài sản của đại gia giàu nhất Đế Quốc còn không tăng nhanh bằng anh đâu, tiếp tục phát huy nhé].
Ôn Thừa Dao: [???].
Lời này của cậu…!nói như vậy cũng hơi có lí nhỉ.
_____
Gợi ý mật khẩu: Quân hàm của Đoàn Hành Cẩm khi được nhắc đến lần đầu tiên, viết thường, có dấu, có cách.
Nghiêm cấm chia sẻ mật khẩu dưới mọi hình thức!!!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.